"Ông thật ngốc." Lúc lão nhân kể đến đoạn ông và Lý Tú Châu từ quen biết đến yêu đương, 11 chợt buông một câu chen vào: "Vì một nữ nhân, đáng không?"
"Đáng." Lão nhân trịnh trọng gật đầu: "Vì bà ấy, nếu thêm một lần nữa ta cũng sẽ làm như vậy!"
"Ông gây với một Dương gia là đủ, lại còn muốn kéo cả mấy đại gia tộc còn lại vào, giết nhiều người như thế, chẳng trách bị liệt vào Danh sách cấm!"
Trong mắt lão nhân thoáng hiện một tia ngạo khí, hừm lạnh một tiếng: "Tứ đại gia tộc là cái thá gì? Nếu không phải Long Hồn nhúng tay vào thì đám thối tha ấy đừng hòng ngăn được ta!" Đoạn lại lập tức thở dài một tiếng: "Đáng tiếc, Long Hồn nhúng tay hại ta đổ bể tất cả công sức, không thể dẫn theo hai mẹ con Tú Châu, nếu không giờ họ cũng không phải chịu khổ thế này..."
"Cho dù Long Hồn không nhúng tay, ông cũng không thể đưa họ đi được!" 11 thản nhiên: "Lý Tú Châu sẽ không đi cùng ông đâu."
Trên mặt lão nhân hiện lên một nụ cười chát chúa: "Có thể là ta tự lừa dối mình, đến giờ ta vẫn tự cảm thấy chỉ cần có thể giết được hắn, Tú Châu năm đó chắc chắn sẽ đồng ý theo ta. Đáng tiếc, ngay cả cơ hội để ta thử cũng không có."
"Không phải không có, mà là ông quá ngớ ngẩn, đã bỏ qua cơ hội!"
"Hả?" Lão nhân vẻ đầy thâm ý nhìn 11, im lặng chờ đợi lời giải thích.
11 liếc nhìn xuống tầng dưới, giọng bằng lặng: "Ông là sát thủ, thiếu gì cơ hội giết lão, nhưng bản thân ông lại nhất định chơi trò quang minh chính đại, tự đẩy mình vào nước ấy!"
Lão nhân lắc đầu: "Không, vì Tú Châu, ta cần thiết phải quang minh chính đại giết chết hắn trước mắt mọi người. Quan hệ trong chuyện này cậu không hiểu đâu, biệt hiệu của ta là Ảnh Tử Thích Khách, ra tay lần nào không phải là ám sát? Nhưng duy nhất lần đó ta buộc phải đối mặt chính diện."
"Nữ nhân, là gánh nặng!" 11 thản nhiên lắc đầu, như đang tự nói một mình.
Lão nhân thính tai nghe được, hỏi: "Cậu đã từng thích ai chưa?"
11 liếc nhìn lão nhân, lắc đầu.
Lão nhân lại hỏi: "Cậu đã từng yêu ai chưa?"
11 vẫn tiếp tục lắc đầu.
Lão nhân chợt cười cười: "Cậu có biết thế nào là thích, thế nào là yêu không?"
11 ngẫm nghĩ một hồi, vẫn nhè nhẹ lắc đầu.
"Thích là tình cảm rất đơn thuần, hy vọng có được đối phương, cũng hy vọng có thể có được báo đáp từ phía đối phương. Khi thích một người, cậu sẽ nhớ người ấy, nhớ nhất cửa nhất động thường ngày của người ấy, muốn người ấy mỉm cười với cậu, mỗi một nụ cười, từng vẻ mặt, thậm chí ngay cả một tiếng thở dài của người ấy cũng sẽ trở thành hồi ức đẹp nhất của cậu. Còn yêu……" Lão nhân cười, nói tiếp: "Nếu như nói thích là ích kỉ, vậy thì yêu chính là vô tư. Yêu một người sẽ không yêu cầu báo đáp, chỉ cần người ấy hạnh phúc là cậu đã cảm thấy mãn nguyện rồi, thậm chí khi người ấy cần, cậu có thể hy sinh mạng sống vì người ấy. Khi cậu yêu một người, cậu sẽ phát hiện người đó đã trở thành tất cả trong thế giới của cậu, trong đầu cậu sẽ toàn xuất hiện hình ảnh của người ấy, bất kì lúc nào cậu cũng muốn biết cô ấy đang làm gì? Cô ấy đã ăn cơm chưa? Cô ấy cũng đang nhớ cậu chứ? Khi cô ấy cần cậu giúp, cậu sẽ can tâm tình nguyện vì cô ấy mà không so đo tính toán cái giá cũng như hậu quả để đi làm bất cứ việc gì."
"Tình cảm ngu ngốc, mệt người mệt mình." 11 uống một ngụm nước, lạnh lùng đáp. Text được lấy tại Truyện FULL
Phía sau hắn chợt có một giọng nữ dịu ngọt vang lên: "Thích là vô tình gặp người đó ở hành lang, vui vẻ lên tiếng chào hỏi rồi đơn giản hàn huyên mấy câu, đi sát qua nhau trông ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, tự nhiên tâm trạng tươi tỉnh mà không biết vì sao. Yêu là khi gặp người đó ở hành lang, trên mặt vờ không mảy may để ý nhưng lúc đi sát qua nhau, lắng tâm cảm nhận không khí bên người lay động, không kiềm được phải quay đầu nhìn theo bóng người. Thích là khi nhìn thấy người đó và cô gái khác dắt tay đi qua, lòng có đôi chút nhói đau nhưng rất mau chóng sẽ lại nhìn về phía mặt trời, nở một nụ cười vô sự. Còn yêu là trò chơi không thể thua, sau khi gắng công bỏ sức cái lưu lại có thể chỉ là một vết thương khắc sâu trong trái tim. Thích là chia sớt và chia sẻ, khi người đó khóc ta sẽ an ủi khuyên nhủ. Còn yêu là cùng bên nhau tất cả, khi người đó khóc ta sẽ khóc cùng, khi người đó cười ta cũng sẽ cùng cười. Thế giới của người ấy chính là thế giới của ta, tất cả của người ấy chính là tất cả của ta..."
"Độp độp!" Lão nhân tán thưởng vỗ tay, những lời vừa rồi của cô gái cũng đã nói đúng tâm lý của ông. Nguyễn Thanh Ngữ rất lễ phép quay về phía lão nhân gật đầu mỉm cười, đi đến bên cạnh 11, liếc nhìn nghiêng sang hắn, nhẹ nhàng nói: "Vừa nãy muội ở dưới tầng nhìn thấy huynh nên muốn lên chào hỏi, không làm phiền hai người nói chuyện chứ?"
"Không có, ta và tiểu tử này cũng chỉ là tán gẫu thôi." Lão nhân thay 11 trả lời, kéo một chiếc ghế ra, nói: "Ngồi đi!"
Nguyễn Thanh Ngữ nhìn 11 vẻ dò hỏi. 11 khẽ gật đầu, cô mới tươi cười ngồi xuống.
11 và lão nhân rất tinh tế đưa mắt nhìn nhau, cả hai người đều phát giác thấy dưới tầng có ánh mắt thâm độc đang nhìn chằm chằm về phía này. Kì thực lúc Nguyễn Thanh Ngữ bước vào 11 đã nhìn thấy rồi, chỉ là không chủ động chào cô mà thôi.
Sau đó Nguyễn Thanh Ngữ vô tình trông thấy 11 ở tầng 2, hớn hở chạy lên, ngay lập tức ánh mắt của Từ Tử Dương cũng dõi theo cô nhìn lên, đến khi Nguyễn Thanh Ngữ nói chuyện với lão nhân và 11 rồi ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nghi hoặc của Từ Tử Dương mới chuyển thành cái nhìn đầy hằn học.
Tuy nhiên 11 cũng phát hiện Nguyễn Thanh Ngữ rõ ràng rất được yêu mến trong khoa. Từ lúc cô bước vào cửa, chí ít cũng có đến hơn 20 cặp mắt hoặc là đờ đẫn thất thần hoặc là lộ rõ khát khao, nhưng không một cặp mắt nào lại tràn đầy địch ý như Từ Tử Dương.
"Cháu là Nguyễn Thanh Ngữ?" Sau khi mời Nguyễn Thanh Ngữ ngồi xuống, lão nhân lên tiếng hỏi.
Nguyễn Thanh Ngữ không khỏi bất ngờ: "Lão tiên sinh biết cháu?"
"Khà khà, tiểu tử Sở Nguyên này có nhắc tới cháu với ta. Nghe hắn nói cháu còn từng xuất bản sách của riêng mình đấy? Quả nhiên khí thái không vừa!"
Nguyễn Thanh Ngữ khiêm tốn vài câu, ánh mắt vẫn lén nhìn 11, bộ dạng như thể có lời muốn nói nhưng ngại ngùng không dám.
Lão nhân cũng làm ra vẻ không thấy gì, vừa uống nước vừa tán chuyện với 11 vài câu, nội dung cũng đều là những vấn đề kinh doanh buôn bán. Được một lát, lão nhân chợt quay sang hỏi Nguyễn Thanh Ngữ: "Cháu có hiểu biết về kinh doanh không?"
Nguyễn Thanh Ngữ mỉm cười lắc đầu: "Cháu không hiểu mấy chuyện đó."
"Không hiểu thì có thể học mà." Lão nhân chỉ chỉ vào 11, nói: "Tiểu tử này định đổi nghề sang kinh doanh, cháu sau này cũng có thể giúp hắn lo liệu."
Nguyễn Thanh Ngữ hồ nghi nhìn 11, bây giờ cô đã biết rõ thân phận hắn. Một sát thủ đổi nghề sang kinh doanh? Đúng là rất khó tưởng tượng rằng 11 lại đường hoàng nghiêm chỉnh là buôn bán, hơn nữa với tính khí của hắn, liệu có khách hàng tìm đến không?
Khi ấy, dưới tầng chợt vang lên tiếng lao xao, còn có cả không ít tiếng trêu chọc thô thiển. Nguyễn Thanh Ngữ theo bản năng nhìn xuống dưới tầng, thấy Văn Vi và một thiếu nữ rất xinh, khí chất yếu đuối sánh vai bước vào.
Văn Vi vẫn chiếc áo đơn màu, váy ngắn. Có vẻ như cô rất yêu thích váy ngắn, bởi lẽ một năm bốn mùa rất ít khi nhìn thấy cô mặc đồ gì khác. Thân hình Văn Vi cao dỏng, khuôn mặt xinh đẹp, nhất là cặp đùi thon dài gần như hoàn hảo đến tuyệt đích. Một đôi chân đẹp như thế, nếu giấu đi quả thật cũng có chút có lỗi với ông trời, càng có lỗi với những cặp mắt háo sắc kia. Vì thế mỗi lần cánh đàn ông ngắm nhìn Văn Vi, cái nhìn đầu tiên luôn là liếc qua đôi chân rồi lấm lét chuyển dần lên trên, cuối cùng mới sửng sốt thốt lên: "Đẹp quá!"
Cô gái bên cạnh Văn Vi chính là Dương Tư Vũ. Tư Vũ không học ở đại học Kinh thủ mà theo học ở một trường đại học khác trong Kinh thành, vì thế người biết cô ở đây không nhiều. Ngay cả một người khá thân với Văn Vi như Nguyễn Thanh Ngữ cũng không biết cô.
Dương Tư Vũ hôm nay mặc một bộ váy liền áo màu xanh nhạt, mái tóc mềm mượt xõa ngang vai. Hình thể cô luôn toát lên một khí chất yếu đuối khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng. Chỉ cần là nam nhân, ắt sẽ không kiềm được suy nghĩ nâng niu bảo vệ, chiều chuộng hết mực. Đương nhiên với tư sắc của Dương Tư Vũ, nếu ai có thể ôm trong lòng, nâng niu vỗ về thì đúng là diễm phúc của cuộc đời.
Tiếng xì xào tán thưởng dưới tầng không chỉ nhằm vào Văn Vi, mà không ít còn là dành cho Tư Vũ. Văn Vi tuy không học ở khoa văn nhưng là hoa khôi nhất nhì tại Đại học Kinh thủ, những công tử thiếu gia vì muốn có sự để ý của đã không biết đã dùng bao nhiêu cách, thậm chí trắng trợn dùng tiền mua chuộc các bạn cùng phòng cô để họ làm tay trong cho họ. Đáng tiếc Văn Vi chưa bao giờ đoái hoài đến những người này, lúc nào cô cũng như một nữ thần cao cao tại thượng, chỉ có thể nhìn ngắm từ xa chứ không thể đụng chạm.
Còn Dương Tư Vũ... đối với phần lớn nam nhân có lẽ thiếu nữ yếu đuối này lại càng có sức hấp dẫn riêng, nhất là đôi mắt chỉ cần một cái liếc nhìn bâng quơ cũng có thể khiến người ta yếu lòng. Những người ở đây đều không biết, tại Đại học Kinh Hoa thì Tư Vũ cũng là một hoa khôi được hàng tá nam sinh viên theo đuổi. Nếu đem những người ái mộ xếp thành hàng, có lẽ cái đuôi của Dương Tư Vũ chắc chắn sẽ là dài nhất. Không phải vì sắc đẹp của Văn Vi không bằng Tư Vũ, mà là cô có một khí chất rất đặc biệt, bất kì ai chỉ cần được nhìn qua dù chỉ một lần thì không bao giờ quên được đôi mắt rầu rầu thương cảm ấy.
Nhìn thấy Văn Vi và Tư Vũ, đôi mắt Từ Tử Dương sáng rực lên, đẩy bắn người đứng chắn trước mặt ra, đon đả chạy lại: "Chà, Văn đại mĩ nữ cũng đến ư?" Đoạn thúc nhẹ vào sườn Hùng Triển Báo, cố tình lớn tiếng: "Đã bảo rồi mà, đích thân ta ra mặt gọi điện, Văn đại mĩ nữ kiểu gì chẳng nể cái mặt này..."
Hùng Triển Báo cười bợ đỡ: "Đúng thế đúng thế, vẫn là Dương thiếu gia oai phong..."
Những người có mặt vừa nghe Văn Vi là do Từ Tử Dương mời đến, lập tức xúm lại, người xoắn xuýt nịnh nọt, kẻ lấm lét liếc tình, nhất thời khung cảnh huyên náo hẳn lên.
Từ Tử Dương đẩy đám đông ra, cười đắc chí: "Văn đại mĩ nữ, mời ngồi bên này. Ấy, vị mĩ nữ này trông rất lạ, nên xưng hô thế nào nhỉ?"
Dương Tư Vũ không thèm để ý, tiếp tục cùng Văn Vi nhìn quanh tìm kiếm trong đám đông. Bất chợt ánh mắt cô nhận ra lão nhân đang ngồi ở tầng hai, vội vỗ vai Văn Vi, chỉ lên trên.
Đúng lúc ấy, Từ Tử Dương giơ một tay ra tự giới thiệu: "Tôi là Từ Tử Dương, tôi…….."
Gã chưa nói hết, Dương Tư Vũ và Văn Vi đã thản nhiên đi ngang qua, bước thẳng lên tầng hai. Những ánh mắt dõi theo hai đại mĩ nhân nhìn ra ngay họ cùng Thanh Ngữ ngồi xuống quanh chiếc bàn của lão nhân và thanh niên. Dưới tầng tức thì râm ran bàn tán...
Đương nhiên chủ đề không ngoài đoán già đoán non hai người kia rốt cuột là ai mà lại có thể khiến cả ba cô gái đồng thời ngồi cạnh như vậy? Ba mỹ nữ này, bình thường chỉ cần được một người trong số họ để ý đến cũng là phúc khí tu từ kiếp trước, không ngờ lại có kẻ một lúc được cả ba bầu bạn, không sợ bị đoản phúc ngắt thọ sao?
Không ít nam đồng bào trong lòng đang đau đến rỉ máu, thầm nguyền rủa một tiểu tử một lão già trên tầng không được chết yên ổn. Đang nhỏ máu còn có Từ Tử Dương, nhưng không phải trong tim mà là trên mặt! Đúng là mặt gã đang đỏ tía, đỏ đến mức cảm giác máu chuẩn bị rỉ ra ngoài...
Chưa bao giờ có người dám làm bẽ mặt Từ thiếu gia trước đám đông như vậy. Vốn còn tưởng vì một cú điện thoại của mình mà hoa khôi họ Văn kia mới đến, còn dẫn theo một mĩ nữ tuyệt vời tư sắc đến. Khi Từ Tử Dương còn đang dương dương tự đắc, ảo tưởng tối nay có thể cùng đưa cả ba đại mĩ nhân lên giường thì Văn Vi và cô gái kia đến một câu chào cũng không thèm mất mà bỏ đi luôn, làm cho cánh tay gã mãi vẫn không thể thu lại được.
Hùng Triển Báo và Dư Giai Vĩ đều nhìn ra vẻ gượng gạo của Từ Tử Dương, vội bước đến. Từ Tử Dương nhân cơ hội buông tay xuống, gặng ho một tiếng làm ra vẻ không hề bận tâm, hướng ánh mắt thâm độc hằn học nhìn chằm chằm lên tầng hai.
"Chị Văn!" Lúc Văn Vi và Dương Tư Vũ đi lên, Nguyễn Thanh Ngữ đã đứng dậy chào hỏi.
Đã nhìn thấy Nguyễn Thanh Ngữ và 11 từ dưới nên Văn Vi không tỏ ra quá đỗi bất ngờ, chỉ mỉm cười: "Thanh Ngữ, em cũng ở đây à?"
"Dạ..." Thanh Ngữ kéo ghế mời Văn Vi và Tư Vũ ngồi xuống, giải thích: "Hôm nay khoa chúng em thắng bóng rổ, mọi người đến đây chúc mừng."
Văn Vi cười nhẹ: "Chúc mừng em!"
"Chúc mừng em cái gì chứ, là các bạn nam trong khoa thắng chứ đâu có phải em thắng?"
"Hì, cũng vậy thôi mà..." Văn Vi giới thiệu: "Đây là Dương Tư Vũ, đây là Thanh Ngữ..."
Dương Tư Vũ chớp mắt nhìn Nguyễn Thanh Ngữ: "Chị Văn Vi thường nhắc với em về chị."
Nguyễn Thanh Ngữ cười: "Chị Văn Vi cũng hay kể về cậu..."
Trong khi hai thiếu nữ bắt đầu hàn huyên, Văn Vi nhìn sang 11, khẽ cắn môi, song vẫn tươi cười: "Sở Nguyên, lâu lắm không gặp!"
"Ừm..." 11 khẽ gật đầu xem như đáp lại.