Lạc Bá dứt khoát bước đi, không ngoảnh lại một lần. Hắn nhanh chóng trở lại đoàn đưa tang đã tập hợp trước đó.
Lúc này đám Yêu tộc đã thu dọn xong chiến trường, Lạc Bá xuất hiện, Huyết Thực không vui nói:
“Sao ngươi lâu vậy? bọn ta chỉ còn chờ mỗi mình ngươi.”
“Xin lỗi thế tổ, đêm qua bị một con thuồng luồng đuổi theo, ta chạy thục mạng, may mắn cắt đuôi được nó. Ta trốn vào trong một hang đất, sợ bị con thuồng luồng phát hiện, ta đợi gần đến sáng mới dám ra ngoài.” Lạc Bá tỏ vẻ xin lỗi nói.
“Thuồng luồng đuổi theo mà ngươi vẫn có thể cắt đuôi được sao? Mấy con thuồng luồng này thực lực tương đương Yêu Vương, tốc độ cũng rất nhanh.” Giản Canh thản nhiên nói, nhưng bên trong ẩn chứa thâm ý.
“Ta tất nhiên không nhanh bằng thuồng luồng, nhưng mà vừa hay lúc đó có tên Thiên Lý Mã chạy gần đó, con thuồng luồng ngửi được mùi xạ hương đồng loại nên đổi hướng đuổi theo tên Thiên Lý Mã, nhờ vậy ta mới may mắn chạy thoát.” Lạc Bá đơn giản tường thuật lại.
“May mắn như vậy?” Giản Canh nhíu mày nghi ngờ.
Nhưng Lạc Bá chưa kịp giải thích thì Vân Ma lên tiếng:
“Dưới hàm thuồng luồng có tuyết xạ hương, chúng ta ăn thịt thuồng luồng nên đều nhiễm phải mùi này, đám thuồng luồng kia ngửi thấy mùi trên người chúng ta nên mới truy sát. Lạc Bá không ăn thịt thuồng luồng nên không bị nhiễm mùi này. Thuồng luồng đổi đối tượng truy sát giữa chừng cũng là dễ hiểu.”
Đám Yêu tộc nghe lời này đều gật đầu đồng ý. Lạc Bá thở nhẹ trong lòng, nếu để hắn giải thích sẽ phải tốn thêm nước bọt, Vân Ma giải thích sẽ không có ai bắt bẻ thêm nữa.
“Nếu đã đông đủ rồi thì xuất phát thôi!” Vân Ma phất tay ra lệnh.
Lạc Bá chậm rãi bước đi, từ từ tụt lại phía sau đoàn. Hắn lúc này đếm được đoàn đưa tang còn bảy mươi ba thành viên: hai mươi năm Ma Sư tộc, hai mươi năm Thiên Lý Mã, hai mươi ba Bố Giáp Tượng. Hàng hóa phần lớn bị thuồng luồng phá hoại chỉ còn giữa được một phần hàng hóa và hai mươi Mỹ Nhân Ngư. Xem ra đêm qua thuồng luồng tập kích gây tổn hại không hề nhỏ cho đoàn đưa tang.
Quãng đường tiếp theo, đoàn Yêu thú cẩn trọng tiến lên, gặp sông hồ thì tránh, không tránh được thì âm thầm băng qua, tuyệt đối không gây lên những tiếng động quá lớn. Nhưng dù đã cẩn thận hết mức đoàn Yêu thú vẫn thường xuyên bị thuồng luồng bất ngờ tập kích.
Ít thì vài ba con, nhiều thì cả trăm con. Đoàn Yêu thú đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy, chạy không xong thì để đám Mỹ Nhân Ngư ca hát ru ngủ đám thuồng luồng.
Tại một bãi đất trống, đám Yêu tộc ngồi thở hổn hển, bọn chúng mới vừa chạy thoát khỏi sáu mươi con thuồng luồng, bọn chúng cũng không phải không có sức đánh lại, mà sợ dây dưa kéo dài sẽ bị càng nhiều thuồng luồng kéo đến. Bọn chúng vừa ngồi thở vừa mở miệng mắng chửi, thật sự là quá biệt khuất.
Lạc Bá thì bình thản hơn rất nhiều, hắn không ăn thịt thuồng luồng, không bị mùi hương bám trên người, chỉ cần hắn tách ra khỏi đám Yêu tộc là sẽ không có con thuồng luồng nào đuổi theo.
Một tên Ma Sư tộc nhìn bộ dáng ung dung của Lạc Bá thì vừa ganh tỵ vừa tức giận, nói:
“Lạc Bá thiếu chủ phải chăng biết trước chuyện này nên ngay từ ban đầu đã không ăn thịt thuồng luồng?”
“Chuyện các loài truy tung kẻ thù theo mùi hương cũng không hiếm, các ngươi không phải không biết. Ta đề phòng bất trắc nên đã không ăn thịt thuồng luồng.” Lạc Bá đơn giản trả lời.
“Vậy sao lúc đó thiếu chủ không ngăn bọn ta lại.” tên này tiếp tục trách móc nói.
“Các ngươi thấy thịt tươi là nhào vào ăn, ta có thể nói được các ngươi sao?” Lạc Bá lạnh nhạt nói.
“Hừ!” tên này hừ lạnh cũng chẳng thể bắt bẻ được gì. Nhưng lúc này chợt có tiếng nói xen ngang:
“Ngươi nói không sai, là do bọn ta quá tham thịt tươi, nhưng có thể trách được bọn ta sao, đi đường lâu như vậy không có thịt tươi, suốt ngày phải ăn lương khô, làm sao mà chịu được? Bọn ta cũng chỉ là làm theo bản năng.”
Lạc Bá liếc mắt nhìn sang, kẻ lên tiếng không ai khác chính Ác, tay chân thân tín của Vân Ma, rất nhiều lời Vân Ma không thể nói trực tiếp đều thông qua miệng Ác phát ngôn.
“Không kiềm chế được đó là do các ngươi.” Lạc Bá nhún vai lạnh nhạt nói.
“Lạc Bá thiếu chủ không thể nói như vậy, chúng ta đã đi chung một đoàn, ngồi chung một con thuyền, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.” Ác nở nụ cười âm hiểm nói: “Trong lúc bọn ta khốn đốn chạy trốn, Lạc Bá thiếu gia lại thong dong đi dạo, thử hỏi có công bằng không?”
Lạc Bá nhíu mày, cảm giác như mình lại bị tính kế, Ác chưa đủ tư cách để hạch tội hắn, trừ khi ở đằng sau có kẻ giật dây, Lạc Bá lạnh giọng hỏi:
“Ý ngươi là sao?”
“Cũng không có ý gì, chỉ là để cho công bằng, ta nghĩ hàng hóa nên để cho thiếu gia mang hết. Bọn ta vừa phải mang hàng hóa vừa chạy thật sự là rất khó, thiếu gia không bị truy đuổi nên mang hết hàng hóa, như vậy mới công bằng.” Ác vừa cười vừa nói, sau đó quay sang đồng bọn hỏi: “Các ngươi thấy như vậy có công bằng không?”
“Công bằng! như vậy rất công bằng!” đám đồng bọn đồng loạt hô lên như đã được diễn trước.
Lạc Bá lúc này có thể khẳng định mình đang bị tính kế, hắn biết kẻ chủ mưu là ai nhưng không thể nói ra, chỉ có thể lá mặt lá trái:
“Hoặc là...”
Ác nghe hỏi, ánh mắt sáng lên, quả nhiên diễn biến sự việc đều đi theo đúng tính toán của thế tổ, hắn nở nụ cười tỏ ra thân thiện, nói:
“Hoặc là cũng giống như bọn ta, ăn thịt thuồng luồng, như vậy tất cả chúng ta đều như nhau. Vậy thì sẽ không còn ai so đo nữa, chúng ta lại đồng lòng đồng chí như lúc trước.”
Nói rồi hắn phất tay, một tên đồng bạn mang lên một cái đầu thuồng luồng vứt xuống trước mặt Lạc Bá. Đám Yêu tộc lúc này đều im lặng nhìn chằm chằm Lạc Bá, đợi chờ thái độ của hắn.
Lạc Bá không nói gì, hắn còn có thể nói được gì!? hắn đưa tay chụp lấy cái đầu thuồng luồng xé túi xạ hương dưới hàm, há miệng cắn bể túi hương để mùi hương bám vào người hắn. Hắn lại đưa tay xẻ đôi hộp sọ, húp não con thuồng luồng, chậm rãi nhai đầu thuồng luồng, giọng lạnh băng:
“Như vậy đã được?”
“Sảng khoái! Lạc Bá thiếu chủ quả nhiên có phong thái hùng chủ, đám thuồng luồng này làm sao có thể dọa được thiếu chủ.” Ác cười lớn, hết lời nịnh nọt.
Đám Yêu tộc cũng tiếp lời ca ngợi cười vui. Tại một chỗ biệt lập, ba huynh đệ Vân Ma đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng nhếch lên, vậy là tất cả đều đã như nhau. Bọn hắn chịu khổ, há có thể để Lạc Bá sung sướng.
…
“Cẩn thận! bên trái lại có hai con nữa!”
“Chết tiệt! sao bọn chúng ở đâu ra mà nhiều vậy? đánh mãi không hết.”
“Có cần để đám Mỹ Nhân Ngư ra không?”
“Tạm thời chưa cần, bằng này thuồng luồng chúng ta vẫn đối phó được.”
Nửa ngày sau, đám Yêu tộc chật vật ngồi bệt xuống đất, trên người ngang dọc các vết thương, trước mặt là xác hai mươi con thuồng luồng, có năm con cấp Yêu Vương, còn lại là cấp Yêu Tướng.
“Không có thời gian nghỉ ngơi đâu, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.” một tên Ma Sư tộc lớn tiếng nói.
“Vậy còn xác đám thuồng luồng?” một tên Thiên Lý Mã hỏi.
“Vứt lại chứ làm gì? ngươi bị bọn chúng đuổi chưa sợ sao?” tên này lớn tiếng mắng.
“Để đám này cho ta đi!” Lạc Bá mở miệng chen ngang.
“Lạc Bá thiếu chủ, ngài đây là muốn làm gì?” tên này nghi ngờ hỏi.
“Còn có thể làm gì? tất nhiên là ăn rồi.” Lạc Bá nhún vai nói, giống như đây chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ.
Đám Yêu tộc nhìn Lạc Bá với ánh mắt khác lạ, bọn chúng từ khi biết đám thuồng luồng bám theo mùi hương truy sát thì không còn dám ăn thịt thuồng luồng nữa, thậm chí cách càng xa càng tốt giống như là sợ dịch bệnh. Bọn chúng còn cố gắng làm đủ mọi cách xóa đi mùi hương thuồng luồng trên cơ thể. Bọn chúng trước đó tỏ ra hâm mộ và ghen ghét khi Lạc Bá không bị nhiễm mùi hương, nhưng bây giờ Lạc Bá lại chủ động lấy xác thuồng luồng, thật là kỳ lạ, đầu óc có vấn đề sao?
“Ngươi muốn lấy thì cứ lấy, nhưng đi cách xa đoàn ra một chút, tránh vì ngươi mà gây họa cho cả đoàn.” trong khi đám Yêu tộc còn đang ngơ ngác thì Vân Ma lên tiếng.
Lạc Bá gật đầu, vác lên đám thuồng luồng đi tụt lại phía sau đoàn.
Đêm tối, đoàn đưa tang nghỉ ngơi. Lạc Bá riêng một mình một góc xa, do hắn tự tách mình ra, đám Yêu tộc cũng không muốn lại gần vì sợ dính mùi hương thuồng luồng. Điều này vừa đúng ý của hắn, hắn muốn yên tĩnh nghiên cứu đám thuồng luồng kỹ hơn.
Hắn đưa móng rạch một đường dài từ cổ xuống hết đuôi, sau đó lột ra lớp da đặt sang một bên. Hắn tiếp tục moi ruột gan nội tạng phân tách từng phần rồi xếp gọn một chỗ. Sau đó là tách thịt, xương, mắt, lưỡi, sừng…
Nhìn từng bộ phận thuồng luồng xếp gọn trên bãi đất, Lạc Bá hơi đăm chiêu, tất cả các bộ phận đều rất bình thường vì bình thường nên rất bất thường.