Âu Dương Lâm đến bên Nhược Thủy và 11, chỉ tay: "Súng trên bàn đều là đồ airsoft, bắn không chết người nhưng cũng đau lắm đấy, hai người phải cẩn thận. Còn nữa, tốt nhất nên đeo chụp bảo vệ mắt, không may đạn trúng mắt có thể mù đấy."
Thủy Nhìn nhìn sang 11 vẻ không hài lòng, hiển nhiên trách hắn không để cho mình mang cặp kính nhìn đêm kia đi.
11 quay đi làm như không thấy gì. Âu Dương Lâm nhặt đại một khẩu trên bàn đưa cho hắn: "Thích loại nào cứ tự lấy, chỉ cần mang theo được thì cầm cả trăm khẩu theo cũng chẳng sao. Ngoài ra sau khi trò chơi kết thúc, nếu anh thích mấy thứ này cũng có thể mang về nhà làm kỷ niệm."
Nhược Thủy ngạc nhiên: "Những thứ này cũng có thể mang về nhà sao?"
"Đương nhiên là được rồi."
Trương Hoàng đang đứng bên góc bàn nhảy nhót, nói: "Tất cả các trang bị đều là do tập đoàn Hoàng Thất chúng tôi cung cấp miễn phí, nếu thích các bạn có thể lấy làm kỷ niệm."
"Vậy tôi cảm ơn trước nhé!" Nhược Thủy cười tươi, bắt đầu chọn vũ khí.
Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh cũng đi lại. Khang Hữu Nghiệp không bỏ lỡ thời cơ, đon đả: "Nguyệt Nhi, tôi giúp cô chọn nhé. Cô mới chơi trò này lần đầu, phải chọn một khẩu vừa tay, lực phản giật không được quá lớn..."
Hắn chưa nói hết, Nguyệt Nhi đã quay sang phía 11, gọi: "Sở Nguyên, anh chọn giúp tôi một khẩu nhé, tôi còn chưa biết dùng thế nào nữa..."
Sắc mặt Khang Hữu Nghiệp sầm lại, chằm chằm nhìn vào 11. Trương Hoàng cũng lộ rõ vẻ kỳ dị, liếc qua Bạch Quản rồi vờ như không nghe thấy gì. Phan Hiểu Kiều thì không khỏi sửng sốt, càng chăm chú quan sát 11.
11 đưa mắt liếc qua chỗ súng ống. Khang Hữu Nghiệp không chịu bỏ cuộc, cố thuyết phục: "Nguyệt Nhi, con mắt của cô kém quá, để một người ngoại đạo lựa súng cho mình. Nếu thật sự vào chiến trường, rõ ràng là lấy mạng mình ra đùa đấy. Tuy đây chỉ là một trò chơi, nhưng tốt nhất chúng ta cũng phải dùng tâm thế của người ra chiến trường mới được."
"Không đâu!" Âu Dương Nguyệt Nhi cười: "Sở Nguyên am hiểu vũ khí lắm!"
"Am hiểu à?" Khang Hữu Nghiệp khịt mũi, cười ruồi: "Cùng lắm mới tập tự vệ vài lần chứ gì? Từng bắn súng thật chưa vậy?"
11 cầm dưới bàn lên một khẩu tiểu liên WAK08 đưa cho Nguyệt Nhi, khẽ gật đầu: "Dùng khẩu này đi!"
Khang Hữu Nghiệp cười lạnh một tiếng: "Biết ngay mà, có hiểu về súng không đấy? Khẩu này loại gì anh biết không? Đây gọi là tiểu liên WAK08, tầm bắn ngắn, lực yếu. Nếu là súng thật, chỉ cần cách vài chục mét là vô dụng..."
Âu Dương Lâm bước lại cầm khẩu súng trong tay Âu Dương Nguyệt Nhi, kéo chốt an toàn, làm động tác ngắm bắn rồi trả lại cho cô, nói ngay: "Không hẳn đâu, tôi thấy rất hợp với Nguyệt Nhi đó chứ. WAK08 tốc độ bắn nhanh, băng đạn nhiều không cần thay nhiều, lực phản giật thấp. Đối với người mới như Nguyệt Nhi, có thể nói là loại súng thích hợp nhất..."
"Vậy sao?" Âu Dương Nguyệt Nhi hớn hở ôm súng vào lòng, cười tươi: "Thế thì tôi lấy, sau khi kết thúc còn phải mang về làm kỷ niệm nữa. Cảm ơn anh, Sở Nguyên!"
11 lạnh nhạt ừm một tiếng, xem như đáp lại.
Lửa giận trong người Khang Hữu Nghiệp nhất thời bùng lên... Nguyệt Nhi chịu nói cảm ơn với ngươi là nể mặt lắm rồi, vậy mà ngươi lại chẳng xem ra gì? Một gã làm thuê nghèo rớt, không lẽ hắn thật sự tưởng mình là Thiên Vương lão tử chắc?
Có điều tức giận thì tức giận, Khang Hữu Nghiệp vẫn rất tỉnh táo nén cơn giận xuống. Chí ít thì trước mặt Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh hắn phải luôn giữ phong độ lịch thiệp, chỉ liếc qua 11 bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
11 lại chọn một con dao găm đưa cho Nguyệt Nhi, nói: "Giữ để phòng thân!"
Nguyệt Nhi nhận con dao, lại cảm ơn một tiếng rồi giữ khư khư trong lòng như bảo bối. Lúc này Phan Hiểu Kiều đã thôi không chọn vũ khí nữa, ánh mắt kì dị liên tục di chuyển trên mặt 11 và Âu Dương Nguyệt Nhi.
Âu Dương Ninh lựa đông chọn tây, mãi vẫn không thể xác định mình nên dùng loại nào, cuối cùng ngẩng đầu nói: "Anh, giúp em chọn một khẩu đi!"
Âu Dương Lâm định nói có một đại hành gia như Sở Nguyên ở đây làm gì đến lượt ta, chợt nhớ ra thân phận 11 hiện là làm công cho công ty may mặc mới vội nén lại, cuối cùng cũng chọn cho Âu Dương Ninh khẩu tiểu liên WAK, bởi lẽ ngoài loại súng này ra gã quả thực không tìm được thứ gì thích hợp hơn.
Cuối cùng đến lượt Nhược Thủy. Là cao thủ do Long Hồn đào tạo, hiểu biết của cô về vũ khí tuy không thành thục như 11 song cũng không thua gì Âu Dương Lâm. Cô tự chọn cho mình một khẩu súng trường tự động và một con dao găm quân dụng đa năng, thêm chiếc đèn pin phóng điện và khẩu súng ngắn bỏ túi giấu trong người, như thế cũng có thể xem như đã trang bị khá đầy đủ.
Âu Dương Lâm chọn một khẩu AK, một khẩu súng ngắn Sa Ưng và một con dao quắm. Con dao tạo hình rất kì quái nhưng dưới con mắt thẩm mỹ của Âu Dương Lâm thì lại là vô cùng hoành tráng, dù rằng hai cô em gái gã có ý nghĩ khác hẳn. Chí ít nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của Âu Dương Lâm, một tay cầm súng một tay cầm dao, Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh chỉ biết bưng miệng cười.
11 chọn một khẩu M4A1, nhặt thêm một khẩu Sa Ưng, một con dao dã chiến Jumbo cộng một con dao găm quân dụng và hai con dao nhỏ.
Thấy hắn lấy nhiều đồ như vậy, trên mặt Khang Hữu Nghiệp càng lộ rõ vẻ miệt thị. Một cao thủ thực sự biết chơi trò sinh tồn dã ngoại chỉ dùng một loại vũ khí và đạn dược đầy đủ là OK rồi, lấy nhiều thứ như vậy, thoạt nhìn là biết ngay là tay mới chơi lần đầu.
Hắn ta đến bên cạnh 11, vỗ vỗ khẩu súng trong tay mình, lên giọng: "Sau khi lên đảo tôi sẽ là đội trưởng, mọi người đều phải tuyệt đối nghe theo chỉ huy của tôi. Nếu vì một tay mới như cậu mà hành động của đội thất bại, tôi có thể đá cậu ra khỏi đội bất cứ lúc nào, để cậu tự sinh tự diệt!"
Thấy Khang Hữu Nghiệp nãy giờ liên tục nhằm vào 11, Nguyệt Nhi không khỏi tức giận. Đang định lên tiếng bênh vực thì Âu Dương Lâm ngăn cô lại, khẽ lắc đầu ý bảo "Đừng bận tâm, hắn tự sẽ có cách giải quyết!"
11 thì chỉ khẽ ừm một tiếng, móc con dao dã chiến vào bên hông, khoác súng lên vai đi ra một chỗ. Từ đầu tới cuối hắn đều không nhìn Khang Hữu Nghiệp, coi như mọi lời của hắn ta là bằng không.
Khang Hữu Nghiệp khẽ hừm một tiếng bực tức, đến chỗ Trương Hoàng và Bạch Quản thì thào mấy câu, đoạn lại tới gần Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh, tích cực gợi chuyện.
Phía bên kia, Phan Hiểu Kiều vẫn chăm chú nhìn 11 vẻ rất hứng thú.
Bảy giờ đúng, "đại quân dã chiến" cuối cùng cũng chính thức nhổ neo đi về hướng hoang đảo. Một lúc sau, khi chiếc thuyền tiến vào phạm vi quần đảo, Âu Dương Lâm mới hỏi: "Lần này là chúng ta đi đâu?"
Trương Hoàng cười thần bí: "Anh đoán xem!"
Âu Dương Lâm ngoáy mũi, nhăn mặt: "Có gì hay mà đoán, thích thì nói, không thích thì lát nữa cũng sẽ biết!"
Có lẽ để cứu vãn thể diện, Khang Hữu Nghiệp xem vào: "Chúng ta đi Ác Ma Đảo!"
"Ác Ma Đảo?" Âu Dương Lâm giật nảy mình: "Các anh điên à? Đảo ấy từ trước tới nay chưa từng có ai tới?!"
Khang Hữu Nghiệp đảo mắt nhìn Nguyệt Nhi, vỗ khẩu súng trong tay mình, cao giọng: "Chính vì chưa có người đi nên chúng ta mới phải khai hoang. Sợ gì chứ? Sinh tồn dã ngoại vốn cũng là muốn kích thích một chút, mấy hòn đảo khác chúng ta đi chán rồi, chỗ nào có nguồn nước, chỗ nào có thức ăn đều rõ như lòng bàn tay, nhắm mắt cũng tìm thấy. Ác Ma Đảo chính bởi chưa có ai đi nên mới càng kích thích..."
Âu Dương Lâm cười khổ: "Mấy người thật là... Đi Ác Ma Đảo mà một cố vấn cũng không chịu mang theo. Tôi cảnh cáo, nếu em gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ lóc sống da các người...!"
Khang Hữu Nghiệp ưỡn ngực: "Yên tâm đi, tôi phụ trách bảo vệ an toàn cho Nguyệt Nhi và Tiểu Ninh! Đừng quên mấy người chúng tôi đây đều đầy mình kinh nghiệm, một hoang đảo không người có gì đáng sợ chứ?"
Âu Dương Lâm hừm một tiếng quay đi, thái độ vẫn chưa hết bất mãn.
Gần mười chiếc thuyền lao nhanh, hướng về phía hòn đảo ngoài cùng trong quần đảo Lưu Ly, chính là "Ác Ma Đảo" hay "Ác Ma Lâm", nơi thần bí nhất của quần đảo này. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cái tên Ác Ma Lâm là do cư dân sống trên các hòn đảo gần đó đặt. Nghe nói trên đảo này rắn độc mãnh thú nhiều một cách dị thường, rừng cây lại vô cùng rậm rạp, từ xa nhìn sang, dù bằng ống nhòn cũng chỉ chỉ có thể thấy một màu xanh ngút tầm mắt. Từng có một số người lên đảo này, nhưng hầu như không có một ai trở về, vì thế dân quanh đó đều cho rằng trên đảo có ác ma ăn, đã ăn thịt tất cả những người dại dột đó. Không biết lời đồn này bắt đầu từ khi nào nhưng mức thì ngày một tăng dần, cuối cùng không còn ai dám mò lên hoang đảo có tên Ác Ma Lâm này nữa. Những ngư dân sống trên những đảo vực lân cận, dù quanh năm suốt tháng đánh bắt cá mưu sinh nhưng mỗi lần ra biển cũng đều đi vòng qua rất xa, bởi họ sợ ác ma ẩn nấp trên hoang đảo có thể bơi ra bắt họ vào ăn thịt.
Âu Dương Lâm đương nhiên không tin mấy tin đồn kiểu này này, nhưng gã biết Ác Ma Đảo rất rộng, diện tích gần như sánh với một thành phố nhỏ. Đi lại trên một hòn đảo lớn lại toàn rừng rậm xung quanh, người không biết đường rất dễ bị lạc. Vốn dĩ lạc đường cũng chưa phải là bi kịch, nhưng trên hoang đảo chắc không thiếu rắn độc trùng độc, có lẽ mấy người kia đều là lạc đường rồi bị đôcj vật cắn chết chăng?
Nếu đổi là mấy lần trước, một nơi đầy kích thích như Ác Ma Lâm kia thật sự sẽ rất hấp dẫn Âu Dương Lâm, nhưng bây giờ thì khác. Bên cạnh gã còn có hai cô em gái chẳng hiểu gì, bảo Âu Dương Lâm làm sao yên tâm được!
May mà lần này gã lừa được 11 theo, bản lĩnh của hắn tất nhiên Âu Dương Lâm quá rõ, hơn nữa còn có thêm một cao thủ Long Hồn đi cùng. Cộng thêm bản thân là ba, Âu Dương Lâm cũng yên tâm phần nào, bằng không gã chắc chắn sẽ bắt dừng thuyền quay trở lại. Dù có phải đánh nhau một trận với Khang Hữu Nghiệp gã cũng quyết không để Nguyệt Nhi và Tiểu Ninh mạo hiểm.
Ác Ma Lâm cách bến tàu chừng hai giờ hải trình, một khoảng cách không hề ngắn. Bởi những hoang đảo này ở quá xa, Ác Ma Lâm lại nằm ở vị trí xa nhất trong quần đảo, nên tạm thời Chính phủ còn chưa quan tâm đến. Vả lại hoang đảo cũng không có mấy dấu chân người, ngoài mấy đoàn du lịch dã ngoại mỗi tháng ra thì không ai ghé đến, cả ngư dân cùng lắm cũng chỉ thỉnh thoảng lên đốn củi lấy chất đốt mà thôi.
Sau hai giờ đồng hồ hành trình, Ác Ma Đảo điểm đến của chuyến đi cuối cùng cũng hiện ra. Gần mười chiếc thuyền vốn đang đi theo hàng bắt đầu tách ra, mỗi chiếc rẽ một hướng cập vào các điểm đỗ khác nhau xung quanh đảo vực.
"Chị, mau lại xem kìa... Đảo đấy, đảo đấy...!" Âu Dương Ninh nhảy cẫng trên mũi thuyền, gọi lớn.
Nha đầu này từ nhỏ đã ở trong đại viện quân khu, lớn một chút là vào ngay trường nội trú, chưa từng tiếp xúc với sinh thái nguyên thủy. Nhiều lắm cũng chỉ là trường lớp tổ chức du lịch đi thưởng ngoạn mấy danh sơn đại hà song đều là cưỡi ngựa xem hoa, không hề có ấn tượng sâu sắc.
Nhưng sắp tới thì cô nàng có thể bắt chước mấy người trong tivi đó rồi, đốt lửa giữa rừng rậm bạt ngàn, dựng lều trại ngủ giữa trời, nghe tiếng gió thổi và thú rừng gào rú. Một viễn cảnh kích thích như thế, tất nhiên khiến Âu Dương Ninh khó tránh khỏi phấn khích.
Tất cả đều tức cười nhìn cô bé mặt mày hớn hở, nhảy nhót chẳng khác nào con khỉ nhỏ. Trên thuyền cũng chỉ có mỗi Âu Dương Ninh mới hưng phấn như thế, bởi những người khác đều đã từng tham gia trò chơi một vài lần. Ngay cả Âu Dương Nguyệt Nhi, lúc quay MTV hay quay quảng cáo cũng đã từng tiếp xúc với thiên nhiên, đã không còn cảm giác mới lạ nữa.
9h15 sáng, sau hơn hai giờ di chuyển, cuối cùng du thuyền cập vào một vùng nước nông cạnh hoang đảo, trò chơi chính thức bắt đầu.
Âu Dương Ninh định nhảy ngay xuống nước lội vào bờ thì Âu Dương Lâm nhanh tay túm lại. Gã đã thật sự đau đầu vì cô em gái bất quy tắc này, trừng mắt: "Làm gì vậy?"
Âu Dương Ninh hùng hồn: "Đương nhiên là lên bờ! Không xuống nước thì lên bờ sao được?"
Âu Dương Lâm ngán ngẩm: "Bà cô của tôi ơi, đừng ngốc nghếch thế được không? Nhảy xuống biển, quần áo giày dép của bà chẳng phải ướt hết sao? Không có đồ thay, có phải bà muốn ốm không? Anh cảnh cáo cô, trên đảo không có thuốc, nếu em ốm là chỉ có bỏ cuộc không chơi nữa, ngoan ngoãn vào bờ đi bệnh viện!"
Âu Dương Ninh trời đất đều không sợ, nhưng nói đến "bỏ cuộc" đúng là đã đánh trúng điểm yếu duy nhất của cô bé lúc này, le lưỡi sợ hãi: "Được rồi anh, đừng giận mà... em nghe lời anh mà. Thế thì anh mau nghĩ cách để em lên bờ chứ...?"
Âu Dương Lâm nhăn mặt, chỉ hai thủy thủ đang bơm xuồng cao su: "Vội gì, không thấy họ đang bơm hơi cho xuồng sao? Đợi bơm xong sẽ đưa em lên bờ."
Gã vừa nói xong, Âu Dương Ninh đã "vù" một mạch chạy đến chỗ hai thủy thủ kia, sốt sắng: "Mau lên, mau lên, bơm đi, bơm mạnh vào...!" Vừa hò hét vừa xắn tay áo, bộ dạng như thể chỉ hận một nỗi không thể đá văng cả hai xuống biển để mình tự làm cho nhanh...