*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạc Cận Ngôn chậm rãi gật đầu: “Tôi nghi ngờ thậm chí hắn còn nhìn thấy nhiều hình ảnh hơn, ví dụ như hung án. Không phải hắn ngất xỉu ở cửa hang sao? Gáy còn sưng lên. Có lẽ là quá sợ hãi lại bị người đánh, dẫn đến mất trí nhớ, nhưng trí nhớ này cũng không thật sự mất đi, mà ở sâu trong đầu hắn, sâu trong tâm linh. Khi hắn cảm thấy mờ mịt với tương lai, khi tâm linh của hắn bị mất phương hướng, trí nhớ này thức tỉnh ngay trong tiềm thức hắn, thức tỉnh ở trong mơ, còn gã lại nghĩ đến đó là con bướm ám chỉ hắn đi giết người.”
Bầu không khí trên đường núi lành lạnh phả vào mặt. Tất cả mọi người suy nghĩ về lời nói của Bạc Cận Ngôn. Nhưng suy đoán này không phải không có lý, đây cũng giải thích cho tâm lý vừa hận vừa yêu của Trần Cẩn đối với con bướm, cùng với sự xuất hiện thật sự của sát thủ hồ điệp.
“Anh xác định ‘hắn’ chính là sát thủ liên hoàn sao?” Giản Dao hỏi, “Vậy hắn im lặng nhiều năm như vậy, hơn nữa vụ án của chưa bao giờ bị người ngoài phát hiện, hiện tại vì sao lại xuất hiện trong tầm mắt cảnh sát?”
Bạc Cận Ngôn cân nhắc một lúc, đáp: “Nếu trí nhớ của Trần Cẩn là chuẩn xác, vậy năm đó hắn đại khái 15-20 tuổi, hiện tại ở trong độ tuổi 35- 40.
Phùng Duyệt Hề luôn tránh né sự truy đuổi của cảnh sát, còn hắn dưới tình huống không kinh động gì đến cảnh sát, thành công săn bắt được Phùng Duyệt Hề, cũng tiến hành sát hại, chứng tỏ sức quan sát nhạy bén, kế hoạch ổn định và khả năng thực hiện.
Ở hiện trường phạm tội của hắn thể hiện sự tra tấn thành thạo, kĩ năng giết người, hiện trường phạm tội xử lý vô cùng sạch sẽ, ý thức phản điều tra mạnh mẽ. Phải là người gây án kinh nghiệm phong phú mới làm được.
Hắn đã vẽ con bướm rất nhiều lần, luyện tập rất nhiều lần mới có thể trong thời gian có hạn tạo ra bức tranh giống như in như vậy.
Con bướm trong bức tranh của hắn đã được nhà sinh vật học chứng thực rất giống với “bướm hestina’ (*), nếu mọi người suy nghĩ cẩn thận so sánh sẽ phát hiện bức tranh “bướm phượng đuôi dài” của Trần Cẩn khá tương tự, cho nên chúng ta nghi ngờ hai người này có liên hệ. Trần Cẩn rất có thể đã từng nhìn thấy bướm hestina, nhìn thấy quá trình gây án của hắn, sau đó tiềm thức thúc đẩy Trần Cẩn, giống như bức tranh hồ lô, tạo ra vụ án “con bướm giết người” giống mà không giống.
(*) Bướm hestina
Vụ án này gây ra chấn động toàn tỉnh, trong tin tức cũng đưa tin, ‘hắn’ biết được vụ án này cũng không có gì kì lạ. Còn Phùng Duyệt Hề được cho là đồng lõa của Trần Cẩn, cảnh sát đang truy lùng. Hắn có thể biết được điều này chứng minh hắn ở ngay gần chúng ta, thậm chí còn phân tích. Còn Phùng Duyệt Hề bị giết có thể dựa vào hai loại tâm lý. Một loại là trả thù: Bởi vì Trần Cẩn bắt chước hắn gây án, đã bị cảnh sát bắt được, không thể trừng trị, cho nên hắn trừng trị đồng lõa của Trần Cẩn; loại thứ hai là chúng ta không thể loại bỏ “cái ác”, hắn cho rằng Phùng Duyệt Hề cùng tội với Trần Cẩn, cho nên tự mình chấp hành pháp luật. Song dù dựa vào loại thái độ nào, hắn lựa chọn một loại hình thức đẳng cấp hơn xuất hiện trước mắt cảnh sát, tất nhiên là bị thứ nào đó kích thích, hắn không muốn ấn núp nữa, không muốn tiếp tục im lặng. Sát thủ hồ điệp lộ mặt.”
Đến vùng núi kia đã là buổi chiều. Mặt trời mùa thu chiếu sáng cả khu rừng xanh um, có loại hơi thở yên tĩnh mà sâu xa.
Năm này tháng nọ, Thạch Bằng chỉ nhớ rõ là vùng núi, cụ thể ngọn núi nào, vị trí nào lại không nhớ nổi được. Vì thế sau khi Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh thương lượng, quyết định tạm thời ở lại đồn cảnh sát dưới chân núi. Sáng hôm sau mới bắt đầu lục soát.
Vùng phía nam phần lớn là núi. Giản Dao ở trong nhà khách, mở di động ra tìm kiếm mới phát hiện nơi này cách thành phố Đồng quê cô rất gần. Hai thành phố vốn tiếp giáp nhau, nơi này tuy thuộc thành phố Tuân, nhưng chỉ vượt qua một ngọn núi là đến nội thành của thành phố Đồng, về vị trí địa lý thực ra gần thành phố Đồng hơn.
Cách nhà gần như vậy luốn khiến trong lòng người đi xa có chút mờ mịt và khát vọng. Cô ngẩng đầu lên nhìn, Bạc Cận Ngôn, Phương Thanh và đám người An Nham đang thương lượng phương án tìm kiếm ngày mai. Cô đi sang một góc, lấy di động ra gọi điện về nhà.
Nghe điện, chưa nói được mấy câu, mắt đã ướt nhòe.
Mẹ cô đang nhặt rau nấu bữa tối cho bà và Giản Huyên. Gần Trung thu, Giản Huyên cũng đã từ trường trở về, chỉ có cô không ở đó.
Con gái lấy chồng gặp phải đại nạn, tính cách Giản Dao vốn hướng nội, mẹ cô là người hiểu được tính cách người khác, từ sau khi nghe được tin tức, ngoài việc lúc đầu an ủi cô mấy lần, sau đó cũng không hỏi nhiều, chỉ quan tâm đến việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của cô, hôm nay cũng vậy. Mẹ hỏi cô: “Đang bận à? Sợ quấy rầy con điều tra án, cũng không dám gọi điện nhiều cho con. Dù thế nào cũng phải chăm sóc tốt bản thân.”
Giản Dao ngắt lời: “Vâng, mẹ, không có việc gì đâu, sức khỏe con tốt lắm.”
Mẹ cô cười bên đầu kia, nói: “Vậy là tốt rồi. Có tin tức của Cận Ngôn không?”
Giản Dao bật khóc: “Mẹ, hiện tại anh ấy đang ở chung với con, nhưng mắt vẫn chưa tốt. Hiện tại tâm trạng của anh ấy không quá tốt, chờ thêm thời gian nữa con dẫn anh ấy về. Mẹ, con muốn về nhà một chuyến. Con đang ở ngay thành phố Tuân, cách nhà rất gần.”
Cúp máy, Giản Dao ngẩng đầu, lại nhìn thấy Bạc Cận Ngôn đã đi vào không biết từ lúc nào, đứng trước mặt cô. Cửa cũng đã bị anh đóng lại.
Hiện tại thính giác của anh vô cùng nhạy.
Giản Dao cúi đầu, im lặng.
Anh chạm vào tay cô, nói: “Trở về thăm mẹ một chuyến đi, thay anh hỏi han và tạ lỗi với mẹ.”
“Vâng.” Cô đáp, “Không cần giải thích đâu. Mẹ em hiểu mà. Hôm nay sau khi ăn tối xong em sẽ quay về, sẽ không ảnh hưởng đến buổi tìm kiếm ngày mai.”
Anh im lặng một lát, nói: “Giản Dao, tâm trạng anh đã trở lại bình thường rồi. Ban đầu có một đoạn thời gian, lúc đó anh thực sự còn không cảm nhận được tâm trạng mình… nhưng hiện tại anh đã chấp nhận được sự thật là Tử Ngộ đã rời đi rồi. Giống như mặt trời cũng có lúc lặn xuống, đó là sự chia ly mà chúng ta phải đón nhận trong cuộc sống. Anh tự nói với bản thân, mỗi ngày phải quý trọng gấp đôi sự sống. Có lẽ em không biết hiện tại anh đang sống thay cho hai người.”
Giản Dao vươn tay ôm lấy cổ anh, nghẹn ngào: “Nếu quý trọng, tại sao còn không trở về?”
Anh cũng ôm lấy cô, im lặng một lúc, đáp: “Bởi vì mỗi khi anh tới gần em thì trái tim không thể cứng rắn được.”
Lúc mặt trời lặn, Giản Dao về đến nhà. Bởi vì có tin tức tốt, bầu không khí trong nhà cũng thoải mái hơn rất nhiều. Mẹ và Giản Huyên hỏi han mấy câu về tình hình gần đây của Bạc Cận Ngôn, nhưng cũng không truy hỏi gắt gao, miễn làm cho Giản Dao khó xử. Chuẩn bị một đống lớn đồ dặn Giản Dao mang theo. Ví dụ như loại trà Bạc Cận Ngôn thích, ví dụ như cả một túi cá khô, ví dụ như đế lót giày làm bằng tay mẹ cô mua ở chợ…
Sau khi Giản Dao xem xong, cười nói: “Phần lớn mọi thứ đều cho anh ấy, mẹ à, mẹ bất công quá đấy.”
Mẹ cô cười nói: “Đương nhiên rồi, con rể chính là một nửa con trai, không thương nó thì thương ai. Con chăm sóc nó cho tốt, hiện tại nó không nhìn thấy, lại là đứa kiêu ngạo. Con là vợ nó, cũng coi như là ánh mắt của nó, tất cả mọi thứ trong nhà phải để ý cẩn thận, đừng để nó vấp ngã, cũng đừng làm nó mất mặt, hiểu không?”
“Mẹ yên tâm, con hiểu mà.”
Giản Huyên ở bên cạnh yên lặng nói: “Đại thần mù cũng vẫn là đại thần. Kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện, ánh mắt của anh ấy nhất định sẽ sáng trở lại. Đây mới là cách thức tạo ra truyền kì thực sự, em tin vào điều này.”
Giản Dao cười không nói gì.
Nhưng trong lòng sự ấm áp im lặng bao phủ mọi nỗi đau, cô hiểu rõ hạnh phúc đang bên mình ngày càng gần.
Cơm nước xong, bà Giản ở nhà rửa bát, hai chị em đi dạo trong tiểu khu một chút rồi Giản Dao sẽ quay về. Lúc này bóng tối lan tràn, ngọn đèn yếu ớt, khí hậu mát mẻ. Hai chị em đứng bên chiếc cầu nhỏ trong vườn hoa, sau lưng là một gốc cây cao lớn.
“Chị, sao trong lòng chị vẫn nhiều tâm sự như vậy?” Giản Huyên hỏi.
Giản Dao im lặng. Em gái cô là người bình thường, có cuộc sống yên ổn, có rất nhiều chuyện không thể kể ra cho con bé. Tuy nhóm sát thủ mặt nạ đã mai danh ẩn tích nhưng vẫn còn tồn tại, Bạc Cận Ngôn khăng khăng rời đi, sát thủ hồ điệp đột nhiên xuất hiện, còn có sát thủ hồ điệp dường như có liên hệ nào đó với vụ án của Kha Thiển… Cô luôn cảm thấy như có một cái lưới lớn vô hình giăng trên đỉnh đầu bọn họ. Khi cô ngẩng đầu lại tạm thời chỉ có thể nhìn thấy sao trời lờ mờ. Kẻ địch rốt cuộc ẩn giấu ở nơi nào, có bao nhiêu người.
“Nói thật…” Giản Huyên nói, “Trước đó anh rể rời đi, tuy em biết nghĩ vậy là không nên, nhưng anh Lạc Lang luôn chăm sóc chị. Em còn nghĩ nếu anh rể không trở lại, sau này chị có thể ở bên anh ấy nữa kìa.”
Giản Dao đáp: “Sao có thể chứ? Sao anh ấy có thể so được với Cận Ngôn chứ? Anh ấy chỉ là một người bạn của chị thôi, sau này em không được phép nói như thế.”
Giản Huyên: “Vâng.”
Một lát sau, Giản Huyên lại thở dài nói: “Thực ra trong khoảng thời gian này mẹ không nói gì, nhưng thực ra mẹ rất lo lắng cho hai người. Dù sao chị cũng làm cảnh sát giống cha. Cái chết của cha, ông và bà nội năm đó luôn là tâm bệnh của mẹ, nhiều năm cũng không quên được. Mẹ vô cùng sợ hãi chị xảy ra chuyện.”
Năm đó Giản Huyên còn nhỏ, cho nên vụ án thảm sát cả nhà, tuy khiến cô bé đau khổ nhưng không có ấn tượng và trí nhớ, còn Giản Dao thì khác, năm đó cô đã thấy toàn bộ vụ án xảy ra.
Giản Dao im lặng một lúc lâu, đáp: “Hiện tại sau khi từ hiện trường trở về, thỉnh thoảng khi nhắm mắt lại, chị vẫn còn nhớ đến cái chết của mọi người. Đã qua lâu rồi, nhưng chị vẫn còn nhớ rõ. Sau đó chị tự nói với bản thân, hiện tại chị phải cố gắng đem những kẻ giết chết cha, giết chết Phó Tử Ngộ, làm tổn thương Cận Ngôn… đám cầm thú đó ra ngoài pháp luật. Chị vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho những kẻ đó, đó là ý nghĩa lớn nhất trong quãng đời còn lại của chị.”
Giản Huyên nghe thấy mà rung động, im lặng một lúc lâu, chỉ cầm tay chị gái.
“Chị thật sự thay đổi rồi.” Cô bé nói, suy nghĩ xem nên hình dung thế nào, sau đó nói tiếp, “Hiện tại chị giống y như anh rể đại thần đều lấp lánh tỏa sáng.”
Giản Dao vì câu nói đùa của em gái nở nụ cười, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn chỉ thấy ánh trăng thấp thoáng, bóng cây lay động, như thể có người vừa đi qua, rồi lại giống như chỉ là gió thổi, thế giới phía sau yên tĩnh, bình thản như lúc ban đầu.