Tông gia chủ giơ tay, một cỗ áp lực vô hình đè xuống Tôn Kỳ.
Thất khiếu của Tôn Kỳ từ từ chảy xuống những hàng máu dài, các mạch máu vỡ nát, da nổi điểm huyết.
Tôn Kỳ lấy hết sức chống đỡ kêu lên:
“Ta thuộc luyện linh sư hội, tiền bối không e ngại sao?”
Tông gia chủ nghe vậy thì hừ lạnh:
“Công Tôn Độ hay Vô Ưu bàn tay cũng không thể với tới đây. Vả lại, ta giết ngươi có ai biết được chứ?!”
Bàn tay của hắn tiếp tục hạ xuống, các khớp xương của Tôn Kỳ ma sát vào nhau kêu két két.
Tôn Kỳ muốn gọi ra Hỏa Hỏa nhưng hắn phát hiện toàn thân hắn bị khóa chặt, linh khí ngừng lưu động, thần thức vừa phát ra đã bị ép nát. Hắn trước đây cho rằng Hỏa Hỏa có thể làm bị thương Hợp Nhất cảnh nhưng với điều kiện Hợp Nhất cảnh phải đứng yên cho hắn đánh, để Hợp Nhất cảnh ra tay, hắn không có một chút cơ hội.
Đúng là không đi đến Hợp Nhất cảnh, vĩnh viễn không biết Hợp Nhất cảnh đáng sợ thế nào.
Tôn Kỳ bi thương. Hắn mệnh vẫn tại đây sao? Hắn từ nhỏ bé đi tới, trải qua ngàn vạn nguy hiểm mới đạt được thành tựu ngày hôm nay. Nhưng tất cả đã hóa thành vô nghĩa. Mọi ước mơ, hoài bão đều hóa thành mây khói.
Đúng lúc này… có tiếng kêu của Tông Chính:
“Phụ thân, khoan đã!”
Tông gia chủ quay sang nhìn hắn như đang chờ lời giải thích.
Tông Chính cố gắng đứng dậy, Tông gia chủ thấy vậy phất tay cuốn hắn lại gần.
Tông Chính ghé vào tai phụ thân nói:
“Phụ thân, không phải trước đó bọn hắn nói cần xử lý luyện linh sư hội sao? Đây chính là một cơ hội tốt. Chúng ta dù sao cũng mới đến đây, luôn bị bọn hắn bài xích, nếu lần này có thể lập công, Tông gia chúng ta sẽ vững bước chân hơn.”
Tông gia chủ nghe xong ánh mắt chợt sáng, cười khen:
“Không hổ là con trai ta, suy nghĩ rất tỉ mỉ.”
Hai bọn hắn sau đó đều cười lớn, rồi đưa mắt nhìn Tôn Kỳ với nụ cười nham hiểm.
Tông gia chủ nói:
“May cho ngươi là luyện linh sư, nếu không ta đã ngay lập tức bóp chết ngươi. Nhưng… tội chết có thể tha, tội sống khó tha. Dám làm con ta bị thương phải trả giá đắt.”
Tông gia chủ búng tay.
Phốc… phốc… phốc… mấy tiếng vang lên.
Tay chân Tôn Kỳ bị xuyên thủng, xương trắng lòi ra, máu chảy ào ào từ vết thương.
Tôn Kỳ kêu lên đau đớn, hắn đổ sụp giống như con rối bị đứt dây.
Tông gia chủ phất tay mang theo Tông Chính và Tôn Kỳ rời đi.
Một lúc sau, bọn hắn trở lại thành Hỏa Âm.
Tôn Kỳ bị Tông gia chủ đưa tới phủ thành chủ, rồi bị nhốt vào trong đại lao.
Tôn Kỳ nằm bất động trên một đống rơm ẩm ướt, gián bọ thỉnh thoảng chạy ngang qua mặt hắn. Từ trong hốc tường, những đôi mắt chuột hiện ra quan sát hắn.
Tôn Kỳ lúc này bị thương không hề nhẹ. Xương tay và xương chân đều bị đánh gãy, đồng thời mất máu quá nhiều.
Tôn Kỳ sắc mặt tái nhợt nhưng không hoảng loạn, hắn không biết vì sao Tông gia chủ lại tha cho mình, Tông gia chủ chắc chắn không có ý tốt.
Nhưng dù sao sống vẫn tốt hơn chết, còn sống mới còn có hy vọng.
Trước đó nằm trong tay Tông gia chủ, Tôn Kỳ không dám khôi phục vết thương. Hiện nay, một mình trong lao tù, hắn mới từ từ vận khởi Linh Khí Quyết đưa linh khí tới chỗ bị thương từ từ chữa thương.
Tại trong phủ thành chủ.
Tông gia chủ đang cùng thành chủ thành Hỏa Âm - Hỏa Vô Nhai nói chuyện.
Không lâu sau, có nhiều bóng hình lấp lóe xuất hiện, bọn hắn đều là đứng đầu các thế lực.
Tất cả bọn hắn cùng nhau bàn chuyện gì đó.
Ngày hôm sau. Tại trong đại sảng đường.
Ngồi trên chủ tọa là Hỏa Vô Nhai, hai bên là đại lão đứng đầu các thế lực.
Tôn Kỳ bị hai tên lính áp giải lên trên, trên thân hắn bị xiềng xích khóa lại, huyết tương vẫn còn đang rỉ ra từ các vết thương.
Một lão giả ngồi trên cao hét lên:
“Tội phạm đứng trước công đường còn không quỳ xuống…”
Hai tên lính thả ra Tôn Kỳ, dự định đạp gối Tôn Kỳ để hắn quỳ xuống theo đúng kịch bản mà bọn hắn bày ra. Nhưng mà khi vừa buông Tôn Kỳ ra, hắn đã ngã nằm xuống đất, chân hắn vẫn đang bị thương làm gì quỳ được.
Lão giả cảm thấy mình vừa rồi làm hơi lố, có chút xấu hổ.
Hỏa Vô Nhai từ trên cao dõi mắt xuống, hỏi:
“Tội phạm phía dưới là ai? Phạm tội gì?”
Tôn Kỳ nằm bẹp một chỗ, ngước lên ánh mắt nhìn đám cao cao tại thượng kia. Hắn chọn cách im lặng. Hắn có thể nói gì đây? Giải thích ư? Có ích lợi không?
Không! Tất cả đều vô nghĩa.
Đám Hợp Nhất cảnh này đang muốn làm gì đó. Mà hắn chỉ là dây dẫn, lời nói hay ý kiến của hắn đều không quan trọng.
Vậy thì nói hay không nói cũng như nhau. Kết quả đã sớm được định sẵn, hắn chỉ được đưa đến đây để nghe kết quả.
Tông gia chủ thấy Tôn Kỳ không trả lời thì nhếch mép, nói thay:
“Hắn là Tinh Niệm, thuộc luyện linh sư hội, ỷ vào thân phận là luyện linh sư nên kiêu ngạo hung hăng, coi khinh dân thường, lạm sát dân lành, giết hại dân oan, tội ác chất chồng. Bị con ta bắt gặp liền muốn giết ma diệt khẩu, nhưng may mắn ta đến kịp lúc, bắt giữ hung đồ.”
“Có bằng chứng không?” Hỏa Vô Nhai hỏi.
Một tên trung niên mặc áo giáp tướng quân, đứng dậy chắp tay thưa:
“Bẩm thành chủ, dựa theo lời của Tông Chính, thuộc hạ đã dẫn quân kiểm tra. Đã phát hiện rất nhiều bằng chứng trong hang động.”
Sau đó hắn phất tay cho thuộc hạ mang lên bằng chứng.
Một đống đồ linh tinh được mang lên. Có lông, móng, da, xương, vải máu, tròng mắt, ngón tay, dao …
Hỏa Vô Nhai nhìn đống tang vật rồi nhìn Tôn Kỳ, hỏi:
“Ngươi còn gì để nói?”
Tôn Kỳ vẫn giữ sự im lặng, hắn có thể nói gì đây?!
Vì mấy thứ này quả thực là do hắn để lại, trong lúc vội vã đuổi theo truy sát Tông Chính hắn không kịp xóa hết dấu vết.
Hỏa Vô Nhai quay sang nhìn một lão giả đang ngồi, nói:
“Trần hội trưởng cảm thấy việc này thế nào? Dù sao hắn cũng thuộc luyện linh sư hội. Tội ác hắn gây ra, trời đất căm phẫn. Trần hội trưởng thân là tiền bối cũng nên nói vài lời.”
Trần hội trưởng liếc mắt nhìn Hỏa Vô Nhai, lạnh nhạt nói:
“Hắn thuộc luyện linh sư hội Hắc Liên Khu, liên quan gì tới ta, muốn giết thì giết, cần gì phải nhiều lời.”
“Không thể nói như vậy. Dù sao luyện linh sư hội cũng là một khối, tất cả luyện linh sư đều do luyện linh sư hội quản lý. Vãn bối phạm lỗi, tiền bối cũng nên có vài lời.” Tông Chính cười nói.
Trần hội trưởng hừ lạnh, không thèm nói nữa, hắn biết đây là bọn này đang nhắm vào luyện linh sư hội, hắn nhiều lời chỉ thêm nhục.
Hỏa Vô Nhai lạnh nhạt ra phán quyết:
“Bằng chứng đã đủ, hung thủ cũng không còn gì chối cãi. Vậy ta tuyên bố: luyện linh sư Tinh Niệm thuộc luyện linh sư hội, tội ác chất chồng, là đại ma đầu, là đại họa của Ma tộc.
Là một luyện linh sư không chịu luyện đan cống hiến cho Ma tộc, mà còn đi giết đồng tộc, tội không thể tha.
Dựa theo cổ luật của Ma tộc. Đáng lẽ phải phán tội chết.
Nhưng dù sao hắn cũng thuộc luyện linh sư hội, ta không đủ thẩm quyền để phán tội chết.
Chỉ có thể áp giải hắn lên trên, để bên trên định đoạt.
Bay đâu! mang hắn đi diễu phố làm gương cho kẻ khác.”
Hỏa Vô Nhai phán quyết luôn cố ý nhấn mạnh vào mấy chữ luyện linh sư, dường như có ý gì đó.
Tôn Kỳ tinh ý lập tức nhận ra vấn đề.
Đây chỉ sợ là một hồi đấu đá giữa các thế lực.
Trong sử sách, Ma tộc từ khi xuất hiện đã vô cùng hỗn loạn, mỗi kẻ đều có hùng tâm tranh bá, xây dựng thế lực chém giết liên miên. Nhưng rồi một ngày Thần tộc xâm lấn, Ma tộc gạt bỏ ân oán bắt tay cùng nhau đối phó với Thần tộc.
Sau khi đánh đuổi Thần tộc, các thế lực cùng nhau họp lại soạn ra một bộ luật chung nhằm chấm dứt thời kỳ hỗn loạn.
Bộ luật này đi cùng sự phát triển của Ma tộc, trở thành luật cơ bản của Ma tộc.
Nhưng theo Tôn Kỳ đoán: bộ luật đầu tiên hẳn là do Cổ Đế soạn ra, vì chỉ có kẻ hùng tài vĩ lược như Cổ Đế mới có thể thống nhất Ma tộc, ban ra một bộ luật, buộc tất cả Ma tộc phải tuân theo.
Trong bộ luật này có một điều luật là không được giết hại Ma tộc.
Luật này tất nhiên chỉ có ý nghĩa trên mặt, là kẻ mạnh dùng để áp dụng cho kẻ yếu.
Đối với kẻ mạnh: khi có lợi thì bọn hắn nói luật, khi bất lợi thì bọn hắn nói bằng nắm đấm.
Tại Ma giới, Ma tộc nào mà không giết đồng tộc, đó là chuyện rất bình thường, thậm chí giết được càng nhiều càng được ngưỡng mộ.
Muốn giết một tên tiểu tốt như Tôn Kỳ, bất kỳ ai tại đây một chưởng chụp chết hắn là được, thậm chí không cần lý do. Việc gì phải nhiều chuyện xét xử rồi phải đưa lên phía trên, còn nói cái gì không đủ thẩm quyền để giết hắn.
Chức danh luyện linh sư còn không to như vậy, Tông gia chủ trước đó còn có thể một chưởng chụp chết hắn, chứ đừng nói Hỏa Vô Nhai.
Đây rõ ràng là có mưu đồ, dựa theo giọng điệu của Hỏa Vô Nhai, thì rõ ràng hắn đang nhắm tới luyện linh sư hội, không chỉ hắn mà các thế lực khác cũng đang hợp tác chèn ép luyện linh sư hội.
Lại nhớ đến lúc trước tại Hắc Liên Khu, cũng là các thế lực liên hợp chèn ép luyện linh sư hội.
Tôn Kỳ nhớ lại mới cảm thấy chuyện mình bị ép lấy nhân hình tạo thể không đơn giản. Chỉ sợ hắn cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.
Các thế lực lúc đó là muốn áp chế luyện linh sư hội và bọn hắn đã thành công, Công Tôn Độ sau đó lại phản công bằng cách tuyệt giao với Tông gia.
Mà chuyện luyện linh sư hội bị ép chỉ sợ không đơn giản chỉ ở một hai khu, Hỏa Vô Nhai đã nhắc đến phía trên, vậy có nghĩa đây là bàn cờ do phía trên bày ra, các khu chỉ là con cờ, Tôn Kỳ thì là con cờ trong con cờ.
Tôn Kỳ lúc này mới cảm thấy mình vẫn còn quá ngây thơ, hắn cứ hắn đã lớn mạnh tự nắm trong tay số phận của mình. Nhưng giờ đây hắn phát hiện trong thế giới này, hắn vẫn chỉ là một con cờ. Một con cờ mặc sức cho kẻ khác bày bố.
Hắn có gì khác bọn Hoàng Cẩu đâu chứ? chỉ là bố cục lớn một chút, con cờ lớn một chút, kẻ đánh cờ mạnh hơn một chút.
Sau đó hắn bị kéo ra ngoài diễu phố.