Trước mắt Tôn Kỳ cùng Hỏa Hỏa lúc này là hoang mạc, đất khô cằn cỗi, lốm đốm vài bụi cỏ thấp, thỉnh thoảng sẽ có một cây cao.
Dõi mắt ra xa tít đều là cảnh tượng như thế này.
Đây chính là khu vực hoang mạc, giao giới giữa đồng cỏ và sa mạc. Nếu tiếp tục đi tới, Tôn Kỳ rất có thể tiến vào sa mạc.
Hỏa Hỏa nhìn Tôn Kỳ hỏi:
“Tiếp theo nên làm thế nào?”
Tôn Kỳ ngẫm nghĩ rồi nói:
“Dù sao tiến tới hay quay lại đều là lạc đường. Chi bằng cứ đi về phía trước. Ta cũng muốn mở rộng tầm mắt, khám phá thế giới.”
Hỏa Hỏa híp mắt nhìn hắn:
“Có thật không?”
Tôn Kỳ gật đầu khẳng định:
“Thật! thật còn hơn vàng.”
Hỏa Hỏa chăm chăm nhìn hắn. Tôn Kỳ không chịu được ánh mắt hoài nghi của Hỏa Hỏa, cuối cùng đành nói thật.
Hắn không muốn dùng bộ dạng như thế này trở về, rất có thể bị kẻ thù hại chết. Hắn định khôi phục lại thực lực sẽ trở về.
Hỏa Hỏa vỗ vai hắn:
“Ngươi trong lòng có quá nhiều suy nghĩ, có quá nhiều tâm sự, có quá nhiều sự nghi ngờ. Ngươi không chịu tin ai cả, ngươi không bao giờ chịu nói thật tất cả. Ngươi cứ sống như vậy sẽ chỉ khiến ngươi thêm nặng lòng, cuộc sống của ngươi sẽ tràn đầy ngờ vực, một ngày nào đó ngươi sẽ bị áp lực do chính ngươi tạo ra đè chết ngươi.”
“Tin lời ta, ngươi hãy thả lỏng một chút. Ít nhất trước mặt ta, ngươi không cần nói dối. Ta và ngươi đều giống nhau, ta và ngươi đã dung hợp với nhau. Ta sẽ không bao giờ gây hại cho ngươi.”
Tôn Kỳ trầm mặc một lúc, sau đó nói:
“Cám ơn ngươi, Hỏa Hỏa! lời ngươi nói không sai nhưng mà để tồn tại được trong thế giới này ta đã phải nói dối lừa gạt rất nhiều lần, nhiều đến mức đôi khi chính ta cũng không phân biệt được đâu là thật giả. Được rồi, từ nay ta sẽ thay đổi, sẽ nói thật với ngươi.”
Cả hai nở nụ cười bước chân vào hoang mạc.
Thời tiết của hoang mạc vô cùng khô nóng, từng đợt gió cát thổi mù mịt, những bụi cỏ tróc rễ lăn lông lốc.
Tôn Kỳ dựa lưng vào thân cây, thở hồng hộc, lấy tay phủi phủi cát trên vai. Hắn đang tránh một đợt bão cát.
Hắn đã đi đường được mấy tháng, đã băng qua hoang mạc tiến vào sa mạc. Trên quãng đường này không gặp được nhiều ma thú cường đại, chủ yếu là mấy loại côn trùng, rắn, rết, bò cạp… nấp tại trong cát rồi xông ra đánh lén. Với những chiêu này, Tôn Kỳ vẫn là nhẹ nhàng tránh khỏi.
Thứ nguy hiểm nhất tại sa mạc không phải lũ độc vật mà chính là thời tiết nơi đây.
Theo như nhiều tài liệu ghi chép thì sa mạc hình thành do sức nóng của các dòng dung nham ngay dưới bề mặt tỏa lên trên.
Vì thế trong sa mạc sẽ không có nhiều nguồn nước, không có nước thì thực vật sẽ dần chết theo và chỉ còn vài loại cây có thể chống chịu được.
Trong sa mạc thường có những con gió lớn và cuồng bạo. Đặc biệt là gió lớn có thể biến thành bão cát. Bão cát có thể kéo dài vài dặm trong mấy canh giờ liền. Đây chính là một trong những nguy hiểm nhất trong sa mạc.
Không khí sa mạc hanh khô, ma khí mỏng manh. Đi trong sa mạc, ma khí trong cơ thể sẽ từ từ tiêu tán vào không khí, vậy nên cần ma thạch liên tục bổ sung.
Tôn Kỳ lấy ra một khối ma thạch bổ sung linh khí, Hỏa Hỏa cũng bên cạnh ăn chực.
Đúng lúc này, Hỏa Hỏa đứng trên vai Tôn Kỳ nhìn về phương xa liền nói:
“Ngoài đằng xa hình như có một đoàn xe.”
Tôn Kỳ từ từ mở mắt nhìn theo hướng tay chỉ của Hỏa Hỏa, nói:
“Trong sa mạc có đoàn xe buôn đi ngang qua cũng không phải đặc biệt kỳ lạ. Chúng ta mặc kệ bọn họ thôi.”
Hỏa Hỏa gật đầu, lại tập trung hút trộm linh khí.
Một lúc sau đó, bão cát tan đi, Tôn Kỳ đứng dậy tiếp tục hành trình. Hỏa Hỏa thì vẫn còn thòm thèm:
“Này, sao ngươi không hấp thu thêm chút nữa?”
Tôn Kỳ cười khổ:
“Ngươi cũng biết, ta hấp thụ linh khí đổ vào Thiên Hải, ngươi lại từ Thiên Hải lấy ra linh khí. Cả hai quá trình làm cùng lúc sẽ gây áp lực không hề nhỏ cho cơ thể ta. Nếu kéo dài sẽ ảnh hưởng tới khôi phục Thiên Hải sau này. Ngươi cố chịu đựng để ta tìm biện pháp vá lại Thiên Hải. Lúc đó sẽ có nhiều linh khí cho ngươi.”
Hỏa Hỏa tiu nghỉu, cũng chỉ có thể như vậy.
Đi không được bao lâu, Tôn Kỳ lại thấy đoàn buôn lúc trước. Hắn không muốn rắc rối nên rẽ sang hướng khác nhưng mà bọn kia lại không nghĩ giống hắn.
Năm con ma thú trước sau áp sát, bao vây Tôn Kỳ, tên thanh niên thủ lĩnh ngồi trên một con ma thú, nhìn xuống Tôn Kỳ hỏi:
“Vị huynh đệ này không biết tên gì? Từ đâu mà đến? trong sa mạc này nguy hiểm, có muốn đồng hành cùng bọn ta.”
Tôn Kỳ nghe xong thì biết tên này không có thiện ý nên từ chối khéo.
“Đa tạ, ta tự có cách của mình.”
Tên thuộc hạ bên cạnh nghe vậy thì giận mắng:
“Ngươi có biết đây là ai không? Đây chính là Cố thiếu gia của Cố gia thương đội. Cố thiếu gia đã có lời mời, ngươi lại dám từ chối sao? Có phải muốn ăn đòn phải không?”
Tên gọi Cố thiếu gia làm bộ xua tay trách mắng thuộc hạ, sau đó nhìn Tôn Kỳ nói:
“Ta nhìn vị huynh đệ này rất quen mắt. Chắc là tháng trước trong thọ lễ của ông nội ta, huynh đệ cũng tham dự. ”
Tôn Kỳ nhìn tên họ Cố chằm chằm, mắt đối mắt.
Tên họ Cố bỗng nhiên cười gian xảo ra lệnh:
“Bắt lấy hắn!”
Bốn tên thuộc hạ lập tức nhảy xuống ma thú, hai tên rút đao kè ngay cổ Tôn Kỳ, hai tên bẻ tay Tôn Kỳ ra sau khống chế.
Tôn Kỳ bây giờ tu vi đã rớt xuống Luyện Linh nhất trọng trung kỳ nên chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đòn. Nếu như là ngày xưa hắn có thể đánh một đám như thế này.
Khi thấy Tôn Kỳ đã hoàn toàn bị khống chế, tên thanh niên họ Cố mới nhảy xuống ma thú lại gần Tôn Kỳ.
Hắn cười nói:
“Ta thật may mắn, không ngờ đi trong sa mạc cũng bắt được một con mồi.”
Một tên thuộc hạ nịnh nọt:
“Thiếu gia hồng phúc tề thiên, chính là minh chủ thương hội sau này.”
Tên họ Cố nghe lời này thì cười híp mắt nhưng mà vẫn giả bộ quát mắng tên thuộc hạ sau này phải khiêm tốn.
Hắn nhìn quanh Tôn Kỳ, thấy Tôn Kỳ cũng không có gì quá đặc biệt. Hắn giật túi đồ của Tôn Kỳ, xem xét bên trong.
Bên trong túi của Tôn Kỳ chỉ có chục viên ma thạch cùng mấy loại đan dược cấp thấp.
Sau đó hắn lại chú ý tới hồ lô bên hông của Tôn Kỳ, hắn đưa tay khẽ hấp lấy. Hắn chăm chú nhìn hồ lô sau đó kinh ngạc nói:
“Tử Kim Hồ Lô. Thứ này ta chỉ nhìn thấy trong sách, không ngờ hôm nay lại được cầm tận tay. Nhưng sao nó lại nhỏ hơn trong mô tả? A! ta hiểu rồi, ngươi vô tình tìm thấy một dây Tử Kim Hồ Lô, ngươi vội vàng hái luôn trái hồ lô non. Ngươi thật may mắn! Vật hiếm có như vầy cũng bị ngươi tìm được.”
Một tên thuộc hạ nghe vậy liền tâng bốc:
“May mắn của hắn không phải đều làm áo cưới cho thiếu gia sao? Chúc mừng thiếu gia có một bảo vật vô song. Sau này có thể quét ngang địch thủ.”
Tên họ Cố nghe vậy thì cười đáng tiếc nói:
“Tử Kim Hồ Lô tuy là vô cùng hiếm thấy thế nhưng lại là đồ vô dụng. Không có tác dụng gì cả. Có lẽ tác dụng duy nhất của nó chỉ là đeo làm đẹp.”
Sau đó hắn nhìn Tôn Kỳ cười nói:
“Ngươi hẳn là một tán tu đi?”
Tôn Kỳ trầm mặc không nói.
Tên họ Cố cũng không truy xét, hắn nhảy lên ma thú, phất tay nói:
“Nhốt hắn vào cũi. Chúng ta tiếp tục lên đường.”
Vậy là Tôn Kỳ bị áp giải theo bọn họ.
Cách đó trăm thước là một đoàn xe chờ đợi, có mười hai chiếc cũi, bên trong là mỗi chiếc cũi nhốt mười mấy tên Ma tộc, mỗi tên có tu vi từ Luyện Linh nhất trọng tới tam trọng.
Dọc hai bên xe chở cũi sắt là đoàn năm mươi tên hộ vệ, trong đó có một tên Tạo Thể cảnh cường giả.
Tôn Kỳ bị ném vào trong một chiếc cũi, đã có khoảng mười tên Ma tộc trong này. Tất cả bọn hắn đều chung một bộ dạng nhếch nhác, tuyệt vọng, buồn bã. Thấy Tôn Kỳ bị ném vào thì bọn họ tự động xích ra nhường cho Tôn Kỳ một chỗ ngồi, có kẻ nhìn Tôn Kỳ với ánh mắt đồng tình, có kẻ là ánh mắt thương hại, có kẻ là ánh mắt hả hê khi có thêm kẻ bị bắt.
Tên họ Cố tới gần lẩm bẩm gì đó với tên Tạo Thể cảnh cường giả, sau đó tên Tạo Thể cảnh gật đầu mỉm cười. Tên họ Cố cũng cười theo giống như vừa được khen ngợi.
Tên họ Cố phất tay cao giọng:
“Xuất phát!”
Đoàn xe chậm chậm tiến lên trong gió cát sa mạc.
Tôn Kỳ ngồi trầm mặc dựa lưng vào khung sắt.
Hỏa Hỏa lúc này câu thông với Tôn Kỳ, hỏi:
“Này, tại sao lúc đầu tên kia còn tỏ ra thân thiện, sau đó hắn hỏi một câu, ngươi không trả lời thì lập tức hắn đổi thái độ bắt ngươi? Có phải do hắn ghét thái độ của ngươi?”
Tôn Kỳ cười khổ nói:
“Hắn hỏi bẫy ta. Kiểm tra xem ta có phải sống tại khu vực này không?”
Hỏa Hỏa nói:
“Có phải hắn hỏi về đám giỗ của ông nội hắn, đã gặp được ngươi? Sao ngươi không trả lời đại là đã gặp.”
“Là thọ lễ không phải đám giỗ.”
“Ngươi còn rảnh mà bắt bẻ ta sao! Vậy nên ngươi bị bắt là đáng đời.”
“Đấy là câu hỏi bẫy, chắc chắn tháng trước không hề có thọ lễ ông nội hắn. Nếu ta trả lời là có tham dự thì là nói dối. Nếu ta trả lời là không thì sẽ bị hỏi lại lúc đó cũng sẽ lộ ra ta nói dối. Vì ta vốn không biết thọ lễ của ông nội hắn hoặc cũng có thể vốn dĩ không có cái gọi là thọ lễ.”
“Vậy nên ngươi chọn cách im lặng.”
“Im lặng cũng chỉ chứng minh ta biết ý đồ của hắn, cũng nói cho hắn biết ta thực sự không biết câu trả lời. Chỉ một câu hỏi, hắn đã dò ra ta không phải sống tại khu vực này. Sau đó thì hắn không chần chừ mà bắt ta.”
“Này, không phải nói ngươi là đan sư sao? Danh phận đấy hình như cũng rất lớn đi.”
“Nhưng ta làm sao có thể chứng minh? Thân phận lệnh bài ta để trong Tử Kim Hồ Lô, nếu như trước mặt bọn hắn, ta lấy đồ từ trong hồ lô ra thì ta cũng không biết hậu quả là gì?”
“Lúc hắn hỏi ngươi có phải tán tu hay không, sao ngươi không nói ngươi là đan sư của thành Hắc Liên. Chắc chắn sẽ dọa hắn tè vãi đãi.”
“Như vậy càng không được. Hắn kiểm tra túi đồ của ta, có thể đoán ra ta là tán tu. Nếu ta nói ta là đan sư thành Hắc Liên thì sẽ bị hắn ngay lập tức giết chết bịt đầu mối. Hắn đã cướp đồ của ta, cả hai bên đã kết xuống oán thù. Nếu hắn biết ta có thể có thân phận không bình thường thì sẽ tiêu diệt ngay uy hiếp từ trong trứng nước.”
“Vậy sao ngươi biết hắn sẽ không cướp rồi giết mà bắt ngươi?”
“Ta nhìn thấy đoàn xe nên đoán đây là đoàn buôn nô lệ.”
“Vậy là sau tất cả ngươi chỉ có thể im lặng.”
“Thật ra ta muốn dùng sự im lặng, lại thêm một anh khí hiên ngang, lại thêm một chút trang bức. Để hắn nghĩ ta thân phận không phải bình thường mà tha cho ta. Đáng tiếc thất bại.”
“Ta đã nói rồi mà ngươi không chịu nghe.”
Tôn Kỳ kinh ngạc hỏi:
“Ngươi nói lúc nào? Dám trước mặt ta làm bộ tinh tướng sao?”
Hỏa Hỏa thản nhiên:
“Không phải ta đã nói với ngươi, ta rất biết trang bức sao? Ta có thể dạy cho ngươi. Vậy mà ngươi còn dỗi nói là đồ vô dụng. Bây giờ thì sáng mắt ra chưa.”
Tôn Kỳ cười khổ, tên này thông minh thì không thấy đâu chỉ cà khịa hắn là giỏi.