Nhân Gian Băng Khí

Chương 691: Sổ đen phục thù

Không biết bao lâu, bên ngoài đột nhiên có tiếng loạt xoạt của giày da mới khi đi lại. Không cần mở cửa, Dương Tư Vũ cũng biết đó là Trương Chấn.

Tiếng bước chân dừng lại ở cửa phòng nàng, Dương Tư Vũ biết Trương Chấn đang đứng ngoài cửa, nhưng nàng cũng không muốn ra mở cửa, ngay cả động đậy cũng lười chẳng muốn làm.

Đến cửa phòng, Trương Chấn giơ tay lên định gõ, nhưng chợt nghĩ đến cái gì đó, lại hạ tay xuống. Một chốc sau, hắn lại giơ tay lên, rồi cuộc lại hạ tay xuống. Khe khẽ thở dài, Trương Chấn xoay người bỏ đi.

......

Dương Tư Vũ dựa ở sau cửa chậm rãi mở mắt, uể oải tiến về phía trước giường. Nàng nhìn bản thân mình trong gương một lúc thật lâu, sau đó nhẹ nhàng cởi bộ đồ dạ hội màu đen ra, y phục loạt xoạt rớt trên mặt đất, trong gương liền xuất hiện một thân thể hoàn mỹ tinh khiết.

Tạo hóa thật sự rất công bằng, người đàn ông được ban cho thân thể to lớn cường tráng tràn đầy sức mạnh, còn người phụ nữ thì được vẻ mỹ lệ, dịu êm như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.

Nhìn thân thể không chút tỳ vết trong gương, Dương Tư Vũ cũng không phải tự thưởng thức, ánh mắt của nàng dừng lại ở trên ngực của bản thân. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên vị trí này, lòng bàn tay cảm nhận được trái tim mình đang nảy lên từng nhịp, nhưng nàng không thể cảm nhận được những vết thương chằng chịt trên nó.

Bỏ đi vẻ ngụy trang rực rỡ, chỉ còn một tâm hồn đầy cay đắng.

Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nàng lẳng lặng cảm nhận cơn đau từ trong lòng lan ra..

Nơi nào đó thực sự rất đau, rất thương.

Da thịt bị thương có thể lành, thế nhưng trong lòng bị thương, phải làm thế nào mới có thể lành lại?

Đứng yên một mình trước gương thật lâu, khi Dương Tư Vũ mở mắt ra, vẻ nhu nhược cùng mệt mỏi cuối cùng đã biến mất, chỉ còn lại vẻ lãnh ý cùng kiên quyết vô cùng đậm sâu.

Xoay người, nàng đi tới trước bàn, từ ngăn kéo lấy ra một quyển sổ nhỏ, mở ra một trang trắng, rồi viết một số cái tên lên đó. Thứ nhất, là Dương Thiên Minh, nhưng sau khi nàng viết cái tên này, liền gạch ngang qua nó. Sau đó là một chuỗi các cái tên khác: Dương Lan, Dương Triệt, Dương Hoài Phong, Dương Hoài Cố, Dương Tử Tâm, Dương Chí Cao,...

Những cái tên này đều đã từng khi dễ qua nàng trước đây, cho dù chỉ là huých nàng ngã một cái cũng được duyệt vào sổ, thậm chí đường muội không liên quan Dương Nhị cũng bị nàng viết vào.

Những người này đều phải chết!

Ánh mắt Dương Tư Vũ càng viết vàng lạnh, trên mặt đầy vẻ lệ khí (hầm hầm), ngòi bút lại càng mạnh, mỗi một cái tên như được khắc lên chứ không còn là ghi lên giấy nữa.

Khi Dương Tư Vũ hạ bút suốt, cả trang giấy đã đặc những cái tên, mà 90% trong số đó đều mang họ Dương. Duy chỉ có ba người không có họ Dương, hai người là nữ nhân trong Dương gia đi kết hôn ở ngoài theo họ chồng, còn người thứ ba không có quan hệ với Dương gia, là một người bạn học bình thường luôn gây sự với nàng.

Do dự một chút, Dương Tư Vũ lại viết lên hai cái tên cuối cùng: Nguyễn Thanh Ngữ và Sở Nguyên.

Nàng cầm danh sách đen lên, cười lạnh. Đây là sổ đen của nàng, những người trong đó đều phải chết, phải chết! A, ngoại trừ những người không thể chết được, vậy thì sống không bằng chết!

Nằm ở trên giường, Dương Tư Vũ lại quay về phía ngọn đèn kiểm lại danh sách một lần nữa, trên mặt vẫn lộ ra ý cười.

Cuộc trả thù đã bắt đầu, No.1 Dương Thiên Minh đã biến mất khỏi thế giới, rất nhanh sẽ có người thứ hai, rồi người thứ ba, nàng rất chờ mong đến ngày toàn bộ những cái tên trong quyển sổ này đều bị nàng gạch bỏ.

Từ nay về sau, chỉ có nàng khi dễ người khác, vĩnh viễn không có ai khi dễ nàng nữa!

"Phịch!" Quyển sổ nặng nề khép lại,trong mắt Dương Tư Vũ hiện lên hàn quang chưa từng có. Bỗng dưng, khóe mắt nàng thoáng nhìn đến cổ tay hiện rõ vết tay màu hồng, Dương Tư Vũ nhíu mạnh mày.

Đêm hôm đó, nàng lại mất ngủ thêm trầm trọng.

Sáng sớm, trời nắng. Liên tục sau vài ngày trời âm u, rốt cuộc cũng có một ngày trời đẹp. Tinh thần con người nhất thời cảm thấy phấn chấn, các cụ ông cụ bà hàng xóm lần lượt rời nhà đi tập thể dục buổi sáng.

Mười Một ngồi trước máy vi tính vươn vai, hắn lại thức trắng một đêm nữa. Thời gian càng lúc càng gấp, mà chuyện thì càng ngày càng nhiều. Hắn một bên phải âm thầm bảo vệ tốt Nguyễn Thanh Ngữ, lại phải tra ra ai muốn bắt cóc nàng. Một bên lại còn phải đề phòng DK làm hại Trương Hân Hân. Mà bên kia, còn cuộc chiến tranh lạnh với Từ Khiêm nữa, mặc dù hắn rất mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là người, là người thì cần phải nghỉ ngơi. Những rắc rối cứ liên tiếp xảy đến, thể xác và tinh thần hắn đều cảm thấy mệt mỏi, nhưng ngay cả một giây nghỉ ngơi hắn cũng không có.

Trong tai nghe, Cuồng Triều ngáp dài một cái. Hắn cùng Cuồng Triều hai ngày hai đêm chưa chợp mắt. Cuồng Triều vừa phải truy tìm DK, lại còn phải tra ra kẻ bắt cóc Nguyễn Thanh Ngữ, theo dõi chiếc xe dưới lầu, nhất cử nhất động của Từ Khiêm cũng phải theo sát, cuối cùng lại phải quan sát Trương Hân Hân 24/24, áp lực đè nặng lên Cuồng Triều không chịu nổi, nếu như không phải phía sau còn có một dàn hacker phân ưu giải hạn cho hắn thì sợ rằng hắn đã sớm quỵ rồi.

"Ngươi ngủ một chút đi." Mười Một nói.

"Làm gì có thời gian mà ngủ." Cuồng Triều vỗ miệng, rồi trong tai nghe của Mười Một truyền đến tiếng tu nước ừng ực. Cuồng Triều cần phải uống cà phê để tỉnh táo. Uống hết xong, trong tai nghe lại có tiếng bật lửa.

Mười Một thu nhỏ cửa sổ ghi chép các tư liệu của Vương gia, rồi mở phần mềm giám sát lên. Hắn thấy hai mẹ con Nguyễn Thanh Ngữ sớm đã dậy. Từ sau khi bị bắt cóc, Nguyễn Thanh Ngữ vẫn ngậm miệng không nói gì, nhất là trước mặt mẹ nàng. Biểu hiện hàng ngày của nàng vẫn như thường, sáng sớm thì dậy giặt quần áo, phơi đồ đàng hoàng rồi ra ăn sáng cùng mẹ. Lúc mà Mười Một bật máy lên, thì Nguyễn Thanh Ngữ đang rửa chén.

Mười Một xem qua vài lần thì đóng máy lại. Sau đó thì ra ngoài phòng khách lay tỉnh Vịt Bầu đang say ngủ ở ghế sô pha.

Vịt Bầu còn đang mắt mở mắt tịt lờ đờ nói:" Không ? Lão đại."

"Vịt Bầu, dậy đưa Thanh Ngữ đi học."

"OK." Vịt Bầu lập tức tỉnh táo lại, vuốt mặt một chút liền chạy vào trong nhà vệ sinh đánh răng. Đây là nhiệm vụ mà Mười Một giao cho Vịt Bầu: Bảo vệ Nguyễn Thanh Ngữ. Mỗi sáng sớm thì đưa nàng đến trường, đến chiều thì đưa nàng đi dậy thêm, sau đó đợi cho đến khi Thanh Ngữ dậy xong thì đưa nàng về nhà.

Nhiệm vụ này nghe thì đơn giản, nhưng khó khăn thì vô cùng, nhất là sau khi biết có người muốn làm hại Nguyễn Thanh Ngữ, Vịt Bầu lại càng không dám sơ suất.

Tắm táp một phen, Vịt Bầu cũng không ăn sáng liền đi ra ngoài. Bất quá hắn muốn ăn cũng không được ăn, chẳng lẽ còn định trông chờ vào Mười Một sẽ xuống bếp làm thứ gì đó cho hắn sao?

Đi tới cửa nhà Nguyễn Thanh Ngữ, Vịt Bầu gõ cửa kêu lên:" Thanh Ngữ, đi học thôi."

Nguyễn Thanh Ngữ mở cửa nhà nói:" Anh lại nữa rồi? Ta đã nói, ta tự đi xe bus cũng được mà."

Vịt Bầu gãi đầu nói:" Hai ta là bạn bè chí cốt, khách khí làm gì ? Mà ta cũng cần ra ngoài bây giờ, tiện đường đưa đi không được a á á à à à... hay là cô có anh chàng nào, muốn cùng hắn nắm tay nhau đi đây ?" Nguồn tại http://Truyện FULL

Nguyễn Thanh Ngữ sẵng giọng:" Nói bậy."

"Ha ha, bá mẫu dậy sớm a."

Trương Tâm Ly đi ra cười nói:" Hải, dậy sớm thế."

"Đúng vậy, con có việc ra ngoài, nên tiện đường đưa Thanh Ngữ đi học."

"Mỗi ngày phải đưa đi học, phiền cậu quá."

Vịt Bầu khoát tay nói:" Bá mẫu khách khi quá, cùng là hàng xóm nơi quê người, sĩ thủ bất kiến đê thủ dã kiến a. Khách khí gì." (ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy)

Trương Tâm Ly hỏi:" Cậu ăn sáng chưa? Ăn một chút đi."

"Cháu trên đường mua thức ăn cũng được a. Cháu không quen ăn sáng sớm ở nhà.Ha ha." Kỳ thực Vịt Bầu không bao giờ ăn sáng sớm, tại trước khi theo Mười Một, mỗi ngày hắn đều nằm phưỡn đến tận trưa, sao mà còn có thể ăn sớm chứ. Sau khi theo bọn Mười Một, cuộc sống lại còn không có quy luật, cả ngày không ăn gì cũng bình thường. Còn có thời gian mà ăn sao ?

Bởi vì Vịt Bầu đã đợi tận cửa, Nguyễn Thanh Ngữ không thể để người ta chờ lâu, vội vã sửa soạn một chút liền đi ra ngoài. Nàng cũng rõ ràng, Vịt Bầu cố ý muốn nói tiện việc đưa nàng đi, kỳ thực việc hắn cần làm ngay cả đánh rắm cũng không có, hoàn toàn chỉ là đưa nàng đi học. Đối với việc này, trong lòng Nguyễn Thanh Ngữ cũng có chút cảm động.

Nghe Vịt Bầu cùng Nguyễn Thanh Ngữ di vào thang máy, Mười Một nói:" Cuồng Triều."

"Đã biết, ta sẽ để ý." Dừng một chút, Cuồng Triều nói:" Được rôi, Sở Nguyên. Vụ bắt cóc Thanh Ngữ có chút manh mối."

"Nói đi." Mười Một thản nhiên nói. Nghe ngữ khí của hắn, phảng phất như không để tâm.

Cuồng Triều biết, kỳ thực Mười Một rất để tâm đến chuyện này, chỉ là hắn không giỏi biểu đạt mà thôi. Dừng một chút, Cuồng Triều nói:" Bắt cóc Thanh Ngữ có 6 tên, đều là người kinh thành. Không việc làm, bình thường đi phiêu bạt. Học người ta uống máu ăn thế, làm thành một bang nhỏ sáu người, tên hiệu là tất cả vì Phi ca. Thường ngày đi gây gổ xô xát, kinh tế chủ yếu là ăn cắp cùng đầu cơ trục lợi. Sáu người này cùng Thanh Ngữ không quen không biết, ngay cả mặt mũi cũng chưa nhìn thấy nhau bao giờ. Cho nên khả năng bọn họ tự đi bắt Thanh Ngữ không lớn, cần phải có kẻ đứng ở phía sau chỉ đạo. Ta đã tra qua, trước đó cùng ngày, Hắc Quỷ Hội đã có gặp bọn họ, sau đó thì bọn họ thuê xe đến thẳng trường của Thanh Ngữ. Ta nghi là Hắc Quỷ Hội có liên quan.

"Hắc Quỷ Hội?"