Nhân Gian Băng Khí

Chương 337: Tử thần đích liêm đao(trung)

Trong khi Mười Một còn ở trong "Ma Quỷ" huấn luyện doanh, trong giới lính đánh thuê từng xuất hiện hai tổ chức đánh thuê, bọn họ phân biệt là "Vận Mệnh" và "Tử Vong Chi Môn". Mười Một nhớ rõ ràng, lúc đó giáo quan từng giảng giải rất kỹ và nhấn mạnh về phương thức của hai tổ chức chiến đấu này. Giáo quan cho rằng, "Tử Vong Chi Môn" thì mọi thành viên đều là người điên, phương pháp đánh phá rất điên cuồng, loại điên cuồng tấn công không quan tâm tới tính mạng này làm người cựu chiến binh của giới đánh thuê tới tận bây giờ vẫn còn lạnh người. Còn bên "Vận Mệnh" lại hoàn toàn bất đồng. Trong giới đánh thuê, "Vận Mệnh" được xem như một quân đội được huấn luyện, có tổ chức, có kỷ luật, mỗi một thành viên đều có thân thủ rất lợi hại, hơn nữa phối hợp với nhau vô cùng ăn ý. Phương thức tác chiến "Vận Mệnh" thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả một quân đội chính qui. "Vận Mệnh" từng một lần được sự ủy nhiệm của cố chủ đối kháng với một quân đội tư nhân, sau khi tiêu diệt đối phương xong bên mình vẫn còn giữ nguyên được lực lượng, kỉ lục "Tử vong bằng 0" này bắt đầu được lan truyền khắp nơi.

Hai tổ chức đánh thuê vô cùng thần bí này nhanh chóng quật khởi, một đánh giết điên cuồng, một lần chiến đấu đều đem một đại lượng binh lực, dùng phương thức tác chiến biển người "Cả tổ kiến có thể cắn chết cả voi" Cuối cùng cũng giành được thắng lợi. Bên kia lại thủy chung giữ nguyên tỷ lệ thương vong gần như bằng không, mỗi lần đều lấy ít thắng nhiều, sau khi diệt sạch đối phương xong thì mình vẫn còn bảo trì tỷ lệ thương vong thấp nhất, bởi vậy hai tổ chức đánh thuê này bắt đầu danh chấn cả giới đánh thuê. Đáng tiếc hai tổ chức này chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn như sao buổi sớm, vừa quật khởi xong thì không đến năm năm lần lượt tiêu thanh biệt tích, sau đó dần dần bị mọi người quên lãng.

Trước khi Mười Một xuất đạo, cũng là lần đầu tiên nhận nhiệm vụ bảo tiêu thì "Tử Vong Chi Môn" và "Vận Mệnh" đã trước sau thoái lui ra khỏi giới đánh thuê, chỉ còn lưu lại những mẩu thoại trong lúc trà dư tửu hậu thôi.

Nhưng lúc này, Mười Một lại một lần nữa gặp một trong những tổ chức đó - Tổ chức "Tử Vong Chi Môn".

Vừa thấy hai cỗ thi thể xong, Mười Một biết công xưởng này quả thật có mật thất, hơn nữa cửa vào là ở bên trong phòng lạnh. Chỉ có di chuyển giữa hai nơi có nhiệt độ chênh lệch kinh khủng thì những người này mới phải mặc loại trang phục chống lại nhiệt độ như thế, hơn nữa lúc trước bộ cảm biến nhiệt độ ở mắt trái hắn đã khám phá ra một luồng khí nóng, hắn đã đoán quả thật cửa vào mật thất phải ở trong phòng lạnh. Còn ra khỏi cửa đó sẽ là một không gian rất khô nóng.

Nghĩ thế, Mười Một đi dọc theo phòng lạnh bắt đầu tìm tòi. Không bao lâu sau quả thật đã phát hiện ra một cánh cửa. Nói là cửa, không bằng nói là bức tường băng di động. Bề ngoài nó giống như đúc với vách tường bên cạnh, cũng bao trùm bởi một lớp băng rất dày. Hơn nữa cũng không biết người kiến tạo ra nơi này dùng thủ pháp gì để che dấu, băng trên cửa và miếng băng trên bức tường kế bên không ngờ lại không có vết nứt rõ ràng nào, nếu chỉ liếc mắt thì dễ dàng sẽ bỏ qua. Nhưng Mười Một lại chú ý tới thấy băng trên cửa này có vẻ bóng hơn bên cạnh, hình như là thường xuyên có người lấy tay sờ mó và ấn vào mới tạo thành bộ dáng này. Hắn thử lấy tay đặt tại vào lớp băng, nơi bóng nhất rồi dùng sức thôi động. Quả thật có thể đẩy bức tường này lui về phía sau một chút, lộ ra một khe hở vừa vặn chen vào một người. Cửa ngầm này rất làm rất công phu. Nếu không phải dùng khí lực rất lớn thì nó căn vốn bất động, chẳng trách những người đó không hề lo lắng sẽ bị người khác dễ dàng phát hiện ra. Hơn nữa cửa ngầm được thiết kế ở rất sâu trong phòng lạnh, phỏng chừng cũng không có ai có tài năng, ở một trạng thái không được bảo vệ mà lại tìm được nơi này.

Cách cửa ngầm bị Mười Một phát hiện ra sau khi dẹp bỏ tất cả những thi thể đầy dòi bọ ra. Từ cửa ngầm bước ra là một hành lang tối đen, hài và hẹp. Mười Một lặng lẽ tính toán một chút. Hành lang là vừa ở ngay phía sau vách tường lúc trước có khối băng bị nứt, nói cách khác khí nóng quả thật từ nơi này lưu thông tới. Hành lang rất dài, ước chừng phải tới năm, sáu mươi thước. Hơn nữa bên trong tối đen như mực. Nếu không dùng đèn pin thì căn bản không nhìn thấy gì cả. Nhưng ở cái địa phương thần bí này thì chỉ cần một người có kinh nghiệm là biết, ngàn vạn lần không thể sơ ý mở đèn pin, nếu không rất dễ dàng bị bại lộ thân phận. Người bình thường thì lựa chọn sử dụng kính nhìn ban đêm, nếu không có dụng cụ thì chỉ còn cách biết khó mà lui về chuẩn bị trang bị, nếu dám xông vào nơi tối tăm như thế này cơ bản đều là đám nghé con điếc không sợ súng.

Mười Một không cần kính nhìn ban đêm vì mắt trái của hắn đã được trang bị công năng nhìn ban đêm, so với việc sử dụng kính nhìn hồng ngoại ban đêm còn rõ ràng hơn.

Kính nhìn ban đêm phân làm hai loại, một loại là kính nhìn được ánh sáng yếu ớt ban đêm, một loại là dùng hồng ngoại. Kính lợi dụng ánh sáng yếu ớt ban đêm là loại kính phóng đại những ánh sáng yếu trong đêm, nhưng không có tác dụng dưới tình huống thiếu ánh sáng, kính nhìn ánh sáng yếu ban đêm căn bản nhìn không thấy được đồ vật, do đó loại kính này chỉ sử dụng ở những nơi có ánh trăng dã ngoại.

Còn kính hồng ngoại ban đêm lại chuyển tia hồng ngoại thành ánh sáng có thể thấy được. Kính hồng ngoại nhìn ban đêm phân làm hai loại, một loại là chủ động thức, một loại là bị động thức, chủ động thức là loại kính phát ra một luồng ánh sáng hồng ngoại, chiếu vào vật thể rồi bị phản xạ trở về, tương đương với đèn pin. Ưu điểm là không cần ánh sáng và nguồn hồng ngoại, khuyết điểm là tiêu hao nhiều nguyên liệu, hình ảnh mờ, hơn nữa dễ bị bại lộ. Trong màn đêm nếu đột nhiên có một luồng hồng ngoại chiếu ra ngoài thì sẽ khiến cho người bị quan sát chú ý. Nguồn tại http://Truyện FULL

Bị động thức là đem tia hồng ngoại mà vật thể tự thân phát ra phóng đại chuyển hóa thành ánh sáng có thể thấy được, nhưng phải có nguồn phát ra hồng ngoại. Tuy nhiên đại đa số các vật đều sinh ra nhiệt lượng đều có thể chuyển thành tia hồng ngoại, ví dụ như sinh vật, xe cộ, ngọn lửa. Kính hồng ngoại bị động cũng không nhìn được đồ vật. Trên thị trường thường bán đều là kính ánh sáng yếu và kính hồng ngoại bị động thức, còn kính hồng ngoại chủ động chủ yếu do quân đội sử dụng là chính.

Tiến Sĩ Điên tạo cho Mười Một con mắt có công năng đặc biệt, đồng thời nhìn được cả ánh sáng yếu, có thể chủ động tùy thời tiến hành chuyển đổi. Việc này ngoài trừ Tiến Sĩ Điên phỏng chừng không có ai có thể đem ba loại kính nhìn ban đêm có công năng khác nhau tất cả đều tập trung vào một nhãn cầu, do đó theo một cách nói khác, Tiến Sĩ Điên quả thật là một thiên tài trước nay chưa từng thấy. Lúc này Mười Một đang sử dụng kính hồng ngoại chủ động thức, mặc dù trực tiếp từ đồng tử của hắn bắn ra một tia hồng ngoại, nhưng nếu so với trực tiếp sử dụng đèn pin thì tốt hơn nhiều, ánh sáng tia hồng ngoại rất ngưng tụ, ánh sáng của đèn pin khuếch tán, nên khi cần lựa chọn một điểm nhất định thì tia hồng ngoại có ưu điểm hơn đèn pin. Huống hồ tại đây trong hoàn cảnh không có nguồn hồng ngoại thì ngoại trừ sử dụng tia hồng ngoại chủ động thức thì chẳng còn lựa chọn nào khác cả.

Hắn đang dùng kính hồng ngoại chiếu ra tia hồng ngoại bắn tới mọi vật rồi phản xạ về mắt trái chuyển về thần kinh thị giác, mặc dù các vật đều biến thành lục sắc, nhưng độ nét quả thật rất cao, đáng tiếc phạm vi bao phủ cũng không rộng. Phải chuyển động không ngừng mới có thể nhìn được một vùng kha khá.

Vừa mới tiến tới chưa được mấy bước, Mười Một đã phát hiện ra hai bên đầu tường phía trước đều gắn máy dò nhiệt, chỉ cần có nguồn nhiệt từ phía dưới truyền lên là sẽ bị ghi lại ngay. Quả là cách bố trí rất cao, trong hoàn cảnh tối đen thì hầu như ai cũng không chú ý tới trên đầu mình còn có máy cảm ứng nhiệt, một khi bị máy cảm nhịêt ghi nhận phía dưới có nguồn nhiệt chạy qua, người bên trong khẳng định sẽ biết có người xâm nhập. Nếu chỉ là máy kiểm tra bình thường, trong một địa phương không có ánh sáng, trang bị camera cũng coi như gắn một cái mắt mù, không thể có tác dụng bằng máy cảm nhiệt.

Bất quá máy cảm nhiệt cũng giống như máy quan sát, đều có nhược điểm rất lớn, Mười Một có khá nhiều phương pháp dễ dàng giải quyết,

Hắn lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất đồng thời cũng ít tốn sức nhất. Hắn ở Long Hồn có thân phận là "Băng Sát Thủ", đương nhiên có liên quan, cũng là nói về năng lực của hắn. Năng lực khống chế băng.

Hàn khí bắt đầu từ các lỗ chân lông trên toàn thân Mười Một từ từ tỏa ra ngoài, dần dần bao trùm cả người hắn. Nếu lúc này có ánh sáng thì sẽ phát hiện chung quanh thân thể hắn có màn sương mù băng giá chạy vòng quanh. Màn sương này chỉ vừa đủ để ngăn nhiệt lượng trên thân thể hắn tản mát ra, bây giờ cho dù có tìm cái máy cảm nhiệt xịn nhất trên thế giới đặt ngay hắn trước mặt hắn để cảm nhiệt, chỉ sợ cũng không thể nào phát hiện ra nhiệt lượng trên thân thể hắn.

Khi hàn khí đã bao trùm toàn thân Mười Một, hắn mới nhanh chóng đi tới đầu tường bên kia, dùng sức nhảy lên tường. Cả người lăng không bay lên hướng về phía máy cảm nhiệt cách mặt đất gần hai thước. Khi tay hắn có thể gần chạm vào máy cảm nhiệt thì Mười Một nhanh chóng đem các thiết bị che lấp đã được chuẩn bị trước gắn vào trên mặt của thiết bị. Loại thiết bị này đồng thời áp dụng cho cả camera và máy cảm nhiệt, nguyên lý hoạt động của nó là phát ra một đạo sóng điện từ trên bề mặt màn hình. Vì sợ có thể gặp nhiều loại máy khác nhau, do đó Mười Một chuẩn bị trước danh sách gồm rất nhiều loại thiết bị đa dụng. Vốn loại thiết bị này có tiền cũng không mua được, nhưng chỉ nhờ có thế lực của Thanh bang cộng thêm với sự âm thầm hỗ trợ của Long Hải Du thì Vu Quang Hải có khả năng kiếm được tới mười mấy cái.

Mười Một lại dùng phương pháp đồng dạng giải quyết các máy cảm nhiệt còn lại, vốn hắn cũng có thể không cần phải làm lắm chuyện như vậy, nhưng hắn bây giờ không thể không giải quyết trước mấy thứ phiền toái này. Nguyên nhân đã phần cuối bí đạo rất có thể có nguồn nhiệt mãnh liệt, nếu hắn mở cửa ra thì nhiệt lưu bên trong sẽ tràn ra, vậy máy cảm nhiệt sẽ chụp lại những luồng khí nóng, người bên trong cũng chỉ biết cửa bị mở.

Giải quyết xong hai thiết bị cảm nhiệt, Mười Một cẩn thận đi thẳng tới, rốt cục đi tới cuối bí đạo, nơi này chỉ có một cánh cửa kim loại dày nặng. Trên cánh cửa có khắc một đồ án, cánh cửa hình vòm, trong cánh cửa có một bộ xương khô.

Tử vong chi môn. Đây là là tổ chức cùng nổi danh với "Vận Mệnh" năm đó, dùng phương thức tác chiến biển người không sợ chết điên cuồng công kích – biểu tượng của "Tử Vong Chi Môn".

"Tử Vong Chi Môn" từ sau khi quật khởi bỗng nhiên tiêu thanh biệt tích tới nay cũng đã tám năm rồi, không ai biết họ là người từ đâu tới, chỉ biết "Tử Vong Chi Môn" có những chiến sĩ quyết tử vô cùng hợi hại. Hơn nữa họ đánh nhau rất điên cuồng, mỗi lần đánh đều lấy cứng chọi cứng. Giáo quan từng nói rất kỹ - "Tử Vong Chi Môn" mỗi khi chiến đấu đều dùng "Bức tường người " để giành thắng lợi, đặc điểm công kích là lấy mạng đổi mạng. Dường như chiến sĩ của họ đều không biết đau, cũng không sợ chết, cho dù trên chiến trường có trúng vài viên đạn, chỉ cần còn có thể có cơ hội cử động được là đứng lên tiếp tục xung phong. Địch nhân như vậy là thứ đáng sợ nhất, đáng tiếc toàn thế giới không ai biết "Tử Vong Chi Môn" làm sao có thể huấn luyện được một nhóm rất nhiều binh lính không hề sợ chết như vậy, hơn nữa còn không biết binh lính đó rốt cuộc là từ đâu mà ra. Chỉ biết là mỗi lần chiến đấu thì quân số của "Tử Vong Chi Môn" nhiều vô số, hơn nữa vẫn còn dự trữ, "Tử Vong Chi Môn" trong tám năm quật khởi tổng cộng số người chết đã vượt qua hơn bốn trăm người, số người chết còn vượt xa cả một binh đoàn lính đánh thuê. Toàn thế giới cũng chỉ có mấy tổ chức đánh thuê nổi tiếng mới có thể có nhân số so sánh cùng "Tử Vong Chi Môn".

"Tử Vong Chi Môn" kỳ thật cũng không gọi là "Tử Vong Chi Môn", tên này cũng là do những người ngoài đặt ra. Lúc vừa mới bắt đầu tổ chức này không có tên, bọn họ trước nay không hề xưng tên, hơn nữa ngoại trừ những nhiệm vụ chiến đấu rất lớn, còn những nhiệm vụ nhỏ hơn thì không nhận. Do biểu tượng thân phận của họ là một khung cửa hình vòm, bên trong có khắc một bộ xương khô, có người thấy nó giống như cửa vào địa ngục, phía sau cánh cửa đúng là thế giới tử vong, do đó danh tự "Tử Vong Chi Môn" cứ như vậy lan truyền. Còn "Tử Vong Chi Môn" cũng không lên tiếng đính chính, tựa như cũng đồng ý với cái tên quái dị này.

Cùng nổi danh với "Tử Vong Chi Môn" là "Vận Mệnh". Nói bọn họ nổi danh vì không chỉ họ có thực lực, mà còn vì họ rất thần bí. "Vận Mệnh" chỉ trong một đêm đã quật khởi, biểu tượng thân phận là một cánh tay nam giới to lớn, hữu lực đang mở ra, như là muốn nắm bắt một vật gì đó. Nhân số "Vận Mệnh" đến nay không ai rõ, chỉ đoán rằng có lẽ không nhiều lắm. Hơn nữa "Vận Mệnh" cùng "Tử Vong Chi Môn" cũng có vài điểm rất tương tự, tỷ như là bọn họ ngoại trừ nhiệm vụ chiến đấu ra, các nhiệm vụ khác một mực không nhận. "Tử Vong Chi Môn" chỉ nhận các nhiệm vụ chiến đấu, ví dụ thu hồi bí mật của một quốc gia, thanh trừng mấy đội quân tư nhân của một nước nào đó hoặc là san bằng một tổ chức lớn. Nhưng "Vận Mệnh" thì bất chấp nhiệm vụ lớn nhỏ gì, chỉ cần là nhiệm vụ chiến đấu là sẽ tiếp nhận.

Giáo quan từng cẩn thận giảng giải về phương thức tác chiến của "Vận Mệnh", phương thức chiến đấu "Vận Mệnh" rất đặc biệt, quan trọng nhất là phối hợp tác chiến tuyệt đối ăn ý, hơn nữa tỷ lệ tử vong bằng không cộng với hiệu suất làm việc cao đã tạo một truyền kỳ thần thoại trong gới đánh thuê.

Trong tổ chức "Vận Mệnh", có một nhân vật rất nổi tiếng trong giới đánh thuê, tên gọi của hắn "Vận Mệnh 13". Thành viên "Vận Mệnh" đều dùng số thứ tự để mệnh danh, " Vận Mệnh 13" là số thứ tự. Truyền thuyết nói rằng "Vận Mệnh 13" mỗi khi xuất hiện trên chiến trường là chắc chắn thắng lợi, truyền thuyết còn nói " Vận Mệnh 13 " mỗi khi xuất hiện chiến đấu, thì tỷ lệ tử vong của đối phương tăng lên rất cao. Tin tức cho thấy rằng,"Vận Mệnh" từ khi phát triển đến những phút cuối cùng, đã có mấy lần họ phái ra hơn mười đội viên tạo thành một tiểu tổ đi chấp hành những nhiệm vị chiến đấu rất lớn, mỗi một lần chiến đấu cuối cùng chỉ có sống sót có "Vận Mệnh 13".

"Vận Mệnh" cùng "Tử Vong Chi Môn" đều quật khởi một cách thần bí, cứ như hoa phù dung vừa nở đã tàn, biến mất vô tung, chỉ có lưu lại những truyền thuyết, cùng với "Vận Mệnh 13" thần bí, là một truyền kỳ hấp dẫn.

Hai tổ chức này mặc dù đang đã biến mất trước khi Mười Một xuất đạo, nhưng Mười Một cũng là khá quen thuộc với hai tổ chức này. Vì giáo quan khi giảng về các phương thức chiến đấu của giới đánh thuê, thì đều đề cập đến một tổ chức này. Còn giáo quan giảng nhiều nhất là về người được xưng là "Bộ máy cơ khí giết người" - "Vận Mệnh 13". Giáo quan từng tự hào nói là mình là một trong số những người còn sống khi đối mặt với "Vận Mệnh 13", đáng tiếc sau đó hắn cũng bị trọng thương chỉ có thể thoái lui về tuyến hai, nhận chức quản giáo tại huấn luyện doanh, bởi vậy có thể thấy được giáo quan đánh giá "Vận mệnh 13" cao như thế nào.

"Vận Mệnh" cùng "Tử Vong Chi Môn" từ sau khi thần bí biến mất rốt cuộc không hề có một tin tức nào truyền ra, nhưng lúc này, Mười Một lại một lần nữa không ngờ lại thấy được biểu tượng lịch sử ở bí đạo bên trong nhà máy gia công đồ hộp - "Tử Vong Chi Môn"