Nghe xong câu chuyện, Tôn Kỳ lại một lần nữa khó hiểu: tại sao Hải tộc cũng hạ thấp Nhân tộc?

Nhân tộc sống trên đất liền, Hải tộc dưới nước. Hai tộc chẳng có mối quan hệ thù địch, cộng sinh, tranh chấp… hay bất kỳ cái gì tương tự.

Vậy tại sao Hải tộc phải cố hạ thấp Nhân tộc với lý do rất buồn cười: Nhân tộc tiến hóa lỗi cần bị loại bỏ?

Cách đối xử của Hải tộc với Nhân tộc khác với Yêu, Ma hai tộc. Hai tộc kia còn nuôi dưỡng Nhân tộc còn Hải tộc coi Nhân tộc là một lỗi, cần bị tiêu diệt hoàn toàn. Tất nhiên mục tiêu chính của bọn hắn vẫn là thống trị Đại Thế Giới, còn tiêu diệt Nhân tộc chỉ là tiện thể sau đó.

Kể xong câu chuyện khởi sinh của Hải tộc, con cá đuối cười nói:

“Bọn Yêu tộc nói bằng chứng của bọn hắn là Nguyên Hà, Nguyên Hồ, Nguyên Sơn, Tứ Đại Thần Thú. Nhưng Nguyên Hà, Nguyên Hồ, Nguyên Sơn đều là bọn hắn tự chọn tự đặt tên. Ai biết được có hay không Nguyên Tổ từng tồn tại? Còn Tứ Đại Thần Thú, ngươi có bao giờ thấy Tứ Đại Thần Thú?”

Con cua đồng lắc đầu.

Con cá đuối lại cười nói:

“Còn Hải tộc chúng ta lại có bằng chứng rõ ràng không thể chối cãi. Ngươi biết là gì không?”

Con cua đồng lại lắc đầu.

“Chính là ngươi.” con cá đuối chỉ con cua, rồi lại chỉ mình: “Là ta.” Rồi lại chỉ đám Lạc. “Là các ngươi.”

Con cua đồng giương đôi mắt tròn ngơ ngác không hiểu.

Nhìn thấy biểu cảm của con cua đồng, con cá đuối vô cùng hài lòng, nó dừng một chút để đám Lạc sốt ruột, lúc này mới hỏi:

“Ngươi có biết cá vây chân chính là tổ tiên của tất cả động vật có xương sống trên bờ hiện nay. Ngươi có biết bọ ba chìa chính là tổ tiên của bọ cạp, rết. Ngươi có biết cá sấu chính là tổ tiên của bò sát??? Ngươi có biết vì sao? vì sao?”

Con cá đuối dồn dập hỏi, chỉ thẳng vào con cua đồng, con cua đồng sững sờ gật đầu rồi lại lắc đầu lia lịa.

“Tất cả đều là bằng chứng cho thấy mọi sự sống đều phát sinh từ trong nước, từ đại dương. Vậy nên Hải tộc chúng ta mới là chính thống, tất cả các tộc khác đều là con cháu của chúng ta.” Con cá đuối hùng hồn tuyên bố. “Tất cả những đặc điểm của Yêu tộc đều kế thừa từ chúng ta.”

Nó hạ giọng, cười nói:

“Ngươi thấy lời ta đúng không?”

Con cua đồng cùng đám Hải tộc gật đầu lia lịa.

Con cá đuối hài lòng, chậm rãi nói tiếp:

“Chúng ta còn có một bằng chứng hùng hồn nữa…”

“Là cái gì?” đám Hải tộc đồng loạt hỏi.

“Thế Giới Thụ!” con cá đuối giọng nghiêm trọng nói.

“Thật… thật sao? Thế Giới Thụ thật sự tồn tại sao?” đám Hải tộc nghi ngờ hỏi.

“Hừ! ngươi cho rằng nãy giờ lời ta nói đều là giả sao?” con cá đuối hừ lạnh, mặt không vui nói: “Thế Giới Thụ là thật, đảo Khởi Nguyên là thật, hồ Cội Nguồn cũng là thật.”

Đám Hải tộc giương đôi mắt to tròn, chờ nghe con cá đuối kể tiếp.

Con cá đuối chép chép miệng, kể:

“Các ngươi có biết nếu như bơi mãi, bơi mãi vào sâu trong đại dương thì sẽ gặp gì không?”

Đám Hải tộc đồng loạt lắc đầu.

“Là Hải Táng! Đại Hải rộng mênh mông, các ngươi bơi cả đời cũng không thể tới được trung tâm. Nhưng nếu ngươi có thể tới được trung tâm Đại Hải, ngươi sẽ gặp một vùng nước màu đỏ sẫm như máu đông, có một màn sương đen che khuất hoàn toàn ánh sáng, xung quanh nước nóng có thể hòa kim, lôi điện giăng đầy trời, bão tố lốc xoáy cương phong,… tất cả biến nơi đây trở thành cấm địa tuyệt đối, không ai có thể xâm phạm.

Các ngươi biết trung tâm Hải Táng là gì không? Chính là đảo Khởi Nguyên, trên đảo có một hồ nước, bên cạnh hồ nước có một cái cây. Cái cây này chính là Thế Giới Thụ. Trên cành Thế Giới Thụ có một viên trái cây màu đỏ.

Ăn được viên trái cây này ngươi sẽ trở thành chí cao vô thượng, bất tử bất diệt, thiên hạ vô địch…”

Con cá đuối kể thao thao bất tuyệt, khiến cho đám Hải tộc thèm đỏ con mắt.

Nhưng mà lúc này lại có một tên Hải tộc nghi ngờ hỏi:

“Ngươi nói Hải Táng không ai có thể xâm phạm, vậy thì sao ngươi biết trong Hải Táng có đảo Khởi Nguyên, rồi cả Thế Giới Thụ nữa?”

Nghe chấp vấn, con cá đuối không chút tức giận, hắn cũng đoán được sẽ có lời này, hắn ôn tồn nói:

“Vì sao ta biết ư?” con cá đuối ánh mắt xa xăm, chậm rãi kể: “Mọi chuyện bắt đầu từ Ngư Tinh, cũng có chút liên quan đến lý do chúng ta ở đây.”

Đám Hải tộc lặng yên chờ nghe câu chuyện.

“Các ngươi có biết Ngư Tinh là ai không?

Hắn chính là con út được yêu thương nhất của Hải Vương Bỉ Dinh.

Khi nghe tin hắn bị giết, Bỉ Dinh đã vô cùng tức giận, càng đáng giận hơn là kẻ giết Ngư Tinh lại là một tên máu bùn Nhân tộc.

Hải Vương Bỉ Dinh tất nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này. Ngài đã dâng nước tạo bão tấn công vào đất liền.

Trước thế tấn công cuồn cuộn của ngài, Yêu tộc cũng phải sợ hãi lui binh. Ngài nhanh chóng tìm được hung thủ.

Tên Nhân tộc này thật ngạo mạn, dám thẳng lưng trước mặt ngài.

Nhưng cũng không thể không thừa nhận tên Nhân tộc này rất lợi hại. Những đại tướng Bỉ Dinh phái ra đều bị hắn đánh bại.

Cuối cùng vẫn là ngài đích thân quân lâm, chiến với hắn một trận.

Trận chiến này kinh thiên động địa, trời đất biến sắc.

Tên Nhân tộc không địch nổi, liền tháo chạy ra biển. Bỉ Dinh Hải Vương tất nhiên là không bỏ qua, truy sát tới cùng.

Trận chiến lại tiếp tục diễn ra trên biển. Tên Nhân tộc này cũng thật là lì lợm, dù bị thương chồng chất vẫn không hề ngã xuống. Không địch lại Hải Vương Bỉ Dinh, hắn chỉ biết cắm đầu chạy mãi.

Không biết là may mắn hay xui xẻo cho hắn mà hắn lại chạy đến Hải Táng, hắn không một chút chần chừ lao vào trong màn sương đen.

Hải Vương Bỉ Dinh đã phái Hải tộc đại quân tiến vào thăm dò. Bên trong nguy hiểm trùng trùng, khắp nơi đều là cặp bẫy, cửu tử nhất sinh, tiến vào càng sâu càng khó trở ra.

Nửa ngày sau, thứ Hải Vương Bỉ Dinh nhận được chỉ là những xác Hải tộc trôi ra ngoài, máu nhuộm đỏ cả vùng biển. Không có được thông tin hữu ích, Bỉ Dinh can đảm tự mình tiến vào dù đám thuộc hạ cố gắng ngăn cản.

Trận chiến của bọn hắn lần nữa diễn ra. Tại bên ngoài có thể thấy được hai thân ảnh giao thoa trong cuồng phong bão tố, đủ loại chủng tính pháp thuật loạn xạ, sấm động chớp giật.

Trận chiến của bọn hắn dường như đã kinh động tới đại kỵ sâu bên trong. Lúc này trời rủ hào quang, vạn đạo nhảy múa, một bóng hình cái cây lờ mờ xuất hiện.

Trên cây rủ xuống từng sợi ánh sáng, những dòng năng lượng nguyên thủy cuốn quanh thân cây, từng giọt sương long lanh trên lá chứa đựng vô tận sinh cơ, trên cành cây còn nổi bật một trái màu đỏ. Đây chính là Thế Giới Thụ trong truyền thuyết.

Dường như cảm thấy tức giận vì bị làm phiền, nhất là lại do một tên máu bùn quấy rối, Thế Giới Thụ ra tay.

Thế Giới Thụ vươn ra cành lá kéo theo vạn đạo hào quang, phất một cái vạn pháp lặng yên, chủng tính tan rã. Ánh sáng hào quang thần thánh bao trùm lại cả hai bọn họ.

Chỉ một lát sau, khi ánh sáng dịu xuống, đám Hải tộc nhìn rõ tình huống.

Tên Nhân tộc chật vật chạy trốn ôm theo vô vàn vết thương. Hải Vương Bỉ Dinh thì cùng biến mất với Thế Giới Thụ.

Lúc đấy bọn hắn suy đoán: Thế Giới Thụ đã trọng thương tên Nhân tộc, còn Hải Vương Bỉ Dinh được mang đến đảo Khởi Nguyên trở thành hộ vệ cho Thế Giới Thụ.”

Kết thúc câu chuyện, con cá đuối nói thêm:

“Ta có thể khẳng định lời ta nói hoàn toàn là thật, vì lão tổ nhà ta chính là một thành viên trong quân đội Hải Vương Bỉ Dinh, ông ấy chứng kiến hết thảy sự việc, từ truy sát tên Nhân tộc đến Thế Giới Thụ xuất hiện và biến mất, hắn đều tận mắt nhìn thấy.”

Đám Hải đầu gật đầu lia lịa có vẻ rất tin tưởng lời này.

Tôn Kỳ thì thấy câu chuyện này có quá nhiều lỗ hổng, hắn không tin Bỉ Dinh mạnh hơn Kiêu, chỉ sợ chính Bỉ Dinh mới là kẻ bị truy sát, lý do rất đơn giản: Kiêu nếu chạy trốn, sẽ không bao giờ chạy ra biển, hắn sẽ không ngốc đến vậy.

Câu chuyện nên là: Kiêu truy sát, Bỉ Dinh chạy ra biển, vô tình đến Hải Táng, sau đó Kiêu giết Bỉ Dinh rồi thoát đi.

Hắn cũng không biết suy đoán của mình là đúng hay sai.

Xem ra muốn biết sự thật phải đến Hải Táng thăm một lần.

Đang trong lúc suy nghĩ miên man, mặt nước chợt bùng nổ. Ầm!!! một quả cầu đá khổng lồ rơi xuống chỗ bọn hắn.

Con cá đuối hét lên:

“Địch tập! nhanh tản ra!”

Bọn hắn đã quen với những đợt tấn công bất chợt của Yêu tộc nên đều biết phải làm sao.

Ầm!!! ầm!!! đá lớn không ngừng trút xuống, đè chết không biết bao nhiêu tên Hải tộc.

Lạc nhanh thoăn thoắt, chỉ một chút đã bơi ra ngoài phạm vi công kích.

Lạc đưa đầu ra khởi mặt nước.

Trong đêm trăng sáng, hắn nhìn thấy một đám hắc vân lít nha lít nhít Yêu tộc, trên mặt biển vô số Yêu tộc chạy chồm.

Lúc này, có một tên Hải tộc cầm vỏ ốc rỗng thổi lên những tràng dài thông báo.

Lạc còn chưa hiểu gì thì con cá đuối vỗ vai hắn:

“Nhanh tập hợp.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Lạc hỏi.

Con cá đuối vừa kéo hắn đi vừa giải thích:

“Tính toán có sai. Chỉ sợ trong một hai đêm nay, Nguyệt Thạch sẽ nhỏ xuống Nguyệt Thủy. Yêu tộc nhất định sẽ phải chiếm bằng được đảo trong đêm nay. Trận chiến sắp tới sẽ rất khốc liệt!”