Chạng vạng gió xuyên qua cửa sổ thổi vào, tiếng nói của cảnh sát ong ong bên tai. Giản Dao cách chiếc bàn nhìn Bạc Cận Ngôn. Nhóm cảnh sát có lẽ đã bàn bạc xong từ lâu, không ai nhìn anh. An Nham đỏ mặt cúi đầu, vẻ mặt Phương Thanh lãnh đạm nhìn thấu tất cả.

Mặt Bạc Cận Ngôn dần đỏ ửng.

Anh ngẩng đầu, nhìn về phía cô và Phương Thanh. Tay đặt lên bàn, từ từ nắm chặt. Sau đó hơi nhấc kính râm trên mặt lên một chút.

Anh không nói câu nào.

Cô cũng không nói, chỉ im lặng ngồi như vậy.

Mới chẳng bao lâu giữa cô và Bạc Cận Ngôn đã không còn gì để nói sao?

“… Nếu không trước tiên chúng ta mời Giản Dao và Phương Thanh nói ý kiến của bọn họ một chút.” Lúc này giọng nói của Thiệu Dũng xen vào.

Giản Dao đáp “Vâng”, cúi đầu nhìn máy tính bảng của mình, trái tim lại như thể nằm trong một cánh đồng hoang vu lạnh băng.

“Chúng tôi có mấy điểm kết luận ban đầu. Thứ nhất, hung thủ đã có kế hoạch giết người từ trước. Người biết được thói quen chạy buổi tối của Nhiếp Thập Quân không nhiều. Hung thủ từng theo dõi quan sát cô ta, hơn nữa lựa chọn thời gian mưu sát vô cùng thích hợp, chọn được địa điểm mưu sát thích hợp nhất trên đường chạy của cô ta. Sau khi đã lập kế hoạch chu đáo, cũng không thấy có nhân chứng. Hơn nữa trước đó hắn đã chuẩn bị xong dây thừng, sơn vẽ, găng tay và những thứ khác. Cho nên hắn không phải là nhất thời kích động giết người, cũng không phải tùy tiện chọn một người chạy buổi tối giết chết. Nhiếp Thập Quân là mục tiêu trải qua sự lựa chọn của hắn…”

Giọng nói của cô dần ổn định. Cô cảm thấy thực sự là kì quái, không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ nói gì khi gặp lại Bạc Cận Ngôn. Cô nghĩ chắc chắn mình sẽ vô cùng đau đớn, kích động, có lẽ sẽ xông lên ôm lấy anh bật khóc, trách cứ anh, đánh anh, tha thứ cho anh. Song khi chuyện xảy ra, hóa ra tất cả lại im lặng như vậy.

Im lặng giống như đời người xoay chuyển một vòng lại gặp anh.

“Thứ hai, hung thủ thường xuyên đến gần nhà trọ của Nhiếp Thập Quân, hoặc là hoạt động gần công viên, hơn nữa rất có khả năng sẽ ở gần đó. “Tâm lý học tội phạm về địa lý học” cho chúng ta biết cho dù hung thủ là vì nguyên nhân gì giết người, chắc chắn trước đó hắn đã gặp nạn nhân ở nơi nào đó. Cuộc sống của Nhiếp Thập Quân vô cùng đơn điệu, qua điều tra, địa điểm hoạt động thường xuyên của cô ta là nhà, công ty, công viên, cuối tuần sẽ đến trung tâm thương mại. Trong bốn địa điểm này, chỉ có nhà trọ và công viên là nơi hung thủ dễ ở lại, quan sát nạn nhân, hơn nữa cuối cùng hắn lựa chọn giết người ở công viên, chứng tỏ đây là địa điểm vô cùng quen thuộc trong tâm lý hắn. Nếu là gặp trên đường đi làm, vội vàng nhìn thoáng qua ở trung tâm thương mại, nơi đó lại cách chỗ này quá xa, một là rất khó để tiếp tục theo dõi đối tượng, hai là nó không quen thuộc bằng công viên, đối với một lính mới mà nói, về phương diện tâm lý khó mà thích ứng được.

Thứ ba, tâm tư của hung thủ kín đáo, kế hoạch chu toàn, làm việc sạch sẽ lưu loát. Điều này cũng thể hiện đặc điểm của con người hắn. “Con bướm” đối với hắn mà nói nhất định có ngụ ý tâm lý đặc biệt. Nhưng tôi cũng chú ý tới bức tranh con bướm của hắn tương đối dịu dàng. Trước mắt còn không biết ý nghĩa của nó là gì.

Thứ tư, hắn thiếu kinh nghiệm phạm tội, là lính mới. Như vậy tại sao lại chọn lúc này bắt đầu giết người, hơn nữa lại dùng cách thức đặc biệt giết người. Tất nhiên là có liên quan đến sự kích thích đặc biệt nào đó gần đây đối với hắn. Còn Nhiếp Thập Quân bị hắn chọn làm nạn nhân, trên người chắc chắn có nhân tố liên quan đến kích thích này. Cho nên, chúng ta cần phải tiếp tục điều tra thêm về Nhiếp Thập Quân, hiểu biết đối với nạn nhân càng nhiều, sẽ càng giúp chúng ta hiểu thêm về hung thủ.

Kết luận của chúng tôi tạm thời là như vậy. Về phần hung thù có phải là kẻ tâm thần biến thái, sát thủ liên hoàn hay không còn phải xem xét bởi vì mới xảy ra có một vụ án.”

Sau khi cô nói xong, nhóm cảnh sát không ngừng gật đầu.

Giản Dao không nhịn được liếc Bạc Cận Ngôn, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như thế, cũng không biết có phải ảo giác của cô không, cảm thấy khóe môi anh dường như hơi cong lên.

Giản Dao đột nhiên ấn vào huyệt thái dương, muốn để cho mình bình tĩnh tỉnh táo một chút.

Là ảnh hưởng tâm lý chăng, nhưng cô lại có thể cảm giác được ánh mắt sáng rực giống như xưa, vẫn dừng trên người cô.

Là ánh mắt đã không còn ánh sáng của anh luôn nhìn về phía cô.

Thần thám mù đã rời nhà trốn đi của cô.

Giản Dao cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, để làm dịu cổ họng khô cạn.

Thiệu Dũng nói: “Cám ơn Giản Dao và Phương Thanh, vậy Cận Ngôn, ý kiến của cậu thì sao?”

Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển về phía anh.

Bạc Cận Ngôn im lặng một lát.

Trong khoảnh khắc đó, Giản Dao đột nhiên nhớ tới ngày trước, cô rõ ràng cảm giác được Bạc Cận Ngôn chắc chắn cũng muốn phát biểu. Đã từng bao nhiêu lần, anh sóng vai bên cô, chỉ rõ sự mơ hồ cho cô, dùng trí tuệ của anh, dẫn dắt cô trưởng thành.

Thỉnh thoảng thì khen ngơi: “Bông hoa tâm lý tội phạm của chúng ta cuối cùng đã nở rộ rồi.” Thỉnh thoảng cũng không lưu tình chút nào cười nhạo: “Giỏi quá, em cho ra ba kết luận, có hai cái là đoán mò.”

“Suy luận của Giản Dao hôm nay vô cùng xuất sắc, tuyệt vời hơn so với tưởng tượng của tôi…” Anh chậm rãi nói, “Tôi muốn bổ sung thêm ba điểm.”

Cổ họng Giản Dao như bị lấp kín. Trong phòng hội nghị yên tĩnh như thế, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Bạc Cận Ngôn, nhìn vị thần thám mù trong truyền thuyết này còn có thể đưa ra kết luận gì có giá trị.

Bạc Cận Ngôn bỗng nhiên khẽ cười. Anh chạm vào cốc trà bên cạnh, nhấp một ngụm, để xuống. Một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu Giản Dao: lá trà ở chỗ này không ngon, anh uống không quen, nhưng chỉ để cho cổ họng bớt khô mà thôi.

Sau đó anh bí ẩn lặng lẽ mở miệng. Tiếng nói trầm thấp dễ nghe, trong bình tĩnh mang theo xa cách và kiêu ngạo, nhưng lại không khác gì so với trước đây.

“Thứ nhất, hung thủ có điều kiện kinh tế tốt, ngoại hình gọn gàng danh giá. Sơn vẽ, dây thừng, công cụ gây án hắn dùng đều là thứ tốt nhất. Cái này không thể nói rõ hắn là kẻ chuyên nghiệp về phương diện này, nhưng ít ra có thể chứng tỏ hắn không có áp lực về kinh tế. Hơn nữa có thói quen lựa chọn đồ tốt.

Một kẻ dọn dẹp hiện trường gây án sạch sẽ như thế, hơn nữa gây án đâu vào đấy kín đáo chu toàn, không có khả năng là một kẻ bề ngoài lôi thôi, bẩn thỉu. Hành vi như vậy là mâu thuẫn.

Thứ hai, nói chính xác hơn thì khu vực hung thủ thường xuyên hoạt động là gần nhà trọ, chứ không phải công viên.”

Trong lòng Giản Dao hơi chấn động.

Cảm giác quen thuộc đã phủi bụi nhiều ngày nảy lên trong lòng. Người đàn ông này luôn thấy xa hơn, chuẩn xác hơn cô, hơn nữa vẫn còn ở bên cạnh cô.

Bạc Cận Ngôn dừng một chút, nói: “Cuốn sách “Tâm lý học tội phạm về địa lý học” cũng nói cho chúng ta biết hung thủ chia ra làm bốn loại săn bắt người, lén săn người, thừa cơ bắt người, theo dõi người. Kẻ săn bắt người sẽ ở gần khu vực quen thuộc với mình tìm kiếm nạn nhân. Kẻ lén săn người sẽ đến một địa điểm nào đó tìm kiếm nạn nhân. Với tác phong lập kế hoạch cẩn thận của hung thủ, không thể làm chuyện không chắc chắn, sau khi xảy ra vụ án, công viên tăng cường bảo vệ giám sát, trong thời gian rất lâu chỉ sợ sẽ không có ai dám chạy bộ trong công viên. Nếu hắn là sát thủ liên hoàn, sẽ không gây án ở đây, để mất đi công viên. Cho nên địa điểm “công viên” này không phải nơi tâm lý của hắn ý lại cao độ và nơi săn cố định. Nói cách khác, hắn không phải tìm kiếm con mồi trong công viên. Hắn có thể từ bỏ nơi này bất cứ lúc nào.”

Giản Dao giật mình. Lúc này quan điểm của Bạc Cận Ngôn đã quá thâm sâu, có cảnh sát lộ ra vẻ mặt mờ mịt, nhưng cô lại hiểu ngay