Edit: Phúc Vũ

Mấy tháng cứ thế trôi qua, cũng không biết là bức bối hay tức giận, hôm nay Tạ Thiên Bích đã sớm rời giường, luyện đao xong, nghị sự xong liền trở về phòng, đôi mắt đỏ vằn vện tơ máu, Tô Tiểu Khuyết vừa ngủ dậy không lâu, thấy thế mừng rỡ, nói: “Gần đây ta đang khổ công nghiên cứu Thanh nang dược thư, rất có thành tựu, chút bệnh vặt này của ngươi, Tô thần y ta đây nhất định thuốc đến bệnh lui.”

Bướng bỉnh kéo hắn ngồi xuống, bắt mạch nói: “Ngươi muốn nhanh hay muốn chậm? Sợ đắng hay sợ đau?”

Tạ Thiên Bích thở dài: “Sao lại rắc rối như vậy? Nhanh chậm mà ngươi nói là gì? Sợ đắng với sợ đau là thế nào?”

Tô Tiểu Khuyết nói: “Nhanh mà đau là ta châm cứu cho ngươi, chậm mà đắng là ta để ngươi ngậm dược, ngươi chỉ được chọn một.”

Tạ Thiên Bích trầm ngâm nói: “Lát nữa ta có chuyện phải thương lượng cùng Tề đường chủ Kỳ Lân đường, có thể tạm thời không chọn không?”

Tô Tiểu Khuyết lấy ra một túi đựng châm bằng da trâu, mở túi, vừa nhìn toàn là kim châm lóe sáng, nói: “Bởi vì lát nữa ngươi còn có việc, ta sẽ châm cứu cho ngươi! Nhắm mắt lại!”

Không chút giảng giải, ngón tay đã hành động, rút vài cây kim châm rỗng ruột, đâm vào những huyệt vị xung quanh đôi mắt đang nhắm kia như huyệt Dương Bạch, huyệt Tinh Minh và huyệt Thừa Khấp, chậm rãi trích ra máu nóng, mới đổi sang mấy cây châm khác. Đuôi châm tẩm thêm chút dược phấn, lại dùng kim châm nhỏ nhất đâm lên đuôi châm tẩm thuốc, truyền dược phấn vào trong huyệt đạo.

Tạ Thiên Bích thả lỏng toàn thân, mặc cho Tô Tiểu Khuyết nghịch loạn quanh đôi mắt mình, quả nhiên hoàn toàn tín nhiệm y thuật nửa vời của hắn, dược phấn tiến vào cơ thể có chút đau đớn, Tạ Thiên Bích ngày đó bị Thẩm Mặc Câu đánh trọng thương, cũng chưa từng rên một tiếng, nhưng lúc này không có nửa phần e dè, nhẹ giọng yếu ớt nói: “Đau quá!”

Tô Tiểu Khuyết lại chẳng chút thương hương tiếc ngọc, chỉ nói: “Đau cái rắm, không được lộn xộn!”

Không quá một nén nhang, châm cứu xong, Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Nhắm mắt nửa canh giờ, tuyệt không được mở, đến lúc đó ta sẽ gọi ngươi.”

Dứt lời liền xem dược thư, lại rót một chén Thất thảo trà, lấy ra ít mứt quả trộm được từ Hoạ Mi cốc ăn từng viên từng viên, Tạ Thiên Bích không thể nhìn thấy gì, chỉ tĩnh tâm cảm nhận tiếng hắn lật sách loạt xoạt, tiếng chén trà bưng lên rồi đặt xuống, cả tiếng nhấm nháp mứt tắc mứt hạnh, không hề thấy thời gian dài đăng đẳng, đột nhiên nghe Tô Tiểu Khuyết hỏi: “Ngươi khi khóc khi cười làm gì?”

Tạ Thiên Bích ngẩn ra: “Ta đang vừa cười vừa khóc sao?”

Lời còn chưa dứt, môi đã bị bao phủ, viền môi bị đầu lưỡi linh hoạt tinh tế vẽ đi vẽ lại, thanh âm Tô Tiểu Khuyết mơ mơ hồ hồ vang lên: “Xem xem, lúc này rõ ràng đang cười! Ban nãy trên mặt ngươi là một trận khổ sở, có người nợ tiền ngươi sao?”

Tạ Thiên Bích đang định ghì lấy thắt lưng hắn hôn sâu hơn nữa, Tô Tiểu Khuyết đã cười hì hì, đột nhiên tách ra.

Tạ Thiên Bích huơ tay tìm kiếm, trong tay chợt lạnh đi, hiển nhiên đã được đặt lên một chung trà, chỉ nghe Tô Tiểu Khuyết nói: “Hoắc hương, tang diệp, bạch cúc, hà ngẫu, thêm chút mật, cho ngươi nếm thử.”

Tạ Thiên Bích uống ngay một ngụm, chỉ cảm thấy ngọt dịu khoan khoái, bất giác uống cạn một hơi, đặt chung xuống, cười nói: “Phải rồi, bộ châm này ngươi lấy từ đâu? Sao trước kia chưa từng thấy qua?”

Tô Tiểu Khuyết thong thả nói: “Trình sư huynh cho ta. Bộ châm này do nhuyễn kim(vàng dẻo ^^) chế thành, thủ pháp châm cứu của hắn tuy hảo, nhưng không đủ nội lực, khó có thể tận dụng bộ châm này, nên đưa cho ta.”

Tạ Thiên Bích ngạc nhiên: “Chẳng phải hắn luôn không thích ngươi sao?”

Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Chính vì hắn ghét ta, nên mới cho ta bộ châm này, với điều kiện là từ nay về sau ta đừng tới Họa Mi cốc nữa.”

Nói xong ăn hết một túi tắc ngâm muối, vò vò giấy gói vứt ra ngoài cửa sổ, thở dài: “Không đến Họa Mi cốc, lấy đâu ra mứt quả ngon mà ăn đây? Trình sư huynh tuy xấu tính, nhưng mứt quả hắn làm thì ngay cả Tân Mai trai ở thành Tĩnh Phong cũng thua xa.”

Tạ Thiên Bích nghe thanh âm hắn vui vẻ thoải mái, do dự nửa ngày mới lên tiếng: “Ta có vài chuyện muốn nói với ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết lười biếng hỏi: “Chuyện gì? Ngày mai ngươi đến xin Trình sư huynh cho ta một gói ô mai tẩm mật ong, được không?”

Tạ Thiên Bích trong lòng đau xót, mò mẫm tìm kiếm rồi nắm chặt tay Tô Tiểu Khuyết, mới nói: “Sáng sớm đã nhận được thư của Đường Nhất Dã, ngươi vẫn còn ngủ, ta liền mở ra xem…”

“Hắn nói không cần đi Bạch Lộc Sơn nữa, nhưng cả đời sẽ luôn xem ngươi như huynh đệ, tuyệt không thay đổi.”

Nói xong từ trong ngực lấy ra một mảnh lụa trắng, chất liệu bền chặt, chính là loại lụa nổi danh thiên hạ của đất Thục, trên mặt là nét mực uyển chuyển, chỉ hơn mười chữ, nhưng mỗi chữ đều đâm thẳng vào tim.

Một hồi lâu Tạ Thiên Bích vẫn chưa nghe Tô Tiểu Khuyết nói gì, chỉ nghe hơi thở hắn đột nhiên dồn dập, thấp giọng thở dài, tay trái vươn ra nắm vai Tô Tiểu Khuyết kéo lại, tay phải vòng qua lưng hắn, cảm nhận đường nét thanh mảnh kia, dụng lực, ôm vào lòng.

Tô Tiểu Khuyết bị vòng tay bá đạo cực đoan kia siết chặt đến xương sườn “rắc rắc” rung động, cơ hồ đau đến vô pháp hô hấp, nhưng lại thấy an lòng như cánh chim mỏi mệt tìm về tổ.

Sóng gió vùi dập, định mệnh trớ trêu, Tô Tiểu Khuyết từ nhỏ đã nếm qua, sớm không lấy gì làm khổ sở, nhưng cái ôm ấm áp vững chãi này lại khiến hắn thật muốn rơi lệ.

Tựa cằm lên vai Tạ Thiên Bích, nhìn qua cửa sổ, thấy bên vách núi, một gốc Long trảo hoa đang nở rộ.

Long trảo hoa còn có tên khác là Hốt địa tiếu (đột nhiên cười), từng đóa hoa nở giữa không trung như những nụ cười yêu kiều nồng nhiệt bất chấp gió sương.

Tô Tiểu Khuyết lẳng lặng nói: “Kỳ thực ta đã sớm đoán được. Hôm đó ở Họa Mi cốc khi ngươi nói với ta, Tố y linh hồ Tô Từ Kính, Cẩm bào không túy Thẩm Mặc Câu, ta liền biết Đường sư huynh sẽ không giữ lời hẹn. Chuyện mà ngay cả ngươi cũng biết, Đường Thanh Vũ sao có thể không biết? Đường sư huynh đương nhiên sẽ tin cha hắn hơn tin ta… Cho nên mấy tháng qua, ta chưa bao giờ dám nói muốn đi Bạch Lộc Sơn.”

“… Cũng tốt, ta không thân không thích, chỉ cô độc một mình, không phải cũng sống đến từng tuổi này sao? So ra đâu kém gì Đường tam thiếu gia.”

“Bất quá ta vẫn tin rằng nương không hề gạt ta, chẳng lẽ lúc đó người nửa điên nửa tỉnh, đầu óc không được minh mẫn?”

“Thiên Bích, ngươi cảm thấy ta giống lão vương bát đản Đường Thanh Vũ hơn, hay là giống lão hồ ly tinh Thẩm Mặc Câu hơn?”

Tạ Thiên Bích lặng lẽ buông một tay, vuốt tóc hắn, chỉ cảm thấy nơi đầu ngón tay vừa mát lạnh vừa mượt mà, mái tóc dài dày dặn rũ theo lòng bàn tay, an tĩnh mà nhu hòa, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi sợ hãi cùng cực, trầm tư, nói: “Không giống ai trong bọn họ, ngươi hẳn là giống nương ngươi hơn.”

Tô Tiểu Khuyết nhẹ nhàng thở ra, miễn cưỡng cười nói: “Đương nhiên, giống vương bát đản và hồ ly tinh đều không có gì tốt. Hai kẻ này vô luận là ai, đều sinh ta rồi lại bỏ mặc ta, đều xem ta không bằng khối thịt nướng.”

Im lặng một lát, thản nhiên nói: “Đường sư huynh và ta vốn không giống nhau, cứ khăng khăng nói hắn là ca ca mình, tự ta cũng cảm thấy thẹn. Hắn xuất thân danh môn hoàn toàn không chút tỳ vết, trong mắt hắn, ta luôn làm càn, nói sao ta cũng chỉ thích ở bên ngươi thôi.”

“Tỷ như ta nói muốn giết người, hắn sẽ hỏi ta, kẻ này có nên giết hay không, có thể đừng giết được không, còn ngươi chỉ bảo ta phải cẩn thận, cho ta biết võ công chiêu số của người đó…”

Tạ Thiên Bích ngắt lời: “Ta sẽ giết thay ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết cười ha ha.

Tạ Thiên Bích vội chuyển đề tài, hỏi: “Đã nửa canh giờ chưa? Mắt ta lạnh đến lợi hại.”

Tô Tiểu Khuyết nhẩm tính thời gian: “Quả là tư vị làm người mù thật không dễ chịu, mở mắt ra đi.”

Nói xong lấy gương đồng qua: “Nhìn xem, hết đỏ rồi phải không?”

Tạ Thiên Bích nhìn vào gương, hai tròng mắt hắc bạch phân minh, con ngươi ánh lên đen nhánh, cười nói: “Tại hạ đa tạ Tô thần y diệu thủ.”

Tô Tiểu Khuyết xòe tay ra: “Tiền chẩn bệnh một trăm lượng, trả đi.”

Tạ Thiên Bích hôn lên má hắn: “Một lượng.”

Lại hôn thêm một cái: “Hai lượng.”

Hôn một cái nữa: “Ba lượng…”

“Bốn lượng…” (ôi super super cute aaaa~~~)

Tô Tiểu Khuyết thoái lui mấy bước, nhịn không được cười nói: “Quên đi, lão tử hành y tế thế, diệu thủ nhân tâm, không thu tiền.”

Nhưng trong mắt lộ vẻ cảm động, nói: “Huống hồ đôi mắt ngươi khô đến như vậy, cũng là vì đọc thư tức giận lo lắng cho ta, khiến gan nóng ảnh hưởng đến cả mắt.”

Tạ Thiên Bích nói: “Ta vừa truyền thư cho Đường Nhất Dã.”

Tô Tiểu Khuyết cả kinh hỏi: “Truyền thư cho hắn làm gì? Chuyện giữa ta và hắn, xem như chấm dứt tại đây rồi.”

Tạ Thiên Bích mỉm cười: “Không phải vì ngươi, mà vì đối phó Lý Thương Vũ.”

Tô Tiểu Khuyết ngẩn ra, buột miệng hỏi: “Các ngươi muốn giết hắn?”

Tạ Thiên Bích lắc đầu: “Ta không giết hắn, chỉ là khiến hắn thân bại danh liệt, dập tắt tham vọng làm chưởng môn Nhạn Đãng và võ lâm minh chủ của hắn thôi.”

Một tháng sau, môn hạ hai phái Nhạn Đãng Hoắc Sơn mang theo hơn mười đạo kiếm thương sáng loáng ngất xỉu bên ngoài Thiếu Lâm tự, trọng thương cầu kiến Thất Tình đại sư, chỉ nhờ đồng minh chính đạo vì chưởng môn tiền nhiệm của Nhạn Đãng Phạm Lỗi Thạch báo thù rửa hận, thanh lý môn hộ.

Nguyên lai gần đây dấy lên chuyện chưởng môn Nhạn Đãng Lý Thương Vũ chính là môn hạ Thất Tinh Hồ, dựa vào công phu tà môn Nhập Bát Tinh Kinh, Phạm Lỗi Thạch và Tề Đào đều chết dưới độc thủ của hắn, không phải như suy đoán lúc trước là hành vi của Tạ Thiên Bích.

Một viên đá khuynh đảo cả ngàn tầng sóng, tin tức bao hàm những chuyện phản môn, giết sư, tà công, ma giáo, âm mưu, cáo giác ập đến tai quần hùng, tựa như một gáo nước lạnh tưới vào dầu sôi, giang hồ lập tức chấn động.

Áp Hình môn Hải Nhị gia đấm ngực giậm chân, chỉ hận một tin sấm sét như vậy nhưng lại không phải do mình phát tán, đúng là già cả mắt mờ, thuật nghiệp tuột dốc.

Lý Thương Vũ cũng không nóng vội, đích thân lên Thiếu Lâm Tự biện giải, hai người Phạm Tề quả thực chết dưới Trường An đao của Tạ Thiên Bích, việc này Đường Nhất Dã và Tô Tiểu Khuyết đều có thể minh chứng.

Nhưng thứ nhất, Trường An đao đã biến mất tăm, thứ hai, Đường Nhất Dã thẳng thừng phủ nhận, chỉ nói đêm đó hẹn Tô Tiểu Khuyết gặp chưởng môn Đường gia, ba người hoan hỷ trò chuyện, càng không biết gì về việc này.

Lý Thương Vũ nhân chứng vật chứng đều không có, vừa tức vừa hoảng, một mực cáo buộc hai người Đường Tô tư thông Xích Tôn Phong, Hoắc Sơn lập tức đứng ra bác bỏ, nói là từng chính tai nghe Lý Thương Vũ và Thẩm Mặc Câu mật nghị rằng nếu việc này bại lộ tất sẽ vu khống cho Đường môn cùng Cái Bang, thừa cơ khiến chính đạo rối loạn chia rẽ, quả là mưu tính sâu xa, tâm cơ gian xảo.

Đường Nhất Dã cũng không biện bạch, chỉ nói đại sư không ngại cứ thử võ công của Lý chưởng môn, nên biết lời nói có thể gạt người, nhưng võ công thì vô pháp che giấu, nếu võ công của Lý Thương Vũ không phải sở học Nhạn Đãng, cũng không phải xuất phát từ Bạch Lộc Sơn, thế thì hiển nhiên hắn vẫn luôn nói dối.

Thử qua một lần, võ công Lý Thương Vũ quả thực quỷ dị khó lường, Thất Tình hạ lệnh, tạm giam hắn sau núi Thiếu Lâm, chờ Nhạn Đãng lập tân chưởng môn, sẽ giao hắn cho tân chưởng môn xử trí.

Ngay đêm đó, Thẩm Mặc Câu ngang nhiên xông vào Thiếu Lâm, đả thương vài đệ tử canh gác, cứu Lý Thương Vũ về Thất Tinh Hồ, để lại một câu: “Người của Thất Tinh Hồ ta, các ngươi cũng dám động đến?”

Tin tức truyền tới Xích Tôn Phong, Tạ Thiên Bích cũng không quá vui mừng, chỉ nghi hoặc nói: “Chuyện này được sắp đặt trôi chảy đến như vậy, thật có chút nằm ngoài dự liệu. Thẩm Mặc Câu năm đó giết cung đoạt vị, thủ đoạn vô cùng cao minh, mấy năm nay Thất Tinh Hồ dưới tay hắn, tuy không có tham vọng xưng bá võ lâm, nhưng thực lực không thể coi thường, lần này hắn lại vứt bỏ cả Nhạn Đãng…”

Tô Tiểu Khuyết cũng cảm thấy kỳ quái, trầm ngâm nói: “Đúng vậy, lẽ ra chúng ta đối phó tiểu nam sủng, Thẩm Mặc Câu hẳn sẽ tự có đối sách mới phải. Nhưng hắn tựa hồ căn bản không muốn giúp Lý Thương Vũ, trước đó lúc truy sát chúng ta, hắn đem Trường An trả lại cho ngươi, ta đã cảm thấy có chút cổ quái, Lý Thương Vũ bị tạm giam ở Thiếu Lâm tự, hắn chẳng những không chối bỏ tội danh, trái lại còn hành động như một hán tử lỗ mãng tầm thường trong giang hồ, nửa đêm xông vào Thiếu Lâm cướp người, này không phải càng chứng tỏ Lý Thương Vũ cấu kết Thất Tinh Hồ? Xem ra Thẩm Mặc Câu đối với Lý Thương Vũ, tựa hồ còn có ý đồ khác.”

Tạ Thiên Bích gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, tiếp lời: “Ngươi nói rất đúng, chính Thẩm Mặc Câu đã từng nói qua, hắn tuyệt không hứng thú với bá nghiệp giang hồ, hắn kết giao Lý Thương Vũ, hẳn không phải vì muốn thâu tóm một Nhạn Đãng nhỏ bé, chẳng lẽ chỉ vì chiêu dụ hạng người như Lý Thương Vũ vào Thất Tinh Hồ, đáng để hắn phí tâm tư lớn như vậy?”

Tô Tiểu Khuyết không muốn nghĩ đến chuyện của Thẩm Mặc Câu nữa, thấp giọng thở dài: “Đường Nhất Dã thế mà cũng học nói dối, chốn giang hồ này quả thật đáng sợ.”

Tạ Thiên Bích như có điều suy nghĩ, nói: “Lần này hắn chịu nói dối, thứ nhất là biết rõ Lý Thương Vũ sát hại sư môn, lòng lang dạ thú, thứ hai là cảm thấy nợ ngươi chuyện nhận thân, càng không muốn liên lụy ngươi bị nhân sĩ chính đạo nghi ngờ cấu kết ma giáo.”

Đột nhiên mỉm cười: “Đường Nhất Dã là một người rất thú vị, nếu không phải đại hiệp đại nhân đại nghĩa, thì chính là ngụy quân tử đại gian đại ác, bất quá chỉ cách nhau một lằn ranh.”

Tô Tiểu Khuyết thấy hắn cười đến âm trầm cổ quái, bất mãn nói: “Cả ba chúng ta sớm tối bên nhau suốt bảy năm, chẳng lẽ ngươi còn không rõ thái độ làm người của hắn? Nhất Dã tuy có chút ngốc nghếch, nhưng về phần gian ác, hắn không đảm đương nổi, so ra ngươi còn thích hợp hơn.”

Tạ Thiên Bích cũng không phật ý khi hắn bảo mình gian ác, chỉ nói: “Đầu năm nay chúng ta phục kích Thẩm Mặc Câu, ngay cả ám toán hắn cũng không chịu, thế mà đối phó Lý Thương Vũ, hắn đã có chút tâm cơ không từ thủ đoạn… Lần đó phục kích hắn nhắc nhở Thẩm Mặc Câu, vô cùng có khả năng hắn không muốn Thất Tinh Hồ vô chủ, Xích Tôn Phong độc bá, trước hết cứ để cho tà phái và ma giáo đấu đá nhau, chính đạo sẽ bớt đi phiền toái.”

Tô Tiểu Khuyết nói: “Chuyện của Lý Thương Vũ, hắn là vì ta cũng có dính líu trong đó, nên mới bất đắc dĩ nói dối, về phần đối phó ngươi và Thẩm Mặc Câu…”

Cười đến khiêu khích: “Hàng yêu phục ma chính là ngã phật từ bi, hà tất quá chủ trọng dùng Sư tử hống hay Hoàng kim cốt?”

Tạ Thiên Bích dựa sát vào, nghiêm mặt nói: “Ngươi thích ta dùng Sư tử hống hay là Hoàng kim cốt?” (ý bạn Bích hỏi em muốn bạn thu phục em thế nào ấy mà =)))))

Tô Tiểu Khuyết đuôi mày thanh tú khẽ nhướn, đôi mắt thu thủy liếc ngang, không chút nao núng cười nói: “Ta so ra vẫn háo sắc hơn, lúc này ngươi đã lấy thân dâng hiến, ta đây liền hàng.”

Tạ Thiên Bích môi trên hơi mỏng như vô tình, nhưng môi dưới lại đầy đặn thâm tình, khóe miệng cong lên, liền mang theo ba phần tà khí cùng dụ hoặc: “Cầu còn không được, tại hạ đương nhiên cảm niệm ân sâu, cúc cung tận tụy, chết không từ nan.”

Tô Tiểu Khuyết cầm lấy một quyển sách về độc dược, nửa e ấp nửa trang trọng, nói: “Đại gia lúc này chưa hứng trí, đợi trời tối, dưới ánh trăng đối ẩm cùng mỹ nhân, tình ý mới dào dạt.”

Tạ Thiên Bích bóc vỏ một quả quýt cho hắn, đưa từng múi đến miệng hắn, ôn nhu nói: “Ngươi đừng quay về Cái Bang nữa, ở lại đây, có được không?”

Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Cha ngươi cũng đã nói việc này với ta, vẫn là câu nói kia, Xích Tôn Phong không làm khó Cái Bang, ta ở lại cũng không có gì không tốt.”

Tạ Thiên Bích nói: “Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi chịu ở lại, sau này đừng quan tâm đến chuyện Cái Bang, Xích Tôn Phong tuyệt không làm khó Cái Bang.”

Tô Tiểu Khuyết ngẩn ra: “Nga?”

Tạ Thiên Bích đã xòe tay: “Đập tay cùng thề!”

Tô Tiểu Khuyết nhất thời có loại cảm giác tự mình nhảy lên thớt chờ đao giáng xuống, đang mơ mơ màng màng, ba tiếng đập tay thanh thúy đã vang lên, Thiếu bang chủ trắng trẻo sạch sẽ anh tuấn xinh đẹp nhất từ trước đến giờ của Cái Bang cứ như vậy biến mất.

Tô Tiểu Khuyết thở phào một hơi, như thể vừa trút được gánh nặng: “Cũng tốt, tránh được tử lộ phải tiếp nhiệm chức Bang chủ, còn chịu một trận mưa nước bọt nữa.” (coi phim sẽ thấy vị nào xấu số vừa lên ngôi bang chủ Cái Bang sẽ vinh dự “được” bang chúng khạc nhổ khắp người ^^)

————————-

Đệ tam thập tam chương:

…Tô Tiểu Khuyết nhìn như không nhìn, tiếp tục đi thẳng, Tạ Thiên Bích đưa tay ngăn lại, thanh âm có hơi khàn, hỏi: “Muốn về Cái Bang?”

Tô Tiểu Khuyết gật đầu.

Tạ Thiên Bích nói: “Đừng đi.”

Trong thanh âm nồng đậm ý khẩn cầu…

————————

Lạy thánh Allah, cuối cùng Nhất đao cũng có cỡ chữ to rõ thế này *lệ nóng doanh tròng* Tớ không hiểu sao mấy bộ khác đều có thể chỉnh chữ to dễ đọc, như Đại phách quan chẳng hạn, riêng Nhất đao chỉnh mãi không xong, chỉnh cỡ nào cứ post ra là nó lại nhỏ xíu, làm tớ thấy thật áy náy với các bạn phải căng mắt ra đọc =.= chính tớ cũng phải banh mắt thật to mà nhìn =.+ Chương này thì ổn rồi, to rõ đẹp, thiệt là mừng quá đi a~ *bắn pháo bông*