Chiếc lâu thuyền này vừa mới đáp xuống, đột nhiên chợt thấy trên mặt biển phía Đông xuất hiện ma vân ba động, thanh nhạc trỗi lên. Trong thanh âm nhã nhạc êm tai, một tòa Ma Bảo bạch cốt thật lớn đứng sừng sững trên ma vân, nhanh chóng lái vào Hỏa Đô Thành. U Tuyền nhị lão vội vàng đi ra nghênh đón, cao giọng cười nói:
- Hoa Trân phu nhân đường xa tới đây, khiến cho Hỏa Đô Thành ta nhà tranh sáng ngời! Mời vào! Mời vào!
Cánh cửa tòa Ma Bảo to lớn kia mở ra, từng nàng từng nàng nữ tử xinh đẹp nhao nhao xuất hiện, vây quanh một vị phụ nhân xinh đẹp quần áo lộng lẫy hoa lệ đi ra, hoàn lễ cười nói:
- U Tuyền nhị lão khách sáo rồi! Thiếp thân một đường tới đây, Linh dược sắp sửa hao cạn, có thể bổ sung một chút Linh dược trong Hỏa Đô Thành hay không?
U Tuyền nhị lão cười nói:
- Hỏa Đô Thành ta các loại kỳ trân Dị bảo cái gì cần có đều có, chắc chắn sẽ khiến cho phu nhân hài lòng!
Vị Hoa Trân phu nhân kia vỗ vỗ tay, mỉm cười nói:
- Các hài nhi, sau khi tới Hỏa Thánh Cung, các ngươi dọn dẹp mớ cặn thuốc cũ một chút, sau đó đổi lại tân dược trong Hỏa Đô Thành!
Rất nhiều Ma nữ xinh đẹp nhao nhao xưng vâng. Sau đó, U Tuyền nhị lão dẫn tòa Ma Bảo âm sâm này tiến vào trong Hỏa Thánh Cung.
Bạch Thương Hải phun ra một ngụm trọc khí, nói:
- Ngay cả Ma Tộc cũng bị Hiếu Mang Thần Tộc thuyết phục, phái Hoa Trân phu nhân tới đây. Vị Hoa Trân phu nhân này là một vị Cự bá của Ma Tộc, thực lực cực kỳ khủng bố. Ngoại trừ Hoa Trân phu nhân ra, mấy ngày trước Long Tộc cũng có cường giả tới đây!
- Long Tộc?
Chung Nhạc có chút kinh ngạc. Hắn vốn dĩ định đi gặp Ngao Phượng Lâu, hỏi hắn xem có thủ đoạn gì có thể giúp cho mình an toàn trở lại Đại Hoang hay không, bất quá Ngao Phượng Lâu đối với hắn vẫn luôn né tránh không chịu gặp. Hiển nhiên là Ngao Phượng Lâu khuyên can không được cường giả Long Tộc, trong lòng hỗ thẹn, cho nên đơn giản là không muốn gặp hắn.
- Còn có mấy cái Thần Tộc Tây Hoang, nghe nói cũng có mấy vị cường giả tới!
Bạch Thương Hải chần chừ một chút, nói:
- Quân tử không đứng dưới tường sắp sập! Chung sư huynh, ngươi tốt nhất không nên trở về Kiếm Môn, bằng không…
Chung Nhạc chân thành tạ ơn, mỉm cười nói:
- Hiện tại ta đã bị các đại thế lực để mắt tới, cho dù muốn trở về Kiếm Môn cũng là không thể đi được!
- Hiện tại Kiếm Môn mưa gió bập bùng, không phải là đất lành a!
Bạch Thương Hải xoay người rời đi, nói:
- Nếu ta liên quan với ngươi quá sâu, chỉ sợ cũng sẽ bị liên lụy vào. Chung sư huynh, cáo từ! Tương lai nếu ngươi có thể còn sống, ta và ngươi sẽ nâng cốc chúc mừng một phen. Hy vọng ngươi còn có thể sống tiếp!
Chung Nhạc đứng dậy đưa tiễn hắn, nói:
- Đa tạ Bạch huynh mấy ngày nay đã tận lực hỗ trợ, Chung mỗ ghi nhớ trong lòng! Không tiễn!
- Ngươi dừng chân đi!
Bạch Thương Hải đột nhiên dừng lại, nói:
- Nếu ngươi thật sự muốn trở về Kiếm Môn, tốt nhất thừa dịp bây giờ rời khỏi Hỏa Đô Thành. Bởi vì các đại thế lực còn đang thương lượng, chưa rảnh xuất động những tồn tại quá mạnh mẽ đuổi theo giết ngươi!
Chung Nhạc quay trở về khách phòng. Khâu Cấm Nhi lộ ra thần sắc lo lắng:
- Sư huynh…
Chung Nhạc trầm giọng nói:
- Sư muội, chúng ta trở về Kiếm Môn!
Ngữ khi Khâu Cấm Nhi sầu muộn hỏi:
- Làm sao trở về?
- Giết về!
Trong mắt Chung Nhạc bùng phát sát khí. Hắn chỉnh lý hành trang, thản nhiên nói:
- Thần cản giết Thần, Ma cản giết Ma! Một đường giết trở về Kiếm Môn!
Khâu Cấm Nhi trầm mặc, lặng lẽ đi tới bên cạnh hắn, giúp Chung Nhạc chỉnh sửa quần áo. Chung Nhạc lộ ra nụ cười, mỉm cười nói:
- Sư muội, ngươi thật là đẹp!
Tròng mắt Khâu Cấm Nhi ửng đỏ, ngồi lên xe lăn, Chung Nhạc đẩy nàng ra khỏi khách phòng, nói:
- Ta nguyện cuộc đời này có thể nhìn thấy Nhân Tộc quân lâm thiên hạ… Sư muội, chúng ta đi thôi!
Ngoài khách sạn, vô số cặp mắt chăm chú rơi xuống trên người đôi thiếu niên thiếu nữ này. Khâu Cấm Nhi phi thường yên tĩnh, Chung Nhạc đẩy chiếc xe lăn gỗ đi ra ngoài thành. Ở sau lưng bọn họ, từng đạo từng đạo thân ảnh nhao nhao xuất hiện. Có từ trong bóng tối đi ra, có từ trên cao nhảy xuống, có từ dưới lòng đất chậm rãi chui lên.
Trên đường phố sau lưng Chung Nhạc, thân ảnh đám Luyện Khí Sĩ càng lúc càng nhiều. Không khí cực kỳ ngưng trọng, không có bất kỳ kẻ nào lên tiếng, không nghe được một tia tạp âm. Hai bên đường phố, từng gian từng gian cửa hàng đều đóng cửa lại, rèm cửa sổ cũng đóng kín.
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi bình thản đi về phía trước. Con đường vốn dĩ vô cùng náo nhiệt, chỉ một thoáng đã trở nên vắng ngắt, không có một người đi đường nào. Vô số cặp mắt trốn ở phía sau cửa sổ và khe cửa, len lén quan sát đôi thiếu niên nam nữ này.
Chung Nhạc đẩy xe lăn gỗ đi tới cửa thành Hỏa Đô Thành, ngoài cửa thành chính là sa mạc diện tích bát ngát, đối diện chính là phương hướng Đại Hoang.
- Kiếm Môn, ta trở về đây!
Hai người đi ra Hỏa Đô Thành.