Tôn Kỳ lau khóe miệng, quay đầu. Hắn thấy được năm tên Yêu Hoàng hình thành thế bao vây, trong đó có hai tên quen mắt: Tham Thiềm và Bạch Thủ.

“Bại tướng, ngươi cũng dám ló mặt ra!” Tôn Kỳ cười khẩy nói.

“Hừ! đến lúc này ngươi còn dám mạnh miệng.” Tham Thiềm hừ lạnh nói.

“Các ngươi làm sao biết mà phục kích ta?” Tôn Kỳ không muốn tranh miệng lưỡi với Tham Thiềm vào ngay chủ đề chính mà mình muốn biết.

Bọn chúng vì sao biết hắn ở đây? bọn chúng tập hợp lực lượng lúc nào? hạ độc lúc nào? tất cả những chuyện này không thể là ngẫu nhiên được, nhưng nếu là tính toán chẳng lẽ bọn chúng thông minh đến vậy?

“Nói cho ngươi biết cũng không sao.” kẻ lên tiếng là một con hươu, xem ra là kẻ đứng đầu nhóm năm tên này.

Tôn Kỳ lập tức lọc lọi trong trí nhớ, nếu tình báo của hắn không sai thì tên này là Tỳ Hươu Hoàng, lãnh địa của hắn gần nơi đây. Tôn Kỳ dự định ổn định xong lãnh thổ sẽ dẫn quân tiếp tục xâm lược, Tỳ Hươu vực là một trong các mục tiêu của hắn.

Nghĩ đến đây hắn đã đoán ra phần nào mục đích của bọn chúng: tiên hạ thủ vi cường, ra tay trước để tránh bị Tôn Kỳ xâm lược.

“Ngươi và cái Thánh tộc mà các ngươi lập ra quá hung ác, diệt liền hai vực của Tham Thiềm và Bạch Thủ. Bọn ta không thể không đề phòng, ngồi chờ ngươi tới chi bằng chủ động xuất kích.

Bọn ta đã sớm cài gián điệp vào ba đỉnh núi chú ý nhất cử nhất động của bọn ngươi. Các ngươi khi thành lập Bát Thánh Thiên Tôn, ngạo mạn cướp đồ của bọn Thanh Long. Ta liền biết các ngươi sớm muộn gì cũng bị tính sổ. Quả nhiên sự việc xảy ra còn nhanh hơn ta nghĩ.

Những tên khác ta không biết nhưng ngươi nếu bị thương chắc chắn sẽ đi xung quanh giết yêu hút máu, bởi vậy bọn ta đã sớm hạ độc tất cả Yêu tộc xung quanh đây. Cho dù ngươi chọn đường nào cũng sẽ trúng độc.”

“Cao minh!” Tôn Kỳ không thể không khâm phục bọn này, nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy. Đợi người xâm lược, chi bằng chủ động xuất kích chiếm lấy lợi thế, thực tế cũng đã chứng minh ít nhất bọn chúng đã bắt được hắn.

Tôn Kỳ bình tĩnh mỉm cười hỏi:

“Vậy các ngươi cũng biết ta còn bảy vị huynh đệ, các ngươi không sợ sao?”

“Sợ!” Tỳ Hươu gật đầu, không che giấu chút nào.

“Sợ còn ra tay!”

“Vì sợ nên mới phải ra tay. Giết được ngươi rồi mới khiến bảy tên kia e ngại, nếu bọn chúng vẫn quyết tâm trả thù bằng được cho ngươi, bọn ta đơn giản là đầu phục Tứ Phương Thần Thú.

Tứ Phương Thần Thú từ lâu đã có ý chiêu dụ, chỉ là bọn ta thích tự do, không muốn có một lão cha ngồi trên đầu, mới dùng dằng từ chối. Nhưng các ngươi ép quá, vậy thì nhận cha tốt.”

“Tính toán thật tốt! xem ra không đánh không được!”

“Chúng ta không thù không oán, nhưng mỗi người đều vì mạng sống của mình. Xin mượn đầu Huyết Ngục huynh dùng một lát.”

“Ha, ha, ha… có bản lĩnh thì tới đây lấy!”

“Ngươi đi chết đi!” Tham Thiềm hét lên, hắn đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi, cả tộc bị diệt hắn không giận sao được, nãy giờ nói chuyện là để hình thành thế bao vây, thế trận đã thành, lúc này không ra tay thì đợi lúc nào. Hắn lao lên tấn công trước tiên.

Tôn Kỳ nãy giờ nói chuyện cũng không phải rảnh rỗi, hắn có chuẩn bị.

Tôn Kỳ lấy tay làm đao chém xuống đẩy lùi thế công của Tham Thiềm, đồng thời ngửa mặt há miệng phun ra cầu yêu khí cầu cứu. Nhưng… phốc! hắn bị quất ngang cổ họng, cầu yêu khí chưa phun ra đã nuốt vào.

Kẻ ra tay là một con Phi Thanh Xà, tốc độ cực nhanh.

Tôn Kỳ ôm cổ họng loạng choạng lui lại. “Ngươi...” lời nói nghẹn trong cổ không thể thoát ra.

Nếu là bình thường hắn đã tránh được, nhưng trong tình trạng trúng độc và bị thương hiện nay khiến chiến lực hắn giảm sút mạnh.

Không thể dây dưa, dây dưa càng lâu hắn càng khó có đường sống.

Tôn Kỳ huyết khí bùng nổ, một mảnh trăng máu mọc lên.

Tiệc Trăng Máu!

Tỳ Hươu cười nhạt, đoán được ngươi sẽ dùng chiêu này. Cặp sừng hắn phát ra diệu quang, chiếu sáng thiên địa.

Giống như tuyết gặp ánh nắng, Tiệc Trăng Máu từ từ tan rã.

Tôn Kỳ sắc mặt đã tái lại càng tái hơn, trong một ngày hắn hai lần bị khắc chế, hắn vội thu lại Tiệc Trăng Máu tránh cho phản phệ.

Tham Thiềm cười lớn:

“Quả nhiên quang minh thuộc tính của Tỳ Hươu huynh có thể khắc chế ám huyết thuộc tính của hắn.”

Trong lúc nói cười hắn vẫn không quên đánh tới, nhân lúc ngươi bệnh đòi mạng ngươi.

Phốc! Tôn Kỳ vừa né tránh lưỡi của Tham Thiềm thì bị Bạch Thủ móng vuốt rạch ngang bắp tay, máu chảy ồ ạt, vết cắt nhìn thấy cả xương.

Tôn Kỳ cảm thấy đầu óc mơ hồ, tay chân tê dần. Hắn rơi vào tình cảnh khốn đốn, đã lạnh vì gió còn rét vì sương, vừa bị thương vừa bị trúng độc.

Đánh hắn chỉ có bốn tên Yêu Hoàng, Tỳ Hươu đứng ngoài tọa trấn đề phòng hắn bỏ chạy.

Phốc! một cái móng vuốt xuyên thủng bả vai Tôn Kỳ, hắn lúc này đầu óc mơ hồ đã không biết được là ai tấn công mình, tất cả những gì hắn thấy là những bóng đen vờn tới vờn lui.

Tôn Kỳ nghiến răng giận quá mà cười:

“Đám sâu kiến các ngươi! tất cả chết hết cho ta!”

Tôn Kỳ hét lên, thân thể bành trướng.

Tỳ Hươu khóe mắt nhảy lên, sắc mặt không tốt. Hắn đang làm ra phán đoán.

“Hắn muốn tự bạo!” Tỳ Hươu chưa kịp đưa ra kết luận thì Tham Thiềm mặt tái nhợt đã vội hét lên, hắn là tên tham sống sợ chết, thấy gió lay đã sợ cành gãy. Đám còn lại cũng tạm ngừng tay lui lại, một tên Yêu Hoàng tự bạo uy lực đáng sợ cỡ nào, nếu như đứng quá gần chắc chắn bị thương.

Tôn Kỳ mỉm cười, hắn chỉ chờ có vậy, tranh thủ cho mình một hơi thời gian, hắn há miệng phun ra quả cầu yêu khí.

Đám Tham Thiềm lúc này mới phát hiện bị lừa, vội phóng tới ngăn cản. Ra tay trước tiên vẫn là Tỳ Hươu, sừng hắn phát sáng bắn ra hai luồng ánh sáng.

Oanh! quả cầu yêu khí vừa mới bay lên đã bị đánh nổ tung.

“Nhanh che đậy!” Tỳ Hươu ra lệnh.

Đám Tham Thiềm gồng lên yêu khí tạo thành một cái lồng che đậy thiên địa.

Một thoáng sau, tất cả đều nín thở chờ đợi. Nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

“Ha, ha… xem ra kế hoạch của ngươi vô dụng rồi.” Tham Thiềm cười âm hiểm.

Tôn Kỳ cười đáp:

“Chưa chắc!”

Tỳ Hươu nhíu mày, vừa rồi bọn hắn ra tay rất nhanh, chỉ tạo ra một chút tiếng nổ, khoảng cách xa như vậy rất khó phát hiện, trừ khi… nghĩ đến đây sắc mặt hắn tái đi, trong đám Bát Thánh Thiên Tôn, có một con khỉ sáu tai có thể nghe bốn phương tám hướng.

“Nhanh giết hắn!” Tỳ Hươu vội ra lệnh.

“Trễ rồi!” Tôn Kỳ cười nói.

Phương xa hai cỗ khí tức cực cường đang cấp tốc đánh tới.

Tỳ Hươu nhẩm tính, cỗ khí tức kia còn cách bọn hắn bảy mươi tức thời gian. Trong thời gian này bọn hắn phải giết Tôn Kỳ và chạy trốn.

“Làm sao đây?” Tham Thiềm lo lắng hỏi.

Tỳ Hươu sau một thoáng suy nghĩ, hắn hít một hơi sâu nói:

“Bỏ đi!”

Hắn không tự tin có thể giết chết Tôn Kỳ mà vẫn đủ thời gian trốn đi.

Tham Thiềm và Bạch Thủ nghiến răng, xem ra thù diệt tộc không báo được. Bọn chúng tính toán đủ đường vẫn không thể giết được Tôn Kỳ, tương lai không biết còn có cơ hội nữa hay không?

Đám Tỳ Hươu bỏ đi không lâu. Lục Nhĩ Hầu Vương và Ô Nhung Vương đã xuất hiện.

“Thất đệ không sao chứ?” Lục Nhĩ Hầu Vương đỡ lấy Tôn Kỳ hỏi.

Tôn Kỳ cười khổ:

“Hai huynh đến trễ một chút nữa là không thấy ta nữa rồi!”

“Hừ! đám này cũng thật to gan, để ta bắt lại bọn họ.” Ô Nhung Vương hừ lạnh nói.

“Thôi bỏ đi! đuổi theo bọn chúng cũng chưa chắc làm được gì.” Tôn Kỳ lắc đầu nói.

“Vậy nghe theo đệ.” Ô Nhung Vương chỉ là nói vậy thôi, cũng không thật sự muốn đuổi theo, Tôn Kỳ nói một lời hắn liền đồng ý.

Tôn Kỳ trợn mắt: ngươi không thể làm bộ muốn truy sát một chút được sao? nghe ta nhanh như vậy!

Ô Nhung Vương thản nhiên không: ta là một cái thành thật, ngươi nói không truy vậy ta không truy.

Lục Nhĩ Hầu cười khổ với hai tên này:

“Bọn chúng chạy xa rồi! có đuổi cũng không kịp, trước tiên chữa trị cho thất đệ, sau đó trả thù cũng không muộn, dù sao bọn chúng cũng không biến mất được.”

Rồi không đợi Tôn Kỳ trả lời, hắn vác Tôn Kỳ trở về.

Về đến nơi, thấy Tôn Kỳ còn thê thảm hơn trước đó, Mộng Vương không khỏi lo lắng hỏi:

“Thất ca chữa thương kiểu gì mà thê thảm thế này?”

“Ta bị phục kích!” Tôn Kỳ đau khổ trả lời.

“Phù! may quá! may mà không lén đi theo thất ca.” Mộng Vương vuốt vuốt thở phào nhẹ nhàng.

Tôn Kỳ khóe mắt nhảy lên, tên này… hết nói nổi rồi.

“Thất đệ thương thế nghiêm trọng không?” Tê Hoành Vương tỏ ra quan tâm hỏi.

“Nghiêm trọng!” Tôn Kỳ gật đầu.

“A!” Tê Hoành Vương a lên một tiếng, sau đó… im luôn.

Tôn Kỳ tròn mắt nhìn hắn, Tê Hoành Vương tròn mắt nhìn lại. Hai cặp mắt tròn nhìn nhau.

Tôn Kỳ: ngươi nhìn ta làm gì? còn không mau mang ra bảo vật chữa thương.

Tê Hoành Vương: ta chỉ hỏi vậy thôi! cứ nghĩ ngươi nói không sao, ngươi nói có sao, ta biết phải làm sao? ta không có bảo vật chữa thương. Có cũng không mang ra.

Hai bọn họ nhìn nhau.

Đám bên ngoài nhìn cũng không khỏi xấu hổ thay, hai tên vô sỉ. Một tên thì đòi bảo dược, một tên thì nhất quyết không cho. Nhìn nhau đọ độ vô sỉ sao?

“Khụ, khụ...” Ác Giao Vương ho mấy tiếng, nói: “Ta khi xưa đi du lịch có tìm được thứ này...” vừa nói hắn vừa xòe bàn tay, bên trong là một củ đen xì. “Ta không biết thất đệ trúng độc gì nhưng củ này hẳn là...”

Hắn chưa kịp nói hết thì Tôn Kỳ nhanh như cắt đã chộp lấy củ trong tay hắn bỏ vào miệng, nuốt ực một cái xuống bụng, chẹp chẹp mấy tiếng nói:

“Đồ tốt! đáng tiếc hơi ít. Nhị ca còn nữa không?”

Ác Giao Vương ngẩn người: còn cái đầu ngươi, bảo dược của ta ngươi cho là rau cải trắng hay sao?

“Không còn!” Ác Giao Vương dứt khoát, còn cũng không cho.

Tôn Kỳ hơi thất vọng đảo mắt nhìn qua đám còn lại.

Bọn chúng đều lảng tránh ánh mắt của hắn.

“Vết thương của đệ rất nghiêm trọng a!” Tôn Kỳ than.

Không có tiếng đáp lại hắn.

“Đệ cũng trúng độc rất nặng!” Tôn Kỳ tiếp tục.

Bọn chúng mắt điếc tai ngơ, có ngu mới trả lời.

Tôn Kỳ ánh mắt ngóng chờ nhưng không có ai đáp lời hắn.

Mộng Vương mài móng, Tê Hoành Vương liếm vết thương, Lục Nhĩ Hầu Vương giả ngủ...

Tất cả đều im lặng khiến không khí có chút xấu hổ.

“Thất đệ bị thương nặng hay là về động nghỉ ngơi trước.” Ô Nhung Vương cuối cùng đành lên tiếng phá vỡ không khí im lặng, hắn không đủ mặt dày như lũ này.

“Đúng, đúng...” không đợi Tôn Kỳ phản ứng, Lục Nhĩ Hầu Vương, Ác Giao Vương đã túm lấy hắn kéo đi. Hoàng Cô Vương tiện tay nhét cục nấm vào miệng Tôn Kỳ, tránh cho hắn nói nữa.