Tại hầm ngục.
Tôn Kỳ đang thưởng thức bữa sáng.
Móng tay hắn cắm vào cổ Chử Điểu Vương, từ từ hút máu. Tôn Kỳ nhắm mắt thưởng thức.
Một lúc sau, hắn vứt xuống Chử Điểu Vương, nét mặt chán ghét:
“Cái thứ chim lợn, máu quá tanh hôi.”
Chử Điểu Vương nằm dưới sàn thoi thóp thở, nghe chửi mà đau lòng.
Ngươi trách ta được sao?! ta chính là chim lợn!? máu không tanh hôi chẳng lẽ thơm ngon như mật ong!
Ngươi không thích vậy thì thả ta đi!
Thật quá độc ác! giết không giết, thả không thả. Coi bọn ta là bịch máu sống, tới bữa lại hút lấy.
“Không phục sao?” Tôn Kỳ dùng ánh mắt chán ghét hỏi.
“Không dám! được phục vụ Đại Thánh là vinh hạnh của ta.” Chử Điểu Vương cố nặn ra nụ cười, nói lời dối lòng.
“Hừ! còn không chui vào chuồng. Muốn ta tự ra tay sao?” Tôn Kỳ hừ lạnh nói.
“Không dám nhọc Đại Thánh.” Chử Điểu Vương khổ sở lê thân xác chui vào trong chuồng, sau đó tự đóng cửa lại, ngồi một góc im thim thíp.
Đường Lang Vương, Ngạ Sơn Vương nhìn hắn đồng tình.
Đã mười ngày kể từ khi bọn chúng bị bắt.
Mỗi ngày ba bữa đều như vắt chanh, Tôn Kỳ đều đến lấy máu.
Bọn chúng có thể phản kháng được sao? chỉ có thể đưa cổ ra mặc Tôn Kỳ xử lý.
Khổ thì khổ! bọn chúng lại không tuyệt vọng.
Chưa chết, chính là hy vọng.
Bọn chúng nhiều lần cầu khẩn xin được phục tùng. Tôn Kỳ chỉ đơn giản nói: để ta xem xét.
Mặc dù thái độ không rõ ràng, nhưng như vậy với bọn chúng là đủ.
Bọn chúng biết Tôn Kỳ dưới trướng không có Yêu Vương, chỉ có vài Yêu Tướng và một đám ô hợp. Quản lý một vực rất phức tạp, đối nội, đối ngoại, không thể việc lớn nhỏ nào Yêu Hoàng cũng phải ra tay. Tôn Kỳ cũng cần những thuộc hạ cường đại làm việc thay. Vậy nên sớm hay muộn Tôn Kỳ cũng sẽ dùng đến bọn chúng.
Suy nghĩ của bọn chúng không sai. Tôn Kỳ cũng có một chút ý nghĩ này, nhưng không vội, cứ rút máu nghiên cứu chán chê rồi tính tiếp.
Tôn Kỳ nắm đầu tên lão tổ Thiết Bối Nha và mấy tên cùng dòng đi ra ngoài.
Tại phòng nghiên cứu.
Tôn Kỳ bẻ tay khởi động.
Bắt đầu phá giải bí mật Hồi Quang Tái Hưng! Mong rằng không để hắn thất vọng.
…
Buông xuống dao mổ, Tôn Kỳ cầm bút viết lại những gì thấy được.
Tại trên bàn đá, Tôn Kỳ đặt bừa bãi mấy xấp giấy, mỗi một tờ giấy ghi lại thông tin về một tên Thiết Bối Nha bị hắn mổ xẻ, hắn liên tục so sánh các ghi chép, mong tìm ra được sợi dây liên kết.
Một lúc sau, hắn ngồi lặng yên suy tư, tay bất giác đưa lên sờ vào phiến đá đeo bên tai trái.
“Tôn ca lại sờ ta nữa rồi!” Tiểu Thạch giọng lanh lảnh vang lên.
Tôn Kỳ hơi giật mình, cười ngượng nghịu đáp:
“Xin lỗi! thói quen, khi suy nghĩ ta có thói quen sờ lên tai.”
“Như vậy không tốt đâu?!” Tiểu Thạch phản đối. Nó bây giờ cũng coi như hiểu biết thế giới. Nó sinh ra vốn vô tính, nó cũng không có khái niệm gì về giới tính. Nhưng sau khi quen Tôn Kỳ, Hỏa Hỏa, nó tự định hình giới tính là nam nhi.
Tôn Kỳ lại cứ hay sờ lên bông tai. Mặc dù nó chỉ là phiến đá nhưng giống như hai nam chà vào nhau?!
Thật không thích hợp a! Cái này không phải là biến thái chúa trong truyền thuyết sao?!
“Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.” không chờ Tôn Kỳ giải thích, Hỏa Hỏa đã xuất hiện lên tiếng nói. Nó đoán được suy nghĩ của Tôn Kỳ lẫn Tiểu Thạch, đưa ánh mắt khinh thường nhìn Tôn Kỳ, nói:
“Hắn là muốn tẩy xóa những gì ngươi đã ghi chép! Lúc trước hắn có thói quen đấy đâu, từ khi biết ngươi ghi chép điều xấu của hắn, hắn mới như vậy.”
Tiểu Thạch đưa mắt nhìn Tôn Kỳ chờ câu trả lời.
Tôn Kỳ cười khan tránh đi ánh mắt của bọn nó.
“Làm gì có chuyện đó. Ta sao lại hẹp hòi như vậy.”
Gặp thái độ của Tôn Kỳ, Tiểu Thạch đã biết câu trả lời, nó thở nhẹ ra.
Thì ra là vậy!
Tôn ca không phải biến thái chúa là được rồi!
Tôn Kỳ ho nhẹ một tiếng, hỏi:
“Hỏa Hỏa nhắc mới nhớ, ngươi đã có thể xóa được chưa?”
“Chưa! đệ chưa có manh mối.” Tiểu Thạch thành thật trả lời. Nó từ trước đến nay vận dụng các loại thuật pháp đều là bản năng, chưa hiểu được bản chất. Nó đang theo Tôn Kỳ học.
Tôn Kỳ cầm tay nó, nghiêm trọng nói:
“Tiểu Thạch, ngươi nhất định phải thành công. Chuyện này rất quan trọng, có thể ảnh hưởng đến tương lai chúng ta.”
Thấy thái độ nghiêm túc của Tôn Kỳ, Tiểu Thạch cũng nghiêm túc, gật đầu thật sâu, nói:
“Đệ nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Hừ! ảnh hưởng đến tương lai của ngươi thôi.” Hỏa Hỏa liếc hắn khinh thường nói: “Đừng có dụ trẻ nhỏ.”
Tôn Kỳ đảo mắt nhìn sang hướng khác, nói sang chuyện khác:
“Các ngươi sao lại ra rồi! có chuyện gì sao?”
“Không có!” Hỏa Hỏa, Tiểu Thạch đồng loạt trả lời.
Sau đó, Hỏa Hỏa lách thân biến mất, Tiểu Thạch nhắm mắt im lặng trở lại thành một phiến đá.
Tôn Kỳ lắc đầu không để ý đến bọn chúng nữa, bỏ đi tạp niệm, tập trung suy nghĩ vấn đề.
Ba ngày sau, khi đã giết hết đám Thiết Bối Nha trong ngục.
Hắn cuối cùng phát hiện ra bí mật Hồi Quang Tái Hưng.
Có thể hiểu, tổ tiên Thiết Bối Nha đã ký thác ký ức vào trong huyết mạch, khi thiêu đốt huyết mạch thì ký ức này sẽ sống lại.
Tôn Kỳ lúc này có một cái định nghĩa mới về huyết mạch:
Huyết mạch là một chuỗi mã hóa thông tin di truyền. Khi cường đại đến một mức nhất định có thể thay đổi thông tin trong chuỗi mã hóa này.
Tổ tiên Thiết Bối Nha khi còn sống hẳn là đỉnh phong Yêu Vương, việc hắn có thể thay đổi thông tin trong chuỗi mã hóa là hoàn toàn nằm trong tầm tay.
Tất cả Yêu tộc cường đại đều có thể làm được, nhưng việc ký thác ký ức trong huyết mạch sẽ tiêu hao huyết mạch bản thân, đây chẳng khác nào là tự hủy tiền đồ. Bởi vậy chỉ một số Yêu tộc cảm thấy tương lai không thể tiến thêm, muốn no ấm con cháu mới làm điều này.
Tất nhiên phần lớn Yêu tộc vẫn là cảm thấy con cháu tự có phúc của con cháu, không thể thành tài vậy thì chết tốt. Để lại cho con cháu đòn sát thủ có thể khiến bọn chúng không cảm nhận được nguy cơ, không biết phấn đấu, vậy thì có nhiều đòn sát thủ hơn nữa cũng vô ích.
Để mở khóa ký ức này cần một chủng tính đặc thù do chính tên khóa ký ức tạo ra. Để khởi động chủng tính, tên khóa ký ức có thể đặt ra các loại điều kiện.
Trong trường hợp Thiết Bối Nha thì cần có huyết mạch nồng đậm đến một mức nhất định và chủng tính chỉ có thể mở khóa bởi dòng chính.
Để kiểm tra suy đoán của mình, Tôn Kỳ quyết định bắt một nhóm Thiết Bối Nha khác dòng chính nghiên cứu.
Nghĩ đến là làm, Tôn Kỳ thân hình biến mất khỏi phòng thí nghiệm.
…
Cách ba ngọn núi rất xa.
Lãnh địa tộc Thanh Dương lúc này đang bị quân hỗn tạp do La chỉ huy vây ba mặt, mặt còn lại là vách đá dựng đứng.
La đằng không đứng ngạo nghễ trên không hét lớn:
“Thanh Dương tộc trưởng, ngươi còn không đưa tay đầu hàng. Huyết Ngục Ma Thánh là Yêu Hoàng, ngươi đầu phục vào một vị Yêu Hoàng có gì mà phân vân.”
Lúc này từ trong hẻm núi, một con sơn dương lông trắng đạp không bay lên, đứng ngang tầm mắt với La, giọng nói ôn tồn.
“Thứ lỗi cho tộc ta không thể đầu phục. Tộc Thanh Dương trước nay luôn yêu chuộng hòa bình, sống nhàn nhã trong thung lũng trăm ngàn năm nay, bọn ta luôn giữ mình trung lập, tránh mình khỏi các cuộc chiến tranh. Trước đây như vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng không khác. Chư vị mời về cho.”
La nghe xong, trên mặt tức giận:
“Nói nghe hay lắm! Nhưng hiện nay là thời buổi loạn thế, ai có thể đứng ngoài trung lập?! sớm hay muộn cũng phải chọn hàng mà đứng. Đại Thánh là tân hoàng, mở ra tân vực, đang lúc cần yêu, mới chiêu dụ các ngươi. Các ngươi thử nghĩ nếu đi đầu phục Yêu Hoàng khác, bọn chúng có thèm để mắt đến các ngươi.
Đây là cơ hội, các ngươi còn như vậy cứng đầu!”
Thanh Dương tộc trưởng cười nhẹ lắc đầu:
“Đa tạ Đại Thánh để ý, bọn ta có tổ huấn suốt đời trung lập, sẽ không thuần phục bất kỳ ai. Các vị về cho!”
“Hừ! Cái gì tổ huấn chứ! đều là bịa đặt. Ngon ngọt không muốn lại muốn roi vọt!” La hừ lạnh, sau đó chỉ tay ra sau: “Ngươi không thấy bọn ta có trăm vạn hùng binh sao? chỉ cần mỗi tên nhổ một bãi nước bọt cũng đủ nhấn chìm các ngươi. Các ngươi không hàng, máu tươi sẽ nhuộm tám dặm đường.”
Thanh Dương tộc trưởng cúi mắt nhìn đoàn Yêu quân đông nghẹt, chẳng hề tỏ ra sợ hãi, nói:
“Các ngươi quân đông nhưng chỉ là một đám ô hợp. Quân kỷ các ngươi không nghiêm, quân đội các ngươi không tinh, quân tâm các ngươi không đồng, quân giới các ngươi không đủ, quân kế các ngươi không giỏi. Đánh trận này các ngươi chắc chắn sẽ thua.”
Thanh Dương tộc trưởng ánh mắt cay độc, một lời nói hết tình hình quân La lúc này.
La đỏ mặt tức giận, lời này hắn cũng không biết làm sao phản bác.
“Một lũ cứng đầu ngu ngốc! nếu đã không hàng vậy thì giết hết cho ta!”
La phất tay, yêu quân lao lên như ong vỡ tổ, lộn xộn, mất trật tự, mạnh ai lấy đánh.
Thanh Dương tộc trưởng cười nhẹ, phất tay.
Bên trong hẻm núi có tiếng tù và vang lên.
Thanh Dương tộc viên tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ có tín hiệu, bọn chúng lập tức theo kế hoạch hành động.