Một buổi chiều, sắc trời tối đen, gió thổi hiu hiu, ngọn cỏ đung đưa.
Tôn Kỳ ngồi bên bàn đá chống cằm suy tư.
Đã một tháng trôi qua kể từ khi hắn bước vào Tạo Thể tứ trọng, tiến cấp tu vi tất nhiên khiến hắn vui mừng, nhưng khi nhìn lại chuyến thám hiểm cổ di tích vừa qua, hắn lại cảm thấy vô cùng sầu não.
Thứ nhất là hắn may mắn chiến thắng trận chiến cuối cùng. Thắng tất nhiên là tốt nhưng hắn không muốn thắng kiểu này. Hắn tự nhủ ngày sau lại càng cần phải thêm cẩn trọng.
Thứ hai là các thế lực lần này tổn thất thảm trọng, nhất định sẽ tăng cường điều tra, mặc dù hắn mất tích nhưng cũng không thoát khỏi tình nghi nắm giữ trứng Hải Vương. Bởi vậy hắn phải tạm thời che giấu thân phận.
Thứ ba, cũng là điều khiến hắn sầu não thật sự, đó là Nhân tộc thân thể quá yếu.
So với Ma tộc thì Nhân tộc giống như trẻ con trước mặt kẻ khổng lồ.
Hắn không biết Yêu tộc và Thần tộc thế nào, nhưng thông qua ký ức của Hải Vương, chỉ sợ Thần tộc và Yêu tộc cũng mạnh vô cùng.
Nhân tộc nhỏ bé làm sao có thể quật khởi giữa ba gã khổng lồ.
Muốn cả một chủng tộc quật khởi thì không thể chỉ dựa vào một vài người, mà cả chủng tộc tất cả đều phải mạnh mẽ. Tôn Kỳ muốn chống lên cả Nhân tộc thì hắn phải giúp toàn Nhân tộc lớn mạnh. Nhưng Nhân tộc có một nhược điểm chí mạng là thân thể.
Thân thể là thiên địa sở sinh, không thể thay đổi, từ khi sinh ra con người đã mặc định yếu hơn các chủng tộc khác, đây là sự thật không thể thay đổi.
Chỉ có thể bằng vào tu luyện, không ngừng nâng cao thực lực bản thân. Đây là con đường khả dĩ nhất.
Tôn Kỳ chính là đang khai mở một hệ thống tu luyện phù hợp với Nhân tộc. Hắn giống như một người khai phá con đường mới. Nghe thì có vẻ rất vĩ đại. Nhưng thực tế, hắn giống một kẻ mù lại còn bị lạc đêm đen, hoàn toàn không thấy được hy vọng.
Hắn trước đó luôn tự tin con đường của mình là chính xác, bởi vì khi ở Luyện Linh cảnh, hắn vô địch. Nếu dùng hệ thống tu luyện này truyền cho Nhân tộc thì con người không vô địch được như hắn thì cũng lợi hại hơn Ma tộc cùng cảnh.
Nhưng kể từ khi tạo thể, qua vài lần chiến đấu, hắn nhận ra: hắn đã không còn vô địch, thậm chí trong cùng giai cũng chỉ thuộc dạng ưu tú. Gặp một chút lợi hại như Vũ Dương Thiên suýt nữa lấy mạng hắn.
Đúng hơn thì Vũ Dương Thiên đã lấy được mạng của hắn, hắn may mắn thoát chết là vì chưa tạo tim, mà giết được Vũ Dương Thiên cũng là nhờ Hỏa Hỏa.
Mà tại Ma giới, kẻ mạnh hơn Vũ Dương Thiên nhiều lắm, bên trên còn có Hợp Nhất cảnh, rồi trên Hợp Nhất cảnh không biết còn thứ gì nữa. Nên nhớ tại Ma giới còn ẩn nấp đại khủng bố, kẻ đã giết Cổ Đế và 72 Ma Hoàng. Đại khủng bố này đã chết nhưng ai biết được, hắn có truyền thừa cho ai hay không?
Ngoài ra còn có Thần tộc, Yêu tộc và Hải tộc, rồi còn thứ gì nữa ai mà biết được. Thế giới quá rộng lớn, bí ẩn quá nhiều, đại khủng bố chỉ sợ không ít. Ngày bình thường bọn hắn sẽ không xuất hiện, thậm chí thế gian còn không biết bọn hắn tồn tại. Nhưng khi chủng tộc đứng trước diệt vong, bọn hắn chắc chắn sẽ ra tay.
Nếu như Tôn Kỳ muốn Nhân tộc quật khởi, chắc chắn sẽ phải mở ra đại chiến, tiêu diệt ba tộc kia. Nhưng mà cho dù hắn đạt được cấp độ như đại khủng bố kia thì hắn cũng không tự tin đánh thắng, càng không nói có thể sẽ bị rất nhiều đại khủng bố vây công.
Hắn là người khai sáng hệ thống tu luyện còn không chắc có thể đánh thắng cùng cảnh, vậy thì Nhân tộc càng không có cơ hội.
Tôn Kỳ đang lấy mình ra làm thí nghiệm, nếu như hắn có thể vô địch trong cùng cảnh thì Nhân tộc mới có một chút hy vọng. Nếu như hắn không thể làm được, vậy thì an phận làm một tên Ma tộc giống như Ma tính từng dụ hoặc đi.
Tôn Kỳ ngồi tại bàn đá, tay chống cằm nhìn về chân trời đen kịt, thỉnh thoảng lại thở dài.
Hỏa Hỏa đứng bên cạnh, cũng không lên tiếng làm phiền, nó biết Tôn Kỳ gặp phải một đại nan đề, muốn giải nan đề này chỉ có thể dựa vào chính Tôn Kỳ, nó không giúp được gì.
Ngày đêm luân phiên, Tôn Kỳ đã ngồi lặng thinh tại bàn đá không biết bao lâu. Hắn thực sự bế tắc, không thể nghĩ ra được cách có thể đột phá thân thể hạn chế.
Trên bàn đã phủ một lớp bụi mỏng, cây phong gần đó đang vào mùa thay lá.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, chiếc lá cuối cùng rụng xuống.
Tôn Kỳ vô hồn nhìn theo chiếc lá rơi. Tôn Kỳ thầm nghĩ mình cũng như chiếc lá kia, cuối cùng rồi cũng phải rụng xuống, hắn quá nhỏ bé trong thế giới to lớn này, một mình hắn làm sao có thể chống lên cả một chủng tộc.
Chiếc lá chao liệng, gió nhẹ cuốn động khiến nó lại bay lên, giống như nó đang muốn cưỡng lại vận mệnh. Nhưng gió cũng tan, nó lại từ từ rơi xuống.
Tôn Kỳ cảm thấy đồng cảm, hắn phất tay tạo ra một luồng gió cuốn chiếc lá lên cao. Chiếc lá liệng qua liệng lại, Tôn Kỳ cố gắng giữ nó bay lên, nhưng mà chiếc lá liên tục đổi hướng, khiến hắn không thể khiến chiếc lá bay lên thẳng.
Hắn có chút bất lực, chẳng lẽ ngay cả việc nhỏ này hắn cũng làm không được. Vận mệnh là không thể thay đổi sao?
Tạo gió để thổi lá lên thật sự không dễ, nếu như hắn có thể trực tiếp điều khiển chiếc lá thì hay biết mấy!
Tôn Kỳ bỏ cuộc, để mặc chiếc lá rơi xuống.
Khi chiếc lá sắp chạm đất, trong đầu Tôn Kỳ linh quanh chợt lóe. Tôn Kỳ mắt rực sáng, hắn bật dậy, lớn tiếng cười nói:
“Sao ta lại không nghĩ ra chứ!”
Nói xong, hắn phất tay cuốn chiếc lá bay lên tận trời cao. Chiếc lá như đang chống lại vận mệnh của mình, cũng là tâm của hắn lúc này.
Tranh! Nhất định phải tranh! Tranh với trời, tranh với đất! Tranh với vạn năm trước, tranh với vạn năm nay! Để vạn năm sau ta thành bất hủ!
Tôn Kỳ đã có ý tưởng tu luyện tiếp theo.
Khống vật!
Ở Ma giới, khống vật không lạ, nhưng mà chỉ đơn giản là thu tới hoặc đẩy đi theo một đưởng thẳng. Không hề có tính linh hoạt.
Không phải Ma tộc không nghĩ đến điều khiển vật một cách linh hoạt, mà thật sự là không thể điều khiển được.
Muốn điều khiển một vật cần có ma khí cung cấp năng lượng cho vật di chuyển và hồn lực điều khiển hướng đi của vật.
Dẫu biết như thế nhưng ma khí bản chất là cuồng bạo, hủy diệt, đưa quá nhiều ma khí vào vật chỉ khiến vật bị phá hoạt.
Hồn lực thì thô to, kéo tới kéo lui còn được chứ điều khiển linh hoạt là điều không thể. Giống như ngươi cột một con dao vào cành cây, rõ ràng ngươi chỉ có thể điều khiển con dao quơ tới quơ lui, không thể biến ảo linh hoạt.
Nhưng mà hai hạn chế đấy đối với Tôn Kỳ đều không có.
Linh khí thân thiện vạn vật, lại có chất lượng cao hơn ma khí và đặc biệt là dẻo dai dễ kéo dãn.
Thần thức thì càng tốt hơn hồn lực, không chỉ có tính xuyên thấu, dò xét phạm vi rộng mà còn có tính linh hoạt, dễ tạo hình.
Linh khí và thần thức dường như sinh ra chính là để khống vật.
Đã có ý tưởng, đã có lý thuyết. Tôn Kỳ bắt tay vào thực hành.
Đối tượng đầu tiên được chọn chính là một chiếc lá.
Tôn Kỳ vận linh khí, một sợi linh khí màu hồng đỏ từ trong đầu ngón tay trỏ sinh ra. Sợi linh khí vừa xuất hiện, đã có tiếng xèo xèo. Chính là ma khí và linh khí đang triệt tiêu lẫn nhau.
Linh khí của hắn có chút tiêu hao nhưng không vấn đề gì.
Một đầu linh khí to như sợi dây thừng, từ từ dài ra đi đến chỗ chiếc lá. Sợi linh khí cuốn lấy chiếc lá nhấc lên nhưng mà có chút khó khăn.
Thần thức lúc này hóa thành một sợi chỉ nhỏ, thuận theo sợi linh khí đi đến chỗ chiếc lá. Thần thức làm lõi, linh khí làm thân. Cả hai phối hợp.
Sợi linh khí lúc này tỏ ra linh hoạt hơn hẳn. Sợi linh khí cuốn lấy chiếc lá dễ dàng.
Tôn Kỳ mỉm cười, quả thật có thể thành công.
Tôn Kỳ lại tiếp tục thử nghiệm với vật nặng hơn.
Một hòn sỏi, một nhánh cây, một cây phi đao… Tất cả đều thuận lợi. Khối lượng cao nhất hắn có thể nâng được là một cân.
Vấn đề tiếp theo hắn cần giải quyết chính là bào nhỏ sợi linh khí.
Linh khí to như dây thừng chỉ cần vừa thả ra đã bị đối thủ biết được, làm gì còn có cơ hội khống vật đánh lén. Lại nói linh khí đặc biệt, rất có thể bị kẻ hữu tâm để ý.
Liên tục bào nhỏ, liên tục bào nhỏ.
Từ to như sợi dây thừng đã nhỏ bằng ngón tay, rồi lại bào nhỏ đi một nửa.
Tôn Kỳ dùng sợi linh khí này nâng lên cây đao, khi nâng được lên một thước, thì linh khí đứt quãng vỡ vụn, xèo xèo mấy tiếng linh khí đã bị ma khí tiêu hủy.
Tôn Kỳ tặc lưỡi. Muốn linh khí như tơ, lại vẫn giữ được tính linh hoạt và dẻo dai thật sự không dễ.
Hắn cần phải liên tục nghiên cứu và thử nghiệm.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Một ngày này. Từ trong động phủ xiu… xiu… vài tiếng, một cành cây tự động rơi xuống, vết chém nhẵn như mặt gương.
Tôn Kỳ nhìn vết chém, mỉm cười hài lòng.
Công sức hắn bỏ ra cuối cùng đã được đền đáp. Hiện nay, hắn đã có thể kéo mỏng linh khí như là sợi tơ, nếu không tập trung quan sát rất dễ bỏ qua.
Mặc dù mỏng nhỏ, nhưng có thể khống chế một thanh phi đao dễ dàng, phạm vi hoạt động là mười thước quanh thân Tôn Kỳ.
Điều này có nghĩa là trong phạm vi mười thước, Tôn Kỳ có thể vô thanh vô tức lấy mạng đối thủ. Tất nhiên với điều kiện là phi đao chất lượng đủ cao, có thể xuyên qua lớp da của đối phương.
Đây cũng mới chỉ là bước đầu, sau đó hắn còn muốn linh khí có thể kéo dài một dặm, đồng thời có thể khống chế nhiều vật hơn cùng lúc.
Nhưng việc đó cần lượng lớn thời gian. Việc trước mắt của hắn là có được vũ khí phù hợp, chất lượng tốt.
Vậy là sáng sớm hôm sau, Tôn Kỳ vào thành Diễm An.