Nhân Gian Băng Khí

Chương 637: Hấp dẫn trần trụi (hạ)

Sau khi làm xong nồi cháo, Tư Vũ lại ngơ ngác nửa nằm nửa ngồi trên giường. Đem chăn kéo cao phủ kín cổ trở xuống, cúi đầu ngẩn người. Nghe được âm thanh của Mười Một, nàng mới lại ngẩng đầu nhìn lên.

Mười Một cầm trong tay bát cháo đưa tới. Dương Tư Vũ do dự một chút mới đưa tay ra lấy. Nhưng mà khi đưa tay ra, không cẩn thận nhấc chăn lên làm lộ ra một góc xương quai xanh trơn bóng và nửa vùng ngực. Dương Tư Vũ chấn kinh vội vàng kéo chăn về, nhìn Mười Một lần nữa rồi mới lại cẩn thận đưa tay nhận bát.

Mười Một không có quản Dương Tư Vũ, hắn quay người trở lại trong bếp, khi hắn quay về giường thì bát cháo trong tay Dương Tư Vũ đã trống trơn. Trong tay của nàng đang cầm bát không, tiếp tục ngồi ở trên giường ngây ngốc, cho đến khi Mười Một đi vào mới hồi thần ngẩng đầu nhìn hắn.

Mười Một đem cả đống bát đĩa cầm vào trong bếp. Sau khi quay về hắn không biết mình nên làm gì nữa. Mấy ngày trước khi Dương Tư Vũ vẫn còn hôn mê, đại đa số thời gian là hắn luyện công, hoặc là nghe Cuồng Triều bên kia báo cáo. Nhưng mà bây giờ bị cô nàng săm soi, hắn quả thực không thể yên tĩnh luyện công, cũng không thể cùng Cuồng Triều nói chuyện, bị nhìn thấy đang lầm bầm lầu bầu một mình hẳn là rất kỳ quái.

Đi tới ngồi xuống bên giường, Mười Một đang tự hỏi có nên làm một chút rèn luyện thể lực không, lúc này Dương Tư Vũ đưa tay nhẹ nhàng kéo áo hắn, quay đầu nhìn lại, đã thấy nàng nhìn mình không nói lời nào, cũng không biết nàng có ý gì.

Đợi nửa ngày, mới thấy Dương Tư Vũ nhẹ nhàng sờ sờ bả vai trần trụi, sau đó ánh mắt trở nên sợ hãi

Mười Một nhíu mày, hỏi:" Ngươi muốn mặc quần áo? "

Dương Tư Vũ gật gật đầu, nhưng ánh mắt thì lại ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào hắn.

Mười Một hất cằm về phía tủ quần áo nói:" Quần áo đều treo ở bên trong, nhưng ta đề nghị ngươi không nên… "

Dương Tư Vũ có thể là hiểu lầm ý của Mười Một, đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó lại dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn.

Mười Một cũng không quản ý nghĩ của nàng. Hắn lúc này lại đang bắt đầu cân nhắc. Tìm tới rồi thì nên làm thế nào? Đánh tay bo? Không có cơ hội a. Từ một súng vào đêm hôm đó mà xét, khả năng chiến đấu bằng súng của hắn không hề kém Mười Một. Thậm chí mạnh hơn nhiều. Với lại hắn còn có phương pháp ẩn giấu sát khí, cho đến sau khi hắn nổ súng ngươi mới có thể phát hiện ra, đến lúc đó một mạng đã ô hô ai tai rồi. Một tên cao thủ về khả năng ẩn náu trong bóng tối. Với lại hắn mười phần rõ ràng Mười Một là chiến sĩ hệ cận chiến, cho nên khi phát động công kích tuyệt sẽ không cho Mười Một cơ hội tiếp cận bản thân. Trừ bỏ cận chiến, cũng chỉ có thể bắn nhau từ xa mà thôi, nhưng oái oăm thay là trong tay Mười Một ngoài một khấu súng ngắn đặc biệt của Long Hồn thì không có vũ khí khác có thể dùng. Thính Phong ở nơi này cái gì cũng chuẩn bị đầy đủ, duy chỉ không có lưu lại súng, chắc là lo lắng có trộm hoặc là công nhân đến tìm thấy súng mà mang đi gây chuyện a.

Có nên hay không thông báo cho Thính Phong đem vài khẩu súng tới đây? Tuy nhiên Mười Một lập tức bác bỏ ý định này, hiện nay đã để lộ quá nhiều manh mối. Có lẽ bây giờ Thính Phong và Cuồng Lôi đã bị chú ý không chừng, đến lúc đó có tình huống nào nằm ngoài kế hoạch, đã không chuẩn bị tốt lại còn bị liên lụy bời Dương Tư Vũ, Mười Một cũng không dám chắc mình có thể chống lại.

Để Hoàng Hậu đưa tới lại càng không được, căn cứ bây giờ là quan trọng nhất, vạn nhất dấu vết của Hoàng Hậu bị người phát hiện, căn cứ bị tìm thấy thì Mười Một hối cũng không kịp.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng đành phải chấp nhận, hiện tại, hắn chỉ có thể dựa vào cận chiến.

Lắc lắc đầu, Mười Một đứng dậy đi tới toilet

Ngày hôm qua bị Dương Tư Vũ nằm ở trên người khóc một đêm, lúc này trên người cứ dinh dính, tuy rằng cũng không vấn đề gì nhưng đang lúc không có chuyện gì làm chẳng bằng đi tắm rửa trước rồi tính tiếp.

Dương Tư Vũ vẫn nhìn hình dáng Mười Một ngồi suy nghĩ ở bên giường, mặc dù nàng không biết Mười Một đang nghĩ gì, nhưng hình dáng Mười Một suy tư quả thật hấp dẫn. Cho đến khi Mười Một đứng lên, nàng mới lại đưa mắt nhìn hắn rời khỏi phòng.

Nghe được tiếng nước trong phòng tắm, Dương Tư Vũ nhẹ nhàng kéo chăn ra một chút nhìn thân thể trần truồng của mình. Trên người nàng không thiếu nhưng vết máu khô, phía dưới tiểu phúc bọc một khối băng gạc trắng noãn. Dương Tư Vũ không biết tại sao mình lại bị thương, nhưng nàng cũng không muốn hỏi. Dường như từ khi nàng tỉnh lại, trừ một câu "Đừng đi" ra nàng chưa mở miệng nói ra một chữ nào nữa.

Âm thanh nước chảy như có sức hấp dẫn, ngay lập tức Dương Tư Vũ cũng cảm thấy thân thể có phần ngứa. Nàng rướn cổ nhìn ra ngoài cửa một hồi, mới cẩn thận nâng chăn lên, chịu đựng trận trận đau đớn ở bụng đi xuống giường. Trên thực tế qua bảy ngày tĩnh dưỡng, vết thương của Dương Tư Vũ đã gần hồi phục, chỉ là Mười Một chưa cắt chỉ cho nàng, cho nên khi hoạt động sẽ ảnh hưởng đến vết thương không tránh khỏi một ít đau đớn. Thực ra ngoại thương không nói, nhưng mà Dương Tư Vũ bị thương đến tận ruột, Mười Một cũng không có biện pháp phẫu thuật cho nàng, mà nàng cũng không có gien phục hồi biến thái như hắn, cho nên chỉ có thể chậm rãi điều phục dần dần.

Bàn chân chạm sàn nhà lạnh lẽo, Dương Tư Vũ muốn đứng lên, bỗng nhiên hai chân trở nên bủn rủn vô lực không chống đỡ nổi thân thể "Bịch!" liền té lăn ra đất. Bời vì động tác vừa rồi tác động mạnh đến vết thương làm nàng đau đến nhe răng ra, ngay cả nước mắt cũng đổ xuống.

Nghe được âm thanh kì lạ ở trong phòng, Mười Một lập tức ở trong phòng tắm lao tới, đã thấy Dương Tư Vũ quỳ rạp trên mặt đất. Nhìn thấy Mười Một đi vào, Dương Tư Vũ bối rối muốn tránh vào trong chăn, nhưng thân thể lại không thể chuyển động được, nàng làm sao cũng không thể đứng nổi dậy.

Nhìn Dương Tư Vũ, liền đi tới cúi người ôm lấy nàng. Cảm giác Mười Một đang đến gần, Dương Tư Vũ không ngăn nổi cảm thấy xấu hổ, thân thể của nàng cho tới bây giờ chưa để người nào nhìn qua, giờ phút này lại lộ ra không sót một thứ gì trước mặt Mười Một, làm cho nàng xấu hổ không biết làm sao. Cho đến khi được Mười Một nhấc lên, Dương Tư Vũ mới phát hiện Mười Một cũng trần truồng như nàng.

Mười Một đem nàng nằm xuống giường, cau mày nói:" Đừng lộn xộn, vết thương vỡ ra thì phiền lắm đó." Vừa nói, hắn đã muốn mở băng gạc ra, nhìn xem vết thương có nứt ra nữa hay không.

Bởi vì vết thương ở trên xương chậu một chút, xuống một chút nữa là nơi riêng tư của phụ nữ. Thấy được Mười Một đem ánh mắt chuyển đến nơi đó của chính mình, Dương Tư Vũ bối rối muốn đem tay che khuất nơi đó, lại bì Mười Một gỡ ra, đương nhiên không phải là để thưởng thức thân thể của nàng. Dương Tư Vũ cũng biết điểm này. Nhưng mà để hạ thân của nàng lộ ra trước mặt người khác, nàng làm thế nào mà làm được.

Cuối cùng dưới thế công bằng ánh mắt của Dương Tư Vũ, Mười Một mới ngầm đồng ý cho nàng kéo chăn qua che khuất từ xương chậu trở xuống. Mà tay kia của nàng đã đem chắn trước ngực, đem hai bầu ngực che kín.

Mười Một thuần thục đem băng gạc mở ra, sau đó nhẹ nhàng ấn vào vết thương trên bụng Dương Tư Vũ, vết thương đã biến đổi.

Mười Một bắt đầu làm việc không hỏi qua ý kiến của Dương Tư Vũ. Lấy con dao ra từ trong hòm thuốc, khử trùng đơn giản cho nàng một chút rồi chuẩn bị cắt chỉ. May mà động tác của Mười Một vô cùng thuần thục, dường như đã luyện qua trăm ngàn lần, Dương Tư Vũ không cảm thấy quá đau, đầu sợi chỉ đã được rút ra. Tổn thương vùng bụng dưới, viên đạn xuyên qua bụng và sau lưng của Dương Tư Vũ, cho nên nàng có hai nơi vết thương cần phải xử lý.

Vừa rồi làm ở phía trước đã làm Dương Tư Vũ xấu hổ vạn phần rồi, bây giờ bảo nàng xoay người đi lại càng thêm xấu hổ, cái mông tuyết trắng cứ thế mà bại lộ không xót chút gì dưới mắt Mười Một. Dương Tư Vũ ngượng ngùng kéo chăn che mông lại, lúc này mới làm cho nàng an tâm một chút.

Mười Một rất nhanh đỡ nàng nằm xuống khâu lại vết thương sau lưng, trước sau hai nơi đã không còn đáng lo ngại nữa, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là có thể chạy nhảy được. Tuy nhiên vết sẹo ở hai nơi rất khó để trừ bỏ. Mặc dù vào tay tiến sĩ điên thì không là vấn đề, nhưng mà Mười Một tuyệt đối sẽ không vì chút chuyện như thế mà chạy đi tìm người điên kia.

Đem hòm thuốc thu gọn lại, Mười Một tiếp tục tắm rửa, lưu lại Dương Tư Vũ trần trụi trắng như tuyết nằm lỳ ở trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên bụng và sau lưng, từ hai nơi vết thương truyền đến cảm giác tốt hơn so với vừa rồi rất nhiều, nhưng mà đau đớn bên ngoài làm sao có thể theo kịp với nỗi đau đả kích trong lòng nàng.

Nghĩ đến cha mẹ không còn nữa, chính mình từ đây không nơi nương tựa, Dương Tư Vũ không nén nổi cảm thấy trống rỗng. Cái loại cảm giác này giống như trong lòng có thứ gì đó rồi bỗng dưng biến mất, vô cùng khó chịu. Nàng đem khuôn mặt vùi thật sâu vào gối, bất giác nước mắt cứ thế tuôn ra tràn mi.

Những ngày này cũng không có gì đặc biệt, Dương Tư Vũ cả ngày đa số đều ngồi ở trên giường ngẩn người, hoặc là lau nước mắt. Mà Mười Một cũng thường xuyên làm thể năng vận động, chỉ là không gian và dụng cụ có hạn, nhiều lắm hắn chỉ có thể chống đẩy, gập người,… những vận động đơn giản

Tuy nhiên trong thời gian qua xảy ra một sự việc làm cho người ta xấu hổ, chính là Dương Tư Vũ muốn đi nhà cầu, nhưng Mười Một luôn luôn chầu chực trong phòng, nàng cũng không thể trần truồng xuống giường đi, với lại chính nàng cũng không có khí lực để di chuyển. Nhưng mà làm thế nào nàng cũng không nói nên lời. Kìm nén thật lâu, cho đến khi Dương Tư Vũ sắp không nín được nữa thì Mười Một mới từ ánh mắt trốn tránh của nàng đoán ra được cái gì. Cuối cùng Dương Tư Vũ khóc không ra nước mắt, thân thể trần truồng của nàng được Mười Một ôm vào toilet, khoảnh khắc ấy ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng vụt qua đầu nàng. May mà Mười Một còn có chút phong độ, ít nhất cũng không đứng lại trong toilet nhìn nàng đi tiểu chứ không thì chẳng thà nàng trực tiếp nhảy lầu còn hơn là mất thể diện như vậy.

Sau sự kiện đi toilet, Dương Tư Vũ không biết là còn đang giận hay là vì nguyên nhân khác, trở lại trong phòng luôn ngồi ở trên giường chẳng nói chẳng rằng, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Mười Một một cái.

Tuy nhiên sau khi trời tối, Dương Tư Vũ lại bắt đầu thấp thỏm lo âu, luôn luôn túm lấy quần áo của Mười Một không chịu buông tha. Xuất phát từ mục đích an toàn, Mười Một cũng không có mở đèn, nhưng chính không gian tối đen lại càng làm cho người ta cảm thấy không an toàn. Bị Dương Tư Vũ lôi kéo không tha Mười Một cũng rất đau đầu, cuối cùng dứt khoát sớm ngủ. Mà lúc này Dương Tư Vũ rất tự nhiên trốn vào trong lòng hắn mới bằng lòng đi ngủ, dường như đối với nàng chỉ có ngực của Mười Một mới là bến đỗ an toàn nhất.

Chỉ là sáng sớm hôm sau, Mười Một lại lần nữa phải đổi lại quần áo, bộ quần áo kia ngày hôm qua bị Dương Tư Vũ khóc làm cho ướt đẫm. Nha đầu này ngủ cũng không làm người ta yên, một bên ngủ một bên còn khóc.

Sau khi Mười Một ra ngoài tắm rửa, Dương Tư Vũ mới lén lút bò xuống giường một lần nữa. Hôm nay nàng đã có thể miễn cưỡng xuống giường được, mặc dù hai chân vẫn có chút bủn rủn vô lực, nhưng chống đỡ thân thể thì không có vấn đề gì. Text được lấy tại Truyện FULL

Run rẩy đi tới tủ quần áo, Dương Tư Vũ lại khẩn trương liếc nhìn qua cửa, từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước mới làm cho nàng cảm thấy an lòng. Sau đó vội vội vàng vàng mở tủ quần áo ra, nhìn một chút, nàng lập tức tròn mặt.

Trong tủ mặc dù có không ít quần áo nữ, nhưng mà vì sao cái nào cũng "lộ" thế này? Cái bộ đồ thấp cổ kia mặc lên người chẳng phải là đem toàn bộ ngực lộ ra rồi còn gì nữa? Che kiểu gì? Những cái này mà là áo ngực sao? Căn bản chính là một sợi dây! Phần che phủ còn nhỏ hơn cả mắt a, ăn mặc kiểu gì? Trong cả đống nịt ngực cái nhìn an toàn nhất đại khái giống như cỡ hai cái hộp nhỏ dán vào nhau Nội khố ư? Trời, toàn là quần chữ T, vì sao ngay cả tình thú đồ lót cũng có?

Ách, đồ lót tình thú nữ chưa tính, vì sao ngay cả tình thú nam cũng có? Quần lót phía trước thêu một đầu con voi a, còn có một cái vòi dài lắc lư lắc lư…

Dương Tư Vũ thực sự không biết nói gì, nếu như không phải thấy được quần lót này đối với Mười Một quả thực quá lớn, Dương Tư Vũ đích thực hoài nghi đây có phải là sở thích tà ác của hắn hay không.

Luống cuống đem mớ đồ lót tình thú dúi vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, Dương Tư Vũ không cẩn thận chạm phải thứ gì đầu tròn cưng cứng,nàng tò mò lấy ra nhìn một chút, không nén nổi giương mắt ra nhìn.

Roi da, tay quay, nến,… những cái này là cái gì a?

Cắn răng, Dương Tư Vũ đem những trang bị tiêu chuẩn này cất đi, vội vã tuyển ra mấy bộ y phục mặc vào, mặc dù còn rất bại lộ nhưng so với trần như nhộng vẫn còn tốt hơn nhiều lắm. Đồng thời vừa đóng tủ quần áo, Dương Tư Vũ cũng hướng về cửa phòng hạ quyết tâm, nếu như Mười Một dám dùng những thứ này với nàng, nàng nhất định sẽ cùng Mười Một đồng quy vu tận!

Mười Một không biết Thính Phong lưu lại vài món trang phục thú vị lại có thể mang đến nhiều phiền toái như vậy, hắn tắm rửa xong, đóng bộ sạch sẽ rồi nhàn nhã đi ra, đã nhìn thấy Dương Tư Vũ chỉnh tề ngồi trên giường lườm hắn.

Giờ phút này Dương Tư Vũ mặc một bộ trang phục thấp ngực có thắt lưng, phía dưới là váy thật là ngắn, chỉ thiếu chút nữa là có thể thấy được bên trong. Không có biện pháp a,Thính Phong lưu lại cái này đã là loại dài nhất rồi, quần bó bên trong Thính Phong cũng không có trang bị a.

Thấy Dương Tư Vũ, cho dù đàn bà không làm Mười Một động lòng bao giờ cũng làm cho hắn không khỏi tán thưởng một tiếng. Dương Tư Vũ mặc quần áo so với không mặc quần áo thì hấp dẫn hơn hẳn. Quả thật, nữ nhân ăn mặc như ẩn như hiện từ xa còn hấp dẫn tròng mắt đàn ông hơn so với trần như nhộng. Nhất là cái váy ngắn kia, thực sự làm người ta hận không thể bắt nó nhấc lên để xem bên trong có mặc nội khố hay không. Đương nhiên, đối với nam nhân như Mười Một thì hắn chỉ liếc mắt nhìn qua, nữ nhân đối với hắn không có "tính thú vị".

Nhìn thấy Mười Một, Dương Tư Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, mới cẩn thận từ trên giường đi xuống. Động tác của nàng rất nhỏ, giống như chỉ cần mạnh hơn một chút là cảnh xuân tươi đẹp cứ thế là hiện ra.

Nhìn vào từng bước ngắn của Dương Tư Vũ, đợi cả buổi mới ra nổi khỏi phòng, Mười Một vô tội sờ sờ cái mũi. Cô gái này, uống nhầm thuốc chắc? Hắn không chọc đến nàng, không việc gì lại đi trừng mắt với hắn?