Giờ nghỉ lại đến, đám thợ mỏ lại ngồi xôm tụ nói chuyện. Bọn hắn rất nhanh phát hiện thiếu đi vài khuôn mặt.

Quản giáo tất nhiên sẽ không cho phép kẻ nào mất tích hoặc chạy trốn nên khi thấy thiếu vài kẻ thì hắn lập tức cho lính tìm kiếm.

Kết quả là phát hiện dụng cụ đào mỏ của bọn hắn tại góc khuất nào đó của hầm mỏ. Nhiều khả năng là bọn họ đều đã chết.

Bọn lính rất nhanh xử lý hiện trường, tránh gây hoang mang cho đám thợ mỏ còn lại.

Tôn Kỳ lúc này nói nhỏ:

“Hỏa Hỏa, ngươi biết nó là gì sao?”

“Ta cảm thấy nó giống như một cỗ niệm lực ngưng tụ mà thành.” Hỏa Hỏa đáp lời.

Tôn Kỳ cũng nói ra ý kiến của mình:

“Ta lại cảm thấy nó giống như một cỗ hồn lực mạnh mẽ ngưng tụ cao độ tạo thành hình dáng.”

“So với thần thức của ngươi thì thế nào?” Hỏa Hỏa hỏi.

“Ta cảm thấy nó mạnh hơn hồn lực thông thường nhưng so với thần thức thì còn kém một chút.” Tôn Kỳ trả lời.

Hỏa Hỏa lẩm bẩm:

“Thứ này là sự kết hợp của hồn lực, ý niệm cùng năng lượng ngưng tụ mà thành.”

“Một chủng loại sinh vật mới chăng?” Tôn Kỳ hỏi lại.

Hỏa Hỏa lắc đầu:

“Không! Nó không phải sinh vật sống. Nó là sự tồn tại nằm giữa ranh giới thực và hư, giữa vô và hữu, giữa sống và không sống. Nó hấp thụ ma linh làm thức ăn, không thể ăn vật chất.”

“Nó có thể che mắt binh lính, che đậy hồn lực dò xét nhưng phạm vi không lớn.” Tôn Kỳ bổ sung.

Hỏa Hỏa tiếp lời:

“Nó có thể xuyên qua vật cản như ma linh nhưng nó là thực thể ngưng tụ hơn hồn phách nên xuyên qua vật cản sẽ khó hơn một chút so với ma linh.”

Tôn Kỳ nói tiếp:

“Có ý thức, có trí tuệ, tinh ranh xảo quyệt, hấp thụ ma linh làm thức ăn, là một cấp độ cao hơn ma linh. Từ đây ta sẽ gọi nó là Quỷ.”

Hỏa Hỏa nghe xong lời này liền cảm thấy một cỗ rung động thiên địa quy tắc đại đạo cực nhỏ, dường như lại có thêm ra một thứ gì đó. Hỏa Hỏa thắc mắc hỏi Tôn Kỳ:

“Này, vừa rồi ngươi có cảm thấy thiên địa quy tắc có chút gợn sóng hay không?”

Tôn Kỳ lắc đầu:

“Ta có thấy gì đâu!”

Hỏa Hỏa cẩn thận cảm nhận thiên địa quy tắc, nó rõ ràng có cảm thấy sự biến động.

Sự biến động này là do khi Tôn Kỳ đặt tên cho thứ kia. Chỉ là trùng hợp hay là có liên quan?

Hỏa Hỏa nhìn Tôn Kỳ nói:

“Ngươi nói lại tên nó một lần nữa xem.”

“Quỷ.” Tôn Kỳ đáp.

Hỏa Hỏa tinh tế cảm nhận thì không thấy có sự biến động thiên địa quy tắc đại đạo. Nó thở phào, có lẽ lúc nãy do nó cảm nhận lầm. Thiên địa quy tắc đại đạo là cố hữu cố định xưa nay chưa từng thay đổi. Trừ phi có một thứ gì mới được tạo ra và được một vị quyền năng chấp nhận thì thứ đó mới trở thành một phần của thiên địa quy tắc đại đạo. Lúc đó thiên địa quy tắc đại đạo sẽ tự động nhường ra một chỗ cho thứ này.

Lúc đó sẽ gây ra sóng gợn toàn bộ thiên địa quy tắc đại đạo. Sóng gợn này lớn hay nhỏ còn tùy thuộc vào thứ được cho phép và vị quyền năng cho phép.

Nhưng dù sóng gợn lớn hay nhỏ thì đa phần các sinh linh vạn vật cũng không thể cảm nhận được, chỉ có những tồn tại cổ xưa và quyền năng mới cảm nhận được. Hỏa Hỏa chính là một tồn tại cổ xưa, mặc dù nó đã mất đi phần lớn năng lực, nhưng cảm nhận của nó về thiên địa quy tắc đại đạo vẫn không thay đổi. Dù sao nó cũng là tổ tông của các loại lửa. Nó là Hỏa tổ.

Hỏa Hỏa lúc này nói:

“Sao ngươi có thể tự ý đặt tên như vậy? Ngươi đặt tên quá tệ.”

Sau đó nó đứng nghiêm trang, tay chỉ thương khung, mắt nhìn thiên địa, cao giọng nói:

“Từ nay ta sẽ gọi nó là Âm Niệm.”

Và sau đó…

Không có chuyện gì xảy ra cả.

Hỏa Hỏa lại cao giọng nói:

“Âm Niệm.”

Vẫn không có chuyện gì xảy ra.

“Không chịu Âm Niệm… thì Ma Niệm… Chú Niệm… Bóng Niệm…”

Tôn Kỳ thấy Hỏa Hỏa đứng tại trên tảng đá trước mặt hắn cứ nói linh tinh thì hắn gõ đầu Hỏa Hỏa nói:

“Ngươi lẩm bẩm linh tinh gì vậy? Còn cả dáng đứng của ngươi nữa. Thật kỳ lạ.”

Hỏa Hỏa ôm đầu, mặc dù nó cũng không bị đau, nó nói:

“Ngươi thì biết gì chứ! Đây chính là nghi thức đặt tên.”

“Nghi thức đặt tên?” Tôn Kỳ khó hiểu.

Hỏa Hỏa giải thích:

“Ta cũng không nhớ rõ. Ta chỉ cảm thấy muốn đặt tên gì đó thì đều phải có nghi thức như vậy. Ai lại như ngươi bậy bạ đặt tên.”

Tôn Kỳ cười nói:

“Vậy thì ngươi cứ từ từ đặt tên đi. Ta thì vẫn sẽ gọi nó là Quỷ.”

Nói xong Tôn Kỳ khoanh chân tĩnh tọa.

Hỏa Hỏa thì một bên lầm bầm:

“Bóng Trắng… Bóng Lơ Lửng… Bóng Nhớt… Bống Bê Đê… Cá Bống…”

Nhưng dường như mọi tên nó đưa ra đều không khiến nó hài lòng, như thiếu một cái gì đó. Thiếu một sự thừa nhận. Những cái tên nó đưa ra đều không được thừa nhận.

Hỏa Hỏa bay lại gần Tôn Kỳ nói:

“Này, ta không thể đặt tên được. Hay là ngươi xóa tên kia đi để ta đặt tên mới.”

Tôn Kỳ mở mắt nhìn nó, lắc đầu nói:

“Chỉ là một cái tên thôi mà. Ngươi không thích thì gọi tên khác. Tên nói ra rồi thì xóa kiểu gì.”

Hỏa Hỏa tiu nghỉu. Vậy là nó không được đặt tên mới rồi. Không hiểu vì sao nhưng nó cảm thấy tên “quỷ” này đã bị cố định, không ai có thể thay đổi, nó cũng không được.

Hỏa Hỏa lấy lại tinh thần nói:

“Từ lần sau có cái gì mới thì phải do ta đặt tên trước. Ngươi không được dành.”

Tôn Kỳ đành cười khổ gật đầu, hắn không nghĩ một cái tên lại khiến Hỏa Hỏa để tâm như vậy.

Hỏa Hỏa thấy Tôn Kỳ đồng ý thì mới vui vẻ chui lại vào trong ấn ký.

Thời gian đằng đẵng qua mau, đã được năm năm, trong hầm mỏ ma thạch thường xuyên xuất hiện kẻ mất tích, sau đó chỉ tìm được dụng cụ.

Lúc đầu còn không gây chú ý cho đám thợ mỏ nhưng lâu dần đám thợ mỏ cũng phát hiện điều không ổn.

Những âm thanh lạ, những bóng trắng mờ ảo, giọng nói thì thầm bên tai đều là dấu hiệu của cái chết.

Đám thợ mỏ gặp được một trong những chuyện lạ kia lập tức rút lui báo cho quản giáo.

Quản giáo nhiều lần ra quân vây quét nhưng đều không mấy hiệu quả.

Đao, thương, kiếm, kích, pháp thuật, ma pháp… đều có hiệu quả rất nhỏ. Trong chiến dịch vây quét cũng không thiếu binh lính bị giết.

Đám thợ mỏ lâm vào sợ hãi, không chịu làm việc cho dù có bị đánh đòn tra tấn.

Quản giáo biết việc này kéo dài sẽ không ổn, lúc hắn định báo cáo lên trên thì bên trên có lệnh ban xuống.

Đại ý chính là thay một đám thợ mỏ mới.

Quản giáo lập tức nhận lệnh đưa đám thợ cũ này đi, tất nhiên là trước đó đã dặn bọn hắn cấm được nhiều chuyện.

Khi Tôn Kỳ theo đám thợ mỏ rời đi thì bị quản giáo gọi lại:

“Ta thấy ngươi trầm tĩnh, lanh lợi. Vừa hay đội tìm kiếm đang thiếu quân, ngươi tham gia đội tìm kiếm đi.”

Sau đó Tôn Kỳ bị một tên lính dẫn đi hướng khác.

Trong mỗi thế lực tham gia khai khoáng, luôn có một đội chuyên thăm dò, tìm kiếm mỏ khoáng thạch mới.

Tôn Kỳ tham gia đội tìm kiếm, không phải là hắn sẽ tìm mỏ khoáng thạch. Công việc tìm kiếm đã có chuyên gia phụ trách, việc của hắn chính là đào mỏ thăm dò, kiểm tra như chỉ đạo.

Hắn sẽ đi theo mấy vị tìm kiếm và làm theo chỉ đạo. Mấy vị chuyên gia tìm kiếm thường được đối đãi rất cao, bọn họ thường làm ban ngày, ban đêm nghỉ ngơi, thời gian thoải mái nên những thợ mỏ đi theo cũng sinh hoạt theo giờ này.

Tính ra thì thời gian nghỉ ngơi của Tôn Kỳ sẽ được nhiều hơn khi làm trong hầm mỏ.

Đào mỏ cũng chỉ mang tính thăm dò nên cũng sẽ không đào bới quá sâu, quá rộng.

Mỗi ca làm hắn sẽ được năm ma thạch.

Nói ra thì công việc thăm dò này có vẻ khá tốt nhưng mà nguy hiểm trong đó cũng không phải nhỏ. Giống như chuyện tìm được mỏ ma thạch, khi vừa mới chọc vỡ lớp vỏ mỏ thì ma khí tuôn ra làm cho hầm mỏ sụp đổ, chôn sống toàn bộ đội tìm kiếm.

Sáng hôm sau.

Tôn Kỳ nằm trong nhóm trăm tên thợ mỏ đi theo đoàn tìm kiếm.

Dẫn đầu là một lão giả Tạo Thể cảnh gọi là Nhậm Đạt Bình, tay cầm pháp bàn, miệng luôn lẩm bẩm nhẩm tính. Theo bên cạnh là một đám hỗ trợ, tính toán tìm kiếm. Tất cả bọn họ đều là trận pháp sư.

Đi theo bảo vệ là hai trăm tên lính canh, tu vi từ Luyện Linh ngũ trọng tới cửu trọng. Nhiệm vụ chủ yếu là canh giữ đám thợ mỏ, không cho bọn chúng bỏ trốn.

Mới sáng sớm, đoàn tìm kiếm đã xuất phát. Điểm đến thăm dò là một ngọn đồi cách mỏ chính hai trăm dặm.

Tôn Kỳ rất lâu rồi mới được ra ngoài, hắn hít sâu một ngụm không khí.

Không khí lành lạnh chảy vào trong cơ thể hắn làm hắn nhẹ run lên. Hỏa Hỏa nhẹ nhàng tỏa ra sức nóng xua tan hàn khí, nó nói:

“Có cơ hội chạy trốn sao?”

Tôn Kỳ lắc đầu:

“Không vội, trước thăm dò rõ tình hình đã. Dù sao được ra ngoài cũng là một bước tiến lớn.”

Hỏa Hỏa yên tâm không nói nữa.

Đoàn tìm kiếm xuất phát.

Trận pháp sư được ngồi trong những cỗ xe sang trọng, ấm áp. Đám lính cưỡi ma thú bao bọc xung quanh. Đám thợ mỏ được đẩy lên xe chở tập thể, gió lùa có chút lạnh.

Tốc độ đi của đoàn tìm kiếm không nhanh, đôi khi sẽ dừng lại.

Có mấy trận pháp sư xuống xe, bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ. Sau đó để thợ mỏ đào chỗ nào đó. Kết quả thường là không công.

Mỗi lần dừng xe đào bới, Tôn Kỳ đều tranh thủ mọi cơ hội hái cây cỏ ven đường. Đám thợ mỏ nhìn thấy thế cũng không quá để ý.

Nhưng có một tên lính đội trưởng cầm thương chỉ thẳng Tôn Kỳ nói:

“Ngươi đang làm gì?”

Tôn Kỳ ngửa mặt nhìn hắn cười hề hề nói:

“Bứt mấy cọng cỏ, sau đó lừa bọn dưới hầm đây là thảo dược. Ta cũng chỉ muốn kiếm thêm chút ma thạch, xin quan gia cho phép.”

Nói xong Tôn Kỳ dúi vào tay hắn một túi nhỏ hai mươi ma thạch. Đối với tên này thì hai mươi ma thạch cũng không quá lớn nhưng hắn biết đây là cả một gia sản của bọn thợ mỏ. Nên hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho Tôn Kỳ hái cỏ.

Hỏa Hỏa thắc mắc:

“Ngươi hái mấy cọng cỏ này làm gì? Có chắc là lừa được đám thợ mỏ kia.”

Tôn Kỳ cười hắc hắc nói:

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Một tháng sau, đoàn xe đã tới được ngọn đồi chỉ định.

….

NGOẠI TRUYỆN:

Trên một thảm cỏ xanh, một tấm vải thô lớn được trải ra, bên trên xếp từng mảnh lá chuối xanh mới hái. Đặt lên lá chuối là cá nướng, khoai nướng, ốc nướng và mấy loại hoa quả.

Một vị trung niên ngồi xuống, sau đó ra hiệu mọi người cũng cùng ngồi xuống.

Một tên học trò cầm một con cá nướng to nhất, ngon nhất, quỳ cạnh chân Thầy, dâng lên cho Thầy con cá. Tên học trò hỏi:

“Thưa Thầy, làm sao để có sự sống đời đời?”

Người Thầy tiếp nhận phần lễ, cắn một miếng cá, sau đó nói:

“Hãy nghe và làm theo lời của ta, các ngươi sẽ được sống đời đời.”

Đám học trò nghe lời này thì bàn tán xôn xao, bọn hắn đang cùng giải nghĩa lời của Thầy là ý gì.