Sa Ma Chu Vương cường thế áp đỉnh.
Vân Ma hừ lạnh, lắc người một cái, hắn biến mất tại chỗ. Huyết Thực và Giản Canh cũng đồng loạt động.
Sa Ma Chu Vương nét mặt hung ác nở nụ cười giống như sắp được ăn một bữa lớn. Nhưng chợt mặt hắn cứng đờ, không gian xung quanh bị ba cỗ khí tức cực mạnh phong tỏa.
Sa Ma Chu Vương tái mặt, mỗi một cỗ khí tức đã mạnh hơn hắn, nay cả ba gộp lại, hắn có cơ hội sao? Sa Ma Chu Vương tự trách sơ ý, biết có cao thủ, hắn đã cho thuộc hạ thăm dò trước.
Nhưng hắn không có cơ hội sửa sai, trong tự nhiên mỗi sai lầm đều phải dùng tính mạng để trả.
Phốc… phốc… phốc… ba lỗ máu đầu loạt xuất hiện trên đầu, ngực, bụng Sa Ma Chu Vương, hắn không kịp kêu lên một tiếng thì đã đi bán muối.
Xác Sa Ma Chu Vương rớt bịch xuống đất, máu xanh lục trào ra. Đám Sa Ma Chu tộc đang hùng hổ lao tới chợt dừng gấp, bọn chúng đứng như trời trồng, tám mắt nhìn nhau.
Rồi không tên nào nói với nhau một lời, lập tức quay đầu chạy thục mạng, bọn chúng cảm giác tám cái chân quá ít, hận sao không sinh ra thêm mấy cái chân.
Tên Sa Ma Chu Vương báo tin cứng ngắc tại chỗ, hắn không ngờ kẻ xâm nhập cũng quá hung hãn, vừa lên đã tiêu diệt thủ lĩnh của hắn. Hắn từ từ lùi ra sau.
Phốc! một lưỡi đao hình bán nguyệt bổ xuống, không dung cơ hội tránh né, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh, sau đó thân hình hắn tách ra làm đôi, nội tạng đổ ra vương vãi.
“Giết!” Vân Ma mở miệng.
Huyết Thực và Giản Canh thân hình biến mất tại chỗ. Chớp mắt một cái, đã đứng trên đầu đám Sa Ma Chu đang chạy tán loạn.
Huyết Thực ngửa mặt phun lên trời một quả cầu máu, rồi hắn búng tay một cái, quả cầu máu nổ bắn ra vô số huyết tiễn trút xuống đại địa. Đây là chủng tính Vạn Tiễn Xuyên Tâm.
Giản Canh hít sâu một hơi, thân hình hắn phình trướng, khi đến cực hạn, hắn há miệng gầm lên. Đây là chủng tính Sư Tử Hống.
Bụp… bụp… bụp… vô số Sa Ma Chu thân xác bị nổ tan. Tay chân, tròng mắt, nội tạng... rơi lộp độp xuống đất.
Phốc… phốc… phốc… lại có rất nhiều Sa Ma Chu bị bắn thành cái sàng, chết một cách tức tưởi.
Bọn chúng ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Trước mặt hai vị Yêu Vương, bọn chúng khác gì sâu kiến.
Lúc này tại chân trời, có một cỗ khí tức Yêu Vương bùng nổ, ám vân che trời, một giọng nói giận dữ vang lên chấn cho những tên thực lực yếu muốn vỡ màng tai:
“Kẻ nào! dám to gan tàn sát tộc ta!”
Vừa nghe tiếng nói, Huyết Thực và Giản Canh vội thu lại chủng tỉnh, lui gấp.
“Hừ! tàn sát tộc ta còn muốn chạy sao?” giọng nói vừa rồi lại vang lên, âm thanh the thé chói tay, có thể nhận ra đây là một lão yêu bà. “Ngươi giết con cháu ta! ta sẽ dùng các ngươi làm ổ. Yên tâm đi các ngươi sẽ không chết ngay đâu, chờ con ta nở ra nó sẽ ăn thịt các ngươi từ trong ra ngoài, để các ngươi từ từ chết đi trong tuyệt vọng.”
Huyết Thực và Giản Canh lui lại bên Vân Ma, bọn chúng nhìn nhau, giống như lời của Trạch Miểu, quả nhiên trong Sa Ma Chu còn một Yêu Vương nữa. Xem khí tức và ngôn ngữ, đây là nữ chúa trong Sa Ma Chu tộc, thực lực còn mạnh hơn Sa Ma Chu Vương thủ lĩnh vừa rồi.
Không để bọn hắn chờ lâu, thoáng một cái, một con nhện khổng lồ còn to hơn con trước đó hiện ra trước mắt bọn hắn.
Con nhện rít lên một tràng dài những âm thanh chói tai. Chợt! nó im bặt, tinh quang trong mắt tắt ngúm, thân hình từ từ tách làm đôi đổ sang hai bên.
Đám Chu Yếm sửng sốt quay đầu nhìn về phía ba huynh đệ Vân Ma.
Vân Ma phủi phủi tay, lạnh nhạt nói:
“Đám sâu kiến thật ồn ào!”
Đám Chu Yếm nhìn nhau, có thể nhìn ra sự kinh ngạc và sợ hãi trong mắt bọn hắn. Vừa rồi Vân Ma ra tay, Huyết Thực và Giản Canh dùng khí thế áp chế, ba bọn hắn phối hợp, chỉ một chiêu chém đứt đôi Sa Ma Chu Vương.
Sa Ma Chu hai vị Yêu Vương thực lực chỉ có hơn chứ không kém bọn hắn, vậy mà chỉ trong thoáng chốc bị Vân Ma ba huynh đệ xử lý, tất nhiên nguyên nhân còn do Sa Ma Chu hai Yêu Vương quá mức tự tin, đám Vân Ma dùng ba đánh một. Nhưng một chiêu có thể giết Yêu Vương, không cho đối phương bất cứ cơ hội phản kháng nào, đã nói rõ thực lực cường đại của đám Vân Ma.
Đám Chu Yếm lúc này đã hoàn toàn xóa hết dị tâm, an an ổn ổn thực hiện lời hứa.
Vân Ma liếc mắt nhìn bọn chúng, đây chính là kết quả mà hắn muốn, giết hai tên Yêu Vương chỉ là chuyện nhỏ, hắn có vô số cách nhưng phải dùng cách nhanh nhất, cường hoành nhất mới đủ chấn nhiếp đám Chu Yếm.
Linh Điểu cười, nói sang chuyện khác:
“Xem ra nơi này lại phải đổi chủ một lần nữa, hai vị có hứng thú hay không nhập chủ nơi này.”
Chu Yếm và Trạch Miểu thoáng nghĩ một chút. Chu Yếm lắc đầu, nói:
“Không đủ lực để quản lý, nhập chủ nơi này chỉ như đeo thêm gông vào cổ.”
“Môi trường sống không phù hợp.” Trạch Miểu đơn giản nói.
“Vậy xem ra ba chúng ta vô duyên, miếng ăn tới miệng cũng không nuốt được. Tộc ta cũng không đủ lực kiểm soát.” Linh Điểu cười nói.
“Ba vị nếu không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta tiếp tục lên đường thôi.” Huyết Thực hối thúc lên đường.
Vậy là đoàn đưa tang lại nhanh chóng tiến lên.
…
Mấy ngày sau, bọn hắn đi vào một cánh đồng cỏ xanh mướt, tiếng côn trùng rả rích bên tai.
Đột nhiên có khí tức Yêu Vương bùng nổ, có tiếng nói uy nghi vang lên:
“Ai to gan dám xâm phạm lãnh thổ tộc ta?!”
Đám Vân Ma hừ lạnh không thèm trả lời, sáu bọn hắn đồng loạt phóng thích khí thế Yêu Vương, khiến phong vân biến ảo, thiên địa đảo lộn.
Tên Yêu Vương giấu mặt sợ hãi, thu lại khí thế từ từ lủi ra xa.
Vân Ma ra lệnh tiếp tục tiến lên, với hắn mà nói nhanh chóng tiến lên mới là ưu tiên lớn nhất, có thể dùng khí thế đuổi đi phiền phức thì còn gì tốt bằng.
Tiếp theo trên hành trình, bọn hắn lại băng qua vài lãnh thổ Yêu Vương cấp nữa, với đội hình sáu Yêu Vương của bọn hắn đủ uy hiếp bọn kia không dám ló mặt.
Dọc sông Thương Lan phần lớn đều là Yêu Vương cấp thế lực, Vân Ma có thể dễ dàng đối phó, duy nhất khó khăn là Ác Tử Viên tộc, một Yêu Hoàng cấp thế lực.
Trước mặt bọn hắn lúc này là một cánh rừng nguyên sinh rộng lớn bát ngát, từng cây cổ thụ mười người ôm không hết, tán lá xanh mướt che khuất tầm nhìn.
Trạch Miểu chỉ tay về phía trước nói:
“Phía trước là hợp lưu của hai con sông nhỏ Đồng Mang, Ba Lang đổ vào dòng Thương Lan, tạo thành một vùng đồng bằng trù phú, cũng là địa bàn của Ác Tử Viên tộc, gọi là Tử Vực. Ta lúc trước bơi dưới đáy sông Thương Lan, tránh mặt Ác Tử Viên tộc, mới thuận lợi qua được nơi này. Nhưng đoàn chúng ta nhiều như vậy sẽ không qua mắt được Ác Tử Viên tộc.”
Vân Ma gật đầu, nhìn Chu Yếm nói:
“Việc này phải nhờ Chu Yếm huynh rồi.”
Chu Yếm tiến lên phía trước, cười nói:
“Ta sẽ cố gắng hết sức. Nhưng nói trước, bọn hắn có thể có rất nhiều yêu cầu.”
“Yên tâm! bọn ta đã có chuẩn bị, chỉ cần không quá vô lý, bọn ta sẽ đáp ứng.” Vân Ma bình thản nói.
“Được! vậy thì các vị chờ tin ta.” Chu Yếm dứt lời thì phóng về phía trước, mất hút trong rừng cây.
Vân Ma phất tay:
“Tất cả nghỉ ngơi tại chỗ.”
Nửa ngày sau, Chu Yếm trở lại. Nghe Chu Yếm nói điều kiện của Ác Tử Viên tộc khiến Vân Ma chau mày, hắn hỏi lại:
“Có thể hay không đổi điều kiện khác?”
Chu Yếm lắc đầu:
“Nghe ngữ khí của bọn hắn thì chỉ có hai lựa chọn hoặc là đồng ý hoặc là đánh nhau. Bọn Ác Tử Viên tộc này rất tùy hứng, ta khuyên Vân Ma huynh nên đồng ý. Biết đâu một lúc sau, Ác Tử Viên tộc không còn hứng thú nữa thì mọi chuyện càng rắc rối.”
Vân Ma chần chừ một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu.
Sau đó hắn cùng Huyết Thực, Giản Canh cắt đầu ngón tay, nhỏ tinh huyết vào một chén nhỏ giao cho Chu Yếm. Thì ra thứ mà bọn Ác Tử Viên tộc muốn chính là tinh huyết của bọn Vân Ma.
Ác Tử Viên tộc là cao đẳng huyết mạch hạ cấp, kém Ma Sư tộc hai cái tiểu cấp độ. Bọn hắn muốn tăng lên huyết mạch không gì tốt bằng dùng tinh huyết của Yêu tộc cao đẳng huyết mạch như Ma Sư tộc. Nhưng muốn có được tinh huyết của Yêu tộc cao đẳng huyết mạch là vô cùng khó, trừ khi muốn gây chiến tranh.
Nhưng hôm nay bọn hắn may mắn gặp Ma Sư tộc đang lúc sa cơ, lại cầu bọn hắn giúp đỡ, bọn hắn tất nhiên phải ngoạm lấy một miếng lớn. Bọn hắn cũng từng nghĩ muốn hay không bắt giết tất cả, dù sao nơi đây cũng là địa bàn của bọn hắn, lại có Ác Tử Viên Hoàng chấn tràng, muốn bắt giữ đám Ma Sư tộc không khó. Nhưng nghĩ đến chuyện Ngạc Hoán Hoàng bị giết, bọn hắn không dám mạo hiểm, ai biết Ma Sư tộc còn giữa át chủ bài gì? Tất cả cẩn thận vẫn hơn.
Một lúc sau, Chu Yếm trở lại, gật đầu nói:
“Bọn hắn đã đồng ý!”
Vân Ma thở nhẹ ra một hơi, phất tay ra lệnh tiến lên.
Qua được ải Ác Tử Viên tộc, quãng đường tiếp theo tương đối thuận lợi. Bảy tháng sau, bọn hắn cuối cùng cũng đến được đầu nguồn sông Thương Lan.
Trạch Miểu chỉ tay nói:
“Phía trước chính là điểm khởi nguồn sông Thương Lan, các ngươi cũng thấy rõ rồi đó, hoàn toàn không có Nguyên Sơn. Ta từng nói với Ma Sư Hoàng, Thương Lan không phải Nguyên Hà, nhưng hắn vẫn khăng khăng là phải, ta cũng hết cách.”