Đến khách sạn, mọi người cùng bạn diễn lên lầu tìm phòng của mình.

Tại sao diễn viên Đức Vân Xã khi đi công tác nhất định phải để hai người ở cùng một phòng?

Một, là để tiết kiệm tiền.

Hai, là để hai người hợp tác với nhau ăn ý hơn.

Ba, Đức Vân Xã có một câu nói như thế này, bạn diễn như phu thê, phải quen thuộc nhau, hiểu rõ nhau, thậm chí là nâng đỡ cho nhau.

Lí do thứ tư là quan trọng nhất, sau khi Trương Vân Lôi gặp chuyện không may mới có quy định như vậy, diễn viên đi công tác phải chia hai người một phòng, một người đi không về thì người kia cũng gặp xui xẻo theo. Làm vậy cũng xem như là để dễ quản lý mấy diễn viên trẻ tuổi hơn, bọn họ muốn đi chơi thì phải đem theo bạn nối khố đi cùng, thuận tiện chăm sóc hơn, rồi phải nghĩ cho tình cảnh của bạn diễn nữa.

Vì vậy, mấy người họ chọn bạn diễn thông thường sẽ chọn người có tính cách không quá giống mình thành tạo một tổ. Ví như Dương Cửu Lang và Trương Vân Lôi, một người điềm tĩnh một người nóng tính, hai người kết hợp lại chẳng xảy ra chuyện gì lớn được.

Còn có người nói Trương Vân Lôi thích hợp làm tình nhân, Dương Cửu Lang thích hợp làm chồng, nhưng mà hai người kết hợp lại, bù trừ cho nhau chính là điều tuyệt vời không thể tả được, lãng mạn có, hài hước có mới có thể dài lâu, bình an vô sự.

Nói đi nói lại, nếu như khi đó Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang ở chung phòng, cậu ra ngoài làm gì sẽ có Cửu Lang đi theo, nếu không thì anh cũng sẽ biết, cho nên sẽ không xảy ra việc kia. Đây cũng chính là bài học trọng yếu của Đức Vân Xã.

Trương Vân Lôi ở quầy lễ tân chậm chạp không đi, mười phút sau lại cầm một chiếc chìa khoá đi lên lầu.

Dương Cửu Lang ngồi thừ ra trong phòng, nhìn hai cái giường lớn mà thở dài. Anh đang đợi Trương Vân Lôi, nhưng anh cũng đã thấy cậu tự bỏ tiền ra thuê một phòng khác, đây có được coi là ruồng bỏ anh không.

Chỉ chốc lát sau, chuông điện thoại của Cửu Lang vang lên, anh vừa cầm lấy, Mạnh Hạc Đường ở đầu dây bên kia vội vã nói mấy câu rồi cúp máy: “Nó ở tầng 7, phòng 702, đi tìm nó nói chuyện cho rõ ràng đi. Hai đứa không thể tránh mặt nhau lâu thế được, nói xong ngày mai diễn mới tốt được.”

Dương Cửu Lang nghe tiếng tút tút mới thở phào, đứng dậy đi ra cửa.

Đã khuya lắm rồi, anh đến quầy lễ tân chứng minh thân phận để lấy chìa khoá phòng 702. Siết chặt thẻ trong tay, suy nghĩ đủ điều.

Đứng trước cửa trù trừ một chút rồi mới đưa tay gõ cửa, bên trong không có tiếng trả lời. Dương Cửu Lang ở trước cửa nói: “Anh là Cửu Lang, anh vào đấy nhé.” Anh nghĩ rất đơn giản, sợ rằng đột nhiên mở cửa sẽ khiến Trương Vân Lôi hoảng sợ, lúc này cậu không phải đang tắm thì là nằm trên giường viết thoại.

‘Cạch’ một tiếng, cửa mở. Dương Cửu Lang vừa định vào nhà lại phát hiện Trương Vân Lôi đang mặc áo choàng tắm, tay cầm khăn lông màu trắng lau mái tóc còn ướt nước, tóc dính lại trên trán. Bởi vì lau khá hỗn loạn, lúc này cậu giống như anh trai nhà bên vậy, khiến người khác cảm thấy thật dịu dàng.

Dương Cửu Lang chầm chậm nhìn lại ánh mắt của cậu, trong nháy mắt anh cảm thấy vẻ dịu dàng này lập tức biến mất không dấu vết, một kiểu cả vú lấp miệng em mang theo áp bức, Dương Cửu Lang từ từ hồi sức, mở miệng nói: “Gì đấy thầy Trương, cậu cho anh mượn sữa rửa mặt của cậu được không?”

Trương Vân Lôi đen mặt: “Của anh đâu?”

Dương Cửu Lang xoa tay: “Anh quên đem theo rồi.”

Khuôn mặt Trương Vân Lôi càng tăm tối hơn, có điều vẫn quay lại phòng tắm, chỉ chốc lát sau đã cầm sữa rửa mặt ném cho Cửu Lang, không nói lời nào chuẩn bị đóng cửa. Dương Cửu Lang nhanh mắt nhanh tay ngăn lại.

Anh lập tức giải thích: “Chuyện này, thầy Trương, anh có thể mượn phòng của cậu tắm rửa được không?”

Sắc mặt Trương Vân Lôi đen đến không thể đen hơn, Dương Cửu Lang cũng biết đây là khúc dạo đầu cho cơn thịnh nộ của cậu, thức thời lên tiếng: “Anh chỉ nói vậy thôi, chỉ nói thôi mà, cám ơn nha, mai gặp ha.” Cửu Lang cầm sữa rửa mặt đi vào thang máy, sau khi trở về phòng thì đi rửa mặt luôn, sữa rửa mặt của Trương Vân Lôi được đặt ngay bên cạnh chai của anh.

Một giờ sáng, Mạnh Hạc Đường gõ cửa phòng Trương Vân Lôi.

Hai người ngồi trên một chiếc giường chưa nói câu nào, nhưng cậu biết Mạnh Hạc Đường đến đây là để khuyên mình, mà thật ra cũng không có gì phải khuyên, cậu cũng chẳng biết rõ là có chuyện gì.

Mạnh Hạc Đường thật sự muốn khuyên, tuy rằng anh không biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng cũng không thể cứ ngồi như thế này cả đêm đúng không? Anh nhấp một hớp bia rồi nói: “Biện nhi, em ăn nhiều hơn chút đi, anh thấy xiên nướng ở đây là ngon nhất á.”

Nhìn thấy Trương Vân Lôi chỉ lo uống bia mà không nói gì, Mạnh Hạc Đường nói tiếp: “Em xem anh hơn nửa đêm còn để lại Cửu Lương nhà anh mà đem đồ ăn đến cho em, vậy mà em không muốn nói gì với anh à?” Tuy nói anh và Vân Lôi là khuê mật, nhưng không phải chuyện gì cũng nói cho nhau.

Đối với Trương Vân Lôi mà nói, sự tồn tại của Dương Cửu Lang là thứ không thể nào cùng người khác sớt chia. Nhưng lần này cậu cũng hoang mang lắm, cậu hoang mang không biết việc ‘làm’ có ích lợi gì? Ở trên sân khấu cậu ‘làm’, Dương Cửu Lang cười ngốc nghếch, cùng cậu ‘làm’. Dưới sân khấu cậu cũng ‘làm’, Dương Cửu Lang không hỏi nguyên nhân, thuận miệng quản vài câu thì phải.

Nhưng việc hai người đều lúng túng đến mức này, cậu cảm thấy là mình đã sai rồi. ‘Làm’ quá giới hạn, khiến Dương Cửu Lang ngày càng cách xa.

“Anh thấy em và Dương Cửu Lang là kiểu quan hệ như thế nào?” Rốt cục Trương Vân Lôi cũng lên tiếng, mà Mạnh Hạc Đường không nghĩ đến rằng cậu sẽ hỏi câu này, trả lời ngớ ngẩn: “Bạn diễn, anh em, bạn bè, bạn tốt, ngoài ra còn…” Anh nén cười, trừng mắt nói: “Còn là giáo chủ phu nhân, haha…”

Mạnh Hạc Đường nói xong thì cười càng to, bắt chước âm thanh của Nhị nãi nãi: “Nguyện cho giáo chủ, thọ cùng trời đất, giáo chủ phu nhân, tiên phúc cùng hưởng.” Cậu nhìn dáng vẻ của anh cũng bật cười đến run người.

Anh nói tiếp: “Đều là đại lão gia rồi, có chuyện gì mà không nói rõ ràng được chứ, đàn ông đều đơn giản, cứ đơn giản mà xử lý.”

Trương Vân Lôi đáp: “Thì cũng vì đơn giản quá nên em mới sầu đây.”

“Ý gì?” Mạnh Hạc Đường gãi đầu hỏi.

Cậu uống một hớp bia: “Em và Dương Cửu Lang chính là một bên đơn giản một bên phức tạp. Dương Cửu Lang thì quá đơn giản nên mong muốn cũng thế, chỉ cần tất cả những người anh thích đều ở bên cạnh anh, anh biết được tin tức của họ, thỉnh thoảng anh nhìn thấy họ, chỉ cần giữ khoảng cách không xa lắm là được rồi.”

Trương Vân Lôi nói đến đây thì hơi cau mày: “Còn em, em cũng không phải là người phức tạp gì, chỉ hy vọng người mình yêu thích có thể yêu thích mình. Nhưng mà em tham lam lắm, bây giờ chỉ vỏn vẹn là yêu thích sẽ không thoả mãn được em, em muốn nhiều hơn, tỉ như quãng đời còn lại về sau, người kia có thể ở bên cạnh em. Nhưng nếu như hai người đã định trước rằng không thể đi cùng nhau đến cuối cuộc đời, thì hết thảy ám muội bây giờ đều chỉ là sự châm chọc, mặc kệ trên hay dưới sân khấu, bất kể tấu hài hay sao, hết thảy những điều đó em muốn có rất nhiều, nhưng không thể có được. Cái cảm giác này giống với việc có người lấy mất đồ vật anh yêu thích nhất, đứng dưới lầu uy hiếp anh, ép anh phải liều mình nhảy xuống, cảm giác mình vỡ thành từng mảnh nhỏ, uất nghẹn ở cổ, rồi anh lại có thể cảm nhận được các khớp xương đều đang kêu khóc.”

Trương Vân Lôi thờ ơ nói khiến Mạnh Hạc Đường ngây người.

Anh không nghĩ đến một đứa trẻ ngày thường hay đùa giỡn, sau một lần ‘độ kiếp’ đã trưởng thành rồi. Quả thật trong xã có rất nhiều người nói Trương Vân Lôi sau mỗi lần tái nhậm chức đều mang lại cảm giác mới mẻ, đặc biệt là lần thứ hai này, Trương Vân Lôi vẫn là Trương Vân Lôi thôi, nhưng dường như thiếu mất chút gì đó, lại có điều gì đó khẽ sinh sôi.

Lời của Trương Vân Lôi, mỗi một chữ đều như đang đâm vào trái tim của người ngoài là anh, đau đớn đến run rẩy. Nhưng rồi người nói ra những lời này thì sao? Lúc này đây, không, chẳng biết cậu đã chịu đựng nỗi đau này tự bao giờ.