Nhân Gian Băng Khí

Chương 328: Tiêu thất đích lịch sử

Tuyết rơi đầy thành bắc kinh

Bắt đầu từ đêm qua, kinh thành bị tuyết rơi đầy, mặc dù tới sáng nay thì tuyết đã thôi rơi, nhưng tuyết đọng một đêm cũng đủ khiến cho cả tòa thành trùm trong màu trắng. Qua một đêm, tất cả các màu sắc khác đều bị bao trùm bằng màu trắng xóa

Tạo hóa thật là rất kỳ diệu, tuyết có màu trắng tinh khiết, tượng trưng cho sự thuần khiết của nhân gian. Nhưng tuyết đọng thành băng thì lại biến thành trong suốt. Còn băng thì lạnh hơn tuyết nhiều, lạnh đến tận xương tủy.

Dường như cả trời băng làm cho người ta buốt giá, cảm giác rất vô tình. Nếu đem băng liên hệ với con người, thì sẽ làm người cảm thấy lạnh như băng.

Tựa như Băng Sát Thủ nổi tiếng thế giới vậy. Thậm chí có người từng hoài nghi tim của hắn có phải là một khối băng làm ra hay không ?

Mọi người chỉ nhìn thấy Băng Sát Thủ máu lạnh vô tình, nhưng ai từng biết hắn thì nói Băng Sát Thủ kia cất giấu trong cơ thể băng giá một con tim cô độc.

Thật sự rất cô độc, ít nhất " Mười Một " vài ngày làm Băng Sát Thủ đã hiểu thấu được điểm này.

Mặc dù hắn có bằng hữu, nhưng mỗi một bằng hữu đều bảo trì một khoảng cách. Dường như luôn luôn có một khoảng cách không thể nào phá bỏ được, hắn vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người.

Mặc dù bên người hắn không thiếu đàn bà, đủ loại mọi tính khí, đáng yêu cũng có, điêu ngoa bốc đồng, lăng nhăng, thậm chí trong đó còn có cả một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nữa. Quanh hắn luôn luôn có đủ loại đàn bà khác nhau, nhưng hắn cho tới bây giờ vẫn chưa hề phát sinh quan hệ với bất kỳ một người đàn bà nào đơn giản là vì không thể. Thân phận của hắn đã quyết định cuộc sống của hắn, thân là một sát thủ, hơn nữa lại là đệ nhất sát thủ danh chấn thế giới hắc ám phương tây, hắn nhất định chỉ có thể phải cô độc cả đời. Mặc dù cũng có thể ngẫu nhiên vui vẻ một chút, nhưng tuyệt không thể sa vào tình cảm, nếu không sẽ có một gánh nặng trầm trọng không dứt ra được. Hơn nữa cho dù có vui vẻ chút đỉnh cũng sẽ không đi tìm đàn bà. Bởi vì, chỉ cần phát sinh một lần quan hệ với các nàng, sẽ trở thành một gánh nặng dứt không ra.

Băng Sát Thủ cả đời tràn ngập một sắc thái truyền kỳ. Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy hắn qua một,màn hào quang đứng trên đỉnh cao xán lạn, nhưng chỉ có " Mười Một " mới rõ ràng mọi thứ, đó là sự cô độc ẩn dấu sau cái truyền kỳ kia.

Buổi tối ngày hôm qua, Nguyễn Thanh Ngữ giống như thê tử rất ôn nhu cộng thêm những hành động bồng bột của thiếu nữ làm cho " Mười Một " không thể không xúc động dục vọng, nhưng cuối cùng hắn cố nén vì hắn biết Mười Một không có khả năng phát sinh quan hệ gì với Nguyễn Thanh Ngữ cả. Mặc dù hắn nắm chắc tám phần có thể khẳng định Nguyễn Thanh Ngữ sẽ không cự tuyệt, nhưng hắn biết hắn không thể. Bởi vì chỉ cần xúc động một lần thì có có thể sẽ hủy diệt cả kế hoạch của tổ chức, hậu quả này hắn không thể gánh chịu nổi

Đột nhiên hắn thấy chán ghét cực độ Mười Một, chán ghét người này. Chán ghét thân phận này, chán ghét tất cả những thứ gì thuộc về hắn. Nếu Mười Một là một hoa hoa công tử, " Mười Một " tin rằng mình lúc này sẽ phi thường vui vẻ. Đáng tiếc hắn không phải.

Không có đàn bà, không có bằng hữu, đến ngay cả cuộc sống cũng không có một chút gì gọi là thú vị cả. Mỗi ngày chỉ có không đấu đá giết người. Mỗi ngày cứ đều đều tiến hành tập luyện thể lực một cách vô vị, " Mười Một " thậm chí hoài nghi hắn đóng giả nhân vật này có phải là một người biến thái, trời sinh tự mình hưởng thụ ?

"Mười Một " cúi người xuống đất nhặt lên một nắm tuyết đặt trong lòng bàn tay. Tuyết gặp nhiệt độ lòng bàn tay bắt đầu từ từ tan chảy, làn nước lạnh giá từ nắm tuyết tan chảy xuống tí tách. " Mười Một " nắm bàn tay lại, đem số tuyết đọng bóp chặt lại, cảm thụ sự băng giá từ nước tuyết tan kích thích từng lỗ chân lông của mình. Nói thật, hắn đã bắt đầu chán ngấy thân phận này rồi, bởi vì cuộc sống của Mười Một thật sự quá nhàm chán. Nếu không phải vì kế hoạch của tổ chức, nếu không phải vì tổ chức hứa cho hắn mấy thứ, hắn lúc này thật muốn lập tức lượm ngay lấy một con đàn bà bên người Mười Một, sau đó làm nháo nhào mọi việc lên để Mười Một tự mình đi thu thập.

Không thể không thừa nhận là những người phụ nữ bên cạnh Mười Một ai nấy đều rất hấp dẫn, các nàng đều có sức hấp dẫn rất lớn với " Mười Một ".

Văn Vi tựa như một đóa hoa tuyết liên trên núi băng, làm cho mọi người không dám chạm vào. Chỉ có thể đứng xa xa nhìn mà không thể thân cận. Tin rằng nếu chinh phục được một người đàn bà như vậy, sẽ tạo cho người ta một loại cảm giác rất thỏa mãn.

Âu Dương Nguyệt nhi giống như một núi lửa. Rực rỡ, huyền ảo, hào quang chói mắt, tất cả mọi người ai ai cũng thấy, cũng có thể cảm thụ được sự nhiệt tình của nàng, nhưng không ai có thể đụng chạm đến nàng, bởi vì núi lửa tuy đẹp nhưng cũng đả thương người. Nếu chinh phục được Âu Dương Nguyệt nhi, sẽ làm cho người ta có một cảm giác mình được bay lên trời, bởi vì đó là giấc mộng của tất cả nam nhân.

Trương Hân Hân giống như một cô gái hàng xóm, vui vẻ, đáng yêu, trong sự vui vẻ lại không mất đi sự thuần chân của thiếu nữ.

Nhưng trong số các phụ nữ đó, hấp dẫn " Mười Một " Nhất là Nguyễn Thanh Ngữ. Bởi vì những người khác tạo cho hắn cảm giác hư ảo cùng mông lung, chỉ có nguyễn Thanh Ngữ là cho hắn cảm giác rất chân thật. Một người sống trong đời thường, sống trong thế giới của ngươi, làm bạn bên người ngươi, thể thiếp, ôn nhu, xinh đẹp, cái quí nhất của nàng chính là, nàng trước giờ không nói gì nhiều, chỉ cần ngươi phân phó chuyện gì, là nàng sẽ không hỏi nguyên nhân mà tận tâm giúp ngươi, cố hết sức làm cho tốt. Cuộc sống của nàng rất cực nhọc, nhưng nàng lại rất lạc quan với cuộc sống, chỉ cần nàng đoàn tụ với ngươi, thì tựa như cả thế giới đều mang một màu sắc tươi sáng

"Mười Một " lại một lần nữa từ từ mở bàn tay ra, tuyết đọng trong lòng bàn tay đã hóa thành một phiến băng mỏng, thả miếng tuyết trong lòng bàn tay cho rơi xuống mặt đất. Sau đó nhè nhẹ thở dài một tiếng.

Chỉ không biết tiếng thở dài này là vì hắn cảm thán cho mình hay là vì ai khác …

"Két! " một tiếng thắng xe kèm theo một luồng gió truyền đến, " Mười Một " chậm rãi thấy một chiếc xe màu đen đỗ xịch trước mặt.

Kính cửa sổ màu cà phê hạ xuống, bên trong lộ ra gương mặt của Thiết Tướng và Mân Côi.

"Băng." Mân côi mỉm cười hướng " Mười Một " gật đầu chào một tiếng, " Mười Một " cũng gật đầu tỏ vẻ đáp lại.

Thiết Tướng hất đầu vào bên trong xe rồi nói: "Lên xe đi."

"Mười Một " mở cửa xe đi vào, vừa đóng cửa xe lại, Mân Côi vội liếc nhìn chung quanh rồi hỏi "Ai, con chó của ngươi đâu?"

"Chó?" " Mười Một " sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến một cái gì đó, sắc mặt hơi biến đổi lại khôi phục như thường

: " Ngươi là nói con chó trắng hả?"

"Đúng a, đúng là con có hồ ly đó. Thật là đáng yêu vô cùng."

"À, không biết chạy đi đâu rồi, đã vài ngày nay không thấy nó rồi."

Mân Côi mấp mấy miệng rồi nói có chút thất vọng: " Khẳng định là bị người ta bắt rồi."

"Có lẽ vậy." Ánh mắt " Mười Một " Nhìn phía Thiết Tướng rồi hỏi: " Không ra khỏi xe à?"

Thiết Tướng cười cười, móc ra một cái đồng hồ đưa tới, nói: " Ta đang làm nhiệm vụ với Mân Côi. Lập tức phải rời bắc kinh rồi. Lần này là do phó tổ trưởng tiện tay bảo chúng ta đưa chiếc đồng hồ này cho ngươi, hắn bảo ngươi tự mình trở về đi, chúng ta không có cách nào đưa ngươi đi được đâu."

"Mười Một " nhíu mày một chút, hỏi: " Ngay cả cho quá giang một thời gian cũng không được sao ?"

Thiết Tướng lấy ra hai vé máy bay phẩy phẩy rồi cười nói: " Đúng là không có thời gian, nếu không nhanh hơn thì có thể sẽ trễ chuyến bay đó."

"Còn nói nữa." Mân côi khổ sở nói: " Ai bảo ngươi và tổ phó nói chuyện phiếm đến quên cả thời gian hả."

Thiết Tướng cười khổ nói: " Ngươi không phải không biết, tổ phó rất lắm chuyện." Dừng một chút hắn lại hướng " Mười Một " nói vẻ áy náy: "Băng, ta thực không thể giúp ngươi được. Hay là ngươi đi theo chúng ta tới phi trường. Sau đó ngươi lái chiếc xe này trở về đi."

Tầm mắt " Mười Một " dừng ở mớ giấy tờ để trong cốp xe phía trước, sắc mặt bình thản "Được."

Thiết Tướng lái xe vào phi trường, cùng với Mân Côi xuống xe rồi giao xe cho " Mười Một ".

"Mười Một " đưa mắt nhìn theo Thiết Tướng và Mân Côi đi vào sân bay xong, sau đó nhanh chóng tìm kiếm xem bên trong có cất lộ tuyến bản đồ đi căn cứ của Long Hồn không, đáng tiếc là bên trong cốp xe không có chứa đựng lấy một mảnh bản đồ nào.

"Mười Một " thở phì ra. Muốn phát tiết sự thất vọng, sau đó lấy máy điện thoại ra bấm một lọat số.

Điện thoại di động còn chưa kịp nối mạng thì trong màn hình điện thoại di động đã thấy xuất hiện người mặc đồ trắng, đội mũ trắng tử, trên mặt cũng mang khẩu trang trắng.

"Thủy mẫu chiến sĩ số Mười Một, có chuyện gì thế ?"

"Ta muốn gặp các lão."

"Chờ chút." Bạch y chiến sĩ hất hất đầu về phía bên cạnh, có thể là bảo với người bên cạnh đi thông báo với các lão, còn hắn tiếp tục trực ở đây chăm chăm nhìn " Mười Một ".

Qua vài phút sau, trên màn hình xuất hiện hình ảnh mà hắn đang chờ đợi.

"Các lão." " Mười Một " Gật đầu chào.

"Số Mười Một, có phải ngươi có tin tức rồi ?"

"Mười Một " Lắc lắc đầu, lấy ra cái đồng hồ mà Thiết Tướng đưa cho hắn nói: " Ta đã liên lạc được với hai người của Long Hồn, bọn chúng chỉ để lại cho ta cái đồng hồ này mà không đưa ta đến Long Hồn." Nguồn tại http://Truyện FULL

"Ồ? Hai người đó là ai ?"

"Một nam một nữ. Nam thì chưa thấy qua, nữ gọi là Mân Côi. Ta đã lục hết file của bọn họ, lát nữa sẽ truyền cho ngươi."

Các lão cười cười nói: "Được. Biết được hai thành viên của Long Hồn, coi như đã có thu hoạch chút đỉnh."

"Các lão. Ta kê tiếp phải làm như thế nào ?"

"Bọn họ có nói với ngươi cái gì không ?"

"Nam nói là phải đi gấp chấp hành nhiệm vụ, không thời gian đưa ta trở về. Đưa cho ta cái đồng hồ này rồi bảo ta tự mà đến Long Hồn."

Các lão trầm tư một lát rồi nói: " Ngươi có đồng hồ, bọn họ khẳng định sẽ liên lạc với ngươi, đến lúc đó tùy cơ ứng biến thôi."

"Rõ."

Lúc này, hình ảnh Các lão trong màn hình điện thoại di động " Mười Một " bỗng quay đầu nhìn sang bên cạnh, cau mày, rồi lại hướng " Mười Một " hỏi: " Còn có chuyện gì đặc biệt nữa không ?"

"Ta mấy ngày kế tiếp có còn ở tại nhà như trước không? "

"Đương nhiên, hơn nữa phải sống rất bình thường đó. Được rồi, ngươi không ve vãn mấy người phụ nữ của Mười Một đó chứ?"

"Mười Một " sợ hãi nói: " Không có."

"Không có là tốt, mấy cô đó ngươi không thể đụng vào ai cả, hiểu chưa ?"

"Rõ."

"Như vậy trước đi." Các lão nói xong trực tiếp cắt máy bộ đàm.

"Hắc hắc, đàn ông háo sắc là rất bình thường. Làm sao không cho phép hắn dê đàn bà? Không phải sợ người kia trả thù chứ ?" Một trung niên nam tử đi đến phía sau các lão.

Các lão cười lạnh một tiếng nói: " Sợ hắn? Hắn chỉ là một thằng điên không cần mạng, không cần phải sợ. Nhưng kế hoạch này rất trọng yếu, không thể để xảy ra sơ sót được."

Trung niên nam tử đi đến bên lão thân rồi đứng đối diện với lão, hai tay để trên máy bộ đàm, cúi người ra phía trước xem xét rồi nói: "Các lão, ngươi một người mà đồng thời phụ trách đến hai kế hoạch, cẩn thận ăn không được bội thực chết à."

Các lão không không đáp lại nói: "Không cần ngươi quan tâm. Nhưng thật ra ngươi sao không đi làm chuyện của mình lại chạy tới chỗ của ta làm gì? Muốn chia phần hả? Tưởng lấy được thông tin ở chỗ ta, hay là muốn nhân cơ hộ kiếm chác ?"

"Ha ha ha ha ……" Trung niên nam tử ngửa mặt lên trời cười to nói: " Ta hèn hạ vậy sao."

Các lão hừ nhẹ một tiếng, nhưng không nói lời nào.

Trung niên nam tử nở nụ cười rồi nói: " Kỳ thật ta đến đây cũng vì công sự. Ừm …… được rồi, nghe nói con Cửu Vĩ Hồ có lịch sử mấy ngàn năm hả?"

"Tin tức của ngươi nhanh nhỉ."

Trung niên nam tử cười cười không ngại nói: " Nhưng theo ta được biết, Cửu Vĩ Hồ năm trăm năm trước đã xuất hiện. Vật này đúng là sống mấy ngàn năm thật sao?"

Các lão nở nụ cười nhẹ rồi nói: " Hai ngàn năm nay không thấy Cửu Vĩ Hồ, Cửu Vĩ Hồ chính thức quả thật chỉ có năm trăm năm thôi. Hơn nữa phỏng chừng trong khi nó bị đóng băng chỉ có mười một tuổi thôi."

Trung niên nam tử giật mình nói: " Là vật đó hả? Không phải nói nó chính là Cửu Vĩ Hồ sao?"

"Cũng có thể nói nó cũng chính là Cửu Vĩ Hồ."

Trung niên nam tử gãi gãi đầu. Có chút hơi ngờ vực rồi tò mò hỏi: " Ngươi lúc thì nói là Cửu Vĩ Hồ, lúc thì nói là không phải, rốt cuộc có phải là nó không? Ta bị ngươi xoay đến hồ đồ rồi."

Các lão liếc xéo hắn một cái rồi giải thích: " Đây cũng là Cửu Vĩ Hồ, nhưng không phải con ở Liệp Tuần Sơn."

Trung niên nam tử mau mày nói: " Cửu Vĩ Hồ có đến hai con ?"

Các lão lắc lắc đầu, nói: " Chỉ sợ hoàn không chỉ có hai." Dừng một chút, hắn nói tiếp

: "Theo như Sở tiến sĩ nghiên cứu thì hai năm trước ở A Nhĩ Ti Tư vô tình phát hiện ra, lúc ấy người đào thấy nó tưởng chỉ là một con tuyết hồ bị đóng băng, vì chín đuôi của nó rất lạ cho nên mới kỳ quái đào ra khỏi băng. Sau lại qua vài tay khác nhau, cuối cùng mới rơi vào tay tổ chức của chúng ta."

Trung niên nam tử giật mình hiểu ra nói: " Nói như vậy, cái con hai ngàn năm tuổi chỉ có ở Italia thôi hả ?"

"Ừm." Các lão khẽ gật đầu.

"A, người Italia đúng là ngu, kiếm được bảo vật mà không tự mình nghiên cứu, lại chuyển tới lui để người ta dễ dàng lấy được."

Các lão cười cười lạnh lùng nói: "Mấy tên leo núi thì làm gì biết tuyết hồ. Định đem nó về đi làm tiêu bản. Chánh phủ Italia căn bản không biết đến sự tồn tại của Cửu Vĩ Hồ, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến một tuyết hồ "

"Vậy ngươi làm sao tìm ra?"

Hai tay Các lão chắp sau lưng, nói: " Không phải ta tìm được. Là Hình Lão tìm được đó, hắn tìm được xong rồi một mạch bí mật trữ trong phòng lạnh, tới gần đây mới đưa cho ta."

Các lão liếc nhìn trung niên nam tử, cười lạnh rồi tiếp tục nói: " Do đó ngươi có vấn đề gì thì đến hỏi hắn, đừng tới tìm ta."

Trung niên nam tử vỗ tay cười nói: " Nguyên lai là như vậy. Ai, cũng không phải ta hỏi đâu, ta cũng phụng mệnh làm việc thôi."

"Hừ." Các lão hừ nhẹ một tiếng nói: " Nếu không phải vì công sự, ta đâu thèm ở đây nhiều chuyện với ngươi như vậy."

Trung niên nam tử cười cười, rồi trầm ngâm nói: " Nhưng Italia làm sao lại có được Cửu Vĩ Hồ?"

Các lão nhìn hắn liếc mắt, nói: " Có cái gì kỳ quái đâu. Cửu Vĩ Hồ đâu phải thuộc về Long Quốc."

Trung niên nam tử chấn động nói: " Ngươi nói cái gì ?"

Các lão suy nghĩ một lát rồi nói: " Cửu Vĩ Hồ rất có thể là khởi nguyên từ một nước nào đó ở phương tây."

"Không có khả năng này, Long Quốc mấy ngàn năm trước đã tương truyền những truyền thuyết về Cửu Vĩ Hồ rồi. Chúng ta chưa hề nghe qua, có những quốc gia khác cũng có truyền thuyết Cửu Vĩ Hồ."

Các lão lắc đầu nói: " Cửu Vĩ Hồ quả thật khởi nguyên từ thế giới phương tây. Italia phát hiện Cửu Vĩ Hồ từ rất xưa, và có những mẫu hóa thạch."

"Nếu là như thế, tại sao chỉ có Long Quốc mới truyền lưu truyền thuyết về Cửu Vĩ Hồ? Cửu Vĩ Hồ tại sao từ thế giới phương tây thiên lí chạy tới phương đông Long Quốc của chúng ta ?"

"Có thể là hoàn cảnh thế giới phương tây không còn thích hợp với chúng nữa. Cũng có thể là Long Quốc có gì đó hấp dẫn chúng nên không thể không quản ngàn dặm mà đi tới."

Trung niên nam tử bỗng dưng nhãn tình sáng lên, bật thốt lên: " Thiên Độ trấn?"

Các lão cười nhạt nói: " Còn không đến nối quá ngu."

Trung niên nam tử xem ra đối với sự châm chọc của Các lão vẫn không tức giận tiếp tục hỏi: " Thiên Độ trấn có vật gì mà có thể làm Cửu Vĩ Hồ từ một nơi thật xa đi tới ?"

"Ta làm sao biết được. Nếu ngươi muốn lập công, cơ hội này quả rất tốt."

"A a." Trung niên nam tử cười nói: " Ta nào dám cướp công lao của ngươi a."

Các lão tiếp tục nói: "Sở tiến sĩ từng dùng kỹ thuật phân tích gen phục chế một con Cửu Vĩ Hồ, còn con Cửu Vĩ Hồ đó dường như với Thiên Độ trấn rất mê luyến, mỗi lần sổng ra lại chạy tới đó."

Trung niên nam tử gật đầu nói: " Chuyện này thực ra ta có nghe nói qua rồi. Ai, nhưng mà lại có phục chế được một Cửu Vĩ Hồ sao?"

"Hẳn là bị người kia mang đi rồi."

Trung niên nam tử hơi nhíu một chút mày: " Mười Một ?"

"Đúng."

"Hắn có khả năng khống chế Cửu Vĩ Hồ sao?"

"Sở tiến sĩ nói, hắn phục chế Cửu Vĩ Hồ thì cũng lấy mấy cái gen của Mười Một, như vậy thì Cửu Vĩ Hồ sẽ cảm thấy Mười Một như là thân nhân của nó, do đó chịu sự khống chế của hắn."

"Chuyện này tại sao không báo tổ chức ?"

Các lão cười nhạt nói: " Buổi sáng ta báo rồi, chỉ có ngươi không biết thôi."

Trung niên nam tử nở nụ cười lạnh rồi hỏi: " Bởi vì Cửu Vĩ Hồ được phục chế cũng thích đi Thiên Độ trấn, do đó ngươi mới hoài nghi nơi đó có chuyện ?"

"Ừm, hơn nữa Italia phát hiện Cửu Vĩ Hồ, tất cả đều nhào nhào lên, cũng không khó đoán ra chân tướng sự thật."

Trung niên nam tử truy vấn nói: " Cái gì chân tướng ?"

Các lão nói: " Cửu Vĩ Hồ hẳn là một chủng tộc khá ít ỏi, hơn nữa khởi nguyên từ phương tây. Không biết vì nguyên nhân gì mà chúng nó kéo nhau sang phương đông sinh sống, cuối cùng tới được Long Quốc thì chết gần hết. Có thể Thiên Độ trấn có vật gì hấp dẫn chúng, còn lại một số ít Cửu Vĩ Hồ ở lại Thiên Độ trấn rồi từ từ phát triển, rồi nổi lên xung đột với loài người. Do đó Long Quốc từ cổ đại bắt đầu có truuyền thuyết về Cửu Vĩ Hồ."

Trung niên nam tử chen vào: " Mãi đến năm trăm năm trước ?"

Các lão lắc đầu nói: " Không đúng, hẳn là khoảng trước năm Trinh Quán."

"Trinh Quán? Đường triều ?"

"Đúng. Theo về tư liệu về Thiên Độ trấn, thì chỉ có thể truy tra được xa nhất là vào những năm Trinh Quán, ngoài ra không tìm thấy những tư liệu khác về Thiên Độ trấn. Ta hoài nghi hẳn là có người của Đường triều cố tình động tay động chân, làm cho tất cả tư liệu về Thiên Độ trấn đều tan thành mây khói."

"Nhưng, tại sao Minh triều năm trăm năm trước lại có xuất hiện Cửu Vĩ Hồ ?"

"Không biết, nếu ngươi muốn biết thêm thì tự dựa vào ngươi đi tìm hiểu lấy. Ta chỉ có thể nói cho ngươi, cái mà năm trăm năm trước bị đóng băng ở Liệp Tuần Sơn chính là Cửu Vĩ Hồ, nhiều nhất chỉ có mười một tuổi, nói cách khác Cửu Vĩ Hồ Đường triều còn sống sót. Cho đến bây giờ rốt cuộc còn có Cửu Vĩ Hồ tồn tại không thì ta không biết."

Trung niên nam tử suy nghĩ rất lâu, đột nhiên đổi chủ đề hỏi: số Mười Một đi làm cái gì ? Không phải chỉ đơn giản là để tìm ra cơ sở của Long Hồn đó chứ ?"

"Việc này không phải trong phạm vi ngươi được biết." Dừng một chút lão nói tiếp: " Ta đi đây." Nói xong, Các lão rốt cuộc không thèm để ý tới trung niên nam tử, xoay người rời khỏi phòng điện đàm.

Trung niên nam tử nhìn về phía các lão bĩu môi, nói thầm: " Xem ngươi kiêu ngạo được bao lâu nữa…"