Cái tên vô cùng quan trọng, nó đánh dấu sự tồn tại của một thực thể, được thiên địa quy tắc chính thức thừa nhận, trở thành một bộ phận trong hệ thống thiên địa quy tắc vận hành.
Một thực thể không được định danh sẽ nằm ngoài thiên địa quy tắc, bị thiên địa quy tắc bài xích.
Cho dù là vô cùng to lớn hoặc nhỏ bé không ai thấy, hư vô phiêu miểu như đại đạo hoặc sờ sờ trước mặt như hòn đá, tận tay cầm như chiếc lá hoặc vô tung vô ảnh như cơn gió... Tất cả đều được định danh, được mang một cái tên.
Kẻ đặt tên càng mạnh thì thực thể được đặt tên càng được nhiều thiên địa quy tắc chấp nhận.
Được nhiều thiên địa quy tắc chấp nhận, thực thể đó càng dễ hòa hợp và có nhiều thuận lợi để phát triển trong tương lai.
Vậy nên việc đặt tên vô cùng quan trọng, Hỏa Hỏa biết điều này, còn Tôn Kỳ thì chưa ý thức được hết.
...
Ba tháng sau khi Lạc Bá trở về, Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết dứt sữa, bắt đầu tập ăn thịt.
Nguyệt Cơ trong thời gian này rất hay giật mình, gió động cỏ lay, cũng khiến nàng sợ hãi toát mồ hôi. Nàng sợ phải phục vụ lại Lạc Bá. Nhưng kỳ lạ là Lạc Bá từ sau khi trở về vô cùng lạnh nhạt với nàng, không có ý gần gũi, đây đối với nàng cũng là một điều tốt.
Hôm nay Lạc Bá kiểm tra huyết mạch cho Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết.
Trong hang động, Lạc Bá, Nguyệt Cơ và Thái Doãn đứng vây quanh một cái chậu làm bằng bạch ngọc nguyên khối, bên trong là dung dịch lỏng trong suốt như nước tinh khiết, có hơi chút sền sệt, có mùi thơm nhẹ.
Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết đứng trong lòng Lạc Bá ánh mắt hiếu kỳ nhìn xem.
Thái Doãn cười nói giải thích cho bọn họ nghe:
“Ta mượn vật này từ bên ông bác của Lạc Bá. Thứ này gọi là Bạch Ngọc Tinh, có thể đo lường chất lượng huyết mạch, bên trong là Vô Thủy Dịch.
Chỉ cần Lạc Bá nhỏ một giọt máu làm thước đo, sau đó Hỏa Hỏa hoặc Tuyết Tuyết nhỏ máu vào. Dựa vào mức độ hòa hợp của hai giọt máu, có thể nhìn ra độ tinh khiết của huyết mạch.
Nhớ năm xưa trong lần đầu thử huyết của Lạc Bá, giọt đã hoàn toàn hòa với máu của phụ thân. Tiếp sau mấy lần thử máu của Lạc Bá đã nuốt chửng của máu phụ thân hắn. Chứng tỏ huyết mạch của Lạc Bá đang tiến hóa theo hướng tinh khiết hơn.
Vào năm mươi năm trước, Lạc Bá thử máu với nội tổ Ma Sư Hoàng, kết quả là có tới tám phần hòa hợp. Trở thành đời sau có huyết mạch gần với Ma Sư Hoàng nhất. Ma Sư Hoàng vui mừng chỉ định Lạc Bá là kẻ kế thừa tiếp theo, lệnh cho toàn tộc vun đắp.”
Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết nghe kể, ánh mắt tỏa sáng, ngước mắt lên nhìn cha mình, giơ lên ngón cái, nịnh hót:
“Cha thật tuyệt!”
“Học thói nịnh hót ở đâu vậy!?” Lạc Bá cười nói, xoa đầu hai đứa nhỏ.
“Con nói thật mà!” Tuyết Tuyết bĩu môi quyết chống chế.
“Được rồi! đừng tranh cãi nữa, bắt đầu kiểm nghiệm đi.” Thái Doãn nói.
Lạc Bá khẩy nhẹ ngón tay một giọt máu rơi vào trong Bạch Ngọc Tinh. Giọt máu màu đen sậm tản mát ra nhè nhẹ ma khí nằm lơ lửng trong Vô Thủy Dịch.
“Tuyết Tuyết, con trước đi!” Thái Doãn vừa nói vừa khẩy nhẹ tay Tuyết Tuyết, một giọt máu rơi vào trong Vô Thủy Dịch.
Giống như trái đất quay quanh mặt trời, giọt máu nhỏ cũng quay quanh giọt máu lớn, rồi dần dần xích lại gần cho đến khi chạm vào nhau. Giọt máu nhỏ hòa một nửa vào giọt máu lớn. Điều này ý nghĩa Tuyết Tuyết mang một nửa huyết mạch của Lạc Bá, từ đây cũng có thể suy ra Tuyết Tuyết mang bốn phần huyết mạch giống Ma Sư Hoàng vì Lạc Bá mang tám phần huyết mạch giống Ma Sư Hoàng.
“Bốn phần thuần huyết. Rất tốt!” Thái Doãn ân cần khích lệ nói.
Tuyết Tuyết thế nhưng lại xụ mặt ra, có vẻ không cam, nó cứ nghĩ nó sẽ giống như phụ thân có tám phần thuần huyết.
Lạc Bá xoa đầu nó an ủi.
Hỏa Hỏa bước ra hùng dũng, nó cảm thấy huyết mạch của nó sẽ cùng mức với phụ thân. Nhưng để nó thất vọng rồi, cũng là bốn phần thuần huyết.
Hai đứa nhỏ ngồi xụ mặt chán nản. Lạc Bá thì lạnh nhạt, không biểu hiện cảm xúc.
Nguyệt Cơ rụt cổ run run, nàng sợ bị trừng phạt. Hai đứa nhỏ mang một nửa huyết mạch của Lạc Bá, đồng nghĩa một nửa huyết mạch còn lại là của nàng. Điều này cũng rất bình thường, nhưng với một tộc cao đẳng huyết mạch như Ma Sư tộc sẽ cho đây là điều sỉ nhục, vì nàng đã làm loãng huyết mạch của Ma Sư tộc. Đây cũng là lý do vì sao các tộc cao cấp rất ít khi chịu liên hôn với tộc cấp thấp hơn. Nếu không phải Ma Sư tộc đặc thù, sợ là nàng sẽ không bao giờ có cơ hội liên hôn.
Thái Doãn cũng hiểu điều này, nàng cũng làm vợ làm dâu, nếu không phải nàng sinh ra Lạc Bá có huyết mạch thuần huyết cao thì cuộc sống của nàng chỉ sợ không tốt như bây giờ.
Thái Doãn đứng ra hòa hoãn, nói:
“Bốn phần huyết mạch cũng là rất cao, phần lớn trong tộc cũng chỉ ba bốn phần thuần huyết.”
Lời này là nói với Lạc Bá, hy vọng hắn hiểu mà không trách phạt Nguyệt Cơ.
Sau đó, nàng nói với Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết:
“Hai đứa còn có nhiều thời gian nâng cao huyết mạch, không cần ủ rũ như vậy.”
Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết miễn cưỡng gật đầu.
Từ đầu đến cuối trầm mặc, Lạc Bá lúc này mới lên tiếng:
“Từ nay Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết sẽ theo ta đi săn. Ta sẽ giúp bọn chúng nâng cao độ thuần khiết.”
“Chuyện này...” Thái Doãn hơi bất ngờ, rồi tỏ ra vui vẻ nói: “Nếu như vậy thì quá tốt!”
Nguyệt Cơ thở phào trong lòng, xem ra nàng không bị trách tội.
Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết thì tỏ ra vui mừng, bọn chúng được đi săn cùng với phụ thân.
Sau ngày hôm đó trở đi, Lạc Bá dẫn theo Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết đi săn. Tất nhiên kẻ săn là hắn, Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết chỉ đứng trong bóng mát quan sát.
Lạc Bá hướng dẫn cả hai cách săn mồi, chỉ dạy những bộ phận giàu dinh dưỡng và tinh huyết nên ăn. Hắn còn bồi bổ thêm bọn chúng bằng các loại thảo dược. Nhìn có vẻ như hắn rất tốt với hai đứa trẻ, thật tâm muốn bồi dưỡng cả hai.
Nhưng không nên quên, hắn không phải Lạc Bá, hắn là Tôn Kỳ, hai đứa trẻ này không phải là con của hắn, thậm chí còn không cùng chung giống loài. Hắn đối tốt với bọn chúng vì hai lý do:
Thứ nhất hắn muốn tìm hiểu huyết mạch Yêu tộc, dạy hai đứa trẻ đi săn là giả, săn giết Yêu thú mổ xác nghiên cứu mới là thật.
Thứ hai hắn muốn quan sát quá trình tăng cấp huyết mạch của một loài Yêu thú. Hắn dùng các loại thảo dược phối chế và tinh huyết để thử nghiệm.
Qua thử nghiệm, hắn có thể xác thực huyết mạch cũng có thuộc tính như hỏa, mộc, phong, thủy, ma, lôi... dùng tinh huyết, thảo dược cùng thuộc tính sẽ giúp huyết mạch tăng dễ hơn, nhưng đôi khi cũng phải dùng thuộc tính tương khắc để kích thích. Nói chung chuyện huyết mạch rất phức tạp, hắn còn phải nghiên cứu nhiều hơn.
…
“Phụ thân đây là cái gì?” Tuyết Tuyết hỏi.
“Tim!” Lạc Bá nhanh gọn đáp.
“Sao tim lại nằm bên phải?” Tuyết Tuyết hỏi tiếp.
“Lộc Vân thú không những có tim bên phải, mà sát xương sống còn có một trái tim nhỏ hơn. Bởi vậy muốn giết Lộc Vân thú thì cần bóp nát cả hai trái tim, hoặc đơn giản hơn là cắn đứt đầu nó.” Lạc Bá tỉ mỉ giải thích.
Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết gật đầu, ghi nhớ những lời này.
Tôn Kỳ trong vai Lạc Bá, không hề từ bỏ thói quen hiếu sát của Lạc Bá, ngược lại hắn còn giết nhiều hơn. Nhưng mục đích không giống với Lạc Bá giết để khỏa lấp nỗi đau trong lòng, hắn giết là để nghiên cứu.
Đã mười năm trôi qua, hắn giết vô số Yêu thú mang cho hắn một lượng lớn kiến thức mới. Hắn còn quan sát được tường tận quá trình thăng cấp huyết mạch của Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết. Thời gian này hắn cảm thấy vô cùng tốt.
Lạc Bá kết thúc mổ xẻ con Lộc Vân thú, liếm máu trên tay, nói:
“Hôm nay đến đây thôi. Hai đứa ăn đi.”
Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết vội cắm mặt vào xác con thú nhai xé ngấu nghiến.
Lạc Bá ngồi bên cạnh nhìn bọn chúng ôn tồn nói:
“Các ngươi cũng đã biết đi săn, huyết mạch cũng tinh thuần thêm một phần, ta dự định ngày mai sẽ làm lễ trưởng thành cho các ngươi. Chính thức giới thiệu hai ngươi với cả tộc. Lúc đó nội tổ cũng có thể tham gia, các ngươi phải biểu hiện tốt một chút.”
Hỏa Hỏa nhai vội miếng thịt, nuốt ực một cái xuống bụng, nói:
“A! ngày này cuối cùng cũng đã đến, hài nhi đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, chỉ là...” nói đến đây Hỏa Hỏa ngập ngừng.
“Chỉ là gì?” Lạc Bá nhíu mày hỏi.
Hỏa Hỏa nhìn trộm Lạc Bá một cái, sau đó lấy hết can đảm nói:
“Phụ thân… có thể… có thể hay không đổi một cái tên khác… hài nhi thấy cái tên Hỏa Hỏa có hơi… hơi kỳ...”
Tại trong hồn cư, Hỏa Hỏa lăn ra cười lớn:
“Ha… ha… ta nói mà… ngươi đặt tên thật sự quá tệ. Ngay cả một đứa nhóc cũng chê.”
Lạc Bá hừ lạnh, nói:
“Tuyết Tuyết, con nói xem tên ta đặt tệ đến thế sao?”
Tuyết Tuyết bẽn lẽn ngước mắt nhìn Lạc Bá, nhỏ giọng nói:
“Phụ thân muốn nghe nói thật sao?”
“Thật, tất nhiên là phải nói thật!” Lạc Bá giọng hùng hổ.
“Thật ra tên của bọn con cũng… đẹp, lúc còn nhỏ bọn con rất thích, nhưng khi đi chơi với đám bạn, bọn chúng gọi, đúng là… có hơi… kỳ kỳ...” Tuyết Tuyết ấp úng nói.
“Hừ! còn nhỏ mà đã học nói dối.” Lạc Bá hừ lạnh đánh trống lảng, hắn tất nhiên sẽ không chịu nhận mình đặt tên dở.
“Trẻ con không biết nói dối, ngươi thừa nhận đi.” trong hồn cư, Hỏa Hỏa ôm bụng cười nói.
Lạc Bá hơi chút bối rối, không biết phải thoát ra tình huống này thế nào.
Đúng lúc này, chợt có tiếng nổ vang, trong lòng hắn dâng lên một cỗ bất an.
Hắn đưa mắt nhìn về phía chân trời.
Hắc vân đen kịt che khuất bầu trời không ngừng khuếch tán, từng sợi ma khí nồng đậm lượn lờ. Nơi đó là trung tâm Ma Sư Vực, nơi Ma Sư Hoàng ngự trị.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lạc Bá không kịp nghĩ nhiều, vội lao đến chỗ Ma Sư Hoàng, để lại một câu nói cho Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết:
“Hai đứa ngay lập tức trở về gặp mẹ, ba mẹ con ở yên trong hang.”
Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết nhìn nhau, hình như có chuyện trọng đại xảy ra, phụ thân có vẻ rất khẩn trương.