Cơ nhục sau lưng Chung Nhạc hoàn toàn nát bét, từng cây từng cây xương sườn gãy nát từ trong ngực đâm ra. Hai cánh tay cũng đều gãy ngoặt, cái cổ vặn thành độ cong kinh người, cái đầu vô lực gục sang một bên. Nếu là người bình thường, cho dù là Luyện Khí Sĩ đã tu luyện thành công, bị thương giống như hắn vậy, chỉ sợ cũng đã sớm chết rồi. Nhưng Chung Nhạc vẫn như cũ sinh cơ bừng bừng, chỉ là lúc thở dốc, buồng phổi rách nát lại lọt gió mà thôi. Bất quá, Thức hải bị lôi tương trùng kích tạo thành tinh thần lực hỗn loạn, khiến cho hắn trong lúc nhất thời không thể điều động pháp lực, chữa trị tổn thương nhục thân.
Khâu Cấm Nhi vội vàng lấy ra Linh Ngọc Cao, bôi khắp lên trên người hắn.
Đột nhiên, một đạo thanh âm rên khẽ vang lên. Chỉ thấy trong dầu Long trào này còn có một đạo thân ảnh khác, là một con Quỳ Long kích thước chỉ chừng sáu bảy tấc.
Thình thịch!
Thân thể con Quỳ Long nhỏ kia đột nhiên bành trướng, nhục thân khôi phục lại kích thước bình thường, chính là gã cường giả Quỳ Long Tộc kia. Lúc này, thân thể hẳn so với Chung Nhạc còn tàn tạ hơn rất nhiều, một thân cơ nhục hùng trang bị lỗi tương phá hủy, chân thành thịt nát. Mà xương cốt toàn thân hắn cơ hồ đã hoàn toàn đứt gãy, xương vỡ trộn lẫn cùng một chỗ với thịt nát. Cặp sừng trâu trên đầu đã biến mất, chỉ còn lại phần xương sống và cái đầu tính là tương đối hoàn chỉnh. Bất quá, sinh mệnh lực của hắn vẫn còn rất tràn đầy, sinh cơ dồi dào. Huyết nhục và xương vỡ đang không ngừng nhúc nhích, xương vỡ nối liền lại, thịt nát bắt đầu sinh trưởng trở lại.
- Sư muội, giết hắn!
Chung Nhạc cứng rắn nói. Trong lòng Khâu Cấm Nhi nhất thời cả kinh, nhìn về phía gã cường giả Quỳ Long Tộc kia. Chỉ thấy gã cường giả Quỳ Long Tộc kia ngưu nhãn rưng rưng, nước mắt lưng tròng nhìn về phía nàng.
Khâu Cẩm Nhi thoáng chần chừ, khẽ cắn môi một cái, cất bước cầm lên thanh kim kiếm bằng vũ kia của Chung Nhạc, chậm rãi đi tới bên cạnh gã cường giả Quy Long Tộc kia.
Xin đừng…
Gã cường giả Quỳ Long Tộc kia thều thào van xin. Nhưng Khâu Cấm Nhi đã nhẫn tâm đâm xuống, đâm xuyên đầu hắn.
- Đừng trách ta! Sư ca ta đã bị trọng thương, hiện tại cần ta bảo hộ. Nếu ngươi không chết, đợi sau khi ngươi khôi phục lại, kẻ chết chính là hai chúng ta! Ta không thể để cho sư ca ta đối diện với nguy cơ lớn như vậy…
Khâu Cấm Nhi cắn răng, rút kim kiếm bằng vũ ra khỏi đầu hắn. Gã cường giả Quỳ Long Tộc kia nhất thời khí tuyệt bỏ mình, một đạo Linh rách nát tả tơi chậm rãi xuất hiện, bắt đầu dần dần tan rã.
Khâu Cấm Nhi vội vàng quay trở lại bên cạnh Chung Nhạc, chỉ thấy Chung Nhạc đã ngất đi. Nàng vội vàng lột bỏ đám quần áo rách nát trên người hắn, cởi hắn thành trần truồng không một mảnh vải.
Nàng nhìn một vòng thân thể Chung Nhạc, len lén liếc mắt nhìn về phía chỗ xấu hổ dưới hạ thể1hắn, khuôn mặt nhất thời ửng đỏ, vội vàng trấn định lại tinh thần, tiếp tục bôi thuốc trị thương lên toàn thân Chung Nhạc. Thương thế của Chung Nhạc thật sự quá nặng, cũng may Khâu Cấm Nhi mang theo Linh Ngọc Cao đủ nhiều, cơ hồ bao phủ cả người Chung Nhạc vào trong Linh dược. Thậm chí ngay cả chỗ xấu hổ cũng được nàng thoa lên một tầng Linh dược.
Khâu Cấm Nhi mắt không thấy tâm không phiền, lại kiểm tra khí tức của Chung Nhạc, tinh thần lực đảo chuyển một vòng trong cơ thể hắn, điều trị lại pháp lực hỗn loạn. Qua một hồi, chỉ thấy hô hấp Chung Nhạc dần dần trở nên thông thuận, tinh thần lực cũng khôi phục lại bình tĩnh, lúc này mới thở phào một hơi.
- Nơi này không tiện ở lâu, nếu thương tổn của sư ca đã không chuyển xấu nữa, vậy thì lập tức rời đi!
Khâu Cấm Nhi cũng là người quả đoán, từ trong Bí cảnh Nguyên thần lấy ra chiếc xe lăn gỗ4của chính mình. Vừa rồi Long trảo của Lôi Trạch Thần Long đánh xuống, nàng đã thu chiếc xe lăn gỗ của chính mình vào trong Bí cảnh Nguyên thần.
Khâu Cấm Nhi ôm lấy Chung Nhạc, đặt lên trên chiếc xe lăn gỗ. Hai người đang dự định rời đi, đột nhiên chợt thấy năm cái Bí cảnh Nguyên thần của gã cường giả Quỳ Long Tộc kia ầm ầm nổ tung. Một đống đồ vật văng tung tóe ra, phần lớn đều là Linh đan và tài liệu luyện chế Hồn binh.
Tinh thần lực Khâu Cấm Nhi cuộn trào, thu hồi những thứ này, bỏ vào Bí cảnh Nguyên thần của chính mình. Chỉ thấy trong số này có một bức tượng gỗ xinh xắn, kích thước cỡ một thước ba bốn tấc, điêu khắc hình dáng một con Quỳ Long, không biết có tác dụng gì, cũng ném vào trong Bí cảnh Nguyên thần.
Tâm niệm Khâu Cấm Nhi khẽ động:
- Trên không trung không đi được, rất dễ bị người ta nhìn thấy. Đi dưới lòng đất… mặc2dù ta hiểu được một chút pháp môn độn đất, nhưng thanh âm chấn động nhất định sẽ truyền đi cực xa, dễ dàng bị người ta xác định phương hướng. Hơn nữa, thuật độn đất của ta tuyệt đối không thể so được với những Thần Tộc. Trong Tây Hoang cũng có rất nhiều Thần Tộc tinh thông thuật độn đất… Không thể bay lên không trung, cũng không thể chui xuống đất, vậy chỉ có thể đi trên mặt đất mà thôi. Chỉ là nếu như vậy thì tốc độ sẽ giảm nhiều. Tốc độ di chuyển chậm như vậy, sợ rằng không đi được bao xa đã bị đuổi kịp rồi…
Nàng không khỏi sầu muộn, suy tư nói:
- Nếu như là sư ca, hắn sẽ làm thế nào?
Đột nhiên, cặp mắt nàng chợt sáng ngời, chỉ thấy một sợi thanh đằng chợt từ dưới chân nàng dâng lên, một chiếc dây leo càng lúc càng lớn, nâng nàng và Chung Nhạc trên chiếc xe lăn lên. Sợi thanh đằng hóa thành một gã Đằng Nhân, tăng nhanh cước1bộ, phóng nhanh về phía Tây. Cùng lúc đó, Mộc khí vô cùng nồng nặc trong cơ thể Khâu Cấm Nhi tuôn trào ra. Chỉ thấy những nơi nàng đi qua, khắp nơi cỏ xanh biêng biếc, phương viên mấy trăm dặm nháy mắt biến thành một mảnh cỏ xanh um tùm. Đi một quãng không xa, thảm cỏ xanh kia đã bị bỏ lại phía sau.
- Nếu có người tới đánh hơi mùi vị của ta và sư ca, liền tặng cho hắn một chút bất ngờ!
Trong lòng Khâu Cấm Nhi thầm nghĩ:
- Đi thẳng về Đại Hoang tất nhiên là không được, tuyệt đối sẽ bị người ở phía trước chặn đường phục kích, chi bằng đi vòng. Sư ca nói Tây Hoang không thể đi, đám người đuổi giết kia có lẽ cũng sẽ nghĩ như thế. Vậy ta hết lần này tới lần khác cứ đi Tây Hoang!