Dịch giả: quantl

Những người không quen Nam Lạc, nhìn thấy vẻ lạnh lùng nghiêm nghị và sát khí lẫm liệt của hắn lúc này sẽ cho rằng đó là bản tính của hắn. Nhưng mà những tộc nhân may mắn còn sót lại của Dương Bình Tộc lại biết năm đó Nam Lạc tuy không nói nhiều nhưng chưa từng lạnh lùng đối đãi với ai, lúc nào cũng mỉm cười trò chuyện.

Thế nhưng bây giờ hắn lại lãnh sát tới như vậy khiến trong lòng họ sinh ra một loại hào khí mãnh liệt.

Người mặc một bộ y phục màu máu, sắc mặt kịch biến, vốn là trầm thấp kiềm chế sát khí lúc này lại trở nên dữ tợn: “Đã như vậy thì...”

“Keng...”

Nam Lạc rút kiếm khỏi vỏ, kiếm khí như một luồng không khí lạnh chỉ loé lên rồi biến mất.

Khi mọi người phục hồi tinh thần thì người kia đã trở thành hai đoạn nằm trên mặt đất, tay y cầm một thanh huyết kiếm cũng đã bị chém đứt.

Kết quả bất ngờ này khiến cả không gian trở nên tĩnh lặng, không ai ngờ chiến đấu sẽ kết thúc nhanh như vậy

“Một đao này vì Lạc Thuỷ tỷ... một đao này...” Sau một chút yên lặng, Tiểu Hổ càng trở nên điên cuồng. Từng đao lạnh lẽo cắt lên xương phát ra những tiếng khanh khác trộn với tiếng gào thét của y vang khắp không gian.

Sói trắng lúc này lại đột nhiên gào lên những tiếng kêu thảm thiết, không biết là vì đao của Tiểu Hổ hay vì cái chết của nhị huynh mình.

Gã bị Nam Lạc dùng một kiếm chém giết chẳng biết tên là gì chỉ biết gã là nhị huynh của lang yêu, còn có một vị đại huynh nhận chức trên thiên đình. Dựa vào khí cơ mà gã toả ra, pháp lực so với Nam Lạc cũng chỉ yếu hơn một bậc mà thôi nhưng trước mặt Nam Lạc lại chẳng có một chút sức phản kháng nào.

Khi đó trong lòng Nam Lạc không hề suy nghĩ gì nhiều, bất luận chiến đấu thắng bại ra sao, sau khi bảo kẻ đó “cút” mà gã lại không cút hơn nữa lại còn có ý uy hiếp, hắn liền bị sát ý dẫn dắt, hung hãn xuất thủ. Giây phút đó sát ý trong lòng hắn thông qua Thanh Nhan Kiếm mà phóng ra ngoài, uy lực kinh người, khiến cho kẻ địch không cách nào chống cự nổi.

Chém một kiếm đó khiến Nam Lạc có một loại cảm giác bất cứ kẻ địch nào đứng ở nơi đó cũng sẽ phải chết, cảm giác này chưa từng xuất hiện, trong lòng chỉ có sát niệm, khiến uy lực của kiếm tăng lên gấp mấy lần.

Nhưng sau khí xuất kiếm hắn mới phát hiện pháp lực của cơ thể mình đã tiêu hao hơn phân nửa, hơn nữa còn có một cảm giác suy yếu kéo tới, hơi định thần lại thì cảm thấy kinh hãi, hoá ra thần niệm sau một kiếm kia đã gần cạn sạch.

Nam Lạc lẳng lặng dưới ánh chiều tà suy tư, một lúc sau mới hiểu ra một kiếm này không hề dùng thiên địa nguyên khí, chỉ dùng pháp lực của bản thân làm gốc rễ, dung nhập thần niệm, bộc phát sát ý trong lòng ra ngoài, uy lực mạnh tới mức khó tin, lại nhìn cái sắc sói nằm trên đất đột nhiên có cảm giác giết gà dùng dao mổ trâu.

Một kiếm này uy lực cường đại cỡ nào, ngay cả Nam Lạc cũng không thể nói rõ được, nhưng hắn hiểu được cái tệ đoan của một kiếm này, dùng ra, nếu địch không chết mình sẽ gặp nguy hiểm, bất quá một chiêu này đạt được uy lực tới vậy thì ý niệm trong lòng phải đạt tới một trình độ cực mạnh mới được. Giống như bây giờ dù cho Nam Lạc có khôi phục tới đỉnh phong thì uy lực của một kiếm kia cũng sẽ giảm mạnh. Bất quá hắn cũng đã lĩnh ngộ sâu hơn một bậc về kiếm đạo, cho tới lúc này hắn mới chân chính bước chân của mình lên kiếm đạo.

Lấy tâm ngự kiếm, lấy thần ngự kiếm, trên thân kiếm chất chứa ý niệm cá nhân. Ý niệm này có lẽ giống như gió xuân vậy, khi thường thì yếu đuối nhưng có thể trở nên đáng sợ hơn bất cứ đại đạo nào.

Nam Lạc lại rời đi, sói trắng đã bị lột da rút gân.

Tiểu Hổ chính là đứa bé năm đó đã hỏi Nam Lạc có phải là thần tiên không, không ngờ rằng nhiều năm qua đi cũng đã bước vào cánh cửa luyện khí.

Nam Lạc truyền cho y hai tầng khẩu quyết nữa, nói rằng nếu như có một ngày bước vào luyện thần phản hư mà ta không về thì có thể tới Thiên Đình gặp ta. Con mắt Tiểu Hổ đỏ bừng gật đầu, giờ khắc này y chỉ là một đứa trẻ không còn có vẻ điên cuồng khi trước. Khi thường y luôn là người kiên cường, trong Dương Bình Tộc bây giờ cũng là người có thực lực cực mạnh.

Lúc Nam Lạc rời đi cước đạp Ngũ Thải Tường Vân chậm rãi bay lên. Ngay cả hắn cũng chẳng rõ vì sao phải làm như vậy, trong lòng cảm thấy ước muốn trong lòng mọi người cho nên liền làm thế.

Cho tới khi bay tới nơi cực xa, dù là thị lực của Nam Lạc cũng chỉ có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp núi xanh thì thân hình mới biến vào trong hư không. Bây giờ là về thiên đình không phải vội vã giống như lúc trở lại Dương Bình tộc, dọc đường cứ trăn trở về cách dùng Thanh Nhan. Cho tới lúc này Nam Lạc mới hiểu được uy lực của tiên thiên linh bảo.

Một đạo bạch quang xẹt qua hư không dễ dàng chém một cây đại thụ thành một thân cây trụi lủi, bạch quang từ trời cao tới đại thụ chỉ trong chớp mắt, nếu có người nhìn thấy cũng chỉ có thể quan sát được một đạo bạch quang loé lên nhưng không thể lần theo nó để rồi phát hiện một đại thụ bị chém được.

Trong núi dã thú đã khai linh vô cùng đông đúc, một con lợn rừng nằm trong rừng đột nhiên nhìn con nhím bên cạnh kinh hô: “Mau nhìn có một người, ồ, đã biến mất”

Con nhím ngẩng đầu nhìn thì quả nhiên chỉ thấy trống rỗng, không khỏi lớn tiếng nói: “Ngươi, cái tên lừa đảo này, lại nói dối ta, lần sau ta quyết không dẫn ngươi tới Nam Sơn tìm Hồ Điệp muội chơi”

“Lão trư ta là người có chữ tín, chưa từng gạt ai bao giờ, chớ có trách oan ta, ta sớm biết ngươi muốn dùng cớ đề không dẫn ta đi Nam Sơn tìm Hồ Điệp muội”

“Ngươi, thằng mặt dày này xưa nay vốn rất giảo hoạt, đã lừa ta rất nhiều lần, ngươi nói có người, thế người đâu”

“Ta đã trông thấy một người, mặc thanh y, dung mạo còn tuấn tú hơn Nam Sơn đại vương, vừa nhìn đã biết là cao nhân, nếu không phải là đi quá nhanh thì ta đã lao ra bái ông ta làm thầy” Lợn rừng nằm trong đống lá cây, mặt đầy mơ ước nhìn trời nói

Con nhím bên cạnh tỏ vẻ khinh thường lắc đầu, đột nhiên nói: “Hoè thụ lão yêu bà từ lúc nào đã biến thành cây trụi thế kia”

“Ngươi, thằng lừa đảo, cũng tưởng học lão trư để lừa người à, pháp lực của lão yêu bà chỉ kém hơn Sơn Nam đại vương một chút làm sao lại thành cây trụi được chứ, gạt người cũng cần kỹ thuật đó, lời nói của ngươi có nhiều kẽ hở quá, dùng tai của ta cũng có thể biết đó là lời nói dối” Sơn trư nằm sấp xuống, đầu chẳng ngoảng lại.

“Ta không lừa ngươi, mau nhìn, nhìn cho kỹ đi không ta sẽ đâm ngươi” Con nhím có chút hưng phấn nói lớn.

Sơn Trư không biết là bị lời của nó đánh động hay là bị nó doạ đâm mình nên cũng đứng dây nghiêng đầu nhìn

“Hồ điệp muội ơi, thật là biến thành cây trụi”

Sơn trư cùng con nhím vội chạy tới thân cây bị chém lớn tiếng hỏi: “Hoè hoa nãi nãi, vì sao ngươi biến thành thế này”

Chỉ thấy thân cây run lên một cái rồi một tiếng khóc nức nở truyền tới: “Nãi nãi nào biết, chỉ thấy trên trời có một đạo bạch quang hạ xuống, chờ lúc phục hồi tinh thần thì đã biến thành thế này, trời giết ta rồi, nãi nãi có trêu chọc ai bao giờ đâu, rảnh rỗi đứng trên núi nhìn phong cảnh cũng bị người ta chém, ô ô...”

Nam Lạc nào biết vì trong lòng có sở cảm, tuỳ tâm mà động một kiếm thế mà lại chém trúng một thụ yêu khai linh.

Hắn biết tu luyện “Hoàng Đình” tới mức cao tâm có thể pháp tuỳ tâm xuất nhưng dù sao cũng phải mất rất nhiều thời gian và cảm ngộ tu hành mới làm được, thậm chí cả đời cũng chưa chắc làm được. Nhưng khi dùng Thanh Nhan thì hắn lại có thể tâm động kiếm xuất, uy lực còn không nhỏ.

Tới bây giờ hắn cũng chẳng có đòn tấn công nào đặc biệt, Khổng Tuyên không dạy, Thái Cực Cung cũng không truyền thụ, chỉ có Pháp Tượng Thiên Địa do Chúc Dung truyền thừa, nhưng sau khi đi qua Hậu Thổ bộ lạc bị Hậu Nghệ đánh lén suýt chết, liền không thích dùng Pháp Tượng Thiên Địa nữa.

Kiếm Ý chi đạo khó giải thích của Thông Thiên Đạo Nhân là thứ hắn thích nhất. Bất quá của người khác vẫn là của người khác, chỉ có mình lĩnh ngộ ra mới có thể coi như là học được. Bằng không cũng giống như đại đạo của thiên địa, không nơi nào không tồn tại nhưng không dùng được thì cũng là lãng phí.

Bây giờ hắn coi như cũng có thức thuộc về chính mình, những thứ học được ở những nơi khác đều chỉ là vẻ ngoài hình thành nên thứ thuộc về hắn.

“Khi ta dùng một kiếm đó thì trong lòng ta tràn đầy sát khí, tình trạng chỉ tới ta gặp chuyện gì đó mà không thể chịu nổi... Chỉ mong một kiếm này vĩnh viễn không dược dùng nữa thì lòng mới có thể thanh tĩnh được. Một kiếm này gọi là Điêu Linh đi, Điêu Linh lòng ta hoặc Điêu Linh mệnh của người khác” Nam Lạc nghĩ thầm, cũng vì một kiếm đó mà một bộ kiếm pháp cứ mông lung trong lòng được hắn gọi là Thanh Nhan kiếm quyết.