“Kha Ái, tên tiếng Anh Rita, 24 tuổi, sinh viên khoa hóa đại học Chicago Mỹ. Tháng 12 năm ngoái về nước làm sinh viên trao đổi. Dự tính cuối tháng 6 năm nay quay về Mỹ, cũng chính là tuần sau.” An Nham đưa tư liệu cho mọi người.

Phương Thanh cầm tư liệu: “Khoa hóa? Ha ha…”

“Đã kiểm tra, tài khoản ở nước Mỹ kia cũng thuộc về cô ta.” An Nham nói.

“Giáo viên đánh giá…” Bạc Cận Ngôn chậm rãi đọc, “Tư duy nhanh nhẹn, suy nghĩ tinh tế. Có khả năng thực hiện và lập kế hoạch vô cùng mạnh mẽ, cũng rất can đảm, được giáo viên và bạn bè yêu mến… Xem ra cô ta có đầy đủ kiến thức và năng lực.”

Giản Dao nhìn tư liệu nói: “Tuy là sinh đôi khác trứng, nhưng từ nhỏ tướng mạo của hai chị em đã vô cùng giống nhau, sau khi trưởng thành ảnh chụp cũng giống nhau đến tám, chín phần. Nếu không quen biết, nhìn từ bên ngoài quả thực không phân biệt được.”

Phương Thanh nói: “Cận Ngôn, thời gian cô ta về nước cũng trùng khớp với thời gian anh dự đoán “nhân vật thần bí” kia xuất hiện. Tiền cũng là ở chỗ cô ta. Cô ta biết rõ tất cả các mối quan hệ của Kha Thiển và các thành viên trong nhóm. Có động cơ, có thời gian, co năng lực, có con đường lấy được thuốc độc, còn có cả nhân chứng. Cô ta là hung thủ, không còn nghi ngờ gì nữa.”

Bạc Cận Ngôn lạnh mặt: “An Nham, cậu đi điều tra nguồn tin. Phương Thanh, Giản Dao, chúng ta đi đến thăm cô chị gái tình cảm sâu nặng.”

Đại học Thanh Đô đứng tốp đầu trong nước, đặc biệt ngành khoa học kỹ thuật vang danh từ bắc tới nam. Xe đi vào từ cửa nam, trên đường đều là cây cối xanh um tươi tốt, và kiến trúc phong cách cổ xưa. Luôn có sinh viên đạp xe đi qua, còn có không ít người ngồi trên cỏ im lặng đọc sách.

Trong không khí yên tĩnh cổ xưa như vậy, Bạc Cận Ngôn dừng xe ở cửa học viện hóa học. Đã báo trước cho lãnh đạo, lần làm việc này cần âm thầm. Ba người đi vào trong một hành lang rất dài, tới cửa một căn phòng thí nghiệm.

Ánh chiều tà chạng vạng chiếu vào cửa sổ, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện và tiếng cười.

Mấy sinh viên mặc áo blouse trắng đang nghịch dụng cụ.

Phương Thanh dẫn đầu đi vào: “Xin hỏi, ai là Kha Ái?”

Các sinh viên ngừng cười, đều ngẩng đầu nhìn. Một cô gái cao tóc dài nói: “Là tôi.”

Trong khoảnh khắc thấy rõ khuôn mặt cô gái, Giản Dao hơi hoảng hốt. Khuôn mặt kia vô cùng giống Kha Thiển, nhưng lại là hai người khác nhau. Lông mày lá liễu, mũi cao, miệng nhỏ, tóc dài uốn xoăn qua vai, lông mi thưa hơn Kha Thiển một chút, màu môi cũng nhạt hơn, trang điểm nhạt. Song sự khác biệt hoàn toàn với Kha Thiển là khí chất và ánh mắt. Ánh mắt của cô ta rất bình tĩnh, nhìn thẳng mọi người, không kiêu ngạo tự ti. Cả người tản ra sự lạnh lẽo.

“Mọi người có chuyện gì?” Kha Ái hỏi.

Mấy sinh viên bên cạnh cảnh giác, nghi ngờ nhìn bọn họ.

Phương Thanh lấy thẻ cảnh sát ra: “Chúng tôi là đội cảnh sát hình sự thành phố, có một vụ án, cần cô quay về cục hỗ trợ điều tra.”

Các sinh viên ngơ ngác nhìn, Kha Ái ngẩn ra.

Sắc mặt của cô ta bỗng nhiên trở nên hơi khó coi: “Có phải… Kha Thiển đã xảy ra chuyện gì không?”

Phản ứng này ngoài dự đoán của Bạc Cận Ngôn và mọi người.

“Quay về cục rồi nói sau.” Bạc Cận Ngôn nói.

“Vâng.” Kha Ái nhanh chóng cởi áo blouse trắng, tháo găng tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Có sinh viên bên cạnh bắt lấy tay cô ta hỏi: “Rita, không có chuyện gì chứ? Có muốn bọn tớ đi cùng không?”

“Đúng vậy! Một mình cậu đi sao được?”

Đám người Bạc Cận Ngôn im lặng đứng bên cạnh chờ.

Kha Ái lắc đầu, nở nụ cười nói: “Mọi người tiếp tục làm thí nghiệm đi, sáng mai còn phải nộp cho giáo sư đấy. Tớ không sao… là chuyện gia đình thôi.”

Kha Ái không ở trong ký túc xá cho du học sinh, mà thuê một căn phòng ở bên ngoài. Cô ta được đám Phương Thanh mang về cục, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đến nhà cô ta xem xét.

Đây là một căn phòng tinh tế ấm áp, màu trắng thuần khiết sạch sẽ. Trên giá đầy sách, ngoài sách hóa học chuyên ngành, còn có một số sách du lịch, cùng với một số tác phẩm và tập thơ nổi tiếng thế giới. Bạc Cận Ngôn cầm một quyển.

Lật một chút, là “The painted veil” của Maugham. Bên trong có rất nhiều chú thích, chữ viết khác hoàn toàn với Kha Thiển, đẹp đẽ mạnh mẽ hơn. Anh lật đến tờ cuối cùng, Kha Ái đang viết một đoạn: Giá trị của đời người không tính bằng độ dài, cũng không tính bằng của cải, địa vị, nhan sắc… Sự trong sạch và mãnh liệt của linh hồn mới là tất cả cội nguồn của niềm vui. Làm một con người biết yêu, có thể yêu, bác ái. Mong sinh mệnh của tôi mỗi giây mỗi phút đều sống có ý nghĩa.” Trang sách đã hơi vàng, thoạt nhìn đã phải mấy năm rồi.

Bạc Cận Ngôn lặng lẽ chăm chú nhìn trong chốc lát, đặt sách về chỗ cũ.

Giản Dao đi tới: “Chỗ này có mấy bức thư.”

Một bức là do cha mẹ gửi tới, có lẽ là nửa năm trước.

“Rita, nghe nói con tìm được em trai rồi. Mẹ và cha đều cảm thấy vui mừng thay con. Mời thằng bé đến Mỹ chơi đi, hoặc con ở trong nước thêm một thời gian cũng không sao. Tuy chúng ta rất nhớ con.

Hai con chó lạc con nuôi gần đây có lẽ là vì quá nhớ con, nên chẳng chịu ăn gì. Mẹ đi tìm bác sĩ thú y, nghĩ cách mãi chúng mới chịu ăn. Con đừng lo lắng.

Cám ơn món quà con gửi cho chúng ta. Rời khỏi Trung Quốc nhiều năm như vậy, không nghĩ tới còn được ăn đồ ăn vặt của BJ. Cha con còn uống hết mấy chai rượu đấy.

Còn nữa bạn trai Jason của con rất nhớ con. Nghe nói cả ngày cậu ta ở trong nhà đánh đàn hát tình ca, ha ha. Cậu ta là thằng bé vừa si tình lại dũng cảm. Khi nhận đưa quà con gửi, thằng bé vui vẻ ôm lấy chúng ta. Nghe nói thằng bé sắp trở thành luật sư rồi, chúng ta vui thay cho các con.

Chăm sóc bản thân, học tập cho tốt, chúng ta chờ con trở về.”

Một bức thư khác là do Jason kia gửi tới.

“Rita thân yêu, anh rất nhớ em.

Nhớ nụ cười xinh đẹp của em, nhớ lời nói dịu dàng của em. Em giống như ánh mặt trời và cơn mưa mang lại mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống của anh. Không có em bên cạnh, mọi thứ ở Mỹ đều trở nên tẻ nhạt vô vị.

Anh muốn cho em biết rằng anh sắp trở thành luật sư rồi. Anh nghĩ em nhất định sẽ vui cho anh. Nhờ sự cổ vũ và có em ở bên cạnh, anh mới có thể thực hiện giấc mơ của mình.

Anh cũng cảm thấy kiêu ngạo vì em. Cô gái Trung Quốc xinh đẹp, tốt bụng, thông minh, đáng yêu của anh.

Chờ em trở về.

Tình yêu của em, Jason.”

“Xem ra nhân duyên của Kha Ái rất tốt.” Giản Dao nói.

“Đúng vậy.” Bạc Cận Ngôn đáp, “Một cô gái vô cùng được yêu thích.”

“Ngọn đèn rực sáng chiếu xuống đỉnh đầu, ánh mắt cũng càng trở nên nghiêm trọng. Song cô gái vẫn bình tĩnh giống như sự bình tĩnh ấy đến từ thái độ và tính cách, trong lòng gấp gáp, cô gái cũng chỉ ngẩng đầu, nhìn cửa, hi vọng sớm biết được tin tức của em trai.”

Đám Bạc Cận Ngôn đứng ở phòng bên cạnh, xuyên qua tấm kính chăm chú nhìn cô gái.

“Phương Thanh, chúng ta đi trò chuyện với cô ta thôi.” Bạc Cận Ngôn nói.

“Được.”

Cửa mở ra, Kha Ái ngẩng đầu, nhìn hai người đàn ông đi vào. Một người tướng mạo thanh tú, vóc dáng cao lớn, nhưng vẻ mặt lạnh lùng. Người kia làn da hơi đen, khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn lãng, nở nụ cười.

Theo bản năng Kha Ái đứng lên.

Phương Thanh vẫn mỉm cười: “Ngồi đi.” Đưa một chén trà nóng tới trước mặt cô gái.

Kha Ái nhận bằng hai tay, thấp giọng nói: “Cám ơn.”

Phương Thanh và Bạc Cận Ngôn liếc nhau, Phương Thanh mỉm cười lên tiếng: “Kha Ái, hôm nay chúng tôi mang cô về đây là muốn nhờ cô giúp đỡ điều tra vụ án có liên quan đến em trai cô…”

Kha Ái ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Anh cảnh sát, em trai tôi… rốt cuộc thế nào?”

Phương Thanh: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

Ngón tay Kha Ái cầm chặt chén trà: “Bởi vì… đã hơn một tháng nó không liên lạc với tôi rồi.”

Phương Thanh và Bạc Cận Ngôn im lặng.

“Hơn một tháng?” Bạc Cận Ngôn hỏi: “Vậy hơn một tháng trước, lần cuối hai người liên lạc là khi nào?”

Kha Ái hơi do dự, lại ngẩng đầu nhìn bọn họ, sau một lúc lâu, dường như đã hạ quyết tâm, lấy di động từ trong túi ra.

Đó là tin nhắn gửi từ một dãy số xa lạ:

“Ái, quên em đi, quên trên đời còn có một người như em đi. Quay về Mỹ, sống cho tốt, mang theo tất cả tình yêu và ước mơ của em. Em phải làm chuyện không nên làm, em muốn cho tất cả những kẻ độc ác trên đời này phải trả giá đắt. Em không bao giờ trở về nữa, nhưng trong lòng vĩnh viễn ở bên cạnh chị. Đừng nhớ nhung, đừng liên lạc, đừng báo cảnh sát, cũng đừng quay lại nữa. Em đồng ý với chị, em sẽ tiếp tục sống ở nơi chị không biết. Dũng cảm, cố gắng giống chị – Thiển.”

Phương Thanh lập tức đưa di động cho nhân viên ngoài cửa, mang đi điều tra.

Kha Ái ngước mắt nhìn bọn họ. Trong phút chốc, Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh đều hơi thất thần.

Có lẽ ai bị ánh mắt thẳng thắn, sạch sẽ, buồn thương nhìn chăm chú như vậy đều sẽ có cảm giác như thế.

“Kha Thiển nó… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô gái ngập ngừng hỏi.

“Ngày 10 tháng 2 năm nay, cậu ta và bạn bè trong nhóm bởi vì việc phân chia số tiền 200 vạn mà xuất hiện tranh cãi.” Phương Thanh đáp, “Cậu ta bị dao đâm, chảy quá nhiều máu, bị bọn họ mang đi chôn. Pháp y khẳng định tỷ lệ cậu ta còn sống vô cùng thấp, nhưng hiện tại chúng tôi không tìm được thi thể ở chỗ chôn.”

Anh ta nói chậm rãi rõ ràng.

Kha Ái từ từ mở to hai mắt, trong mắt tất cả là mờ mịt, kinh ngạc và đau đớn.

“Không… Không thể nào…” Cô gái lấy tay che mặt, nước mắt rơi xuống, “Mấy tháng trước tôi vẫn còn nhận được tin nhắn của nó mà, chắc chắn nó chưa chết, không thể nào.”