Nếu biết lần đó đi du lịch xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ không để cho con bé đi.
Mấy năm nay con bé sống quá vất vả, cho nên nói với tôi muốn ra
ngoài chơi một chuyến, tôi giơ hai tay đồng ý, còn đưa tiền thưởng một
tháng cho con bé. Tôi nghĩ con bé nhất định sẽ đi cùng bạn, làm sao nghĩ đến con bé đi một mình, cũng không có người bạn nào để thổ lộ tâm tình, một mình đi nơi xa.
Ngày thứ năm sau khi Đông Sinh mất tích, tôi tan làm về nhà, gọi
điện thoại cho cảnh sát, vẫn là câu xin lỗi như cũ: “Chúng tôi đang điều tra. Chị Tạ, chị thử nghĩ xem con chị còn muốn đi đâu mà không nói cho
chị không? Hoặc là điện thoại đã hết tiền thì sao?”
“Không! Không đâu!” Tôi gần như gào thét nói, “Con bé nhất định sẽ
gọi điện thoại cho tôi, sẽ không hồ đồ như vậy. Chắc chắn là con bé đã
xảy chuyện rồi, nhất định phải tìm được con bé! Tìm được con bé!”
Nhưng không tìm thấy.
Cảnh sát nói có chứng cứ chứng tỏ con bé ở thành cổ mấy ngày, sau đó đi đến thành phố khác.
Sau đó mất tích.
Có người từng gặp con bé, nhưng lại không biết con bé đi đâu.
Đông Sinh của tôi tựa như giọt mưa rơi trên mặt đất, cứ thế bốc hơi biến mất.
Nhưng con bé là giọt nước duy nhất của tôi.
Tôi xin nghỉ việc, bán nhà, mang theo tất cả tiền tiết kiệm, bắt đầu tìm kiếm.
Tôi tìm rất nhiều lần khắp ngõ ngách thành phố kia. Không thấy, tại sao tìm khắp rồi mà vẫn không thấy.
Tôi ở đó tìm một năm, tiền đã không còn nhiều.
Sau đó tôi tới thành cổ.
Có một hôm, tôi ở trong khách sạn, nhìn thấy mình trong gương, bỗng nhiên sợ tới mức tỉnh mộng.
Đó là tôi sao?
Trước kia tôi làm giáo viên, chỉ phải làm việc nhà. Sinh nhật năm
ngoái, Đông Sinh còn khen tôi, mẹ con thật xinh đẹp, trẻ tuổi, da lại
còn trắng, giống như chị gái của con vậy. Tuy lời nói của con bé hơi
khoa trương, tôi đã có tóc bạc rồi, nhưng hiện tại sao lại là bộ dáng
trong gương?
Làn da không còn trắng nõn, phơi nắng trở nên đen thui. Ngón tay thô đen bẩn thỉu, đầu đầy tóc bạc. Giết con gà thôi, tôi cũng phải nhờ đến
cha Đông Sinh. Hiện tại tôi chỉ cần dùng một bàn tay cũng có thể nâng
được bao tải chỉ vì để kiếm được chút tiền cơm trưa, sau đó ăn no tiếp
tục đi tìm Đông Dinh.
Đêm hôm đó, tôi hơi khó chịu.
Tôi nghĩ nếu tìm được Đông Sinh, con bé không nhận ra tôi, vậy thì làm sao đây?
Tôi cũng từng báo với cảnh sát số QQ kia, nhưng sau đó cảnh sát nói
cho tôi biết, qua điều tra chuyện Đông Sinh mất tích, cậu trai ở đại học kia có chứng cứ vắng mặt, không liên quan gì đến vụ án hết. Tôi muốn
có cách liên lạc với cậu ta thì bị cảnh sát từ chối.
Tôi biết mình phải đi tìm việc, nếu không sẽ không thể tiếp tục tìm
con gái. Có chị gái cùng làm việc với tôi nói: “Muốn kiếm nhiều tiền, có thể đến nhà họ Diêu. Nhà họ trả tiền lương cao, nhưng… không phải là
công việc dành cho người làm.”
“Tôi nói này người nhà họ Diêu đúng không phải là người, một người đàn
ông lấy tận 5 bà vợ.” Một người nói, “Nghe nói hai năm trước còn muốn
tìm một cô sinh viên làm vợ bé đấy. Sau đó không thấy cô gái kia đâu,
nói là chạy mất rồi.”
Lúc đầu tôi không để ý, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đuổi
theo người kia hỏi, bộ dáng, tuổi tác của cô gái kia, nhưng người đó
cũng không biết nhiều lắm.
Tôi đứng ở cửa đại viện nhà họ Diêu, cẩn thận suy nghĩ.
Đông Sinh mất tích, đi đến thành phố khác, lại không tìm thấy tung tích.
Nữ sinh viên mấy năm trước.
Một người đàn ông, gia tài bạc triệu, tuổi gần năm mươi, cưới 5 vợ rồi mà còn không biết đủ.
Bọn họ thoạt nhìn rõ ràng không có liên hệ gì với Đông Sinh, nhưng tôi lại có loại dự cảm mãnh liệt, đi về phía nhà họ Diêu.
Tôi gõ cửa, đi vào.
Một tuần, hắn ta ngủ ba ngày ở phòng vợ cả Minh Lan.
Bọn họ chưa từng nhắc đến cái tên “Đông Sinh” này.
Phòng của hắn ta và Minh Lan chỉ có một người giúp việc già đến gần, những người khác thì không.
Khi nhìn thấy những cô gái trẻ tuổi, hắn ta sẽ say sưa ngắm, rõ ràng tuổi đã có thể làm cha bọn họ.
Triệu Hà khác với bọn họ, cô ta luôn im lặng, luôn đau buồn, cũng
không đánh tôi. Có một lần, tôi giống như vô tình nhắc với cô ta: “Nghe
nói trước kia ngài Diêu còn lấy một cô sinh viên, sau đó lại không thấy
đâu?” Lúc đó biểu tình của cô ta khó mà hình dung nổi. Cô ta quay đầu
đi, không đáp, cũng không nhìn tôi.
Lòng tôi như bị một chiếc búa đập vào, suýt chút nữa tôi đã không
còn kiềm chế được, hỏi cô ta, có phải Đông Sinh không? Có phải hay
không?
Nhưng tôi nhìn đình viện to như vậy, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Tôi
không có chứng cứ, nhà họ Diêu lại có tiền có thế, tôi phải nhẫn nại,
cho đến khi không chịu được nữa mới thôi.
Mỗi ngày tôi đều tự nói với mình rất nhiều lần: Tôi nhất định phải tìm được Đông Sinh.
Tôi nghĩ tôi đang dần tiếp cận với chân tướng.
Sau đó tôi hiểu ra không có chứng cứ không sao, chỉ cần có thể xác
định Đông Sinh thực sự bị bọn họ làm hại, tôi sẽ giết chết Diêu Viễn
Qua, giết chết tất cả bọn họ. Có liên quan gì ư, bọn họ có mạng sống,
chẳng lẽ Đông Sinh không có sao?
Sau đó tôi dần quen chờ đợi. Quen bị người nhà họ Diêu đánh chửi,
quen sống như vậy. Tôi đã sống không còn giống người, chỉ có trong lòng
cất giấu nghi ngờ và oán hận, tôi mới có thể còn sống như người.
Trời đất to lớn, tìm Đông Sinh ở đâu đây, tôi đã không còn biết đi chỗ nào rồi.
Đó là một buổi sáng mưa nhỏ, tôi quét dọn vệ sinh ở trước quầy lễ
tân khách sạn, chợt nghe thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi đến.
“Chào cô, một căn phòng giường lớn.” Người đàn ông cười với cô gái lễ tân.
Tôi cúi đầu, tiếp tục quét dọn. Hiện tại tôi thích làm những công
việc dọn dẹp lặp đi lặp lại máy móc này, nhìn thấy mặt đất trở nên sạch
sẽ, trong lòng xuất hiện loại vui vẻ dị thường.
“Cô là sinh viên làm thuê ở đây à?” Người đàn ông nói.
Cô gái lễ tân cười nói không phải.
“Nhìn giống sinh viên quá.” Người đàn ông nói, “Đây là số QQ của tôi: 5643XXX321, add nhé.”
Tay tôi dừng lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn mặt cậu ta.
Cậu ta cũng phát hiện cái nhìn của tôi, liếc mắt nhìn tôi, rồi không để ý rời đi.
Tối hôm đó, tôi ở lại trong căn phòng chật hẹp của người giúp việc,
ngồi thật lâu. Tôi nhìn mưa phùn bay bay, nhìn gió thổi qua cửa sổ khiến ga giường bay lên, giống như có ai đó đang ở bên làm bạn với tôi. Tôi
bỗng nhiên hiểu ra, tất cả đều là vận mệnh an bài. Nó không ngừng luân
chuyển, nó khiến tôi tuyệt vọng, nhưng cũng đem lại hy vọng cho tôi.
Đông Sinh, mẹ biết là con đến.
Con đang nói, mẹ đừng đợi nữa, ra tay đi.
Lời tác giả:
1. Trước đó có em gái hỏi linh cảm của tôi có phải từ bộ phim điện ảnh
“Đèn lồng đỏ treo cao” hay không, không phải đâu. Linh cảm của tôi là từ hiện thực. Có lẽ là mấy năm trước, tôi đến một thành phố du lịch nổi
tiếng phía nam, cụ thể thành phố nào thì không tiện nói, miễn bôi đen
thành phố ấy. Bạn bè đón tiếp chúng tôi. Anh ta có rất nhiều mối quan hệ ở vùng này, chỉ vào một tòa nhà bên cạnh nói: “Ông chủ kia cưới 6 bà
vợ, chỉ lĩnh giấy kết hôn với một bà, còn mấy bà kia ở trong tòa nhà
này.” Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thực sự nhìn thấy có người
như vậy, chuyện này tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Mà mấy ngày trước,
trong khu bình luận, độc giả cũng nhắc tới bên bọn họ cũng thực sự có
gia đình như vậy. Xem thế là đủ rồi, không cần lắm lời. Ngoài ra, trong
nước có một thời gian tập trung phát hiện “Vụ án người đàn ông nhốt***”, “Người vợ mang thai giúp chồng dụ dỗ sinh viên đại học gây án”, cũng là một trong những linh cảm cho cuốn này. Cho nên tôi cũng không hề cố ý
phóng đại việc xấu hay là nói xấu tính người. Câu chuyện là hoàn toàn
mới, nhưng tác giả cần phải phát hiện nó từ trong cuộc sống.
Thực ra viết vụ án CS của “Truy tìm ký ức” cũng như vậy, linh cảm
của tôi có được thật ra là vụ án lừa giết người bảo vệ ở mỏ than, chính
là gạt người đến mỏ than làm thuê sau đó giết hại đập vỡ mặt, lại lừa
bên quặng than đòi tiền bồi thường, nhưng lại là cả thôn gây án, phân
công rõ ràng… Có lẽ là rất nhiều độc giả đã từng nghe nói đến. Dưới ngòi bút của tôi biến thành vụ án CS. Vụ án trong sách và thực tế thoạt nhìn hoàn toàn khác nhau, nhưng khi tôi viết xong vụ án kia, có một độc giả
nhắn lại, nói khiến cho cô ấy nhớ tới vụ án “Hầm Manh”. Vì thế khi đó
tôi cảm thấy rất vui mừng, cảm thấy mục đích sáng tác của mình đã đạt
được rồi.
Ngày hôm qua có mấy độc giả đưa ra cảm thấy còn mấy chỗ còn chưa
giải thích kĩ lưỡng, chủ yếu là 1) Quá trình biến thái của Diêu Viễn Qua không rõ ràng; 2) Tại sao Minh Lan hỗ trợ Diêu Viễn Qua, có phải cô ta
cũng biến thái hay không; 3) Quá trình tử vong của Triệu Hà. Tôi vốn
cũng không tính viết những điều này, vì nghi vấn của mọi người, tôi đặc
biệt suy xét nửa tiếng, hơn nữa còn tìm người bạn cùng thảo luận, cuối
cùng kết luận của chúng tôi là: vẫn như cũ không biết. Nguyên nhân thì
có hai: thứ nhất, suy cho cùng đây là tiểu thuyết, còn là tiểu thuyết
phụ nữ, không phải văn học tường thuật hiện trường, cũng không phải hồ
sơ phạm tội. Tiểu thuyết nên có chú trọng, có tiếc nuối, ở trong văn
chương có chọn lọc. Thứ hai, tôi không viết riêng cho bọn họ, nhưng
không có nghĩa trong quá trình còn chưa kết thúc. Nhất là với tầm nhìn
của nhân vật chính, hoặc nhiều hoặc ít cũng đã có đáp án cho mấy vấn đề
này. Cho dù hiện tại tôi không viết thành truyện riêng, chẳng lẽ kể ra
đáp án cho ba vấn đề trên, trong lòng mọi người thực sự không biết sao?
Không, mọi người cẩn thận suy nghĩ xem, thực ra là đều nói hết rồi đấy.
Khu bình luận sách có rất nhiều độc giá có chữ nghĩa vô cùng tốt, đã
tiến hành phân tích mấy điểm này rồi, hợn nữa phân tích vô cùng sâu sắc
hợp lý, thậm chí còn sâu sắc hơn cả Lão Mặc. Đây chẳng phải trạng thái
sáng tác mà tôi cần phải đạt được sao? Tôi còn cần phải viết thêm nhiều
làm gì? Được rồi, nói nhiều như vậy hình như hơi nghiêm túc, đều
là bởi vì mọi người hỏi nên tôi mới giải thích thôi. Mấy hôm trước có
độc giả nói, quyển sách này thoạt nhìn càng giống văn học xuất bản, có
thể sẽ khiến các độc giả trên mạng không thích. Lão Mặc cũng cảm thấy vô cùng lo âu. Chỉ là một quyển sách viết thành dạng gì, thỉnh thoảng tác giả cũng không có biện pháp. Bởi vì nó là “Nhắm mắt
2”, không phải 1.