Sếu Hoàng bước tới, uy áp cường thịnh, khí thế như vòi rồng thăng thiên. Miệng nhếch cười, hỏi:
“Ngươi là Huyết Ngục?”
“Nếu không còn ai ở đây tên Huyết Ngục, vậy thì chính là ta.” Tôn Kỳ cười đáp.
“Lươn lẹo!” Sếu Hoàng nghiêm giọng: “Ta hỏi gì ngươi nói đấy, chớ có nhiều lời. Hiểu chưa?”
Tôn Kỳ không nói.
Sếu Hoàng tưởng Tôn Kỳ đồng ý, gật đầu hài lòng. Hắn tiếp tục:
“Ngươi là tân tấn Yêu Hoàng?!”
Tôn Kỳ nhún vai.
“Hừ! ngươi có biết sau khi thành hoàng cần phải làm gì không?” Sếu Hoàng lại hỏi.
“Có sao?” Tôn Kỳ hỏi.
“Há, há...” Sếu Hoàng cười lớn, chỉ Tôn Kỳ, quay nhìn đám đồng bọn nói: “Hắn không biết luật kìa! Các ngươi nói hắn nghe thử.”
“Tân tấn Yêu Hoàng tổ chức đại lễ lên ngôi, công cáo thiên hạ, xin phép các Yêu Hoàng xung quanh, sau đó ban thưởng chúng sinh, tạo phúc thiên hạ.” một con hoẵng già vuốt chòm râu chậm rãi nói. “Nhưng ngươi nghe nói là Yêu Hoàng không có lãnh thổ. Vậy nên trước tiên cần mang trọng lễ đến gặp các Yêu Hoàng xung quanh xin một phần đất. Sau khi có lãnh thổ ngươi mới được tổ chức lễ lên ngôi.”
“Hắc, hắc… nghe thấy chưa!” một con cheo hùa theo nói.
“Ta nghe nói ngươi ỷ vào một chút thực lực mang quân đi chiếm đất khắp nơi, có phải không!?” một con sáo hạch sách.
“Hừ! đây là đại tội! ngươi không sợ đắc tội với tất cả Yêu Hoàng sao?” Sếu Hoàng nghiêm nét mặt, giở giọng chỉ bảo: “Ngươi đừng cho rằng đánh được một cái Phồ Tang Vực là giỏi lắm! Phồ Tang Hoàng là một khúc gỗ, không thể di chuyển, ngươi mới đánh được hắn. Trong mắt bọn ta, hắn cũng chẳng là gì?!”
“Vậy nên ngươi tốt nhất nghe lời, gặp tiền bối, cúi đầu thấp một chút, giọng kính trọng một chút.” Hoẵng Hoàng vuốt râu chỉ bảo.
“Hừ, nhìn cái mặt khinh khỉnh của ngươi thật đáng ghét!” Sáo Hoàng liếc mắt chán ghét nói.
“Ngươi cũng không nên thấy tủi thân, bọn ta nói nhiều với ngươi như vậy cũng là muốn tốt với ngươi.” Hoẵng Hoàng giống như một người ông đang ân cần chỉ bảo con cháu. “Ngươi tuổi trẻ không hiểu sự đời. Ngươi nên biết thiên ngoại hữu thiên, ngoài kia mạnh hơn ngươi nhiều lắm, đừng cho rằng trở thành Yêu Hoàng đã là vô địch, bọn ta dùng lời dạy ngươi, nhưng bên ngoài sẽ dùng máu dạy ngươi. Ngươi vẫn nên khiêm tốn một chút.”
“Hoẵng lão, nói nhiều với hắn làm gì? ta nghĩ vẫn nên cho hắn một bài học để hắn biết trong thế giới này mình nhỏ bé nhường nào.” Cheo Hoàng hằm hằm nói.
“Hắc, hắc… ta cảm thấy Cheo huynh nói có lý.” Sếu Hoàng cười thâm hiểm.
“Haizz… các ngươi nha… cần gì phải làm khó tiểu huynh đệ.” Hoẵng Hoàng thở dài.
“Cũng không phải là bọn ta làm khó hắn. Chỉ là do hắn quá giống Nhân tộc. Nhân tộc nha… giống loài máu bùn, nhìn thôi cũng cảm thấy bẩn mắt. Hắn lại cứ đứng trước mặt ta, đưa cái mặt khinh khỉnh ra. Ta chỉ muốn đấm cho một cái.” Sếu Hoàng nói.
“Lời ngươi… cũng có lý...” Hoẵng Hoàng không thể phản bác nói. Hắn lại quay sang nhìn Tôn Kỳ, khuyên bảo: “Huyết Ngục, ngươi đổi cái hình dạng khác. Ít nhất là ở trước mặt bọn ta đổi cái hình dạng, nếu không… ngươi nếu thông minh thì tự hiểu hậu quả là gì!”
“Huyết Ngục, ngươi nhanh quỳ xuống dập đầu xin lỗi.” Hoẵng Hoàng làm ra vẻ vội vàng: “Nhanh nhanh! nhanh quỳ xuống...” vừa nói hắn vừa phất tay xuống, thúc giục Tôn Kỳ mau quỳ xuống.
Nếu gặp kẻ yếu tinh thần chỉ sợ đã ngơ ngơ ngác ngác làm theo.
Bốn tên này luôn phiên tấn công, có nhu có cương, uyển chuyển biến hóa, đồng thời dùng khí tức từ từ áp bách. Hoẵng Hoàng có thể còn là tinh thần giả, hắn dùng loại chủng tính nào đó ảnh hưởng tinh thần ý chí Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ cười nhạt:
“Muốn ta quỳ?”
“Hừ! còn không mau quỳ xuống!” Sếu Hoàng lạnh giọng.
“Hắc, hắc… ngươi còn có lựa chọn khác sao?!” Cheo Hoàng cười nhạo.
“Tự quỳ hay là bị quỳ!” Sáo Hoàng đanh giọng.
“Tuổi trẻ, tương lai rộng mở. Cúi đầu trước tiền bối cũng là một loại lễ phép, là tốt không xấu.” Hoẵng Hoàng giọng ôn tồn như gió xuân.
Tôn Kỳ vẫn giữ nụ cười trên môi:
“Các ngươi chịu nổi ta quỳ không?”
“Có gì...” Sếu Hoàng định mở giọng kẻ cả. Chợt! thấy cổ họng bị siết chặt.
Rắc! cổ họng hắn bị gãy gập.
Tôn Kỳ ra tay cực nhanh cực bất ngờ, lại không có một chút sát khí. Giết sâu kiến cần có sát khí sao?!
Cheo Hoàng, Hoẵng Hoàng nổi giận đùng đùng, yêu khí tiêu thăng, hét lên xông tới.
“Ngươi dám!”
Cheo Hoàng chà đạp đại địa, mang theo cự thạch xông tới.
Hoẵng Hoàng lướt nhẹ trên không kéo theo ảo ảnh thiên hà tinh tú.
Tôn Kỳ thả xuống Sếu Hoàng, hai tay vung nắm đấm.
Oanh! cự thạch bị đánh vỡ nát, nắm đấm trực tiếp giáng lên ngực Cheo Hoàng, theo ngay sau là tiếng xương gãy. Cheo Hoàng không chịu được há miệng phun máu.
Một đấm còn lại đánh nát ảo ảnh thiên hà tinh tú, đập thẳng xuống đầu Hoẵng Hoàng, chấn động xông thẳng vào não hắn.
Hoẵng Hoàng hai hàm răng va vào nhau bật máu, mắt trợn ngược xung huyết, ngất ngay lập tức.
Sáo Hoàng chậm một bước xông tới, thấy cảnh này lập tức dừng gấp, thầm cảm thấy may mắn. May mắn hắn chậm một bước. Hắn lập tức quay đầu vỗ cánh bay.
Tôn Kỳ cười nhạt.
Trốn! ngươi có thể trốn được sao?
Tôn Kỳ lấy tay làm đao giơ cao chém xuống.
Phốc! Sáo Hoàng hét lên, từ trên không rơi bịch! xuống đất, một bên vai đã trống không. Vừa rồi hắn kịp nghiên người, nếu không… chỉ sợ không đơn giản một cánh.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn quanh, đã thấy Tham Thiềm Hoàng biết mất.
Sếu Hoàng lê lết, hoảng loạn cào đất bò đi.
Bốp! Tôn Kỳ đạp đầu hắn, cười:
“Ngươi còn muốn ta quỳ?!”
Ọc, ọc… Sếu Hoàng không nói lên lời, máu liên tục trào ra cổ họng.
“Xem ra ngươi không còn gì để nói. Vậy ngươi có thể đi chết!” Tôn Kỳ lạnh giọng, siết chặt nắm đấm. Giáng xuống!
“Thủ hạ lưu tình!” trời cao bùng nổ long uy, một cỗ áp lực cường đại ép xuống.
Tôn Kỳ buộc phải dừng tay nếu không muốn triệt để vạch mặt.
Kẻ đến còn có thể là ai khác!
“Chuyện gì xảy ra? vì sao lại có xung đột?” Thanh Long hạ xuống, nghiêm giọng hỏi.
Tôn Kỳ khoanh tay đứng một bên, hắn không cần giải thích, mọi chuyện ở đây chỉ sợ không thoát khỏi ánh mắt của Tứ Phương Thần Thú.
Đám kia sỉ nhục hắn, Tứ Phương Thần Thú không nói một lời. Lúc hắn ra tay lại ngăn cản. Hắn muốn xem Tứ Phương Thần Thú giải quyết chuyện này thế nào.
Ba thần thú khác cũng đồng thời hạ xuống, Chu Tước đảo ánh mắt nhìn quanh nói:
“Chu Liên đâu?”
Một con Chu Tước vội bay tới.
“Chu Liên ở đây!”
“Hừ, khu vực này do ngươi phụ trách. Chuyện này là sao?” Chu Tước hừ lạnh hỏi.
Chu Liên sợ toát mồ hôi, nàng biết chuyện lớn xảy ra. Lúc đám Sếu Hoàng chặn đường, nàng đã có cảm giác bất tường, vốn định nhanh chóng đi tìm Chu Tước tộc trưởng sẽ trở lại ngay. Không ngờ sự việc diễn ra quá nhanh, vượt quá nàng dự liệu.
Càng bất ngờ hơn là kẻ nằm dưới đất lại là bốn vị Yêu Hoàng gây chuyện, Tôn Kỳ thì vẫn thản nhiên như không, một giọt mồ hôi cũng không đổ xuống.
Chu Liên vội vàng tường thuật lại sự việc, tất nhiên không dám thiên vị ai, ngược lại còn nói cho sự việc nhẹ đi.
Chu Tước nghe xong vẫn không nguôi tức giận, mắng:
“Hừ, đều tại ngươi vô dụng. Phạt ngươi diện bích mười năm!”
“Vâng! tộc trưởng!” Chu Liên cúi đầu nhận tội. Nàng cũng là loại thông minh. Biết diện bích mười năm, đây là giơ cao đánh khẽ. Nàng quay đầu phất cánh bay đi.
“Huyết Ngục huynh thứ lỗi, là bọn ta tiếp đón không chu đáo.” Chu Tước quay sang Tôn Kỳ, giọng nhỏ nhẹ nói.
“Không phải lỗi của Chu Tước huynh, không cần xin lỗi. Đều là lỗi của bọn hắn.” Tôn Kỳ cười đáp lễ.
“Oan gia nên giải không nên kết! Huyết Ngục huynh cần gì phải cố chấp.” Bạch Hổ nói thêm vào.
“Nhưng ta muốn kết thì sao?!” Tôn Kỳ không buông nói.
Tứ Phương Thần Thú nghe vậy thì sầm mặt, đây quả thực không nể mặt bọn chúng. Bọn chúng đã nói thôi, vậy mà Tôn Kỳ còn muốn lấn tới.
“Nếu Huyết Ngục ngươi không muốn giải thì thôi. Chỉ là tại đây không thể đánh nhau. Đánh nhau là không nể mặt bọn ta. Nếu không nể mặt bọn ta vậy thì bọn ta cũng không nể mặt.” Thanh Long lạnh giọng nói, khí thế nhàn nhạt tỏa ra.
Tôn Kỳ nhìn hắn, hắn cũng nhìn Tôn Kỳ không hề né tránh. Bốn ánh mắt giao hội. Không có sóng to gió lớn, sát khí ngút trời. Chỉ có ý chí giao phong.
Thanh Long tính cách vẫn là Thanh Long của 500 năm trước: bá đạo, mạnh mẽ, nhất ngôn tuyệt phản.
Nhưng khí tức lại thêm phần nội liễm, dày nặng. Xem ra 500 năm, hắn sống không uổng.
Một lúc sau, Tôn Kỳ thu hồi ánh mắt, nhún vai nói:
“Được rồi! nể mặt Tứ Phương Thần Thú, ta tha cho bọn họ.”
“Ha, ha… đều là trụ cột Yêu giới, việc gì phải hùng hùng hổ hổ như vậy. Nào! Huyết Ngục huynh theo ta. Huyết Ngục huynh lần đầu đến đây hay là để ta làm hướng dẫn viên.” kẻ lên tiếng là Huyền Vũ, tiếng cười của hắn xóa tan không khí nặng nề đè nén, đồng thời mang Tôn Kỳ rời khỏi nơi này.
Lúc này chỉ còn lại ba thần thú, bốn tên Yêu Hoàng nằm vật vờ và rất nhiều ánh mắt Yêu Hoàng săm soi, nhỏ giọng nghị luận, bọn chúng không ngờ một tên tân tấn Yêu Hoàng lại mạnh như vậy. Thực lực này chỉ sợ có thể vào nhóm những Yêu Hoàng mạnh nhất.
Một lúc sau, Thanh Long mở miệng:
“Tham Thiềm!”
Tại một chỗ đất gần đó, một ụ đất nhô lên vỡ ra, Tham Thiềm Hoàng giơ cao đôi mắt to tròn nhìn quanh, thấy Tứ Phương Thần Thú, vội phá đất mà ra.
“Thanh Long huynh! Chu Tước, Bạch Hổ các huynh!” Tham Thiềm Hoàng chào.
Ba vị Thần Thú gật đầu đáp lễ. Thanh Long nói:
“Tham Thiềm huynh mang bọn hắn đi chữa thương.”
Tham Thiềm nghe xong cũng không vội hành động, ngược lại tỏ ra hơi chần chừ.
“Có chuyện gì sao?” Bạch Hổ nhìn hắn hiểu ý, hỏi.
Tham Thiềm hít một hơi sâu, quyết định nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Các vị xem: Huyết Ngục hoành hành bá đạo, hỉ nộ vô thường, chém giết vô cớ, tội ác chồng chất,...
Hắn một ngày không bị bó buộc, sợ là Yêu giới không được yên. Hôm qua là Phồ Tang Hoàng bị giết, Phồ Tang Vực bị diệt. Hôm nay là bọn ta, ngày mai sẽ là ai? có thể là tất cả các vị.
Chúng ta đều là trụ cột Yêu giới, một lòng vì đại cục Yêu giới nhưng tất cả có thể yên tâm cống hiến vì Yêu giới nếu như có một kẻ luôn nhăm nhăm đâm sau lưng các vị?”
Nói đến đây hắn đảo mắt nhìn quanh, hắn biết đám Yêu Hoàng đang chú ý bên này. Hắn muốn tận dụng đám đông tạo khí thế ép Tứ Phương Thần Thú phải làm gì đó.
Quả nhiên nghe lời này lập tức kéo lên sóng lớn, đám Yêu Hoàng rầm rì nói chuyện.
Tham Thiềm Hoàng trong lòng hài lòng, ngoài mặt tỏ ra bi phẫn.
Thanh Long liếc nhìn hắn, thấu tỏ tâm can của hắn. Lạnh giọng nói:
“Ngươi sai rồi!”
“Sai!? ta sai ở đâu?” Tham Thiềm Hoàng vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ, hẳn tưởng Thanh Long không muốn trừng phạt Tôn Kỳ. “Các vị nếu không thể cho bọn ta một cái công đạo, vậy thì Thanh Ngọc Viên tụ hội còn có ý nghĩa gì?!”
Bạch Hổ hừ lạnh:
“Ngu ngốc! ngươi có biết Lực Lộc Hoàng trước đó đã bị hắn giết. Ngươi, Bạch Thủ Hoàng, còn cả Phồ Tang Hoàng đều là lũ đần độn, còn dám tính kế với hắn. Chết không đáng tiếc!”
Tham Thiềm Hoàng giật mình:
“Lực Lộc Hoàng… bị hắn giết?”
Lực Lộc Hoàng trong giới Yêu Hoàng cũng khá có tiếng, thực lực có thể xếp vào trung đẳng tối đỉnh, chỉ thua kém một số Yêu Hoàng đỉnh cấp như Tứ Phương Thần Thú, Thông Ngôn Đại Thánh… hơn xa so với Tham Thiềm Hoàng.
Tham Thiềm Hoàng đột nhiên mồ hôi chảy dài xuống mặt.
Tôn Kỳ có thể giết được Lực Lộc Hoàng, vậy thực lực có thể xếp ngang với Tứ Phương Thần Thú. Hắn cảm giác mình vừa đá phải tảng đá cứng, giữ được mạng đã là may mắn.
“Thực sự… Lực Lộc Hoàng bị...” Tham Thiềm Hoàng run run hỏi lại.
“Ta nói dối ngươi làm gì? các ngươi sở dĩ không biết vì Huyết Ngục không nói, Lực Lộc tộc giấu.” Bạch Hổ lại nghiêm giọng cảnh báo: “Ta cảnh cáo các ngươi chớ có động tâm Lực Lộc Vực! các ngươi đều có lãnh thổ, chiếm thêm cũng không quản lý được, tham thì thâm, vừa đủ là được.”
“Tất nhiên, tất nhiên.” Tham Thiềm Hoàng cười khan nói. Hắn đúng là có nổi lên ý nghĩ đó, nhưng bị Bạch Hổ nhắc nhở, vậy thì quên đi.
Bạch Hổ cười lạnh trong lòng, cũng tốt! nhân cơ hội này cảnh báo đám này.
Lực Lộc tộc khi bị mất hoàng đã phong tỏa tin tức, đồng thời mang hậu lễ tới gặp bọn hắn nguyện xin thần phục.
Tứ Phương Thần Thú tất nhiên không thể từ chối lộc từ trên trời rơi xuống, lập tức đồng ý.