Chung Nhạc lên ốc đảo trong thần chiến chi địa, đặt lão giả xuống, không nói lời nào, cứ lặng lẽ đào đất rồi đặt lão giả xuống mộ huyệt đơn giản, mặt hướng về Kiếm Môn.

- Thủy trưởng lão, dưới chân ngài là đất, xung quanh là nước, nhập thổ vi an, ngài là Thủy Tử An, ta chôn ngài bên cạnh nước. Ngài hãy yên nghỉ.

Chung Nhạc đứng dậy, nhìn tấm lệnh bài Nhật Nguyệt Bảo Chiếu Cực Văn trong tay, lưỡng lự một chút rồi đặt vào tay Thủy Tử An, lấp đất lại.

Hắn nhìn về phía xa, Hiếu Âm, Hiếu Tinh và Hiếu Viên đứng đó, lạnh lùng nhìn hắn mai táng cho Thủy Tử An.

Ba vị cự phách lúc này trên người ai cũng bị thương, rõ ràng dọc đường truy kích Chung Nhạc không hề dễ dàng gì, dù sao đây cũng là thần chiến chi địa, muốn bình an vào đây là không thể.

Giờ Thủy Tử An đã chết, tuy ba vị cự phách có thể nhân cơ hội đó mà lao tới giết Chung Nhạc nhưng thấy Chung Nhạc vào thần chiến chi địa mà không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, có thể thấy chắc chắn hắn đã biết con đường sống khác, muốn đuổi theo hắn e là phải mất không ít thời gian.

Chung Nhạc khẽ nói:

- Tân Hỏa, lần trước ngươi đề nghị cho chúng ăn cứt đúng không?

Tân Hỏa hơi khựng lại không hiểu ý hắn.

Chung Nhạc lạnh nhạt:

- Ta đồng ý. Nếu sau này ta đắc thế, ta chắc chắn sẽ chém sạch tộc nhân của Hiếu Mang thần tộc, giáng xuống làm súc sinh, một ngày ba bữa không được ăn no, nếu muốn ăn no thì ăn cứt. Nếu ta phạm lời thề, trời tru đất diệt!

Hắn quay lại, rời khỏi ốc đảo, một mình đi vào sâu trong thần chiến chi địa, biến mất trong mê vụ mênh mông.

- Sau khi chết cũng muốn hướng về cố thổ, một đối thủ đáng được tôn kính.

Hiếu Tinh ánh mắt nhấp nháy, nói nhỏ:

- Chỉ là, Thủy Tử An chết thật rồi sao? Tuy chúng ta đã thấy thi thể của hắn nhưng vẫn chưa xác thực hắn đã chết chưa. Ta chỉ e có gian dối. Dù sao muốn giết một kẻ thông minh, đặc biệt đó còn là một vị cường giả thì thực sự là rất khó.

Họ đánh nhau với Thủy Tử An ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, tuy thấy Chung Nhạc đã chôn Thủy Tử An, cũng cảm nhận Thủy Tử An không còn khí tức nữa, lại biết sinh cơ của Thủy Tử An đã bị họ chặt đứt, nhưng vẫn có chút không tin một người thông minh tài trí như vậy đã chết.

- Chúng ta lên đảo xem sao!

Hiếu Âm bước về phía đảo trước tiên. Hai lão ẩu Hiếu Tinh Hiếu Viên cũng theo sau. Ba vị cự phách dọc đường phá các đạo thần thông tàn khuyết, cố gắng tiếp cận hòn đảo.

Đột nhiên nước dưới chân họ chấn động, thần uy khủng khiếp từ dưới hồ nước truyền tới, một cái đầu lâu ngoi lên mặt nước, nó chỉ còn một nửa, thần uy trong hốc mắt xung thiên.

Ba vị cự phách giật mình, vội dừng lại, chậm rãi lùi hai bước, bước khỏi phạm vi cảm ứng của cái đầu lâu kia, thận trọng nhìn nó.

- Hồn binh luyện từ đầu lâu thần ma, khó rồi!

Ba vị cự phách chau mày, Hiếu Âm nhìn Hiếu Viên, thấp giọng nói:

- Dùng Hạo Nguyệt Kính của ngươi chiếu cái mộ huyệt xem rốt cuộc hắn chết rồi hay giả chết!

Hiếu Viên gật đầu, lập tức dùng Hạo Nguyệt Kính chiếu lên hòn đào. Trên mặt gương lập tức hiện ra hình ảnh trong mộ huyệt.

Ba vị cự phách nhìn lên tấm gương, thấy Thủy Tử An ngồi trong mộ huyệt, máu đen trên người đã khô, thi thể đổi màu, đúng là đã chết.

- Đã chết rồi thì ta không cần phải mạo hiểm với cái đầu lâu thần ma kia nữa.

Hiếu Âm thở phào:

- Chúng ta lẽ ra có thể đuổi kịp tên tiểu quỷ tên Chung Nhạc kia, nhưng nếu động tới thần thông và tàn hồn còn lại nơi này, cho dù chúng ta có giết được hắn thì cũng sẽ bị trọng thương.

Hiếu Tinh cười nói:

- Chỉ là một tiểu quỷ không đáng ngại, cho một số tiểu bối tộc chúng ta tới Liên Vân sơn mạch đợi hắn là được rồi. Chúng ta không cần vì hắn mà mạo hiểm.

Hiếu Âm gật đầu, ba cự phách lập tức liên thủ rời khỏi thần chiến chi địa, quay lại đường sinh lộ.

- Kiếm Môn thần sứ, ngươi có thể yên tâm rồi, Thủy Tử An đã chết.

Tới sinh lộ, Hiếu Âm mặc áo bào, nhàn nhạt nói:

- Chúng ta tận mắt thấy hắn chết, thấy hắn được chôn, chắc chắn không sai.

Trên sinh lộ, thân ảnh kia cúi người cười:

- Đó là nhờ ba vị Tế Tự! Còn Chung Sơn thị Chung Nhạc thì sao?

- Tiểu quỷ đó vào thần chiến chi địa, không biết đi đâu rồi.

Hiếu Âm lắc đầu:

- Trên người hắn chắc có bản đồ của một sinh lộ khác. Ngươi không ngờ đúng không? Bản đồ ngươi có chỉ có một đường sinh lộ, còn tiểu quỷ đó rời khỏi đây bằng con đường khác.

- Đường sinh lộ khác?

- Thân ảnh đó khựng lại, thấp giọng nói:

- Không thể nào, trong Kiếm Môn ta chỉ thấy một tấm bản đồ, sao có thể có đường khác được?

Hiếu Âm suy nghĩ:

- Cái này thì ta không rõ, nhưng thấy hắn bước đi khó khăn, có lẽ con đường đó cũng có rất nhiều nguy hiểm, chứ không phải đường lớn thênh thang. Ta sẽ lệnh cho đệ tử ở thần miếu bốn phương tới Liên Vân sơn mạch đợi hắn. Chỉ cần hắn ra khỏi thần chiến chi địa là sẽ nạp mạng. Thủy Tử An chết không phải việc nhỏ, ngươi phải lập tức về Kiếm Môn ngay.

Thân ảnh kia gật đầu, rồi đột nhiên nói:

- Thủy Tử An chết rồi, dám hỏi ba vị Tế Tự, số lệnh bài trên người hắn đâu?

Hiếu Âm sững người, nhìn Hiếu Tinh, Hiếu Viên. Hai vị lão ẩu cũng lắc đầu, thấp giọng nói:

- Không thấy số lệnh bài đó. Lẽ nào chỗ lệnh bài nửa đời Thủy Tử An thu thập lại rơi vào tay thiếu niên Chung Sơn thị kia rồi? Có khả năng này!

Thân ảnh thần sứ khẽ rung lên, kêu lên thất thanh:

- Nguy rồi, nếu tên tiểu tử đó đem lệnh bài về thì việc loại bỏ Thủy Tử An không còn mấy ý nghĩa. Tuyệt đối không được để hắn trở về Kiếm Môn!

Ba người Hiếu Âm cau mày, điểm mạnh nhất của Thủy Tử An chính là có mối quan hệ rộng. Số lệnh bài này có thể khiến rất nhiều cao thủ làm việc cho hắn. Loại bỏ Thủy Tử An đã đành, nếu không lấy được số lệnh bài đó thì có chút nguy rồi!

Hiếu Âm trầm giọng nói:

- Bên kia của Liên Vân sơn mạch chính là Đại Hoang, chúng ta không thể dễ dàng qua đó, nếu kinh động tới lão Kiếm Thần thì lành ít dữ nhiều. Ngươi là thần sứ, ngươi tới Liên Vân sơn mạch, buộc phải chặn được tiểu tử đó đoạt lấy lệnh bài!

Thần sứ thân ảnh lắc một cái biến mất.

Hiếu Viên lão ẩu thở dài:

- Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tên tiểu tử đó lại biết con đường khác, bị hắn cầm chỗ lệnh bài đó chạy mất. Chúng ta đi thôi, những việc nhỏ này giao cho các tiểu bối làm.

Ba cự phách cùng rời đi.

Tại sâu trong thần chiến chi địa, sương khói mờ ảo, chốc chốc lại có tàn hồn của thần linh bay lượn quanh đầm lầy. Lại có cả các hồn binh, thần binh tàn khuyết đột nhiên tỏa sáng, còn có thần thông bạo phát uy năng kinh thiên động địa.

Thỉnh thoảng còn có những dòng nước lớn chảy qua, trên không trung thậm chí còn nhìn thấy cả biển lớn lơ lửng. Quần sơn trôi nổi dập dềnh, dưới lòng đất đột nhiên xuất hiện một ngọn núi lửa phun trào mạnh mẽ rồi lại biến mất. Còn có rất nhiều loài thú lạ do đồ đằng biến thành, vô cùng hung ác.

Chung Nhạc bước đi khó khăn trong vùng tuyệt địa. Đầu óc hắn mơ mơ màng màng, không phân biệt được đông tây, cũng may có Tân Hỏa tận tâm tính toán, cũng không tính sai đường. Nếu không, chỉ sai một bước thì hắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Tâm thần của hắn đang đắm chìm trong sự bi thương vì cái chết của Thủy Tử An.

- Lạ thật….

Tân Hỏa đột nhiên nói:

- Ta đột nhiên nhớ lại một việc rất kỳ lạ. Nhạc tiểu tử, ngươi có thấy lệnh bài trên người của Thủy Tử An không?

Chung Nhạc thẫn thờ lắc đầu:

- Chưa thấy bao giờ.

- Đó chính là điều kỳ lạ.

Tân Hỏa lộ vẻ nghi hoặc:

- Thực lực của hắn đúng là rất mạnh, bí cảnh trong nguyên thần có thể luyện thành hồn binh như Bách Bảo Trạc, nhưng cần tự hắn luyện chế trước khi chết, nếu không bí cảnh trong nguyên thần của hắn sẽ sụp đổ, ném hết bảo bối trong bí cảnh của hắn ra ngoài. Nếu nguyên thần bí cảnh của hắn sụp đổ thì số lệnh bài đó phải rơi khắp nơi mới đúng…

Chung Nhạc sững người, ánh mắt có chút thần sắc:

- Ý ngươi là?

- Tiểu lão đầu đó có lẽ nào giả chết?

Tân Hỏa nói:

- Cũng có thể hắn chết rồi, nhưng thực lực trước khi chết quá mạnh, nguyên thần bí cảnh không lập tức nổ tung, số lệnh bài đó vẫn giấu trong bí cảnh. Nhưng Thủy Tử An hình như không mạnh tới mức đó thì phải.

Chung Nhạc hít thật sâu, đột nhiên tràn đầy sức sống, kiên định nói:

- Tân Hỏa, chúng ta quay lại hòn đảo đó, ta muốn xem Thủy trưởng lão thế nào.

Tân Hỏa giật mình:

- Muốn quay lại đường cũ còn khó hơn mấy lần, rất khó tìm được hòn đảo đó.

- Dù mất bao nhiêu thời gian thì cũng phải quay lại!

Chung Nhạc trầm giọng nói.

Tân Hỏa bất lực, đành phải nghe theo hắn.

Hơn mười ngày sau Chung Nhạc mới tìm lại hòn đảo đó, khó khăn lắm mới lên được đảo. Trên đảo, mộ của Thủy Tử An vẫn còn, Chung Nhạc vái lạy rồi đánh pháp lực, mộ huyệt dần mở ra, lộ ra cảnh tượng khiến Chung Nhạc sững người.

Thủy Tử An dưới mộ đã không thấy đâu nữa!

Mộ huyệt trống rỗng!

- Cái này…

Chung Nhạc gãi đầu, lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu, lẩm bẩm:

- Rõ ràng ta thấy khí tức của ngài đã không còn, đã chết rồi, tại sao mộ lại trống rỗng? Với bản lĩnh của ngài tuyệt đối không thể lừa được ta, lẽ nào thi thể bị sói hoang kéo đi rồi? Ở đây không thể có sinh linh… lẽ nào bị thần thông của thần ma thiêu thành tro rồi? Không thể nào, hòn đảo không bị phá hủy… A, ta biết rồi!

Ngọn lửa nhỏ nghiêm túc nói:

- Vị Thủy trưởng lão này bị hồn nhập thể!

Chung Nhạc thì thở phào một hơi dài, cười:

- Hồn nhập thể cũng được, giả chết cũng được, chúng ta không truy cứu nữa. Có lẽ chúng ta về Kiếm Môn sẽ lại gặp một Thủy trưởng lão sống sờ sờ chưa biết chừng.

Tân Hỏa lẩm bẩm:

- Rõ ràng chết rồi, đừng nói tim đập, ngay cả nguyên thần cũng vỡ tung, sao lại không chết được? Chắc chắn là hồn nhập thể! Ngươi gặp hắn ở Kiếm Môn nhất định phải chém đầu hắn, nếu không hắn sẽ ăn thịt người, loại cao thủ này mà thi biến sẽ rất hung hãn.

Chung Nhạc rời khỏi đảo, đi về hướng Liên Vân sơn mạch.

Sâu trong thần chiến chi địa, một vị lão giả chắp tay sau lưng từ xa nhìn Chung Nhạc, sắc mặt tử khí nặng nề.

- Môn chủ, trên người Chung Sơn thị đúng là có bí mật rất lớn, nhưng chắc chắn sẽ không uy hiếp Kiếm Môn chúng ta!

Sau lưng lão giả, một lão nhân bị thương liên tục ho ra máu, nói:

- Hắn có trái tim nhân hậu, xả thân cứu ta, ta vốn định để xác chìm dưới hồ, không ngờ hắn dù có chết cũng cõng ta, hại ta không thể không tự cắt đứt sinh cơ. Nếu không phải ngài tới kịp thời cứu ta thì e là ta chết thật rồi, đến nguyên thần cũng suýt nữa đã phân giải…