Tôn Kỳ khóe miệng từ từ cong lên. Thú vị!
Thấy Tôn Kỳ cười, Tham Thiềm Hoàng, Bạch Thủ Hoàng cũng cười.
“Huyết Ngục huynh coi như biết nhìn thời thế, lúc nào rảnh, ta mời huynh đến chỗ ta chơi.” Tham Thiềm Hoàng cười nói, hắn coi là Tôn Kỳ đã nhún nhường. Hắn cũng không cần nói lời cay độc, khách sáo một chút cho Tôn Kỳ mặt mũi.
Hắn thực lòng không muốn kết thù với Tôn Kỳ. Thực lực Tôn Kỳ bày ra đó, gây thù với Tôn Kỳ không một chút khôn ngoan.
Tất nhiên hắn cũng không sợ Tôn Kỳ, cùng là Yêu Hoàng muốn phân ra thắng bại rất khó huống chi là giết chết.
Phồ Tang Hoàng là ngoại lệ, tên này quá thiếu kinh nghiệm thực chiến, lại bị hạn chế tại một chỗ, muốn đánh bại không khó.
Tôn Kỳ động thân, chân nhẹ bước tới.
“Sao không phải là bây giờ?” Tôn Kỳ vẫn giữ nụ cười trên môi hỏi.
“Bây giờ ta hơi bận, không rảnh tiếp Huyết Ngục huynh, vẫn là để lúc khác tốt.” Tham Thiềm Hoàng hơi bất ngờ với thái độ của Tôn Kỳ, có lẽ do muốn chia phần Mộc Chi Tâm, nhưng hắn làm sao có thể đồng ý.
Hắn, tất nhiên là muốn độc chiếm. Bạch Thủ Hoàng, có thể lừa được thì lừa, không lừa được thì mới phải chia.
Còn Tôn Kỳ, miễn đi!
Chia hai đã khiến hắn đau lòng muốn chết, chia ba thì đừng hòng!
“Ta nói bây giờ thì là bây giờ.” Tôn Kỳ cường thế.
Nghe vậy nụ cười trên môi của Tham Thiềm Hoàng trùng xuống, xem ra Tôn Kỳ không lỡ bỏ Mộc Chi Tâm.
Cũng là bình thường.
Đánh nhau cả ngày cuối cùng bị hớt tay trên, ai có thể cam lòng.
Trường hợp này chỉ có thể đánh, đánh cho đến khi Tôn Kỳ cam lòng, để hắn biết có thực lực mới có quyền độc chiếm.
“Muốn phân chia? không có chỗ cho ngươi.” Bạch Thủ Hoàng không kiên nhẫn được nữa, hắn muốn nhanh chóng rời đi phân chia Mộc Chi Tâm, có lẽ sẽ là một trận chiến khác. Hắn không muốn tốn thêm thời gian cho Tôn Kỳ.
“Chia?!” Tôn Kỳ như nghe chuyện cười, hắn ngửa mặt cười lớn, Bạch Thủ Hoàng, Tham Thiềm Hoàng nhíu mày không hiểu.
“Ta cần các ngươi chia sao? Những thứ của ta thì mãi là của ta, những thứ của các ngươi cũng là của ta.” Tôn Kỳ cười nói, giống như mọi chuyện nên là như vậy.
“Hừ, ngươi cũng thật bá đạo, nhưng thực lực của ngươi có cho phép ngươi bá đạo như vậy?” Bạch Thủ Hoàng hừ lạnh nói.
“Để bọn ta thử xem ngươi có mấy cân lượng mà dám nói lời ấy.” Tham Thiềm Hoàng tiếp lời.
Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì như sấm động chớp giật.
Bạch Thủ Hoàng, Tham Thiềm Hoàng động thân một cái, biến mất tại chỗ.
Một cái chớp mắt, đã tại trái phải Tôn Kỳ, chủng tính xúc thế chuẩn bị phóng xuất.
Tôn Kỳ nhếch mép cười, chân đạp một cái.
Huyết Ngục Lĩnh Vực phóng xuất.
Bạch Thủ Hoàng, Tham Thiềm Hoàng lập tức đông kết tại chỗ.
Trong thế giới Huyết Ngục, Tôn Kỳ xâm lấn tâm trí bọn hắn.
Bạch Thủ Hoàng và Tham Thiềm Hoàng không hổ là Yêu Hoàng, bọn chúng kịch liệt chống cự.
Bốp, bốp! trong thế giới Huyết Ngục, Tôn Kỳ tung hai chưởng đánh bọn chúng bị thương.
Đáng tiếc không thể dùng tất cả lực lượng, nếu không một chiêu giải quyết nhanh gọn hai bọn chúng.
Hắn sợ nếu dùng quá nhiều lực lượng có thể khiến lĩnh vực chịu không nổi áp lực, dẫn đến mất cân bằng sụp đổ.
Nhưng không sao, dùng nhiều vài chiêu cũng có thể giết bọn chúng.
Bốp, bốp… ăn liên tục ba chưởng của Tôn Kỳ, cả hai tên đều bị trọng thương.
Bọn chúng vẫn đang giằng xé vì tội đã phạm, bị Tôn Kỳ đánh liên tiếp mà vẫn không phản kháng.
Tôn Kỳ mỉm cười, có Huyết Ngục Lĩnh Vực giết Yêu Hoàng thật dễ dàng.
Hắn giơ tay chuẩn bị ra đòn kết liễu.
Đúng lúc này, bản năng sống trỗi dậy, cả hai đột nhiên hét lớn, thiêu đốt huyết mạch.
Huyết Ngục Lĩnh Vực bị hai cỗ năng lượng nội tại bành trướng, khiến cho nó rung động, gợn sóng không còn giữ được tính chân thực.
Nhận ra thế giới này có vấn đề, cả hai tên Yêu Hoàng liền biết mình có thể bị trúng huyễn cảnh. Và cách phá huyễn cảnh tốt nhất lúc này chính là bạo lực.
Cả hai dồn hết yêu khí đánh ra một chiêu mạnh nhất.
Oanh!
Răng rắc, răng rắc… Huyết Ngục Lĩnh Vực lập tức trải rộng vô số vết nứt.
Xoảng, xoảng… Huyết Ngục Lĩnh Vực vỡ vụn như gương.
Tôn Kỳ không kịp thu lại lĩnh vực, bị phản phệ, khóe miệng trào máu.
Tham Thiềm Hoàng và Bạch Thủ Hoàng trở lại hiện thực, sắc mặt cực không tốt.
Bọn chúng vốn đã bị Tôn Kỳ đả thương, sau đó lại thiêu đốt huyết mạch đánh ra một chiêu mạnh nhất khiến cho thương càng thêm thương.
“Đây là cái gì chủng tính?” Tham Thiềm Hoàng lè lưỡi liếm đi máu trên người, cố làm ra vẻ không sao hỏi.
“Muốn thử lại lần nữa không?” Tôn Kỳ cũng lau đi máu nơi khóe miệng, mỉm cười nói. Hắn tất nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của Tham Thiềm Hoàng.
“Hừ! ta thấy ngươi bị phản phệ, thương cũng không nhẹ.” Bạch Thủ Hoàng hừ lạnh nói.
“Vậy thì thử một chút đi.” Tôn Kỳ tự tin nói.
Tham Thiềm Hoàng và Bạch Thủ Hoàng nhìn nhau, Tôn Kỳ bị thương, bọn chúng cũng thương. Nhưng thương của hai nặng hơn? chọn sai câu trả lời sẽ bị mất mạng.
Bọn chúng dám liều không?
“Mạnh miệng! ngươi còn mấy phần thực lực có thể giấu được ta sao?!” Bạch Thủ Hoàng hùng hổ.
Dứt lời, hắn tiến lên một bước, yêu khí bùng nổ, khí thể dâng cao giống như hắn chưa từng bị thương, luôn ở vào thời kỳ toàn thịnh.
Đi được mấy bước, Tham Thiềm Hoàng chặn trước mặt giơ tay ngăn lại.
“Ngươi dám ngăn ta?!” Bạch Thủ Hoàng tức giận, cảm giác như một lời không hợp liền ra tay với Tham Thiềm Hoàng, dù cả hai đang là đồng minh.
“Bạch Thủ huynh khoan đã, ta thấy vẫn là nên dĩ hòa vi quý. Nể mặt ta, mỗi bên lùi một bước.” Tham Thiềm Hoàng cười hiền hóa nói: “Hai huynh đánh nhau bị thương, bên nào cũng không được lợi, chỉ có kẻ địch là có lợi. Đã vậy chi bằng nghe ta một lời, ai về nhà nấy chữa thương. Khỏe rồi! hẹn nhau một ngày tái chiến!”
“Hai vị thấy sao?” Tham Thiềm Hoàng cười tươi nhìn hai hoàng, chờ bọn hắn gật đầu.
“Hừ, là hắn phạm ta trước. Ta muốn giết hắn.” Bạch Thủ Hoàng vẫn giữ thái độ hùng hổ.
Tham Thiềm Hoàng liền mặt xụ xuống, không vui, khí tức nhàn nhạt tỏa ra, giọng đanh thép nói:
“Vậy là hai huynh không nể mặt ta rồi! Nếu vậy ta nói trước, ai ra tay, ta sẽ đứng về phe kẻ kia. Hai vị nên cân nhắc thực lực bản thân, có thể một đánh hai hay không?”
Nghe vậy, Bạch Thủ Hoàng hơi khựng lại, vẻ mặt bớt hùng hổ, làm ra vẻ phân vân giằng xé, cuối cùng thở dài một hơi, nói:
“Thôi được rồi! nể mặt Tham Thiềm huynh, chuyện hôm nay ta không chấp với ngươi.”
“Như vậy mới tốt!” Tham Thiềm Hoàng nở nụ cười tươi.
Bạch Thủ Hoàng hừ lạnh, phất tay bỏ đi.
Tham Thiềm Hoàng cũng nối gót theo sau.
Tôn Kỳ nãy giờ vẫn yên lặng tại chỗ, nhìn bọn hắn mỉm cười. Hai tên này cũng thật giỏi đóng kịch, một nhu một cương, qua vài câu nói đã hóa giải tình huống khó khăn, nhẹ nhàng rút lui cùng với Mộc Chi Tâm.
Nếu hắn là kẻ ngốc có lẽ đã u u mê mê bị lừa qua, đáng tiếc hắn không ngốc.
Tôn Kỳ giơ tay phất xuống, huyết đao chia đôi bầu trời chém xuống.
Bạch Thủ Hoàng, Tham Thiềm Hoàng dường như đã có chuẩn bị, ngay lập tức quay đầu phát ra công kích đón đỡ.
Bọn chúng đóng kịch thoát đi, vở kịch rất hoàn hảo, nhưng để tránh sai lầm, bọn chúng vẫn xúc thể chuẩn bị, bởi vậy mặc dù quay lưng về phía Tôn Kỳ, nhưng khi Tôn Kỳ vừa phát chiêu, bọn chúng cũng ngay lập tức ra chiêu đón đỡ, không một chút chậm trễ.
Oanh! khí lãng càn quét, cuốn lên bụi đất.
Khi bụi đất lắng xuống, lộ ra Bạch Thủ Hoàng, Tham Thiềm Hoàng chật vật đứng trên mặt đất.
Tham Thiềm Hoàng nổi giận:
“Hừ, ta đã hòa giải vậy mà ngươi vẫn cố chấp. Vậy thì đừng trách ta liên thủ với Bạch Thủ huynh!”
“Tùy ý!” Tôn Kỳ thái độ dửng dưng.
Bạch Thủ Hoàng, Tham Thiềm Hoàng nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Nét mặt làm ra vẻ quyết tuyệt muốn hợp sức dạy cho Tôn Kỳ một bài học.
Hai bọn chúng đồng loạt gồng lên tất cả yêu khí, huyết mạch sôi trào giống như muốn liều mạng.
“Huyết Ngục, đi chết đi!”
Cả hai ra tay, một quả cầu yêu khí sáng chói.
Tôn Kỳ đứng nhìn bọn hắn diễn trò, trò hề chỉ nên diễn một lần, diễn lần thứ hai sẽ không còn vui.
Quả cầu này chỉ có hình không chất, phô trương thanh thế, sát thương thì gần bằng không.
Không dọa được Tôn Kỳ, Tham Thiềm Hoàng đành dùng chiêu cuối, hắn hét lớn:
“Cho ngươi!”
Dứt lời một quả cầu xanh lục phóng về phương xa. Nhìn kỹ, chính là Mộc Chi Tâm.
Sau khi ném đi Mộc Chi Tâm, hai bọn chúng co cẳng dồn hết sức chạy.
Tôn Kỳ nhìn bọn hắn, lại nhìn về phía Mộc Chi Tâm. Một thoáng suy nghĩ.
Được rồi! lấy Mộc Chi Tâm trước, mạng của hai ngươi từ từ thu hoạch.
Tôn Kỳ quay đầu, cưỡi gió mà đi, mỗi bước chân như vượt qua không gian.
Mộc Chi Tâm đã ở ngay trước mắt hắn. Tôn Kỳ đưa tay bắt.
Khi Mộc Chi Tâm sắp nằm gọn trong lòng bàn tay, đột nhiên Mộc Chi Tâm nghịch hướng giống như là có sinh mệnh.
Nó lao đến thẳng mi tâm Tôn Kỳ.
Khi chỉ còn cách mi tâm của hắn một tức, chuyện không tưởng đã xảy ra Mộc Chi Tâm nhô ra một gai nhọn.
Nguy nan trong đường tơ kẽ tóc, sát chiêu này ai có thể ngờ, ai có thể tránh.