Bóng đen đó tới cực nhanh, có chút quỷ thần khó lường.
Tiết Hồng Tiêu không tỏ ra kiên cường như ả nói nữa, roi chỉ vung hai phát liền tránh mình lùi đến một góc, nhưng tới đó, ả lại không có ý chạy trốn mà là bày ra tư thế cảnh giác nhìn kẻ tới, khóe miệng lộ cười lạnh.
Nam tử áo đen xông vào trong phòng – chính là Nghiêm Mạc.
Khó trách Thẩm Nhạn ỷ lại không sợ, còn ở đó nói suông với mình, hóa ra là ỷ vào có chuẩn bị mà thôi, nhưng có giúp đỡ thì thế nào?
Thấy Nghiêm Mạc không hề đuổi theo mình mà xông tới Thẩm Nhạn, Tiết Hồng Tiêu liền nhịn không được vui vẻ, may mắn ả sớm làm chuẩn bị, trong phòng này cũng có Thực Cốt Truy Hồn tán để ngừa có người tới cứu.
Giờ độc tán đã tràn ra hết, cho dù kẻ tới võ công có cao mấy, cũng đành bó tay chịu trói thôi. Chỉ cần ả kéo dài thời gian thêm chút…
Nhưng còn chưa đợi ả tắt cười, nam nhân trước mặt đã một kiếm chém đứt xiềng xích trói tay Thẩm Nhạn, đỡ người vào lòng, đôi mắt lạnh như hàn băng nhìn chăm chăm phía này.
Hảo tuấn nam tử!
Tiết Hồng Tiêu không khỏi hai mắt sáng lên, ai cũng nói kẻ này rất giống Diêu Lãng. Giờ xem ra rõ ràng còn lạnh lùng tuấn tú hơn cả dâm tặc kia. Luận tư sắc, sợ là Lăng Vân công tử còn có chút không bằng.
Đợi lát nữa nếu có thể mê đảo y, nhất định phải thải bổ một trận mới được, mà không biết y có chịu nổi không nhỉ… Nhưng ý nghĩ dâm tà còn chưa bay đi, nam nhân như khắc băng kia đã nâng trường kiếm trong tay, đâm thẳng ả.
Tuy trong lòng còn ôm một người, một chiêu này vẫn nhanh chóng như thiểm điện quỷ mỵ, Tiết Hồng Tiêu lập tức sợ đến biến sắc, sao có thể?!
Thẩm Nhạn nay đã hôn mê, Nghiêm Mạc ắt cũng hít môt lượng độc tán, y phải sớm ngã xuống đất mới đúng. Dù có nội lực cao thâm cũng phải vận công liệu độc, sao có thể sử dụng chiêu thức ngoan độc như vậy!
Vừa kinh lại sợ, Tiết Hồng Tiêu không dám chậm trễ, vung lên roi sắt trong tay cuốn đối phương. Thủ đoạn của ả ta rất xảo quyệt, chẳng những vây Nghiêm Mạc ở bên trong, còn khóa chặt Thẩm Nhạn vẫn thần chí không rõ, nếu đối phương không tránh không né, người ở trong lòng y sợ là tính mạng kham ưu.
Cùng lúc đó, một tiếng chuông bạc như cười khẽ từ trong miệng Tiết Hồng Tiêu tràn ra, la quần hơi trễ, sóng mắt lưu chuyển. Yêu nữ đã lấy ra thủ đoạn. Chỉ cần đối mặt với ả là nam nhân thì sẽ có chút phân tâm, chỉ cần có thể ngăn được một kích này…
Ả không thể chặn.
Chỉ nghe vụt một tiếng, roi sắt trong tay Tiết Hồng Tiêu bay ra ngoài, cùng một thứ bay lên, là cổ tay phải ả.
Tiếng cười quyến rũ biến thành tiếng kêu thảm thiết lại bị một thanh trường kiếm băng lãnh ngưng bặt. Mũi kiếm đặt ở cổ họng, yêu nữ đau cả người túa ra mồ hôi lạnh, trong đôi mắt đẹp trợn tròn đầy mê man và hận ý, thân thể lại không tự chủ run lên.
– Thuốc giải.
Một tay cầm kiếm, một tay ôm chặt người trong lòng, Nghiêm Mạc phun ra hai chữ. Mũi kiếm sắc nhọn đưa lên, vẽ một vệt máu ở cổ yêu nữ.
Tiết Hồng Tiêu thân thể mềm mại run lên, thấp giọng nói:
– Thực Cốt Truy Hồn tán không có thuốc giải, canh giờ đến tự nhiên sẽ…
Kiếm đặt ở cổ ả lại sâu hơn vài phần, ả chỉ cảm thấy cả cần cổ đều lạnh như băng, nhịn không được hô lên:
– Ta không lừa ngươi! Muốn cho hắn tỉnh tát nước là được, dược tính thì cần một nén nhang mới có thể…
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười khẽ, đánh gãy Tiết Hồng Tiêu kêu la:
– Y nói là giải dược Thúy Yên các.
Tiếng nói trong trẻo vừa dứt, một bóng hồng sắc khác phiêu nhiên tới.
Nhìn thấy kẻ này, khuôn mặt yêu nữ tràn đầy kinh ngạc, vừa tức vừa giận, còn có vài phần kinh sợ. Lúc này sao ả còn không hiểu, Diệp Phỉ Phỉ này hoàn toàn chỉ là diễn, liên hợp với hai tên này bức mình vào tuyệt lộ.
Nhưng bọn họ rõ ràng ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp, mình giám thị cũng không hề xảy ra sơ suất, sao có thể truyền tin tức…
Ả không có thời gian suy nghĩ.
Kiếm sắc kề ở cổ họng đã nhẹ nhàng rút ra, tàn nhẫn vô cùng cắm vào vai trái, Tiết Hồng Tiêu hét thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Mũi kiếm ấy như bóng với hình, lại kề lên cổ. Nhìn thi thể ngã lăn cách đó không xa, ả ta nào còn do dự, vươn tay từ trong lòng lấy ra một bình sứ, ném về phía Diệp Phỉ Phỉ.
Nhận bình sứ vào tay, Diệp Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng, vừa định nói gì đó, trường kiếm trong tay Nghiêm Mạc lại run lên, xuyên thẳng qua vai yêu nữ, ghim ả dưới mặt đất.
Một kiếm này quả thực là cay nghiệt, Tiết Hồng Tiêu ngay cả nói cũng không nổi, môi run lên liền ngất đi. Nghiêm Mạc thì không thèm nhìn một cái, ôm lấy Thẩm Nhạn đi thẳng ra ngoài cửa.
Diệp Phỉ Phỉ ngốc một lát mới phản ứng lại, mở miệng kêu lên:
– Nghiêm công tử, không bằng tới trước chỗ ta…
Nàng còn chưa nói xong, bóng dáng đối phương đã biến mất ngoài cửa. Diệp Phỉ Phỉ có chút sửng sốt im lặng một lúc lâu mới cười khẽ thở dài.
Cũng khó trách đối phương không muốn nói nhiều với mình, đem Thẩm Nhạn như mồi, thật sự là bất đắc dĩ mới làm chuyện này. Dù chính Thẩm Nhạn đồng ý, nhưng không phải ai cũng có thể làm vậy đi. Lần này, nàng quả thật đặt vị hảo hữu này vào hoàn cảnh nguy hiểm vô cùng.
Vừa rồi trong khuê các, hai người bọn họ trò chuyện kỳ thật dùng chút tiếng lóng.
Cam Tam năm đó quả thật thích rượu, thế nhưng bởi vì Nguyễn Vân Nương, nay đã không uống rượu nữa. Diệp Phỉ Phỉ nói ra câu kia, Thẩm Nhạn đã biết có người đang giám thị bên cạnh, càng biết rượu nàng lấy ra dưới tủ, có vấn đề.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn vươn tay cầm vò rượu lên, không phải rót rượu, mà là thả một viên lạp hoàn ở trong vò.
Diệp Phỉ Phỉ không để lỡ động tác này, tìm được viên lạp hoàn đó. Trong lạp hoàn chỉ có một câu:
Nghiêm Mạc ở ngay ngoài lâu, giúp đỡ ngươi trừ quân địch.
Thẩm Nhạn đã sớm đoán được có kẻ khống chế Thúy Yên các, khiến Diệp Phỉ Phỉ không thể không bố trí cạm bẫy tới bắt mình, nên tương kế tựu kế dùng cách điệu hổ ly sơn.
Nếu kẻ địch phân tinh lực lớn như vậy đến khảo vấn hắn, sao sẽ tiếp tục coi giữ vật trong bàn tay thông minh như Phỉ Phỉ, hơn nữa vì khảo vấn mình, trông giữ ở Thúy Yên các tất nhiên sẽ lơi lỏng, chẳng phải là thời cơ tốt giúp nàng thoát khốn?
Thế là hai người phối hợp hoàn hảo vô cùng. Nghiêm Mạc nọ cũng lợi hại hơn xa mình nghĩ rất nhiều, dứt khoát sạch sẽ liền giải tặc nhân trông coi mấy tỷ muội. Thuận tình thuận lý, nàng lại nợ Thẩm Nhạn một lần.
Nhưng Nghiêm Mạc này, còn thú vị hơn mình nghĩ.
Khóe môi tỏa nụ cười, Diệp Phỉ Phỉ chỉnh chỉnh tóc mây, nhẹ nhàng bước sen đi tới yêu nữ còn hôn mê, máu tươi chảy dưới mặt đất thấm ướt giày thêu của nàng, cũng làm nụ cười bên môi nàng càng sâu thêm. Nếu dám động Thúy Yên các của nàng thì nên trả chút lãi đi…
Đi ra đình viện, Nghiêm Mạc tùy tiện tìm một chái nhà không người, nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống giường.
Thực Cốt Truy Hồn tán tuy bá đạo, nhưng không tổn thương quá lớn đối với thân thể, dù trúng hai lần ngược lại sinh ra chút kháng tính, khiến hô hấp mạch tượng Thẩm Nhạn không đến nỗi quá rối loạn.
Kiểm tra người từ đầu đến chân một lần, Nghiêm Mạc mới nhẹ nhàng thở ra, vươn ngón tay lau mặt đối phương.
Hai gò má bị yêu nữ kia cào rách, lúc này trên mặt Thẩm Nhạn còn dính một vệt đỏ sẫm, làm dung nhan trắng bệch của hắn thêm phần tiều tụy.
Khi tỉnh còn không cảm giác, mỗi khi ngủ, hắn sẽ lộ ra chút tư thế tinh lực hao hết ốm yếu, nửa tháng này một đường treo mệnh đuổi giết đào vong, đủ để cho bất cứ kẻ không đủ ương ngạnh nào bệnh không dậy nổi, thậm chí là mất mạng. Nhưng Thẩm Nhạn thương thành thế này còn không chịu an phận, lại vì người khác ra mặt.
Trong mắt Nghiêm Mạc chợt lóe u tối.
Lúc trước khi Thẩm Nhạn nghĩ đến cách này, y rất không tán đồng. Không có gì khác, thật sự là sơ hở quá nhiều. Nếu kẻ địch không cần lời khai của hắn, chỉ cần tính mạng của hắn thì sao?
Nếu mình giúp Diệp Phỉ Phỉ trừ bỏ quân địch, đi muộn một bước thì sẽ thế nào?
Hay nguy hiểm hơn, nếu Diệp Phỉ Phỉ thật sự đầu phục Trích Tinh lâu…
Lấy thân làm mồi, cần không chỉ là dũng khí, mà còn là vận khí. Nhưng Thẩm Nhạn người này, thoạt nhìn vận khí thật sự xui đến cùng cực.
Nhưng mà trong lòng không vui, y vẫn buông tay để Thẩm Nhạn đi, chỉ vì có vài thứ đã thoát ly khống chế, hướng một phương hướng mình chẳng chút nào thích trượt đi.
Không biết từ khi nào, y đối với Thẩm Nhạn đã không còn là hữu tình* đơn thuần, mà như là thứ gì đó, hận không thể nắm chặt toàn bộ thể xác và tinh thần đối phương vào bàn tay.
*ý chỉ tình bằng hữu.Đây là thói quen chưởng quản Ô Y môn mà ra, hay là cứu hắn quá nhiều lần, đã đem tính mạng này xem thành vật trong tay mình?
Nghiêm Mạc không rõ lắm, cũng không thích nghĩ sâu, chỉ có thể thoáng khắc chế, nhượng ra một chút cự ly, cho đối phương đường sống thở dốc. Nhưng giờ xem ra, y thả quá lỏng rồi.
Lạnh lùng sờ vết thương dần nhạt một lát, đầu ngón tay Nghiêm Mạc đi xuống, cởi ra quần áo trên người Thẩm Nhạn.
Bị người tha dưới đất hồi lâu, quần áo trên người hắn đã sớm bẩn, vai trái bị máu tươi tẩm ướt, hiển nhiên là vết thương Nhiêm Bà lưu lại lại vỡ.
Nghiêm Mạc móc ra thuốc trị thương từ trong ngực, một lần nữa băng bó vết thương rồi sờ hết các vết thương khác trên người đối phương, xác nhận không sao rồi vẫn chưa dừng lại, mà là xoay người mang tới một chậu nước ấm, dùng khăn vuông lau nhẹ thân thể một lần mới thay cho hắn bộ quần áo mới.
Trên người dính son phấn, mùi huân hương tan hết, thân thể người nọ lại sạch sẽ, chỉ còn mùi thuốc nhàn nhạt và mùi máu thoang thoảng.
Nghiêm Mạc vừa lòng vươn ngón tay, vuốt ve đôi môi có vẻ tái nhợt của đối phương rồi trở mình lên giường, ngồi vào chỗ của mình cạnh hắn, nhắm lại hai mắt bắt đầu vận công điều tức.
Tuy rằng trúng hai lần độc, nhưng mê dược hung mãnh đến đâu, cũng chỉ là kính hoa thủy nguyệt.
Sau nửa canh giờ, Thẩm Nhạn thở ra một hơi, mở mắt.
Đập vào mắt đã không phải tiểu lâu xếp đầy hình cụ, mà là một cái giường lớn gấm khắc hoa, mềm mại màn che phủ bên giường, mờ mờ ảo ảo, làm người ta thấy không rõ vật trong phòng.
Trước lúc hôn mê, hắn mơ hồ còn có chút ấn tượng, chỉ cảm thấy mình ngã xuống, vào trong ôm ấp của người nọ. Vì để người nọ an tâm, hắn còn cúi đầu nói câu “Yên tâm”, không biết đối phương có nghe hay không.
Thẩm Nhạn rũ mắt, động đậy chút ngón tay, nội lực còn chưa khôi phục, hình như độc tán yêu nữ kia hạ vẫn chưa tan hết.
Nhưng mà ngón tay còn chưa duỗi thẳng, thân hình hắn đột nhiên cứng đờ, lúc này mới phát hiện trên giường mình nằm còn ngồi một người, hai chân khoanh lại, khí ý ngưng trệ, dường như đang vận công.
Thẩm Nhạn cổ họng không khỏi bị nghẹn, chậm rãi nhìn lại, trong phòng còn chưa thắp đèn, màn che lại rủ rất thấp, bao phủ hai người trong một mảnh tối tăm.
Nội lực chưa khôi phục, Thẩm Nhạn chớp chớp hai mắt, cũng không thấy rõ biểu tình trên mặt người nọ. Chỉ là bọn họ ở quá gần, gần đến dường như vươn tay liền có thể chạm được đầu gối người nọ.
Tim đột nhiên đập nhanh chút, Thẩm Nhạn có vẻ hờ hững hoạt động chút cơ thể, làm mình cách người này thoáng xa chút, dường như chỉ có như vậy, mới có thể tránh đi khí ý ấm áp tràn ra từ trên người y.
Nhưng mà còn chưa lui lại, đối phương đã mở mắt. Cặp mắt sáng ấy giống như ánh sao lấp lánh trong bóng đêm, khóa chặt người hắn. Thẩm Nhạn chỉ cảm thấy cổ tay bị siết thì mạch môn đã bị người chế trụ.
– Còn chưa khôi phục nội lực?
Chỉ là sờ mạch đập, Nghiêm Mạc liền nhíu mày.
Ngay cả tim đập của mình còn không khống chế được, Thẩm Nhạn nào dám để y nắm mạch môn như vậy, không khỏi hơi hơi tránh:
– Có thể là dược hiệu vẫn chưa hết, đợi đến…
– Nếu khôi phục không được, ta vẫn có cách loại trừ dư độc trong cơ thể huynh.
Nghiêm Mạc không để ý tới hắn biện giải, từng câu từng từ nói.
Nghe thế, Thẩm Nhạn chỉ là sửng sốt một chút, trên mặt thoáng cái lúng túng, cách đó đương nhiên hắn biết rõ, chẳng phải là song tu sao!
Nhưng có chuyện lần trước, hắn nào dám lại mời người ta song tu. Hơi bối rối lộ nụ cười, Thẩm Nhạn lại tránh tránh cổ tay:
– Nghiêm huynh quá lo lắng rồi, chỉ là chút mê dược, nào cần huynh… Khụ… Lần sau ta tất nhiên sẽ không lại mạo muội lấy thân thử độc.
Nghe thế Nghiêm Mạc mới như vừa lòng thả lỏng cổ tay Thẩm Nhạn ra.
Lãng tử không dám trì hoãn, liền từ trên giường lăn xuống, bước nhanh đi đến giữa phòng, nhưng mà vừa đứng vững chân, hắn đột nhiên chau mày, nghiêng đầu nhìn vai bên trái.
Mảng đỏ sẫm trên vai đã sớm biến mất không thấy, miệng vết thương đã băng bó sạch sẽ, quần áo cũng không phải bộ mình đã mặc, dường như lúc hôn mê được người xử lý sạch sẽ, chẳng lẽ…
Quẳng suy nghĩ ra sau đầu, Thẩm Nhạn cố gắng tự định tâm thần mới mở miệng nói.
– Lần này nhờ có Nghiêm huynh tương trợ, không biết hiện tại Thúy Yên các tình huống như thế nào, Phỉ Phỉ nàng có nói gì hay không…
Chỉ vừa buông tay, người nọ liền lại trốn đi.
Nghiêm Mạc cong môi mỉm cười, cũng chậm rãi xuống giường, đứng vững rồi mới trở về hắn ba chữ:
– Không có hỏi.
Lời này lập tức khiến Thẩm Nhạn nghẹn gần chết, bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Mạc, hắn lắc đầu cười:
– Sợ là còn phải hỏi một chút Phỉ Phỉ, nơi đây rốt cuộc là sao thế này…
– Còn có thể là sao? Không phải là yêu nữ Tiết Hồng Tiêu kia muốn mạng của ngươi sao.
Giọng nói trong trẻo giống như oanh đề từ ngoài cửa sổ truyền vào, giọng điệu lại không dịu dàng như vậy. Diệp Phỉ Phỉ đẩy ra cửa phòng, mỉm cười với hai người.
– Ngủ đủ chưa? Đủ rồi thì đi theo ta.