Đây là một căn phòng làm việc được xếp đặt rất ấm áp. Tuy diện tích không lớn, nhưng tường đều được sơn màu vàng, trần nhà màu trắng còn vẽ sao và cá. Trang thiết bị không nhiều lắm, giá sách được tạo thành từ những khối gỗ vuông hỗn tạp, được kê sát vào tường. Một chiếc bàn vuông gỗ nâu, ghế tựa có màu sắc sáng. Không trải thảm, nhưng sàn nhà lát gỗ mang lại vẻ êm dịu và trang nhã. Nhưng lúc này trong phòng làm việc hơi lộn xộn. Đồ đạc, đạo cụ chất đống ở một góc, không có ai dọn dẹp. Trên bàn để sách lung tung, tài liệu, hộp thức ăn nhanh. Sàn nhà cũng không còn sáng bóng, có lẽ đã lâu không được lau dọn rồi. Bạc Cận Ngôn giơ tay sờ cửa sổ, cũng hơi bụi. Nhân viên hiện trường đang bận rộn trong phòng, Phương Thanh đứng ở cạnh cửa, cúi đầu quan sát khung cửa. Giản Dao giống như Bạc Cẩn Ngôn cũng quan sát cẩn thận từng góc phòng làm việc. Ba người Hứa Sênh, Tưởng Học Nhiễm, Văn Hiểu Hoa đứng ở ngoài phòng cùng một cảnh sát. Sắc mặt bọn họ mơ hồ trong bóng chiều, đều im lặng, bóng dáng tiêu điều. “Đây là cái gì?” Giản Dao chỉ vào dấu vết mờ trên tường. Có chỗ màu sắc rõ ràng sạch sẽ mới mẻ hơn so với tổng thể bức tường. “Ảnh chụp.” Bạc Cận Ngôn nói ra đáp án, “Đi hỏi bọn họ xem ảnh chụp ở đâu?” “Lần trước quét dọn vệ sinh ném hết đi rồi.” Tưởng Học Nhiễm đáp. Hứa Sênh, Văn Hiểu Hoa bên cạnh cậu ta đều im lặng. Giản Dao nhìn sắc mặt bình tĩnh khác thường của cậu ta, lại hỏi: “Là ảnh gì?” Tưởng Học Nhiễm hơi miễn cưỡng nhếch môi, đáp: “Ảnh hoạt động, phong cảnh… cũng chả dùng để làm gì.”

“Vậy… có thể cung cấp cho chúng tôi những tấm ảnh lưu trong máy tính không?” Tưởng Học Nhiễm ngừng một chút, nói: “Hẳn là có thể.” Liếc mắt với Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa: “Để lát nữa chúng tôi tìm xem.”

Giản Dao nói: “Cám ơn.”

Sau đó cô bỗng nhiên hỏi: “Mấy em cũng cảm thấy những tấm ảnh đó vô dụng sao?” Cô hỏi hai người kia. Hứa Sênh cúi đầu, sau đó gật đầu. Mặt Tưởng Văn Hoa hơi đỏ, đáp: “Vâng, đúng vậy.”

Giản Dao quay lại trong phòng, khi đi qua Phương Thanh, anh ta đang tựa vào cửa suy nghĩ sâu xa. “Có phát hiện gì không?” Giản Dao hỏi. Phương Thanh nở nụ cười, nói: “Chưa có phát hiện gì.” Sau đó hạ giọng nói: “Dựa theo lời của ba người bọn họ, chỉ có năm người họ có chìa khóa. Tôi không phát hiện có dấu vết băng dính, vết xước, hay cơ quan gì trên cửa sổ… Nói cách khác trừ khi mắt tôi bị mù, nếu không thì không thể có người thứ sáu xâm nhập hoặc xây dựng mật thất tiến vào hạ độc.”

Giản Dao trừng mắt nhìn, thấp giọng cảm thán: “Làm tốt lắm.”

Phương Thanh liếc cô: “Sao hai vợ chồng cô đều có chung giọng điệu như thế?” Giản Dao: “… Có sao?” Ngẩng đầu nhìn, Bạc Cận Ngôn đang lấy ra một đồ trang trí nhỏ trong đống đồ đạc. Là một tiểu hòa thượng ngây thơ màu sắc rực rỡ. Trước kia Giản Dao từng nhìn thấy trong cửa hàng, giá cả không hề thấp, phải hơn hai trăm. Có lẽ là vì bị ném lung tung nên vật trang trí bị bẩn, còn có không ít vết xước. Bạc Cận Ngôn bỏ vật trang trí xuống, khẽ nói với cô: “Nơi này chả thú vị chút nào.”

Giản Dao suy nghĩ, đáp: “Vâng.”

Bạc Cận Ngôn nói tiếp: “Thật thú vị, phạm vi kẻ tình nghi của chúng ta dường như càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng rõ ràng.”

Giản Dao sờ cằm, trạng thái trầm tư, sau đó nói: “Em nhớ rõ lúc xảy ra vụ án thành cổ, anh đã từng nói: quan sát một số chuyện nhỏ nhặt, dùng cách bí ẩn liên hệ. Hiện tại cũng giống như vậy. chân tướng bị tử vong và thời gian che giấu lộ ra mỉm cười trào phúng với chúng ta.”

Hai người liếc nhau, đều nở nụ cười, Bạc Cận Ngôn nhìn cô vẫn còn bộ dáng nghiêm túc, “chậc” một tiếng. “Em không ngừng học tập anh, hơn nữa trở nên càng ngày càng giống anh.” Anh thấp giọng nói. Giọng nói trầm thấp khiến tim Giản Dao đột nhiên đập mạnh. Quay mặt đi, chống lại sự trêu chọc tình cờ của anh. Chứng cứ vắng mặt của ba người cũng nhanh chóng được điều tra rõ ràng. Nước là do Văn Hiểu Hoa mua ở cửa hàng tiện lợi gần đó ngày hôm qua. Cửa hàng có nhiều loại nước, nước là do Văn Hiểu Hoa tự mình chọn. Hôm qua ba người đều chuẩn bị ở trong phòng làm việc, ra ra vào vào, cho nên ai cũng có khả năng hạ độc. Hơn nữa phòng thí nghiệm cũng đã kiểm tra mấy chai nước còn lại, toàn bộ đều bị tiêm hóa chất vào. Vị trí phòng làm việc ở góc tương đối hẻo lánh, không có camera ở cửa. Rời khỏi hiện trường, Giản Dao nhìn ba người Tưởng Học Nhiễm lên xe cảnh sát. Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, sắc mặt ba người bọn họ dưới ánh đèn đều lộ ra vẻ âm trầm, ảm đạm. Bọn họ không nói chuyện với nhau, cũng không nhìn nhau, dường như trong lòng đều có tâm sự. Còn Bạc Cận Ngôn đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn chậu hoa bên cửa sổ, đất đã bị đào hết ra, chỉ còn chậu không. Dường như còn mấy đóa hoa cúc không biết héo rũ đã bao lâu rồi, dường như chúng từng có hình dáng vô cùng đẹp đẽ. Anh nhặt một đóa hoa lên, nhìn mấy lần, im lặng. “An Nham không tìm được hình ảnh theo dõi Hàn Vũ Mông!” Phó Tử Ngộ hơi thất vọng, lại hơi không cam lòng ngồi xuống đối diện Bạc Cận Ngôn. Lúc đó đã là hơn mười giờ đêm, Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn Phó Tử Ngộ: “Cậu đi về trước đi, tớ sẽ nhìn thay cậu.”

“Tớ muốn ở lại chỗ này.” Phó Tử Ngộ đáp. Bạc Cận Ngôn lại nở nụ cười, nói: “Nếu cậu sớm gia nhập đội một chút, hiện tại có lẽ đã có thể danh chính ngôn thuận ở lại chỗ này.”

Phó Tử Ngộ cũng cười: “Này, đủ rồi! Không giúp đỡ người mà còn thừa nước đục thả câu.”

Hai người im lặng một lát, Bạc Cận Ngôn nói: “Trở về nghỉ ngơi đi. Nếu cô ấy không muốn gặp cậu, cậu có đau khổ chờ cũng không được. Nếu cô ấy muốn gặp cậu, nhất định sẽ xuất hiện.”

Phó Tử Ngộ lườm anh: “Cậu càng ngày càng giống cao thủ tình trường đắc đạo.”

Bạc Cận Ngôn đáp: “Tớ làm chuyện gì mà không phải là cao thủ chứ?” Phó Tử Ngộ cười, cuối cùng vẫn đứng dậy trở về, Bạc Cận Ngôn lại dặn dò: “Đừng tự đi tìm cô ấy nữa, đừng cả ngày đến nơi cô ấy từng xuất hiện. Chăm sóc tốt cho bản thân.”

Phó Tử Ngộ cười nói: “Tớ sẽ cố gắng hết sức.”

Anh đi không bao lâu thì Giản Dao vào, hỏi: “Tử Ngộ đi rồi.”

“Ừ.”

Giản Dao ngồi xuống, khẽ than: “Người phụ nữ kia rốt cuộc muốn làm gì?” Bạc Cận Ngôn cũng không đáp hỏi lại: “Hai lần cô ấy xuất hiện trước mắt Tử Ngộ, nhưng đều không bị camera chụp lại. Em có hiểu nó có nghĩa gì không?” Giản Dao sững sờ. Bạc Cận Ngôn thản nhiên nói: “Tức là ‘cô ấy’ là cao thủ phản điều tra.”

Giản Dao im lặng một lúc lâu, nói: “Anh nói xem tin nhắn kia liệu có phải là cô ấy gửi cho em không? Nhưng tại sao không gửi cho Tử Ngộ mà là em chứ?” “Bà Bạc.” Bạc Cận Ngôn thản nhiên nói, “Nhà chúng ta điều tra án không dựa vào suy đoán.”

Giản Dao lườm anh. “Phương Thanh đã tách riêng ba người bọn họ ra rồi.” Cô nói, “Hơn nữa còn đem kết quả điều tra không có khả năng người thứ sáu xâm nhập hiện trường tiết lộ lờ mờ cho bọn họ. Hiện tại phải làm thế nào?” Bạc Cận Ngôn đứng lên, đáp: “Để bọn họ đợi thêm một lát.”

Giản Dao nở nụ cười: “Phương Thanh cũng có ý như vậy. Hai người các anh thật ăn ý.”

“Nếu không anh có thể chọn anh ta sao?” “Anh đi đâu vậy?” Giản Dao hỏi. Bạc Cận Ngôn cầm lấy áo khoác: “Anh đi xuống dưới một lúc.”

Giản Dao nhìn mặt bên của anh, thời điểm Bạc Cận Ngôn muốn đi dạo một mình thực sự không nhiều lắm. “Em cũng đi.” Cô đuổi theo. Tổ vụ án tâm lý tội phạm đặc biệt tuy thuộc về Bộ công an, nhưng bình thường khi làm việc đều có liên hệ chặt chẽ với cục cảnh sát hình sự thành phố. Dưới cục có một sân thể dục. Tối nay sương mù dày đặc, mưa bụi lất phất. Dưới ngọn đèn u ám, chiếu xuống đường chạy yên tĩnh. Bạc Cận Ngôn chậm rãi đi đằng trước, Giản Dao theo sau. Cô nghĩ có lẽ là anh đang lo lắng chuyện Phó Tử Ngộ. Nếu không còn ai có thể khiến anh lo âu đây? Một lát sau, Giản Dao đi lên trước bám lấy vai anh: “Cận Ngôn, cõng em.”

Trong lòng Bạc Cận giống như bị bao phủ bởi làn sương mù lạnh lẽo, vắng lạnh quạnh quẽ, nghe thấy yêu cầu của cô, trong lòng nóng lên, hơi cúi người, để cho cô leo lên, sau đó dễ dàng cõng cô, tiếp tục đi về phía trước. Cô vùi mặt vào tấm lưng rộng lớn của anh, khẽ cười. Khóe miệng Bạc Cận Ngôn cũng có ý cười. “Em nặng lên rồi.” Anh thản nhiên nói. Giản Dao lắp bắp kinh hãi: “Anh… xúc giác của anh tốt như vậy?” Gần đây đúng là cô tăng lên hai cân, có lẽ do đi ăn với đám người Phương Thanh An Nham… “Xúc giác của anh luôn rất tốt.” Anh nói. Giản Dao khẽ “hừ” một tiếng. Cô ghé vào lưng anh, không nói gì nữa. Bên cạnh thỉnh thoảng có người chạy bộ qua, Bạc Cận Ngôn nhìn không chớp mắt. Giản Dao hơi ngượng, “Thả em xuống đi.”

“Anh còn muốn cõng thêm một lát.”

“Vâng…”

Lại cõng một đoạn ngắn, anh bỗng nhiên dùng ngón tay cái khẽ vuốt vào trong đùi cô. Ngứa quá lại còn tê dại, như bất cẩn, lại như khiêu khích mê hoặc nào đó. “Đừng làm vậy.” Giản Dao đỏ mặt. “Chỉ là đột nhiên muốn làm như vậy.” Anh thấp giọng nói. Sương mù phả vào mặt, man mát, lành lạnh. Hai người im lặng một lát, Giản Dao nói: “Aiz, em cõng anh nhé?” Đề nghị này hơi bị thú vị, Bạc Cận Ngôn thả cô xuống. Giản Dao xoa tay, đi lên trước mặt anh, hơi cúi lưng. Bạc Cận Ngôn không khách khí leo lên, nhưng hai chân vẫn chạm đất. “Á…” Giản Dao cắn răng, cõng anh đi về phía trước mấy bước. “Oh.” Bạc Cận Ngôn khen ngợi, “Không nhìn ra bạn gái của anh còn rất có năng lực bạn trai.” (*) (*)từ đươc sử dụng rộng rãi trên mạng mô tả chàng trai chu đáo, ấm áp, phong cách đàn ông bá đạo Giản Dao bị trêu nở nụ cười: “Lại là danh từ mới trên mạng anh nghe được từ chỗ An Nham?” “Đúng vậy.” Lại đi mấy bước, Giản Dao thực sự không kiên trì được nữa, trước mặt là thảm cỏ, định bỏ anh xuống, ai ngờ anh không buông tay. Giản Dao không đứng thẳng được, bị anh nhân cơ hội đó kéo xuống, cả hai đều ngã xuống cỏ. Anh ôm cô không buông tay. Giản Dao: “Anh làm gì vậy?” Trong bóng đêm u ám, anh nhìn cô, đôi mắt sáng như sao: “Nhìn mặt cỏ, anh bỗng nhiên rất muốn ôm em…. Lăn một lát.”

Giản Dao: “…”

Đối mặt với Labrador Bạc, Giản Dao không thể nói lại. Hai người không làm gì hết, chỉ nằm trên cỏ, Giản Dao tựa vào ngực anh. “Anh đừng lo lắng.” Cô khẽ ghé vào lỗ tai anh nói, “Tử Ngộ là người tốt như vậy, cho dù lần này điều tra kết quả như thế nào, em cảm thây anh ấy nhất định sẽ có cuộc sống hạnh phúc.” “Ừ, anh cũng cho rằng như vậy.”