Nhân Gian Băng Khí

Chương 355: Kì phùng địch thủ(thượng)

Khi cánh cửa sắt to nặng của phòng bảo hiểm được đẩy ra, những ngọn đèn trong phòng bảo hiểm đột nhiên lóe lên, chỉ sáng lên vài giây rồi lại tắt ngóm để lại màn đêm tối đen.

Mười Một không mạo hiểm đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài nhìn qua khe hở chỉ vừa một người lách vào mà quan sát toàn bộ cảnh bên trong phòng bảo hiểm lúc này đã tối đen như mực, sau đó nhè nhẹ gõ vào máy bộ đàm theo một tiết tấu nhất định. Trước khi mở cửa một khắc hắn đã biết những ngọn đèn trong kho bảo hiểm khố đều được tự động điều tiết khống chế, chỉ cần cánh cửa mở ra là những ngọn đèn bên trong sẽ tự động sáng lên. Cảnh vừa rồi hiển nhiên là một minh chứng rõ ràng về việc hệ thống đã có vấn đề.

Lãnh Dạ phiên dịch nói: "Mạng truyenfull.vn hả?"

Ba người làm với nhau đã lâu, Cuồng Triều tự nhiên biết Mười Một khi nói đến mạng truyenfull.vn là có ý gì, lập tức nói: "Ta chỉ có thể tìm được mạng của lầu bốn và bản đồ kiến trúc chi tiết của lầu bốn thôi, tầng thứ năm, thứ sáu thì không tìm được địa chỉ kết nối với mạng bên ngoài."

Mười Một khẽ nhíu mày, hắn hiểu rất rõ về thực lực của Cuồng Triều, nếu hắn nói không tìm thấy, có thể chín mươi phần trăm là nơi này đúng là không hề nối mạng ra ngoài, hoặc là người quản lý mạng ở đây có năng lực vượt xa Cuồng Triều. Trên đời này nếu nói về kỹ thuật mạng thì cũng chẳng mấy người có thể tuyệt đối lợi hại hơn so với Cuồng Triều, hơn nữa tuyệt không thể có ở một quốc gia cỡ như Indonesia này, huống chi Hoa Nhài Đen chỉ là một thế lực tương đối lớn ở Indonesia mà thôi.

Đã không có mạng, vậy vừa rồi hệ thống chiếu sáng của kho bảo hiểm làm sao tắt được chứ? Vừa rồi khi vừa mở cửa một khắc, Mười Một đã nghĩ tới mạng, rất có thể có người khống chế mạng ở nơi này, trong khi mở cửa ra thì lập tức tắt hệ thống chiếu sáng ngay. Nhưng hắn cũng tin vào Cuồng Triều, với năng lực của Indonesia mà chống lại kỹ thuật của Cuồng Triều, còn che dấu địa chỉ của mình thì thật ra rất khó. Indonesia dù sao cũng không phải Trung Quốc, Cuồng Triều không tìm thấy địa chỉ Long Hồn thì còn chấp nhận được, chứ Indonesia làm sao mà có thực lực như vậy được chứ.

Mười Một đứng trước cửa đợi một lát, vẫn không nghe bên trong có thanh âm gì, mới đề cao cảnh giác lách mình qua khe cửa đi vào.

Tối tăm, xòe tay không thấy ngón tay. Mười Một lẳng lặng đứng trong bóng đêm không hề có hành động gì, hắn vận dụng hết khả năng cảm ứng toàn thân, tùy thời rất có thể phải ứng phó với những nguy cơ đột ngột phát sinh.

Không có thanh âm gì cả, cũng không có tiếng hít thở của bất kỳ ai. Mười Một cảm giác tựa như mình đang đứng ở trong một mộ địa tối đen, bốn phía chỉ còn lại khí tức tử vong. Rõ ràng có người đã tiến vào đây trước hắn một bước, nhưng Mười Một lại không cảm giác được dấu hiệu có người xung quanh. Chỉ có thể có hai cách giải thích, một là không có ai cả, người vào trước hắn đã hoàn thành mục đích rồi bỏ đi. Hai là người kia vẫn còn ở đây, còn năng lực của hắn thậm chí còn vượt qua cả Mười Một. Với năng lực của Mười Một bây giờ, cho dù một con gián chạy qua cũng không thể thoát khỏi cảm ứng của hắn, thế mà hắn không cảm giác có dấu vết của người này. Nếu người nọ thật sự còn ở đây, chỉ sợ sẽ là đối thủ có thực lực tương đương với hắn từ khi hắn xuất đạo tới nay. Một người cho dù có che dấu khí tức của mình lợi hại tới đâu đi nữa, hắn dù sao cũng phải là một con người, phải hít thở không khí. Máu trong thân thể luôn luôn lưu động, trái tim cũng phải bảo trì nhịp đập, hơn nữa từ những lỗ chân lông trên thân thể cũng phát sinh ra nhiệt độ. Có lẽ có người cho là hoang đường, nghe tiếng hít thở, nghe tiếng tim đập còn có thể giải thích được, nhưng của cảm thụ sự lưu động của máu đối phương hay nhiệt độ, thì chắc đó không còn là người nữa rồi. Kỳ thật đây chỉ là ý nghĩ của người thường, nhưng đối với một cao thủ đã chính thức tu luyện võ thuật đạt tới trình độ nhất định mà nói thì việc này cũng không phải là cái gì khó khăn. Cao thủ có cảm giác đối với ngoại giới đạt tới một cảnh giới mà không phải một người chưa tu luyện có thể giải thích được. Những thứ võ học cổ đại như trích hoa phi diệp, một ngón tay xuyên qua bức tường cũng không phải chỉ có những xảo thuật trong phim mới tồn tại.

Mười Một vốn là một sản vật từ cải tạo gien sinh ra, lý luận về gien của tiến sĩ Tần là muốn phát huy tất cả tiềm năng trên thân thể loài người, đạt tới trình độ hoàn mỹ nhất. Mười Một mặc dù vật thí nghiệm đời thứ nhất, nhưng năng lực của hắn cũng không phải một người bình thường có khả năng so sánh được. Thân thể khắp nơi cơ hồ đã đạt tới cực hạn mà một thân thể bình thường có khả năng phát huy. Sau khi Lục Dương truyền thụ võ học tâm pháp của Long Gia, mặc dù chỉ là ngoại tầng tâm pháp của Long Gia thôi nhưng đã là võ học cổ được lưu truyền từ một võ học thế gia thì làm sao một công phu bình thường có thể so sánh được chứ. Đến cả Lục Dương vốn là một võ học đại tông sư mà còn phải vô cùng tán thưởng Long Gia ngoại tầng tâm pháp cơ mà. Sau đó Tiến Sĩ Điên lại tiến hành cải tạo cơ bắp và thân thể cho hắn. Cùng với những tiến hóa về gien, bây giờ chỉ có thể dùng một chứ quái vật mới có thể hình dung được Mười Một. Mặc dù không có chiêu thức hoa lệ, nhưng một khi hắn thật sự ra tay, tin rằng đến cả cao thủ mạnh nhất tổ võ học Long Hồn cũng không thể không dùng hết sức. Mặc dù hắn không có nội công thâm hậu, nhất là sau lần chết đi sống lại đó, thì Long Gia công phu của hắn lại một một lần nữa được tu luyện. Nhưng sức mạnh từ thân thể hắn sinh ra cũng đủ để đánh cho một khí công đại tông sư một kích mất mạng. Với một quái vật như thế mà không ngờ cũng không thể phát hiện được có người tồn tại xung quanh. Nếu thật có người ẩn tàng từ một nơi bí mật gần đó thì thực lực của người này chỉ sợ không thể dùng chữ kinh khủng để hình dung được.

Mười Một trước giờ không bao giờ khinh địch, càng không bao giờ đại ý, hắn có thể sống được cho tới ngày hôm nay cũng nhờ có thực lực. Mặc dù không tìm thấy dấu vết của người nào, nhưng hắn vẫn vận dụng hết năng lực cảm nhận ngoại giới để phòng ngừa những bất ngờ.

Đột nhiên, một cột sáng từ căn phòng bên trong lóe lên. Lưng Mười Một quay về cửa đại môn, một tay giơ đèn pin mini lên, một tay nắm Thiên Trảm, vô cùng cẩn thận theo cột sáng đó lần tìm khắp ngõ ngách. Dưới ánh sáng nhàn nhạt đó, những bài thiết bên trong kho bảo hiểm được chiếu sáng rõ rệt.

Không có ai cả, Mười Một rất cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách của kho bảo hiểm này, thậm chí đến cả những góc khuất và trần nhà cũng không bỏ sót, thế mà vẫn không phát hiện ra thân ảnh của ai cả. Bên trong kho bảo hiểm năm mươi mét vuông chỉ có mấy cái tủ khổng lồ, trên những cái tủ để rất nhiều những đồ cổ quí giá, từng khối vàng lớn cùng với vô số hiện kim. Nếu nói lầu năm là gian triển lãm bảo vật giá trị liên thành thì tài sản ở nơi này phải dùng câu phú khả địch quốc. Thật sự rất khó tưởng tượng một quốc gia nghèo như Indonesia không ngờ có thể lại tích tụ được tài sản lớn như thế, hơn nữa những thứ đó đều thuộc về Hoa Nhài Đen.

Mười Một cẩn thận đề phòng bốn phía rồi từ từ tiến tới một cái tủ chứa bảo vật, mặc dù đã khẳng định bên trong kho bảo hiểm không có ai, nhưng hắn cũng vẫn rất cẩn thận, dù sao hắn cũng chỉ có một cái mạng.

Bên ngoài cái tủ lớn thứ nhất có để rất nhiều vàng khối, khi cột sáng đèn pin chiếu tới nơi những khối vàng này thì quang mang phản xạ từ những khối vàng hắt ra khắp kho bảo hiểm làm khắp nơi ánh lên một tầng kim sắc. Có hơn bảy mươi khối vàng, nếu đem những khối vàng ra ngoài thì phải là một số tiền khổng lồ. Nhưng Mười Một không có hứng thú với nó, chiếc đèn pin chỉ lướt ngang qua mấy khối vàng lung lay vài cái rồi lướt sang bên cạnh. Bên cạnh những khối vàng có để ba thanh kiếm và ba thanh đao, trong đó ba thanh kiếm đều thuộc loại kiếm cổ, mặt ngoài vỏ kiếm có khắc một con cự long đang bay lên. Đó là biểu tượng của Trung Quốc, do đó Mười Một thấy ba thanh kiếm này thì không cần suy nghĩ nhiều lập tức đút ngay vào ba lô sau lưng. Ba thanh đao còn lại đều là đao của võ sĩ Nhật. Mười Một chỉ nhìn thoáng qua rồi trực tiếp bỏ luôn. Tủ này ngoại trừ ba thanh đao này không còn có gì khiến cho hắn chú ý nữa, còn lại toàn là trân châu mã não, mặc dù trân quý nhưng Mười Một không thèm quan tâm. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tìm tòi một lượt xong, Mười Một lại dời bước đi tới cái tủ thứ hai. Phía ngoài đều là đều là hiện kim của rất nhiều nước. Môi tệ không ít hơn ba trăm vạn, tiền Long quốc cũng phải hơn một trăm vạn, nhiều nhất là tiền Indonesia. Xem ra do Indonesia thường xuyên bạo động, nên đệ nhất hắc bang Hoa Nhài Đen cũng không dám đem toàn bộ số tiền gửi vào ngân hàng, mà đem cất dấu vào kho bảo hiểm của mình cho chắc ăn. Tầng cuối cùng tất cả đều là những giấy tờ. Vừa thấy là biết là những bản đồ trên đảo này, Mười Một chỉ nhìn lướt qua, chuẩn bị bước sang cái tủ thứ ba.

Lúc này bỗng hắn đột nhiên dừng lại, vì ở một chỗ gần tay hắn, khóe mắt hắn bỗng lướt qua thấy một xấp hồ sơ lại hiện ra một mảng màu vàng. Mảnh giấy đó vốn từ trắng biến thành vàng khẳng định cũng khá cũ rồi, do đó Mười Một tỏ vẻ hơi tò mò rút tờ giấy này ra. Tờ giấy này cũng vẽ những sơ đồ gì đó, nhưng không phải là sơ đồ trên đảo, cũng không phải bản đồ đường sá. Ngược lại, có những nét vẽ ngoằn ngoèo bất quy tắc như lưới nhện. Tất cả lộ tuyến đều cong queo, giao thoa với nhau kéo dài ra bốn phương tám hướng, còn mỗi một con đường lại có giao thoa với những đường khác, nối với nhau thành một không gian hình tròn.

Mười Một nhìn qua vài lần, hoảng sợ phát hiện ra tờ giấy này chính là sơ đồ của căn cứ Lưỡi Hái Tử Thần mà hắn vừa mới tiến vào không lâu trước đó. Từ nét ố vàng trên tờ giấy đó thì tờ giấy này phải được vẽ ra hơn mười năm rồi, chẳng lẽ căn cứ Lưỡi Hái Tử Thần, đã tồn tại như vậy hơn mười năm rồi sao? Nói như vậy căn cứ bây giờ đã được cải tạo rồi, chứ mấy cái khóa mật mã công nghệ cao tuyệt không phải là kỹ thuật của mười năm trước.

Mười Một có thể nhận ra bản đồ này là căn cứ của lưỡi hái tử thần vì lộ tuyến thông đạo ở đó so với lộ tuyến hắn đi qua giống hệt nhau, từ cánh cửa cho tới thang lầu. Chỉ khác là bản đồ vẽ ra một cái thang thẳng, nhưng ở căn cứ lại là một thang xoắn. Từ thang lầu đi xuống là nơi Mười Một đã đi qua, trên bản đồ có thể tìm kiếm được cả, kể cả "Nuôi dưỡng tràng", kho quân nhu, khu nghỉ ngơi và phòng thí nghiệm chính. Trước kia ở đó hắn không biết là như thế nào, nhưng thấy bản đồ này thì Mười Một mới biết được nguyên lai vận khí của mình thật sự quá tốt, nếu không theo như những lối đi phức tạp như trên bản đồ này, tựa như một mê cung vậy. Nếu lúc trước không có Bố Lộ dẫn đường, chỉ sợ hắn đi đến sáng cũng không có khả năng tìm được mục tiêu. Hơn nữa hắn chỉ đi qua một khu vực chưa tới một phần năm của cả căn cứ. Nơi này có chừng sáu mươi khu khác nhau. Mà hắn tưởng rằng khu nghỉ ngơi lớn nhất thì thực ra lại không phải là khu vực lớn nhất, phía sau đó còn có một khu vực trống rất lớn. Hẳn là căn cứ quân đội bí mật mà Bố Lộ có nói qua.

Khẽ thở dài một tiếng, may mà hắn gặp Bố Lộ, nếu không lúc này hắn cũng không có khả năng đứng ở chỗ này. Mặc dù không biết Hoa Nhài Đen làm sao có được bản đồ này, nhưng bây giờ không quan trọng nữa rồi, căn cứ đó đã bị hủy thì lấy bản đồ để làm chi? Mặc dù Mười Một chỉ phá hủy một phần năm căn cứ, nhưng vậy là đủ rồi. Bởi vì đích mục của hắn chính là phá hỏng kế hoạch của tiến sĩ Tần, chứ không phải giết sạch mọi người bên trong.

Vốn đang định trả tấm bản đồ trở về, nhưng vừa vươn tay ra, đột nhiên hắn nhận thấy cái gì là lạ, một lần nữa kéo trở về nhìn kỹ lại. Nếu lúc này Lãnh Dạ ở bên khẳng định bị dọa nhảy dựng lên, bởi vì hai mắt Mười Một nhìn chằm chằm vào bản đồ này, trên mặt lộ ra thần sắc hoảng sợ, dường như nhìn thấy cái gì kinh khủng lắm. Nhưng đến giết người Mười Một còn không sợ, thì trên đời này rốt cuộc còn có cái gì đáng để hắn sợ hãi? Huống chi hắn chỉ nhìn một mảnh bản đồ giấy thôi mà.

Thật lâu sau, sắc mặt Mười Một mới dần dần khôi phục bình tĩnh, chỉ là ánh mắt lóe ra sắc thái khác thường. Hắn nhè nhẹ đút bản đồ đó vào túi mình, sau đó không thèm liếc mắt nhìn cái tủ này nữa, tiếp tục đi tới bên kia.

Tủ thứ ba cơ hồ đều là đồ cổ và ngọc, trong đó phần lớn là đồ cổ. Bên trong có rất nhiều thứ đồ cổ đến từ khắp nơi trên thế giới, ví dụ những cái bình bằng vàng có khắc hình động vật hình người của Ai Cập, những chữ thập bằng vàng của quân viễn chinh thập tự phương tây, nhiều nhất là những cổ vật đến từ Trung Quốc. Mười Một thậm chí còn phát hiện một hổ ấn lục sắc bằng ngọc, đó là soái ấn dùng điều binh khiển tướng thời cổ đại, chỉ là Mười Một vốn một khiếu không thông đối với cổ vật nên nhìn không ra soái ấn này liên quan đến vị tướng nào, thuộc niên đại nào. Mặc kệ cổ vật hay ngọc ngà, cứ những vật gì nho nhỏ xuất xứ từ Trung Quốc là Mười Một đều nhét cả vào ba lô trên lưng mình. Hắn còn lấy ra một cái túi lớn màu đen, đem những vật lớn hơn cho vào đó.

Mặc dù tay Mười Một không ngừng nhét các đồ vật vào túi và ba lô, nhưng hắn vẫn luôn luôn đề phòng mọi thứ bên ngoài. Khi hắn đang nhét một cái đồng giác vào bao, đột nhiên có cảm giác báo động, cả người không hề có một dấu hiệu nào đã lùi ra ngoài. Cũng đồng thời khi đó, một đạo hàn mang xẹt qua cổ hắn, mặc dù không tạo thành thương tổn gì với hắn, nhưng hàn khí trong nháy mắt đã rạch vào lớp da cổ của hắn. Một đao đó vừa nhanh vừa độc, hơn nữa không một tiếng động, đao đã lướt vào động mạch cổ rồi. Nếu không phải Mười Một cảnh giác né trước một bước, chỉ sợ lúc này cổ hắn đã bị rạch thủng rồi.

"Xoảng!" Vì Mười Một lăn về phía trước, thân thể ép vào cái túi trước người, chắc là ép vỡ vài món đồ sứ bên trong rồi. Đồng thời hắn cũng âm thầm kinh ngạc, rốt cuộc là ai có thể tới gần hắn như thế mà không bị hắn phát giác? Phải biết rằng Mười Một vẫn một mạch chú ý những dị động ở bên ngoài, cho dù là là những cao thủ bậc nhất như Lục Dương thậm chí cả Bàn Phật cũng không có có khả năng tới gần hắn mà không bị hắn phát hiện. Dù sao một người cho dù che dấu tốt đến đâu cũng sẽ có dấu vết có thể tìm ra. Lúc trước Mười Một bị Bàn Phật bịt mắt tới gặp Lục Dương, mặc dù không nhìn thấy cũng không nghe được tiếng bước chân của hắn, nhưng Bàn Phật cũng là người, mọi người đều phải hít thở, mặc dù rất nhẹ nhưng hắn vẫn nghe ra được, hơn nữa người sẽ phát ra nhiệt năng, do đó Mười Một mới có thể một mạch đi theo bên người hắn. Nhưng người này đến gần Mười Một mà hắn không hề phát giác, tựa như người đó không hề hít thở, tim không đập, không có thân thiệt, nhẹ nhàng như một khối không khí, mãi đến khi đao trong tay hắn sắp cắt đến gần sát lớp da thì Mười Một mới giật mình phát giác ra chút hàn khí.