Hải Thiên Lam quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói với Lâm Lãng:

“Đem toàn bộ vùng ven biển phụ cận bán hết đi, tôi chỉ cần biệt thự trên đỉnh núi và cái cảng này thôi.”

Quay đầu lại, Hải Thiên Lam nói với nhân ngư bà bà:

“Tôi sẽ dẫn Tiểu Nam tới hòn đảo nhỏ thuộc về riêng tôi, tôi đã mua đứt hòn đảo kia cùng năm mươi hải lý thuỷ vực ở quanh đó rồi.”

“Nói cho ta biết phương vị chính xác, ta cũng có thể thông tri rõ ràng cho cha mẹ Tiểu Nam.”

“Từ nơi này đi ba nghìn hải lý về hướng nam, kinh độ a, vĩ độ b, thuộc vùng ôn đới.”

“Ngươi tính định qua đó bằng cách nào? Khi nào thì đi?”

“Bằng máy bay trực thăng, tôi có thể lập tức thu dọn đồ đạc.”

Hải Thiên Lam biết sống ở chỗ này cha mẹ anh sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến, cho nên anh quyết định mau chóng khởi hành.

Đồ dùng trên đảo hầu hết đã được sắp sẵn, đơn giản thu dọn quần áo đồ ăn, Hải Thiên Lam kiểm tra nhiên liệu trên máy bay, bế Tiểu Nam lên lập tức muốn đi, đột nhiên phát hiện Lưu Ba đã ngồi trên vị trí người lái.

“Cậu…?”

“Cuộc sống điền viên kỳ thật không có gì không tốt, dù sao tôi vốn cũng là cô nhi, tôi quyết định đi cùng ngài.”

Thủy Hàn vươn tay giữ chặt khoang cửa.

“Còn có tôi, về sau cho dù là đánh cá, trồng trọt, hay trở lại đại lục mua đồ ăn cùng đồ dùng sinh hoạt, đều cần người mà.”

Lâm Lãng nói:

“Tôi theo sau đi, bên này còn có chút công việc chưa hoàn thành, tôi sẽ đem tất cả những thứ có thể bán đều bán ra đổi thành tiền vốn ngân hàng rồi sẽ qua.”

“Bên này đều nhờ vào cậu.”

Hải Thiên Lam nói với nhân ngư bà bà đứng bên:

“Để chúng tôi đưa ngài quay về thôn San Hô.”

“Không! Ta vẫn lo lắng, ta muốn đi theo các ngươi xem thế nào đã.”

“Cũng tốt!”

Phi cơ xoay một vòng trên bờ biển, đoàn người cáo biệt lục địa, bay về hướng thế ngoại đào nguyên giữa biển khơi.

( Hết)