Thành Nhiên Tận, Từ gia.
Đám binh lính sợ hãi vừa quỳ vừa thuật lại mọi chuyện.
Gia chủ Từ gia Từ Bác vừa nghe vừa giận, mặt lúc xanh lúc đỏ, hắn vung tay đánh nát đầu tên đội trưởng.
Đám binh lính thấy vậy thì run sợ, cũng không có tên nào can đảm dám quay đầu bỏ chạy.
Từ Bác cố kìm nén giận dữ hỏi tên đội phó:
“Khi thấy Từ Lương và Từ Lăng trưởng lão ngã xuống, các ngươi lập tức bỏ chạy?”
Tên đội phó lắp bắp:
“Phải… phải… là do…”
Bốp! một tiếng, đầu tên đội trưởng này vỡ tung.
Từ Bác hừ lạnh, nói:
“Ta chỉ cần câu trả lời, không cần lời giải thích.”
Rồi hắn chỉ vào một tên đội phó khác, hỏi:
“Các ngươi có thấy Từ Thư và Từ Miên trưởng lão?”
Tên đội phó run giọng trả lời:
“Chúng thuộc hạ không hề thấy hai vị trưởng lão, thậm chí còn không biết hai vị trưởng lão đi theo.”
“Kể cả khi Từ Lăng và Từ Lương trưởng lão ngã xuống cũng không thấy sao?”
“Bẩm gia chủ, không hề thấy.”
“Vậy lúc các ngươi chạy trốn thì sao?”
“Thuộc hạ cũng không thấy. Lúc đó hỗn loạn, thuộc hạ cũng không quan sát được nhiều. Không biết các vị huynh đệ khác có thấy hay không?”
Nói rồi tên đội phó quay đầu nhìn phía sau. Đám binh lính hiểu ý đồng loạt mở lời: không hề thấy Từ Miên và Từ Thư trưởng lão.
Từ Bác hít một hơi sâu, cố lấy lại bình tĩnh. Theo tình hình này thì Từ gia một lần thiệt hại tới bốn tên trưởng lão Tạo Thể cảnh, vậy là Từ gia chỉ còn lại mình hắn là Tạo Thể cảnh.
Từ một gia tộc đang hưng thịnh lại có nguy cơ rơi vào diệt vong.
Một quyết định sai lầm, hậu quả khiến hắn không nhận nổi.
Nhưng là gia chủ và là trụ cột duy nhất trong gia tộc, hắn buộc phải duy trì tỉnh táo.
Từ Bác chỉ vào tên đội phó nói:
“Từ bây giờ ngươi là đội trưởng quân đội Từ gia, ban cho ngươi họ Từ, gọi là Từ Phong. Ngươi phải tuyệt đối trung thành với Từ gia.”
Tên đội phó nghe được có chút ngẩn ngơ, hắn tưởng rằng mình phải chết chắc, không ngờ không bị giết mà còn được thăng chức. Tên này tất nhiên là cực độ vui mừng. Hắn dập đầu liên tục nói:
“Từ Phong thề sẽ tuyệt đối trung thành với Từ gia đến chết mới thôi.”
Từ Bác gật đầu hài lòng, nói:
“Chuyện này phải tuyệt đối giữ kín, ai dám tiết lộ, giết không cần hỏi. Ngươi hiểu chứ?”
Từ Phong liên tục dập đầu. Từ Bác phất tay cho hắn lui đi.
Từ Bác mặt mày đăm chiêu như già đi thêm trăm tuổi, hắn xoa xoa thái dương cố xua đi cơn đau đầu.
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ đi vào, chắp tay thông báo:
“Bẩm gia chủ, Lam Chấn trưởng lão Lam gia đến bái kiến, đang đợi ngoài cửa.”
Từ Bác vừa nghe xong, mặt lập tức nổi gân xanh, không che dấu nổi sự tức giận trên mặt, hắn gằn giọng nói:
“Hay lắm Lam gia! Không chỉ nuốt trọn bảo vật, mà còn giết bốn vị trưởng lão tộc ta. Nay lại mặt dày tới bái phỏng.”
“Gia chủ, vậy để thuộc hạ đuổi hắn đi.”
“Không! Cho hắn vào đây, ta cũng muốn xem hắn nói gì.”
“Vâng! Gia chủ.”
Khi Lam Chấn đi vào hắn cảm thấy không khí có chút lạ, trên mặt Từ Bác hiện rõ sự bất thiện. Mặc dù thế, Lam Chấn vẫn giữ thái độ hòa hiếu, hắn ôn tồn mở lời:
“Kính chào! Từ gia chủ.”
“Hừ! có lời mau nói.” Từ Bác lạnh lùng nói.
Lam Chấn thấy vậy cũng là không vui, hắn cũng lười dài dòng, vào thẳng vấn đề:
“Ngày trước Lam gia thương đội do Lam Phỉ trưởng lão dẫn đội đi đến thành Nhiên Tận, theo như tính toán thì hẳn là đã đến nơi. Không biết Từ gia có gặp Lam Phỉ trưởng lão.”
“Hừ! các ngươi còn dám vừa ăn cướp vừa la làng, nghĩ rằng Từ gia dễ bắt nạt hay sao? Lam gia các ngươi đã nuốt trọn bảo vật, bây giờ còn dám đến đây hỏi ta!”
“Từ gia chủ là ý gì? Lam gia trước đây đều là làm ăn uy tín. Trước giờ Lam gia vận chuyển không ít những bảo vật, một khối Vân Hỏa Trầm Kim còn chưa đáng Lam gia vì nó mà hủy đi danh tiếng.”
Từ Bác nghe vậy thấy có lý, hắn nhẹ giọng hơn hỏi:
“Lam Phỉ trưởng lão thật sự đã mất tích?”
“Không chỉ Lam Phỉ trưởng lão, mà cả gia chủ Lam Phùng bí mật đi theo hộ vệ Lam Phỉ cũng mất tích theo. Sau đó không lâu thì hồn nô của bọn họ tại trong gia tộc trở nên suy yếu. Theo suy đoán thì bọn họ đang gặp nguy hiểm. Bởi vậy ta mới tức tốc lên đường điều tra.” Lam Chấn một lời nói ra ngọn nguồn.
Từ Bác vẻ mặt suy tư, nói nhỏ:
“Chẳng lẽ là thật?”
“Thật cái gì?” Lam Chấn hỏi lại.
Từ Bác sau đó thuận lại câu chuyện với Lam Chấn, hắn còn cho áp giải đám hộ vệ thuật lại câu chuyện xảy ra với Lam Phỉ và Lam Phùng.
Lam Chấn nghe xong không khỏi kinh hãi, giọng cũng hạ thấp vài phần:
“Chuyện này chỉ sợ là thật. Cha con gia chủ nhiều khả năng đã chết thật.”
“Lúc trước còn nghi ngờ Lam gia, thật có lỗi.” Từ Bác ái ngại nói.
“Chỉ là chuyện nhỏ. Từ gia cũng là thiệt hại không ít. Không biết Từ gia chủ có suy đoán gì? Có khi nào là Hợp Nhất cảnh cường giả lên núi làm sơn tặc.”
“Rất không có khả năng. Hợp Nhất cảnh đi đâu cũng được nồng nhiệt tiếp đón, nếu hắn muốn đồ vật, chúng ta đều hai tay vui vẻ dâng lên, cần gì đoạt. Đây nhiều khả năng là Tạo Thể cảnh trung kỳ gây ra.”
“Vậy chúng ta nên làm gì?”
“Nên tuyệt đối giữ bí mật. Hãy bịa ra một cái cớ nói là Lam gia hai vị trưởng lão và Từ gia bốn vị trưởng lão cùng nhau đi xa.”
“Vậy thì tên trại chủ kia thì tính sao? Cũng không thể bỏ qua như vậy. Thù này nhất định phải báo.”
“Chắc chắn là vậy rồi. Chúng ta sẽ âm thầm tung tin Thạch Xà sơn trại có bảo vật, để cho các thế lực khác thăm dò. Nếu như bọn hắn diệt được Thạch Xà sơn trại, coi chúng ta trả được thù. Nếu như bọn hắn bị giết, vậy thì sẽ giúp chúng ta lấy lại thế cân bằng. Chúng ta cũng không còn rơi vào thế yếu nữa. Đồng thời chúng ta cũng bỏ ra một số của cải dụ dỗ đám sơn tặc gần đó tiến đánh Thạch Xà sơn trại.”
“Dụ dỗ đám sơn tặc thì dễ thôi. Nhưng liệu các thế lực có tin vào tin đồn.”
“Chim luôn chết vì tham mồi. Lam trưởng lão không cần lo lắng bọn hắn không mắc bẫy.”
“Vậy được chúng ta cứ thế mà làm.”
Lam Chấn và Từ Bác tiếp tục bàn bạc chi tiết kế hoạch.
…
Nửa tháng sau. Tại Thạch Xà sơn trại. Một đám sơn tặc bao vây trước cổng, trong đó có một tên đầu heo bụng phệ, tay cầm đại chùy, cưỡi trên con dã trư, đứng trước sơn trại lớn tiếng:
“Cao huynh có đó không? Trư đệ tới chơi.”
Đám sơn tặc Thạch Xà trại từ lâu đã gươm giáo sẵn sàng trên cổng thành phòng thủ, bọn hắn biết kẻ đến không thiện. Cao trại chủ và Trư trại chủ trước nay không có giao tình, sao hôm nay đột nhiên đến chơi, tất có mưu đồ.
Hoàng Cẩu lớn giọng đáp:
“Thạch Xà sơn trại đã thay trại chủ mới, Cao trại chủ đã không còn.”
Tên đầu heo gọi là Trư Bát, hắn vỗ bụng cười ha hả:
“Mới thay trại chủ sao?! Sao không thông báo một tiếng để ta đến chúc mừng? Nhưng không sao hôm nay ta đã đến rồi, vào ngồi chơi một chút, cùng tân trại chủ của các ngươi tâm sự.”
Hoàng Cẩu biết Trư Bát không có ý tốt, nhưng hắn không tiện từ chối, dù sao hắn chỉ là một tiểu sơn tặc Luyện Linh cảnh, còn chưa đủ tư cách đề nói chuyện với Tạo Thể cảnh.
Hoảng Cẩu lớn giọng đáp:
“Vậy Trư trại chủ chờ một chút, để tiểu ma vào trong thông báo.”
Hoàng Cẩu nhanh chóng chạy tới chỗ ở riêng của Tôn Kỳ, từ bên ngoài sân, hắn lớn tiếng gọi:
“Bẩm trại chủ, có Trư trại chủ đến chơi. Không biết ý trại chủ thế nào?”
Trong căn nhà nhỏ, cửa hé mở ra, một cái hồ lô bay đến trước mặt Hoàng Cẩu kèm giọng nói:
“Ngươi mang xác hắn đến đây cho ta. Sau đó dẫn huynh đệ tiêu diệt sơn trại của hắn. Kẻ nào quy thuận thì tha, kẻ nào chống đối thì giết.”
Hoàng Cẩu trong lòng rơi run, không ngờ vị trại chủ này cũng quá dã tâm, chưa gì đã muốn xâm chiếm mở rộng địa bàn. Hắn vội vàng dập đầu nhận lệnh lui ra.
Hoàng Cẩu đứng trên tương lũy, mở ra nắp hồ lô, lớn tiếng gọi:
“Trư Bát… Trư Bát… Trư Bát… nghe ta gọi. Mau trả lời.”
Trư Bát hơi bất ngờ vì Hoàng Cẩu dám gọi thẳng tên hắn, trong lòng tuy giận nhưng ngoài mặt vẫn cười:
“Ha… ha… ha… thật thú vị, một tên tiểu ma cũng dám gọi thẳng tên ta. Chẳng lẽ ngươi cho rằng trại chủ của ngươi có thể cho ngươi chỗ dựa vững chắc. Ta muốn giết ngươi cho dù là…”
Phốc! một tiếng, nụ cười của Trư Bát vẫn giữ trên môi, nhưng thân hình của hắn đã đỗ xuống đất.
Thấy vậy, Hoàng Cẩu hét lớn:
“Trại chủ ra lệnh tiêu diệt Trư Bát sơn trại, kẻ nào hàng thì tha kẻ nào chống thì giết.”
Đám sơn tặc từ trong Thạch Xà trại ùa ra bao vây đám sơn tặc Trư Bát trại.
Đám sơn tặc Trư Bát trại sợ hãi, trại chủ đã chết, còn đánh đấm gì nữa, vậy là bọn hắn đều động loạt buông vũ khí đầu hàng.
Tiếp sau đó địa bàn Trư Bát sơn trại được sáp nhập vào Thạch Xà sơn trại, của cải của Trư Bát sơn trại cũng bị vận chuyển vào kho của Trạch Xà sơn trại.
Lúc này tại trên bảo tọa, Tôn Kỳ đang nghe Hoàng Cẩu báo cáo thu hoạch. Tôn Kỳ gật đầu nói:
“Rất tốt! các huynh đệ đều đã vất vả, tất cả đều được trọng thưởng.”
Đám sơn tặc nghe thưởng thì lập tức hò reo. Bọn hắn thật sự có làm gì vất vả đâu, là đối phương tự đầu hàng, Trư trại chủ cũng bị bảo bối của trại chủ giết. Không làm gì mà có thưởng bọn hắn không vui sao được.
Tôn Kỳ nói:
“Các huynh đệ của Trư sơn trại nếu đã quy thuận thì tất cả đều là huynh đệ. Thưởng cho mỗi huynh đệ năm mươi ma thạch, cùng một lọ Bách Dụng Đan. Hôm nay, tất cả hãy cùng ăn uống vui mừng.”
Đám sơn tặc lại một lần nữa hò reo. Đám sơn tặc của Trư sơn trại không ngờ không bị trừng phạt mà còn được thưởng, làm bọn hắn càng vui hơn.
Nhưng khi bọn hắn nhận thưởng cầm trong tay lọ đan, lại không biết đây là đan gì?
Các huynh đệ liền hỏi Hoàng Cẩu, vì chỉ có hắn là gần trại chủ nhất, nhưng mà Hoàng Cẩu cũng là không biết, hắn lại gần Tôn Kỳ, quỳ cung kính hỏi:
“Bẩm trại chủ, các huynh đệ đang thắc mắc là Bách Dụng Đan có công dụng gì?”
Tôn Kỳ nhìn xuống hắn, lạnh nhạt nói:
“Tên như ý nghĩa, có trăm công dụng. Có thể chữa thương, giải độc, tu luyện, bổ sung ma khí và hồn lực… việc gì cũng có thể dùng.”
Hoàng Cẩu nghe vậy thì gãi đầu, hắn mặc dù là tên lưu manh vô học từ nhỏ, nhưng cũng nghe lõm bõm được vài điều về đan dược cơ bản, hình như không có đan dược nào thần kỳ như vậy.
Hoàng Cẩu hỏi:
“Trại chủ, sao thuộc hạ chưa bao giờ nghe thấy loại đan dược như vậy?”
“Hừ! ngươi dám nghi ngờ lời ta sao?” Tôn Kỳ hừ lạnh.
Hoàng Cẩu sợ hãi, vừa quỳ vừa dập đầu. Tôn Kỳ liền phất tay đuổi hắn đi.
Tiệc tàn. Tôn Kỳ trở lại phòng riêng.
Đốt lên linh dịch đèn.
Tôn Kỳ tiến hành mổ xẻ tên Trư Bát. Tôn Kỳ phải công nhận một điều tên Trư Bát này thật giống con heo. Hắn có cảm giác như mình đang mổ heo vậy.
Hỏa Hỏa bơi trong linh dịch đèn, tò mò hỏi:
“Đan dược kia thật có công dụng tốt như vậy không?”
Tôn Kỳ cười nói:
“Ngươi cứ chờ xem đi. Ta đảm bảo sẽ rất thú vị.”