Cả nhóm cùng nhau lục lục trong bụi tìm, chúng hình như cũng chẳng có ý định tản ra, tên Hổ Vằn nhìn thấy càng bực tức: “Lũ ngu kia, chúng là người chứ là chó hay sao mà bọn mày tìm trong bụi, không biết tản ra mà tìm hả, tụm tụm lại một đống làm cái khỉ gì.”

Tiếng la hét làm bọn kia hết hồn, chạy tán lạn ra tìm.

Tìm kiếm được một lúc thì cũng là tên Tiểu Đần khi nãy chạy về bộ dạng gấp gáp nói: “Đại, đại ca, thấy chúng rồi.”

“Tốt, dẫn ta đi.” Cả nhóm cùng đi theo tên Tiểu Đần.

Chỗ Võ Thần, bọn họ đang chợp mắt nghỉ ngơi, được một lát thì, Võ Phong hình như nghe thấy gì đó giật mình dậy, lại chỗ Võ Thần, đập vai hắn: “Ca, ca, dậy đi, huynh có nghe thấy tiếng gì không?”

“Tiếng gì là tiếng gì, đừng có phá ta.”

“Đệ nói thật đấy, huynh nghe kỹ đi, là tiếng bước chân, hình như của một nhóm người.”

Vũ Tuyết Lam nghe tiếng nói chuyện nên cũng tỉnh giấc, lại chỗ Võ Phong, ba người chụm lại, nàng cũng lắng tai nghe, nhìn Võ Thần đầu nàng gật gật: “Đúng là có nghe tiếng bước chân.”

Võ Thần vẫn chưa nghe gì: “Làm gì có bước chân nào ở đây, nơi hoang vu, chó ăn đá gà ăn sỏi thế này, hơn nữa giờ là trưa nắng, nếu có cướp bọn nó cũng không chọn giờ này, ta chả nghe tiếng gì.”

“Giờ to hơn rồi đấy, huynh yên lặng nghe thử đi.” Vũ Tuyết Lam nói.

Võ Thần cố nghe thêm, vẻ mặt miễn cưỡng: “Chắc là tiếng gió thôi, ở đây làm gì có bước chân, là bước chân của ai mới được chứ.”

“Là của bọn tao đấy, mấy thằng ngu.” Giọng hét lớn của tên Hổ Vằn, trong lúc ba người không để ý, nhóm người kia đã xuất hiện phía sau lưng chừng chục mét.

— QUẢNG CÁO —

Ba người giật mình quay lại, Võ Phong nói nhỏ: “Là ai nói cướp không hoạt động giờ này, ca đừng giết người vô tội nha.”

“Đệ nói gì thế, xem chúng thế kia chúng ta liệu có địch lại không, đệ nói như chúng ta là cao thủ không bằng.” Vũ Tuyết Lam nói.

“Đệ yên lặng đi, ta không giết chúng đâu, vả lại chúng xấu quá ta khó chịu, sẽ chửi cho chúng hộc cơm hộc cháo mà chết tại chỗ.” Vừa nói xong Võ Thần đứng lên giọng dõng dạc: “Mày có biết ông mày là ai không hả thằng mập đần xấu xí kia.”

Tiểu Đần tiến lên chỗ tên Hổ Vằn: “Đại ca, sao nó biết được tên đệ, đệ không quen nó.”

“Nó biết tên đệ, chỉ đơn giản là nhìn đệ đần thôi, về vị trí đi, để đó cho ta, trước khi tiễn nó đi ta phải chửi cho nó vuốt mặt không kịp mới được.” Tiểu Đần về chỗ, Hổ Vằn tiếp tục hét lên: “Thằng tóc râu dế kia, mày nhìn mày đi, tao mà xấu xí thì mày có khác gì bãi phân bò điểm vài cục phân chim kia chứ, nhìn cái đầu mày đi, tóc đen lại pha bạc, mày thấy giống không?”

“Thằng mập kia, nhìn mày đi, đến đầu mày còn không có tóc, mày không có tư cách nói chuyện với tao, cử thằng có tóc ra đấu với tao.” Vũ Tuyết Lam tiến lại gần khèo tay Võ Thần: “Huynh làm gì vậy? Kích chúng không có lợi cho chúng ta đâu, chi bằng mình bỏ chạy còn kịp.”

“Nàng yên tâm, lùi về đi để ta chửi cho chúng chết tại chỗ.” Nói rồi hắn nhìn về phía tên Hổ Vằn: “Mày có dám nói tên mày cho tao biết không hả thằng trọc đầu kia.”

“Tao đem tên cả dòng họ tao chọi vào mặt mày còn được chứ nói chi tên mình tao.

Tên tao chỉ cần nói ra là mày cũng đủ sợ hãi rồi, ngắn gọn, dũng mãnh chỉ có hai chữ Hổ Vằn.”

“Ha ha ha.” Võ Thần ôm bụng cười rồi chửi tiếp: “Mày có mà ngựa vằn thì có chứ hổ vằn, mày là con ngựa vằn trọc đầu.”

“Thằng chó, còn tên mày có dám nói ra không?”

“Tao ngại gì không nói, sợ mày nghe rồi thì thần hồn điên đảo, bỏ chạy quên đồng đội, tao cũng hai chữ Võ Thần.”

— QUẢNG CÁO —

“Xí, Võ Thần, mày là thần gì, có mà thấn cứt thì có.” Chửi rồi tên Hổ Vằn hơi mệt hắn lùi về phía sau: “Tiểu Đần lên cưng.” Tiểu Đần bước lên vẻ hiên ngang như mình vừa nhận nhiệm vụ quan trọng, rướn cổ hắn hét lên: “Lũ chó, tao, tao…” Hết văn, hắn quay đầu nhìn về tên Hổ Vằn như có ý muốn hắn giúp.

Tên Hổ Vằn nhắc nhẹ: “Tao sẽ giết hết chúng mày, lũ sâu bọ.”

Nghe theo lời Hổ Vằn, Tiểu Đần hét lớn lên: “Tao sẽ giết hết chúng mày lũ sâu bọ.”

Tiếng Võ Thần vọng lại: “Tao tưởng mày cử ra ai khôn lanh, không ngờ lại là một thằng đần, tao không muốn đọ với đối thủ yếu, đợi tao cử người mới.” Nói rồi hắn lùi lại chỗ Võ Phong: “Phong, lên đi, chửi cho nó hộc máu đi.”

“Đệ có chửi lộn bao giờ đâu, đệ không làm.” Thấy Võ Phong không muốn, Vũ Tuyết Lam đứng dậy: “Để ta, để ta ra tay, chuyện này không hợp với một thư sinh như Võ Phong.”

Vũ Tuyết Lam tiến lên phía trước: “Lũ cướp vặt, tiếp chiêu tao đi, nhìn bọn mày giống những tên cướp mới vào nghề nên tao chỉ đối văn ở mức độ vừa phải.

Thằng đần kia, mày trông lại bộ dạng mày đi, đầu tóc như cái tổ quạ rách nát, thân hình không nhận diện được hình dạng, khuôn mặt méo mó, đen đúa, cả thằng béo Hổ Vằn nữa tất cả điều xấu xí, sẽ không có cô nương nào chịu cưới chúng mày, rồi chúng mày sẽ sống cô độc trên mảnh đất cằn cỗi này, mỗi ngày gặm nhấm nỗi cô đơn, chúng mày rồi đây sẽ trở thành những con người xấu xí, cô độc nhất thế gian.”

Võ Thần nhìn sang Võ Phong ánh mắt kinh ngạc: “Huynh không ngờ.”

“Đệ cũng thế.”

Vũ Tuyết Lam ngưng một lúc để thở, Tiểu Đần sau khi nghe lời nhắc nhở của Hổ Vằn mở miệng định nói thì: “Thằng béo, mày sẽ cô độc tới chảy mỡ, mày béo thế để làm gì, nhìn đám lính của mày đi, bọn nó đứa nào cũng ốm yếu, da xanh xao, vàng vọt, chỉ có mày, mình mày là mập.

Là mày đã giành hết đồ ăn của chúng, mày nghĩ lại đi có xứng làm đại ca không, khi để lính của mình như thế? Đầu mày, mày chọn không để tóc cho mày mát mẻ, còn bọn nó mày bắt để tóc tai bù xù, là mày muốn nổi bật cái đầu trọc của mày lại để đàn em mày chịu cảnh nóng bức, chí rận.

Mày có biết là bọn nó hận mày nhưng bọn nó sợ mày lấy mỡ đè chết mà không dám nói ra, chứ bọn nó thật tình rất ngứa.

Tao mệt rồi, tao nói nãy giờ bọn mày có hiểu không lũ giòi bọ, lũ cướp, cướp, cướp, chỉ biết cướp, ông trời cho mày thân thể để làm ăn không phải để mày cướp.”

Vũ Tuyết Lam dừng lại, bọn chúng hai mắt trợn lên như đang nuốt cục tức nhưng không nuốt nổi khiến cho kinh mạch bế tắt, một bầu trời rực đỏ, tất cả bọn chúng máu tươi hộc ra tạo hành dòng mạnh mẽ bắn lên trời, nước mắt hai dòng chảy xuống.

Chúng là đang có nỗi niềm uất ức tột cùng.

Hổ Vằn gật đầu, Tiểu Đần chạy sát tới quỳ rạp xuống chân Vũ Tuyết Lam: “Bọn ta cũng vì quá đói khát nên mới có ý định cướp, ở làng bọn ta hạn hán kéo dài nên mới ra nông nổi này, nhiều trẻ em còn bị đói nữa.

Bọn ta chỉ là những nông dân nghèo khổ, không có nước nên chẳng trồng được hoa màu.

Xin cô nương bỏ qua cho lần này.”

“Được rồi, để tao hỏi xem vị ca ca kia có thể giúp gì cho bọn mày không?” Vũ Tuyết Lam lại chỗ Võ Thần: “Huynh có thể giúp bọn họ đào nguồn nước không? Ta đã thấy công phu của huynh lúc trong rừng.”

— QUẢNG CÁO —

“Nhưng sao nàng lúc đó tỏ ra không biết gì?”

“Vì huynh không muốn nói nên ta mới như vậy thôi.”

“Ta được gì nếu giúp bọn họ?”

“Thì chỉ là bọn họ cũng chỉ là người vô tội thôi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà.”

“Ta không muốn xây tháp gì cả, chỉ muốn cùng nàng xây nhà thôi.” Võ Thần vừa nói ánh mắt lại có chút đẩy đưa.

“Thôi đi huynh, trời ban cho huynh sức mạnh để làm gì, lúc này mà còn muốn lợi dụng tỷ ấy sao? Từng cho mình là người vĩ đại kia mà.” Võ Phong nói.

“Được rồi, đệ lên nói chuyện với bọn họ dẫn đường cho chúng ta.” Võ Phong đứng dậy tiến lại chỗ tên Đần: “Dẫn ta lại nói chuyện với đại ca ngươi.” Theo Tiểu Đần, Võ Phong đến chỗ tên béo: “Tên béo, ca ca của ta có thể giúp làng bọn ngươi đào nguồn nước, dẫn bọn ta đi.”

Tên béo ánh mắt rưng rưng xúc động, đưa tay cầm chặt bàn tay Võ Phong: “Vị đại hiệp này, ta xin thay mặt cả làng đa tạ huynh.”.