Địch Long bỏ đi, Tôn Kỳ ngồi suy tư. Thanh Ngọc Viên tụ hội có nên đi?
Theo lời Địch Long nói thì tất cả Yêu Hoàng đều được mời. Khả năng cực cao hắn sẽ gặp kẻ thù cũ.
Thông Ngôn Đại Thánh, Bất Tam Tức, Cao Bằng tộc trưởng, Tứ Phương Thần Thú… đều không phải hạng lương thiện.
Liệu gặp mặt hắn có bị nhận ra? luôn có khả năng này, mặc dù bây giờ hắn đang sống với thân phận khác hoàn toàn.
Sau một thoáng đắn đo, hắn quyết định vẫn là nên tham gia. Không có nhiều lý do, chỉ vì tò mò. Còn về việc bị bại lộ, hắn không quá lo, hắn có kế hoạch.
“Đại Thánh, có tiếp tục đánh Tham Thiềm Vực?” một tên Yêu Vương lại gần Tôn Kỳ hỏi.
“Tiếp tục!” Tôn Kỳ đơn giản trả lời.
“Đại Thánh...” tên Yêu Vương ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì?” Tôn Kỳ hỏi.
“Đại Thánh, chúng ta tiến đánh Tham Thiềm Vực vì Tham Thiềm Hoàng phạm tới ngài. Nhưng nay Tham Thiềm Hoàng đã bỏ chạy, sinh linh còn lại trong vực vô tội, trước đó đã giết rất nhiều sinh linh, ta nghĩ trừng phạt bọn chúng vậy là đủ. Dù sao đều là Yêu tộc, không cần làm quá tuyệt. Chi bằng tha cho bọn chúng. Bọn chúng sẽ vô cùng biết ơn Đại Thánh.” tên Yêu Vương thật lòng nói.
Tôn Kỳ nhìn tên Yêu Vương ngưng mắt, tên này trước kia là thuộc hạ Phồ Tang Hoàng. Phồ Tang Vực xưa nay tương đối bình yên, ít khi chiến tranh. Chiến dịch tấn công Tham Thiềm Vực là lần hắn sát yêu nhiều nhất. Có lẽ lương tâm sinh ra cắn rứt.
Cũng là bình thường!
“Không đánh thì thôi!” Tôn Kỳ ra vẻ không quan trọng, hắn bây giờ không cần thiết bức ép thuộc hạ gây chiến, sẽ có thứ buộc bọn hắn phải chiến. Hắn cũng có đủ lượng tù binh nghiên cứu trong một thời gian.
“Thật sao!?” tên Yêu Vương mừng rỡ, trước đó hắn nghe đám thuộc hạ cũ của Tôn Kỳ nói vị này Yêu Hoàng sát tính rất nặng, hành sự bá đạo duy ngã độc tôn. Hắn cũng chỉ thử một chút, không ngờ thành công. Xem ra vị này vẫn còn có chút lương tâm.
Tôn Kỳ gật đầu.
“Một lời của ta tứ mã nan truy.”
“Đa tạ Đại Thánh khoan dung!” tên Yêu Vương cúi đầu bái.
Tôn Kỳ nhận lễ, lại nói:
“Từ nay, ta trao quyền quyết định chiến hay không cho các ngươi.”
Tên Yêu Vương này hơi ngạc nhiên, không hiểu Tôn Kỳ có ý gì.
Không chờ hắn hỏi, Tôn Kỳ đã biến mất tại chỗ.
Bây giờ ngươi tỏ ra thương xót, nhưng sau này ngươi sẽ ước ngày ngày chiến tranh!
…
Trở lại ba ngọn núi, Tôn Kỳ luận công ban thưởng cho bọn chúng. Hắn lần này xuất ra hơn trăm viên Ảo Tâm Phiến đủ mọi cấp độ, không tin các ngươi không nghiện.
Tôn Kỳ sau đó chọn một bãi đất trống làm vườn trồng Ảo Tâm Phiến. Hắn giết xong tù binh sẽ vứt xác ra vườn, làm phân bón cho Ảo Tâm Phiến.
Nơi đây trở thành cấm địa, nhưng canh phòng lại không quá cẩn mật.
Hắn cố tình để cho đám thuộc hạ có cơ hội trộm cắp.
Tính ra số lượng Ảo Tâm Phiến hắn mới phát ra chưa tới 200 viên, số lượng này còn chưa đủ tạo thành hiệu quả hắn muốn có.
Nhưng không sao!
Những tên bị trúng huyết chủng, sau khi hút máu, nạn yêu bình thường sẽ chết. Nhưng không hiểu sao, có một số trường hợp khác biệt, bọn chúng không chết, ngược lại còn nhận được một phần huyết chủng.
Huyết chủng giúp bọn chúng tách lọc huyết mạch lực trong huyết dịch, nên biết huyết mạch lực có nhiều nhất trong tinh huyết, tản mát rất ít trong thường huyết.
Tinh huyết trong cơ thể lại quá ít, phần lớn là thường huyết, nếu có thể lấy được huyết mạch lực trong thường huyết thì cũng là một lượng không nhỏ.
Đáng tiếc không có cách, phần lớn đều bỏ phí.
Nhưng huyết chủng lại làm được, nhờ vậy kẻ trúng huyết chủng huyết mạch tăng lên có thể cảm nhận rõ. Điều đó càng khiến bọn chúng thêm muốn uống máu. Tăng lên huyết mạch, ai lại không muốn chứ!
Một tháng sau, từ hơn một trăm con nghiện biến thành một ngàn con nghiện, đáng sợ là con nghiện không biết mình nghiện, bọn chúng tưởng rằng thèm khát máu là do bản thân khát vọng tăng lên tu vi.
Một ngàn con nghiện cũng chỉ là cất bước, càng lâu số lượng con nghiện sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Để thỏa mãn cơn khát máu, con nghiện hoặc âm thầm ám sát hút máu hoặc công khai gây chiến uống máu kẻ bại trận.
Nhưng một khi đã nghiện máu sẽ càng ngày càng tham lam, bao nhiêu máu cũng cảm thấy không đủ.
Ban đầu chỉ là những cuộc bạo loạn nhỏ nhưng sau đó dẫn phát mâu thuẫn không thể giải quyết.
Đám Yêu Vương nhận ra điều này, chính bọn chúng cũng bị nghiện, bọn chúng cũng muốn máu. Bọn chúng cần tìm cách giải quyết chuyện nguồn cung máu.
Tại một hang động bên ngoài ba ngọn núi, mấy tên Yêu Vương tụ họp tìm cách giải quyết vấn đề.
“Thác Ma, một trăm tộc viên ta đêm qua mất tích có phải do các ngươi làm.”
“Hừ, buồn cười, tộc ngươi mất tích thì liên quan gì đến ta.”
“Ngươi còn chối, tại hiện trường có dấu chân của tộc ngươi, không phải các ngươi thì là ai?”
“Có dấu chân tộc ta thì là tộc ta làm sao? nếu như là có kẻ vu oan giá họa thì sao?!” tên gọi Thác Ma đưa ánh mắt đảo quanh các vị Yêu Vương khác cười cười, ý tứ trong đó đã rất rõ ràng.
Đám Yêu Vương bị hắn nhìn, có tên lạnh nhạt, có tên cười cười đáp lại, có tên hừ lạnh, có tên chẳng thèm để ý…
“Thác Ma, ngươi nói vậy là có ý gì?” một tên tân tấn Yêu Vương mở miệng mắng.
“Ý gì? ta chẳng có ý gì cả? ta nói bâng quơ thôi, trúng ai thì trúng.” Thác Ma cười nhạt nói.
“Ba ngày trước, cháu ta cũng bị mất tích, là ai trong số các ngươi làm?” một tên lão yêu gầm gừ nói.
“Cháu ngươi nha!? ai biết được! có khi là chính ngươi ra tay rồi đổ lỗi cho bọn ta.” một tên Yêu Vương trẻ hơn cười lạnh nói.
“Ngậm máu phun yêu! ta làm sao có thể ra tay với cháu ta!” tên lão yêu nổi giận đùng đùng cảm giác như có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Tên này nhún vai chẳng thèm tranh miệng lưỡi.
“Bắc lão, ngươi nãy giờ ngồi im vậy, không có chuyện gì muốn nói sao?” một tên Yêu Vương khác khơi chuyện.
Tên Yêu Vương gọi Bắc lão, chậm chạp quay đầu nhìn hắn, đôi lông mày bạc trắng nhướng lên, giọng chậm chậm:
“Lão già rồi, có chuyện gì mà nói!”
“Vậy sao? hắc, hắc… lần trước lão canh giữ vườn Ảo Tâm Phiến, sau khi giao ca cho tộc ta, ta đếm ra thiếu mất mấy trái, trùng hợp sau đó mấy đứa con cháu bất tài của lão tu vi lại tăng tiến nhanh chóng. Chuyện này lão giải thích thế nào?”
Đám Yêu Vương dồn ánh mắt vào Bắc lão.
Bắc lão vẫn bình thản như không.
“Đám con cháu tăng tiến tu vi là do cơ duyên riêng. Còn chuyện Ảo Tâm Phiến thiếu vài trái, ta nghĩ đây là chuyện lớn, hay là tường tận tra cứu tất cả các tộc trước sau canh giữ vườn. Ta nhớ không lầm thì trước tộc ta là Nghi Nghê tộc...”
“Khụ, khụ… sự việc qua đã lâu, tra cứu sợ rất khó...” một tên Yêu Vương lảng tránh.
Đám Yêu Vương tự biết bọn chúng đều tham ô Ảo Tâm Phiến, lật ngược tra cứu chẳng khác nào tự vạch tội mình.
“Chuyện này… hay là thôi đi…” một tên khác tiếp lời.
“Các vị, chúng ta tập hợp tại đây là để tìm ra hướng giải quyết, không phải để vạch lỗi của nhau.” một tên Yêu Vương trầm giọng nói.
“Vậy ngươi có cách nào?” tên bên cạnh hỏi.
“Cách giải quyết rất đơn giản, khi nội bộ mâu thuẫn thì phải đẩy mâu thuẫn ra bên ngoài.”
“Ý ngươi là...”
“Chiến tranh!”
Tất cả lặng yên. Sau đó bọn chúng lần lượt gật đầu.
Tất cả đều thở ra nhẹ nhàng, coi như đã giải quyết xong vấn đề.
“Cũng thật ngạc nhiên! trước đó Thiên Tằm huynh tích cực thuyết phục bọn ta ngưng chiến, cũng chính huynh đại diện nói với Đại Thánh.
Đại Thánh cũng chiều ý huynh.
Vậy mà bây giờ chính huynh lại đề xuất chiến tranh. Thật trớ trêu!”
Thiên Tằm nghe vậy thở dài.
“Ta biết là như vậy, nhưng thế sự vô thường, ta cũng không ngờ điều này.”
Mặc dù nói là thế sự vô thường nhưng hắn lại cảm giác chuyện này do Tôn Kỳ âm thầm điều khiển. Nghi ngờ này chỉ có thể giấu trong bụng, không dám tra cũng không dám nói.
Đám Yêu Vương nghe xong cũng không nói nữa, tiếp theo vẫn là Thiên Tằm đại diện xin chiến.
…
Tại trước cửa động Tôn Kỳ, Thiên Tằm Vương cúi đầu nói vọng vào:
“Đại Thánh, Thiên Tằm có chuyện bẩm báo.”
“Nói đi!” trong hang vọng ra tiếng.
“Đại Thánh, gần đây Tham Thiềm Vực có nhiều dấu hiệu động binh. Thuộc hạ suy đoán bọn chúng muốn phục thù. Thuộc hạ cả nghĩ tiên hạ thủ vi cường, chúng ta nên xuất binh trước, đánh phủ đầu bọn chúng.” Thiên Tằm Vương tường thuật.
Đêm qua, đám Yêu Vương bọn chúng đã thống nhất chọn Tham Thiềm Vực làm mục tiêu. Vì mấy lý do đơn giản:
Thứ nhất Tham Thiềm Vực gần đây, hành quân đỡ mất thời gian.
Thứ hai Tham Thiềm Vực không có hoàng, đúng hơn là hoàng của bọn chúng bị dọa chạy. Trên mặt sĩ khí bọn chúng đã ở thế thượng phong.
Thứ ba Tham Thiềm Vực nhiều Yêu tộc, tha hồ cho bọn chúng phân chia.
Còn chuyện Tham Thiềm Vực động binh, tất nhiên là do bọn chúng bịa ra. Tìm cái cớ mà thôi!
“Ta đã từng nói cho các ngươi toàn quyền quyết định chiến hay không, nên các ngươi tùy ý, không cần lại hỏi ý ta.”
“Vâng! Đại Thánh.” Thiên Tằm Vương cúi đầu, coi như nhận được sự đồng ý.
“Ảo Tâm Phiến dạo này hơi héo, mang tù binh về nhiều một chút.” Tôn Kỳ dặn.
“Vâng! Đại Thánh.” Thiên Tằm Vương cúi đầu vâng dạ. Sau đó hắn lui bước, chuẩn bị khai chiến.
Tôn Kỳ ngồi trong hang mỉm cười.
Chiến tranh chính là thức ăn tốt nhất nuôi dưỡng huyết chủng.
Ảo Tâm Phiến cũng sẽ được cung cấp liên tục phân bón.
Mọi chuẩn bị đã xong. Hắn có thể yên tâm rời đi.