Tôn Kỳ bước đi vào giữa lòng chảo, hắn nhẹ đưa chân cào một đường, chợt! móng của hắn bị một vật cứng cản lại. Hắn dùng chân đào lên, là một khúc xương cháy đen có một phần đã cháy thành tro. Đôi mắt hắn bắn ra yêu quang xuyên qua mặt đất nhìn xuống dưới. Mười trượng dưới lớp đất là một tầng tro dày.
Đôi mắt hắn trở lên mơ hồ, hắn thấy được cảnh rất nhiều Yêu tộc vội vã chạy tới chạy lui mang từng nhóm Nhân tộc vứt xuống hố.
“Nhanh tay lên!”
“Chúng ta đã giết rất nhiều Nhân tộc rồi. Chúng ta còn phải giết bao nhiêu nữa? liệu giết Nhân tộc có uy hiếp được tên kia?”
“Lão tổ nói tâm cảnh tên kia đã xao động, chỉ cần chúng ta tiếp tục giết Nhân tộc, tâm cảnh hắn chắc chắn sẽ sụp đổ, lúc đó mặc cho chúng ta chém giết. Đám Nhân tộc trước đó la hét chưa đủ lớn, lần này lão tổ nghĩ ra trò mới đảm bảo tiếng thét đám Nhân tộc sẽ trực chỉ đánh vào tâm hắn.”
Hàng ngàn Nhân tộc bị ném xuống hố, cảm thấy đã đủ, một tên Yêu tộc ra lệnh:
“Phun lửa!”
Hơn trăm trên Yêu tộc đứng xung quanh miệng hố há miệng phun lửa. Phừng phực! phừng phực! lửa nóng nhanh chóng trút xuống miệng hố. Nhân tộc la hét điên cuồng, lửa nóng phỏng da, trên nét mặt của bọn hắn thể hiện rõ sự sợ hãi tột độ. Bọn chúng tranh nhau bò lên thành hố nhưng ngay lập tức bị Yêu tộc đứng phía trên đá xuống.
Bị rơi xuống hố, bọn chúng lại lôm côm bò dậy, đạp lên nhau mà leo lên. Nhưng rồi lại bị đạp xuống, bọn chúng đau đớn trong ngọn lửa thiêu đốt, gào thét điên dại lao vào cắn xé lẫn nhau. Đám Yêu tộc đứng trên miệng hố nhìn xuống, cười đùa nói chuyện.
Lửa này chỉ là lửa bình thường, không phải lửa dùng yêu khí làm chất đốt. Nếu như là lửa yêu khí, không cần chạm vào, chỉ cần ở gần đã đủ thiêu đốt con người thành tro.
Mục đích của Yêu tộc không phải thiêu chết Nhân tộc mà là khiến Nhân tộc la hét trong đau khổ, càng la hét càng khiến bọn hắn khoái trá.
Một canh giờ sau, tất cả Nhân tộc đã bị thiêu chết. Đám Yêu tộc lại mang tới một nhóm lớn Nhân tộc khác, vứt xuống hố và quá trình thiêu sống lại tiếp tục.
Tôn Kỳ nhắm mắt, rồi từ từ mở mắt, khung cảnh trở lại hiện tại. Đôi mắt hắn u buồn nhìn lòng chảo, phải giết bao nhiêu Nhân tộc mới có lớp tro dày như vậy?
Hắn bước đi mà lòng trống rỗng, băng qua vùng đất thấp, hắn đến một cánh đồng đá.
Hắn thấy được những bộ xương vất vưởng trên các mỏm đá, kẹt trong khe đá. Hắn đi đến trung tâm cánh đồng đá, tại đây có một ngọn đồi nhỏ đã bị san phẳng đỉnh, từ dưới chân đồi lên đến đỉnh chất đầy xương trắng, những bộ xương đều không toàn vẹn.
Hắn đi lên đỉnh đồi, hắn thấy một tảng đá lớn phẳng, trên tảng đá có một bộ xương, bên cạnh là vụn xương nhỏ hơn.
Tôn Kỳ đưa tay nhẹ nhàng sờ lên mặt đá, nhắm mắt cảm nhận.
“Đổi ca… đổi ca… hôm nay ta đã chém liên tục mấy ngàn tên, mệt muốn chết!”
“Tên lười biếng! ngươi có phải Yêu thú không vậy? mới chém mấy ngàn tên đã than ngắn thở dài!”
“Ta không biết, đổi tên khác đi.”
Tên Yêu tộc lười biếng đi xuống, một tên khác tiến lên thế chỗ. Tên Yêu tộc cầm một người đàn ông, năm móng vuốt cắm phốc! một cái vào ngực. Người đàn ông gào lên đau đớn, tên Yêu tộc ném người này xuống đồi, để cho nửa sống nửa chết. Hắn tiếp tục nắm tới một tên khác bẻ gãy từng cái xương rồi cũng ném xuống đồi.
Mấy trăm tên Yêu tộc liên tục ra bẻ xương, chém chân, rút gân, lột da… để cho tiếng hét Nhân tộc vang vọng khắp trời đất.
“Các ngươi xem này! đây đúng là cực phẩm!” một tên Yêu tộc nói lớn thu hút sự chú ý của đồng bọn, trong tay hắn đang túm tóc một người phụ nữ nhấc lên, người phụ nữ tay ôm bụng bầu đau đớn, nước ối và máu chảy xuống hai chân, có vẻ như sắp đẻ.
“Một tên Nhân tộc sắp sinh, có gì mà cực phẩm.”
“Hắc, hắc… ngươi không biết gì hết! ta sẽ cho ngươi xem trò hay!”
Dứt lời, hắn đặt người phụ nữ nằm trên bàn đá, yêu khí hóa thành sợi xích khóa người phụ nữ nằm yên trên bàn đá. Sau đó, hắn đưa tay rạch bụng người phụ nữ, máu và nước trào ra. Người phụ nữ đau đớn hét lên, nước mắt ướt mi, nàng mặc dù trí tuệ thấp kém nhưng bản năng người mẹ nói cho nàng biết con nàng gặp nguy hiểm.
Nàng vùng vẫy điên cuồng nhưng bất lực. Tên Yêu tộc sau khi rạch trên bụng một đường sâu và dài, hắn hai tay banh toạc bụng người phụ nữ ra, hắn thò tay vào trong bụng lục qua lục lại một lúc. Hắn chợt nhếch mép cười, tay cầm chân một đứa bé nhấc lên. Đứa bé mắt nhắm nghiền, bất động như chết, còn nguyên dây rốn dính với bụng mẹ.
Người phụ nữ nhìn thấy đứa con bị lôi ra thì hét lên kinh hoàng, nước mắt chảy dài xuống hai bên thái dương, nhưng nàng hoàn toàn bất lực không thể làm gì.
Tên Yêu thú cười âm hiểm, hắn giơ tay vỗ nhẹ vào mông đứa bé. Bốp, bốp, bốp…
Một thoáng im lặng, đứa bé mở miệng ré lên tiếng khóc chào đời, nhưng lời chào cũng là lời tạm biệt. Người mẹ đã kiệt sức sắp chết, khi nghe tiếng con khóc, chẳng biết lấy sức lực từ đầu, nàng thét lớn vùng dậy càng thêm mãnh liệt.
Tên Yêu thú ngửa mặt cười lớn khoái trá.
“Như vậy mới đúng! khóc nữa đi! thét lớn lên! Ha, ha, ha...”
Trở lại hiện tại, Tôn Kỳ từ từ mở mắt, bất giác phát hiện trên má chảy dài hai dòng nước mắt. Sau mấy vạn năm, nhìn cảnh tượng nơi đây, dù tất cả đã qua rất lâu, hắn vẫn không kìm được lòng xúc động. Có thể đoán được Kiêu lúc đó cỡ nào thống khổ, tâm cảnh Kiêu sụp đổ cũng là chuyện bình thường.
Trước mắt hắn còn rất nhiều khu vực giết Nhân tộc, nhưng hắn không đi tiếp mà quay đầu trở về.
…
Tại nơi đoàn Yêu tộc nghỉ ngơi, Lạc Bá thuận lại những gì đã thấy. Ánh mắt bọn Vân Ma sáng lên, vậy là bọn hắn đã đi đúng hướng, đích đến đã ở rất gần.
“Ngươi có chắc không có nguy hiểm gì không?” Vân Ma cẩn trọng hỏi lại.
“Với tất cả những gì ta quan sát được thì không có nguy hiểm.” Lạc Bá ra vẻ thành thật nói.
Vân Ma nheo mắt nhìn Lạc Bá, muốn nhìn xem hắn có hay không nói dối, ai cũng biết Lạc Bá đã có sẵn bất bình trong lòng, biết đâu hắn lợi dụng nguy hiểm nơi đây hại cả đoàn. Nhưng nhìn mãi, Vân Ma cũng không phát hiện ra bất thường nơi Lạc Bá.
“Tất cả chuẩn bị, chúng ta lên đường.” Vân Ma ngay lập tức ra lệnh, bây giờ có nguy hiểm gì hắn cũng phải tiến lên.
Tiến vào trong khu vực bãi xương, đám Yêu tộc ngẩn ngơ nhìn ngó tới lui, cảnh tượng này thật quá mức xúc động. Xúc động này tất nhiên không phải xúc động đồng cảm, chỉ là quá ấn tượng mà sinh ra xúc động. Thậm chí còn có nhiều tên tỏ ra hưng phấn, tự hào vì những việc Yêu tộc đã làm.
Bọn chúng chậm rãi đi qua đồi xương, rừng chuông gió, rừng treo cổ, hố thiêu sống, cánh đồng đá xương. Những nơi đi qua chỗ nào cũng có xương trắng lót đường.
Khịt! khịt! một tên Yêu tộc chợt đưa mũi ngửi.
“Có chuyện gì sao?” Vân Ma hỏi.
“Phía trước hình như có mùi máu.” Tên này không chắc chắn trả lời. Nơi này đồng không mông quạnh, không thấy sinh vật cấp cao nào, chỉ toàn là côn trùng, vậy mà bây giờ lại có mùi máu, không đáng nghi sao được.
“Ngươi có biết chuyện gì?” Vân Ma quay đầu nhìn Lạc Bá hỏi.
“Ta chỉ mới đi đến cánh đồng đá xương, tiếp theo là gì ta cũng không biết.” Lạc Bá nhún vai nói.
Vân Ma thoáng một chút suy nghĩ nói: “Tất cả nâng cao tinh thần cảnh giác, cẩn trọng tiến lên!”
Nửa ngày sau, bọn chúng đến được nơi phát ra mùi máu, tất cả đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Nơi đây là một cái đầm máu rộng trăm dặm, không cần thông minh cũng biết đây là máu của Nhân tộc bị giết đổ về. Kinh ngạc nhất chính là máu nơi đây màu đỏ thẫm, sền sệt vẫn còn chưa đông cứng. Tôn Kỳ trong lòng run run, tự hỏi phải giết bao nhiêu Nhân tộc mới được lượng máu thế này, máu nhiều đến nỗi mà mấy vạn năm nay vẫn chưa đông hết.
“Thế tổ, tiếp theo chúng ta phải làm sao? ta cảm thấy đầm máu này là thứ không lành, không nên đụng vào.” một tên Yêu tộc nói trong thất lạc.
Tên đồng bạn bên cạnh gõ đầu hắn cái cốp!
“Ngươi bị đầm máu làm cho ngốc sao? không biết bay qua sao?!”
“A!” tên này kêu lên một tiếng, nói: “Tại nhất thời ta bị đầm máu làm cho thất lạc.”
“Đừng ồn ào nữa! đi thôi.” Vân Ma ra lệnh, đằng không dẫn đầu tiến lên.
Đoàn Yêu tộc đang bay qua đầm máu thì chợt dừng lại, bọn chúng cảm nhận được phía dưới đầm máu có yêu khí, mặc dù yêu khí vô cùng mỏng manh nhưng đoàn Yêu tộc toàn là những cường giả lão luyện, bọn chúng rất nhanh bắt được sợi yêu khí này.
Đám Yêu tộc nhìn nhau, dựa theo yêu khí thì có thể đoán ra Yêu thú này cực kỳ yếu ớt, hoặc cũng có thể vô cùng cường đại nhưng đang cố ý che giấu yêu khí.
“Thế tổ, có muốn hay không kiểm tra một cái?” một tên Yêu tộc lên tiếng hỏi ý kiến Vân Ma.
“Bỏ đi! mặc kệ nó là thứ gì, chúng ta không nên mua thêm dây buộc mình.” Vân Ma suy nghĩ một thoáng rồi nói. Đám Yêu tộc gật đầu đồng ý với lời này. Nhưng Lạc Bá thì không. Hắn lúc này vẫn đang bị cô lập, bị đoàn bỏ lại phía sau. Trong lúc không ai để ý, hắn nhẹ búng tay một cái.
Một lưỡi hái vô hình siêu nhỏ bắn vào trong đầm máu.
Đầm máu đang tĩnh lặng đột nhiên ục… ục… ục… giống như nước sôi, bọt máu nổi lên vỡ tan, mặt đầm xao động kịch liệt.