Dịch giả: quantlNgọc Hư Cung không khó tìm bởi mới tiến vào trong vòng trăm dặm đã cảm thấy một khí tức đường hoàng uy nghiêm khiến Tiên Thiên độn địa thuật cũng có cảm giác khó dùng. Mỗi lần đều hao phí thêm vài phần pháp lực. Càng tới gần uy áp càng lớn, tựa như Thái Sơn Áp đỉnh trên người Nam Lạc, khiến hắn có cảm giác một bước cũng đầy gian nan.
“Đây chẳng lẽ là khảo nghiệm chọn đồ của Ngọc Hư Cung sao?” Nam Lạc không khỏi dừng bước lại, ngầng đầu nhìn ngọn núi xanh cao vời vợi này. Dõi ánh mắt lên cao thấy mây mù lượn lờ, không biết Ngọc Hư Cung ở nơi nào, nhưng khi mới bước vào trong địa giới này hắn đã thấy một khung cảnh, một ngọn núi nguy nga, một cung điện huy hoàng nằm giữa sườn núi, ẩn trong mây mù.
Cung điện này không giống với Thái Cực Cung luôn toả ra hương vị ẩn thế. Đường đường chính chính, trên cao gió lạnh, uy nghi thiên hạ. Đó mới là cảm giác của hắn với Ngọc Hư Cung.
Đột nhiên Nam Lạc phát hiện ra trên người cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không còn cảm nhận được uy áp nữa. Trầm tư một lúc rồi vận chuyển cực nhỏ pháp lực, quả nhiên lại cảm thấy cảm giác Thái Sơn Áp Đỉnh ép hắn đến khó thở kia... Hắn đưa linh lực toàn thân vào đan điền, thể xác và tinh thần hoàn toàn tinh khiết, không có chút pháp lực nào, uy áp lập tức biến mất.
Lúc này cho dù là có người nhìn hắn thì cũng không thể nhận ra được tu vi cảnh giới. Đó là liễm tức ẩn thần pháp môn mà do Nam Lạc tự mình lãnh ngộ.
Quan sát mọi nơi, vùng không gian này yên tĩnh lạ thường, mỗi gốc cây, mỗi lá cỏ đều có cảm giác cô quạnh, không có tiếng chim thú, côn trùng, thậm chí cả những đoá hoa cũng không có mùi thơm... Trên bầu trời mây vẫn đứng yên tại vị trí mà Nam Lạc nhớ. Hết thảy đều không chân thận như thế, hư ảo như thế.
Trong long Nam Lạc kinh ngạc, chẳng lẽ mình lại lâm vào trong trận pháp sao. Dưới chân núi này mà bày trận hẳn là của Ngọc Hư Cung rồi, tuyển đồ chẳng lẽ đã bắt đầu rồi sao? Trong lòng hắn nghi hoặc, bước vội về phía trước, tiến về chân núi nguy nga đã từng hiện lên trong đầu hắn.
Nam Lạc chỉ biết cắm đầu đi thẳng, đối với trận pháp, hắn hoàn toàn chẳng biết gì... Mới đi được khoảng năm mươi mét, cảnh vật không chút thay đổi, rồi đột nhiên ánh mắt bừng sáng, tai nghe thấy trùng kêu chim hót, gió mát đập thẳng vào mặt.
Lại quay đầu nhìn thì mới biết sau khi rời khỏi đoạn vừa xong thì khung cảnh trở lại đẹp đẽ, có hoa có bướm, có trùng kêu có chim hót, càng có gió mát đưa hương hoa tới chóp mũi, mùi thơm ngát mang theo từng chút ngọt ngào.
Là trận pháp ư? Nam Lạc nhíu mày trầm tư, không có đầu mối.
Xoay người tiếp tục đi vào trong núi lớn. Đi qua một đoạn sơn đạo nữa thì trước mắt xuất hiện một cầu thang bằng đá xanh, thẳng tắp dẫn vào trong mây mù... Bên cạnh cầu thang bằng đá xanh có một một tấm biển màu vàng hơi đỏ.
Tấm biển có chữ kiểu cổ, nếu không phải đã đọc Hoàng Đình được hơn một năm thì không thể nào nhận ra được những chữ đó. Chữ như ngân câu, mang theo một loại khí thế huy hoàng. Phía trên viết, chỉ cần người có thể đi hết bậc thang thì có thể được nhận làm đệ tử. Nhìn quanh quẩn thì chỉ thấy có một mình. Chẳng lẽ không ai biết Ngọc Hư Cung thu đồ sao, hay là mọi người đều đã lên cả rồi.
“Xem như đây mới chính thức là khảo nghiệm”...Nam Lạc nhìn cầu thang nối dài tới tận mây kia trong lòng thầm nghĩ.
Một bước, hai bước, ba bước...
Nam Lạc chỉ thấy thiên địa phong vân biến sắc, phảng phất như mỗi bước mỗi thế giới, có khi bước trước thì uy áp như nước thế như thiên địa, bước sau thì lại như cuốn vào lũ, không thể tự kiềm chế.
Mỹ nhân khuynh thành quấn quanh, ma quỷ giật tim mà ăn, yêu tà tàn sát chúng sinh. Tâm tư hắn thanh minh, tựa như giếng nước, tựa như không thấy. Nhưng trong lòng hắn lại tinh tường một chuyện, đi lên vô vàn khó khăn, chỉ thấy như lưng cõng núi đá, trán đầy mồ hôi... Hoặc nhíu mày trầm tư, hoặc đau đớn khóc lóc, cũng có lúc thoải mái cười vang, cũng có khi lạnh lùng tàn nhẫn.
Tốc độ lên cầu thang của hắn đã vô cùng chậm, từ dưới núi nhìn lên thì tựa như dung hợp với mây mù phiêu miễu không thể nắm được.
Thong thả trong thiên địa, tản mác trong khói mây, hoa tàn hoa nở, khi Nam Lạc đặt chân trên bậc thang cuối cùng thì đã là một năm sau.
Ngọc Hư Cung xuất hiện trong mắt hắn hệt như ký ức trong đầu, đường hoàng chánh khí, công chính uy nghiêm... Có một cảm giác lạnh lùng, trang trọng bất khả xâm phạm.
***************
“Ngươi chính là Nam Lạc” Một đồng tử mặc bạch y đứng trước mặt Nam Lạc hỏi. Mặt không biểu tình.
“Đúng”
“Ngọc Hư Cung đã thu đủ mười hai đồ đệ, nửa năm trước đã xong”
Nam Lạc im lặng, đồng tử tiếp tục nói.
“Tất cả mọi chuyện của ngươi lão gia đã biết... Lão gia nói không thể để cho ngươi uổng công được, quyển sách này là Ngọc Hư Tổng Quyết Pháp, xem như là đền bù tổn thất một năm cho ngươi”
Nam Lạc tiếp nhận đạo thư trong tay bạch y đồng tử, thi lễ cảm tạ, xoay người đi xuống chân núi. Sắc mặt bình thản, lại có một chút dửng dưng tiêu sái, bất nhiễm hồng trần.
Hắn không nghe được cuộc trò chuyện của mười hai người đứng trong lầu các, dung mạo khác nhau, nhưng quần áo lại là đạo bào màu vàng đỏ, nếu hắn thấy được thì nhất định sẽ nhớ tới thiếu nữ đã sử dụng tiên thiên linh bảo chiến đấu cùng cự thú...
Bọn họ đều biết hôm nay cái người đã đi trên cầu thang một năm đã đến đích, cho nên tới cả đây để xem kết quả.
“Có cơ duyên tới đây, còn có thể lên núi, tới trước cung, người này cũng không tệ”
“Cơ duyên là có nhưng nếu có thể tới sớm nửa năm thì hẳn sẽ là sư đệ hoặc sư huynh của chúng ta rồi, đáng tiếc, còn kém một chút”
“Vừa rồi Bạch Hạc Đồng Tử cho hắn một quyển tổng quyết pháp của Ngọc Hư Cung, cũng coi như là không uổng công một chuyến”
“Ha ha, biết nhiều pháp thuật hơn thì làm được gì, không thông đại đạo, hết thảy chỉ là uổng công. Sớm muộn cũng có một ngày thân tử đạo tiêu”
Một năm, lại đã một năm. Nam Lạc biết điều này nhưng trong lòng lại bình tĩnh lạ lùng. Một năm, chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang. Cuối cùng kết quả lại là Ngọc Hư Cung đã thu đủ mười hai người, còn hắn lại là kẻ thứ mười ba. Chỉ là thời gian đã hết, thời cơ đã qua, chính mình cũng đã cố gắng, không phải sao? Trong lòng Nam Lạc nghĩ vậy, ngẩng đầu nhìn trời, mây trắng thong thả bay. Chóp mũi lại một lần nữa truyền tới mùi thơm ngát, giống hệt như một năm trước.
Bậc thang vẫn là bậc thang kia, đường vẫn là đường nọ, hương hoa cũng vẫn thế. Cảnh như trước, người y nguyên chỉ là tâm đã bất đồng.
Một năm trôi qua, nhưng Nam Lạc dường như đã trải qua trăm vạn kiếp mà dường như lại chỉ là trong sát na. Như hỏi hắn có chiếm được gì không, hẳn hắn chỉ có thể lắc đầu, có nhiều thứ không nói thành lời được, tuy không phải đại đạo thần thông nhưng lại là trong lòng minh ngộ.
Nói không được, giảng không rõ, phiêu phiêu miễu miễu, như ẩn như hiện.
Lúc lên núi như lên trời, cất một bước đầy gian nan. Lúc xuống núi lại như đi ngắm cảnh, nhàn nhã cất bước