- Muốn xây dựng một tòa Thánh Sơn là gian nan tới mức nào? Chỉ tế luyện sơn thể, bố trí, trấn áp Hồn binh Pháp Thiên Cảnh vẫn còn chưa đủ!

Chung Nhạc trên dưới quan sát Nhạn Minh Sơn một hồi. Trải qua tế luyện mấy ngày nay, Nhạn Minh Sơn hiện tại đã rực rỡ hẳn lên, nhưng vẫn như cũ còn kém xa Cô Hà Thành, càng đừng nói tới Thánh địa chân chính như Hãm Không Thánh Thành hay Kiếm Môn rồi. Thánh địa như Cô Hà Thành đều đã trải qua trên vạn năm tích lũy, mới có thể làm tới một bước như hiện tại, hắn căn bản là không có tiền vốn như vậy. Hiện tại hắn muốn làm, là khiến cho có chút khí tượng, chứ không phải là khiêu khích Thánh địa Cô Hà Thành bậc này.

Chung Nhạc lại lấy ra những Hồn binh còn lại mà chính mình đã đạt được. Đại bộ phận đám Hồn binh này đều là Hồn binh Linh Thể Cảnh, là do hắn dọc theo đường đi giết chết những cường giả Linh Thể Cảnh kia mà thu hoạch được. Ngoại trừ những cái này ra, chính là Hồn binh của cường giả Hiếu Mang Thần Tộc, cùng với Hồn binh Pháp Thiên Cảnh của Liên Tâm và Xích Luyện Nữ.

Trong đám Hồn binh này, Hồn binh Pháp Thiên Cảnh mặc dù cường đại, nhưng Chung Nhạc lại vô lực tế khởi. Hiện tại hắn chỉ có thể thôi động Hồn binh Linh Thể Cảnh, nếu là Hồn binh Đan Nguyên Cảnh, uy lực hắn có khả năng phát huy ra nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn thành mà thôi.

Hắn dự định dùng đám Hồn binh này để bày trận, tương liên với Vũ Dương Hà và Nguyệt Luân, kết hợp với Đồ Đằng Thần Trụ, biến chủ phong thành một trọng địa dễ thủ khó công.

- Một tòa trận pháp bao phủ toàn bộ tòa chủ phong lớn như vậy, nhất định là cực kỳ phức tạp. Làm sao để bày trận, cái này ngược lại làm khó ta rồi…

Chung Nhạc trái lo phải nghĩ, thủy chung cũng không tìm ra một tòa trận pháp thích hợp với chủ phong Nhạn Minh Sơn. Hắn đối với trận pháp cũng không tính là tinh thông, trận pháp từng tu luyện chỉ có lác đác vài loại như Đại trận Kiếm kén Kiếm ti, Bát Cực Sát Trận mà thôi.

- Liên quan tới trận pháp, Tân Hỏa biết rõ nhiều nhất. Để cho Tân Hỏa truyền thụ cho ta một môn trận pháp. Trận pháp mà Tân Hỏa truyền thụ nhất định là cực kỳ cường đại!

Chung Nhạc kêu gọi Tân Hỏa, giải thích thỉnh cầu của mình. Nào ngờ Tân Hỏa lại lắc đầu, nói:

- Không truyền!

Chung Nhạc nhất thời cả giận:

- Hẹp hòi!

Tân Hỏa cười hắc hắc, nói:

- Cũng không phải ta hẹp hòi, mà những trận pháp ta tinh thông đều là đại trận Thần cấp. Có truyền thụ cho ngươi, ngươi cũng không dùng được, cũng không lĩnh ngộ được. Huống chi, ngươi đã có trận pháp càng thích hợp hơn, cần gì phải cầu ta?

Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn:

- Ta đã có trận pháp càng thích hợp hơn? Ta như thế nào lại không biết?

Tân Hỏa chỉ điểm cho hắn, nói:

- Đại Nhật Kim Ô Chi Linh, Minh Nguyệt Tinh Thiềm Chi Linh, trong đó đều bao hàm trận pháp. Ngươi chỉ cần lĩnh ngộ thấu triệt được, bố trí một tòa đại trận thủ hộ chủ phong tuyệt đối không khó!

Trong Đồ đằng Đại Nhật Kim Ô và Đồ đằng Minh Nguyệt Tinh Thiềm cũng đều có văn lộ Đồ đằng liên quan tới trận pháp, chỉ là tạo nghệ của Chung Nhạc trên phương diện này không sâu. Trải qua nghiên cứu một phen, phát hiện Trận văn tán loạn, khó có thể trù tính chung toàn bộ Trận văn, cho nên mới không tiếp tục thâm nhập nghiên cứu. Hiện tại Tân Hỏa nhắc lại việc này, khiến cho trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc:

- Trận văn chất chứa trong Nhật Linh, Nguyệt Linh tán loạn, không có trận pháp thống nhất có thể tiến hành trù tính chung, lập thành đại trận. Nếu đã không có biện pháp lập thành trận pháp hoàn chỉnh, như thế nào bày trận?

Ngữ khí Tân Hỏa buồn bực nói:

- Sao lại không có trận pháp hoàn chỉnh? Rõ ràng Lão đầu tử Kiếm Môn đã truyền thụ cho ngươi trận pháp chi đạo rồi mà!

- Môn chủ đã truyền thụ trận pháp chi đạo cho ta? Ta như thế nào lại không biết?

Chung Nhạc nhất thời giật mình, lẩm bẩm nói:

- Môn chủ chỉ truyền thụ cho ta Đại Tự Tại Kiếm Khí và đạo điêu khắc, lúc nào truyền thụ cho ta trận pháp… Đợi một chút!

Trong đầu hắn khẽ lóe lên, nhớ tới hình ảnh Kiếm khí lưu chuyển lúc Lão đầu tử điêu khắc ngọc tượng. Lại tinh tế hồi ức quá trình chính mình điêu khắc, tâm thần đại chấn, lẩm bẩm nói:

- Hóa ra hắn thật sự đã truyền thụ cho ta trận pháp chi đạo rồi… Ta vậy mà không phát hiện ra!

Chung Nhạc nhất thời lâm vào điên cuồng, đi tới đi lui trong một tòa đại điện đã xây xong của Lão Gia Miếu, trong đầu bộc phát ra từng tia linh cảm, lẩm bẩm nói:

- Trận pháp… trận pháp… Hóa ra đây chính là trận pháp!

Trong đầu hắn, từng đạo từng đạo linh quang chợt hiện, xây dựng cấu tứ ra trận pháp. Qua một lúc lâu sau, Chung Nhạc khẽ nhắm mắt lại, tĩnh lặng ngồi xuống, tựa hồ như đang chỉnh lý lại những gì chính mình đã đạt được.

Đột nhiên, hắn chợt mạnh mẽ mở mắt ra, trong mắt đại phát tinh quang, vươn tay ra trảo một cái. Ngoài đại điện, một gốc đại thụ che trời phá đất bay lên, gốc rễ và tán cây bị Kiếm khí vô hình chém rụng, chỉ còn lại thân cây tráng kiện bay vọt vào trong đại điện.

Mười ngón tay Chung Nhạc không ngừng bay múa, từng đạo từng đạo Kiếm khí cắt tới cắt lui xung quanh gốc đại thụ này, bào đi vỏ cây, cắt thành từng cây từng cây cọc gỗ chiều dài chừng một thước. Cuối cùng, chỉ thấy mười tám cây cọc gỗ phiêu phù giữa không trung. Vô số Kiếm khí mỏng như lông tóc đan xen ngang dọc, xuyên tới xuyên lui trong từng cây từng cây cọc gỗ. Mảnh gỗ vụn bay tán loạn, không bao lâu sau, mười tám cây Đồ Đằng Thần Trụ đã bị hắn điêu khắc ra.

Chung Nhạc thu hồi Kiếm khí, tinh thần lực tiến nhập vào trong mười tám cây ngọc trụ này. Chỉ thấy văn lộ Đồ đằng trên ngọc trụ phát ra quang mang sáng ngời, hoa văn huyễn lệ từ trong ngọc trụ bắn ra, tổ hợp, xác nhập xung quanh trận pháp, hóa thành một con Long Quy cao tới chín trượng.

Ở trên lưng Long Quy, chợt nghe một đạo thanh âm chấn động truyền ra, văn lộ Đồ đằng từ trong mười tám cây ngọc trụ bay ra, đan xen thành một con Đằng Xà hơn hai mươi trượng. Đằng Xà vờn quanh trên người Huyền Quy, chính là Huyền Vũ.

Vừa rồi, hắn đã đem toàn bộ Đồ đằng Huyền Vũ Kim Linh Quyết chia làm mười tám phần, điêu khắc trên mười tám cây cọc gỗ, điêu khắc thành Đồ Đằng Trụ Huyền Vũ. Mười tám cây cọc gỗ này nối liền với nhau, sẽ có thể thôi động một tòa trận pháp, hiển hiện ra Huyền Vũ.

Chung Nhạc kinh ngạc nhìn về phía con Huyền Vũ chậm rãi xuất hiện kia. Đây là hắn dùng Đồ Đằng Thần Trụ bày trận, bày ra Huyền Vũ Kim Linh Trận. Lão đầu tử quả thật đã truyền thụ trận pháp chi đạo cho hắn. Sở dĩ hắn không phát giác, là bởi vì hắn chưa từng bao giờ nghĩ qua phương diện này.

Huyền Vũ Kim Linh Quyết chỉ là một môn thần thông phòng ngự, thần thông sao lại có thể là một tòa trận pháp? Nhưng dùng đạo điêu khắc mà Lão đầu tử truyền thụ cho hắn, sẽ có thể biến môn thần thông phòng ngự này thành trận pháp công phòng nhất thể.

- Thì ra là thế! Thì ra là thế!

Chung Nhạc đột nhiên đánh một quyền về phía tòa Huyền Vũ Trận này. Chỉ thấy thân thể con Huyền Vũ to lớn không gì sánh được kia đột nhiên chấn động, các loại văn lộ Đồ đằng trên lưng Long Quy nhất tề sáng lên, chống đỡ lực lượng của hắn. Mà cánh chim Đằng Xà vỗ mạnh, thân thể du động, hòa tan mất lực lượng một quyền này của hắn.

Thân hình Chung Nhạc không ngừng di chuyển, quyền đánh như mưa, nhanh chóng chuyển động xung quanh Huyền Vũ Đại Trận. Trong một cái hô hấp hắn đã đánh ra hơn năm mươi quyền, toàn bộ đều oanh kích lên Huyền Vũ Kim Linh Trận.

Long Quy rống giận, Đằng Xà hí dài. Theo quyền pháp của hắn càng lúc càng dày đặc, con Huyền Vũ này rốt cuộc không chịu được, rầm một tiếng vỡ nát. Cùng lúc đó, mười tám cây Đồ Đằng Thần Trụ trên mặt đất kia cũng nhao nhao vỡ nát, hóa thành bột mịn.

Tân Hỏa không khỏi bị dọa cho sợ hết hồn:

- Nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt rồi sao? Ngộ tính của tiểu tử này ngược lại càng lúc càng cao a. Ta vốn cho rằng hắn cần phải cân nhắc ít nhất mười ngày, mới có thể nghĩ thông suốt, lĩnh ngộ ra ảo diệu của trận pháp chi đạo!

- Huyền Vũ Kim Linh Quyết chỉ là một loại thần thông phòng ngự bình thường trong Kiếm Môn, nhưng sau khi biến thành trận pháp, không ngờ lại có uy lực kinh người như vậy, thừa nhận của ta hơn một trăm quyền mới bể nát. Nếu đổi lại là Kim Ô hoặc là Tinh Thiềm thì sao đây?

Chung Nhạc vừa nghĩ tới đây, thân thể khẽ chấn động một cái, nghĩ tới đám Trận văn tán loạn chất chứa trong Nhật Linh Nguyệt Linh kia. Kết hợp với hình thái Kim Ô và Tinh Thiềm, sau đó xác minh với đạo điêu khắc bố trận, chỉ thấy trong đầu rộng mở trong sáng.

- Trận pháp, cũng chính là thần thông!

Nếu chia thần thông Kim Ô hoặc là thần thông Tinh Thiềm ra làm nhiều phần, xé chẵn ra lẻ, như vậy đám Trận văn tán loạn kia liền không còn là thứ không thể nghiên cứu nữa. Những địa phương trước đây hắn không nghĩ ra, lúc này rốt cuộc thấu hiểu quán thông.

Chung Nhạc bật cười ha hả. Trước đây hắn nhìn những huyền cơ chất chứa trong Nhật Linh, chỉ thấy Trận văn thâm ảo khó hiểu nhất, như thế nào cũng không thể bố thành trận pháp. Nhưng vừa nghĩ thông suốt điểm này, ảo diệu của trận pháp nhất thời thể hiện ra vô cùng rõ ràng. Trận pháp cũng là thần thông, thần thông cũng là trận pháp. Lĩnh ngộ ra ảo diệu bên trong, các loại nan đề trận pháp đều có thể giải quyết dễ dàng.

Tân Hỏa nhịn không được đả kích, nói:

- Nhạc tiểu tử, ngươi lĩnh ngộ ra thần thông cũng là trận pháp, như vậy vẫn chưa được. Trận pháp Thần cấp chân chính, biến hóa chất chứa trong đó gần như là vô cùng vô tận, đại biểu cho thần thông chất chứa trong trận pháp Thần cấp cũng là vô cùng vô tận. Hiện tại ngươi bất quá chỉ vừa mới chạm tới da lông mà thôi, vẫn còn sớm lắm!

Trong lòng Chung Nhạc vui mừng vô hạn, mỉm cười nói:

- Ta biết rõ tạo nghệ trận pháp của chính mình còn rất thấp, bất quá một khiếu thông trăm khiếu thông. Hôm nay ta thông cái khiếu này, tương lai sẽ có thể thông trăm khiếu, một ngày nào đó ta cũng có thể bố trí ra đại trận Thần cấp!

Sau đó, hắn tĩnh hạ lại tâm thần, suy tư ảo diệu của Trận văn Nguyệt Linh. Bảy ngày sau, Chung Nhạc không tiếp tục phỏng đoán Trận văn nữa, mà là quan tưởng ra Nguyệt Linh, suy đoán thần thông Nguyệt Linh.

Cuối cùng, Chung Nhạc đứng dậy, gọi chư nữ tới, lệnh cho các nàng đi thu thập một trăm lẻ tám cây thạch trụ. Mỗi một cây thạch trụ đều mài nhẵn chỉnh tề, chiều cao ba mươi sáu trượng, chiều rộng chín thước bảy tấc, làm thành hình dạng cánh hoa.

Trong lòng đám nữ nhân Thanh Hà, Uất Trì Lệ nghi hoặc, dựa theo lời dặn của Chung Nhạc đi tới sơn mạch bên cạnh thu thập đá tảng, mài thành thạch trụ. Đám nữ nhân này đều là Luyện Khí Sĩ, xử lý loại sự tình này đối với các nàng mà nói cũng không tính là khó khăn. Chỉ mấy canh giờ sau, một trăm lẻ tám cây thạch trụ đã mài xong.

Chung Nhạc hành tẩu khắp các nơi trên chủ phong, tìm kiếm tiết điểm của trận pháp. Sau khi tìm ra các tiết điểm, hắn liền cắm xuống từng cây từng cây thạch trụ. Đợi sau khi tìm ra một trăm lẻ bảy cái tiết điểm trận pháp, chỉ còn lại một cây thạch trụ cuối cùng, bị hắn cắm xuống phía trước chính điện Lão Gia Miếu.

Chung Nhạc ngồi bên trong chính điện, hai mắt nhắm lại, tâm niệm nhất động, chỉ thấy trong mi tâm hắn bay ra từng đạo từng đạo Kiếm khí, không ngừng xoay tròn điêu khắc xung quanh từng cây từng cây thạch trụ. Từng mảnh đá vụn rào rào rơi xuống, trên thạch trụ dần dần hiện ra từng đạo từng đạo hoa văn Đồ đằng kỳ dị.

- Lão gia đang làm gì vậy? Đang bày trận sao?

Đám Long Nữ Uất Trì Lệ vô cùng tò mò, quan sát đám thạch trụ kia. Chỉ thấy hoa văn trên mấy cây thạch trụ càng lúc càng nhiều hơn, nhưng cũng không có một đạo văn lộ Đồ đằng là văn lộ Đồ đằng hoàn chỉnh cả.

- Toàn bộ đều là văn lộ Đồ đằng không trọn vẹn! Nếu quả thật lão gia là đang bày trận, sao có thể dùng những văn lộ Đồ đằng không trọn vẹn chứ?

Chư nữ nhao nhao cười nói:

- Trận pháp này của lão gia đoán chừng là không xong rồi! Văn lộ Đồ đằng không trọn vẹn cũng không có bất kỳ tác dụng nào, không trọn vẹn không đầy đủ sẽ không có uy lực a!

Uất Trì Lệ thì lại thận trọng nói:

- Lần này lão gia bày trận thất bại, đoán chừng còn có thể cần chúng ta lại đi thu thập đá tảng, mài thành thạch trụ. Chúng ta vẫn là sớm đi thu thập đá tảng trước, tránh cho tới lúc đó không kịp chuẩn bị!

Chư nữ nhao nhao xưng phải, nhanh chóng bay ra khỏi chủ phong, đi tới một ngọn núi gần đó khai thác đá tảng.

Không bao lâu sau, Chung Nhạc đã điêu khắc hoàn tất một trăm lẻ tám cây thạch trụ, dùng tinh thần lực của chính mình dung nhập vào trong đó, tiến hành tế luyện một phen. Sau đó hắn lại lấy ra đám Hồn binh chính mình thu thập được kia, từng cái từng cái cắm lên trên đám thạch trụ.

Đợi tới lúc chư nữ vận chuyển từng cây từng cây thạch trụ mới trở về, sắp xếp chỉnh tề trên chủ phong, liền thấy Chung Nhạc đang treo kiện Hồn binh Pháp Thiên Cảnh song xoa xà mâu lên trước tấm biển chính điện.

- Lão gia, treo như vậy nhìn không đẹp chút nào a!

Uất Trì Lệ mỉm cười, nhắc nhở một câu. Nhưng Chung Nhạc lại lắc đầu, nói:

- Kiện Hồn binh này chỉ có thể treo ở đây, đặt ở vị trí khác sẽ mất đi hiệu lực!

Thanh Hà khẽ đảo chuyển cặp mắt, cười tủm tỉm hỏi:

- Lão gia đã bố trận xong chưa?

- Còn kém một chút! Còn thiếu một chút năng lượng!

Từ trong mi tâm Chung Nhạc bay ra từng viên Nguyên đan, tổng cộng sáu khỏa Nguyên đan lần lượt bay về phía sáu cái phương vị trên chủ phong. Chung Nhạc không khỏi than thở:

- Trong sáu khỏa Nguyên đan này chỉ có hai khỏa là Nguyên đan Pháp Thiên Cảnh, nếu cả sáu khỏa đều là Nguyên đan Pháp Thiên Cảnh thì viên mãn rồi. Hiện tại, tòa đại trận hộ sơn này đã thành!

Chín nàng thiếu nữ ở một bên cười trộm không thôi. Long Xuân Nhi dù sao cũng thiện lương một chút, không nhịn được, nói:

- Lão gia, các nàng nói ngươi đã bày trận thất bại rồi, đều đang cười trộm ngươi đây. Mọi người còn nói ngươi dùng chính là văn lộ Đồ đằng không trọn vẹn, không có nửa phần uy lực!

Chung Nhạc nhất thời yên lặng, mỉm cười nói:

- Uất Trì Lệ, ngươi đi mời Thành chủ Cô Hồng Tử, từ xa xa đánh ra một kích về phía Thánh Sơn ta. Cứ nói ta muốn xem một chút trận pháp phòng ngự của Thánh Sơn như thế nào!