Chước Tử
không hề suy nghĩ, hỏi: “Trước kia chúng ta có quan hệ thế nào? Muội tử
hung dữ kia là ai? Sao nàng ấy lại muốn ăn ta? Sao ta còn có thể sống
lại?”. Vấn đề này, nàng thầm nghĩ, nếu như trước kia nàng lợi hại đến
thế, vậy có nghĩa, nàng còn có thể trở nên lợi hại như vậy một lần nữa,
sau đó thì đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Thư Sinh
thấy đôi mắt nàng đảo đi đảo lại, hoàn toàn, từ đầu tới cuối không hề
hỏi hắn những câu hỏi khác, cho nên mấy chuyện trước kia hắn lo lắng,
căn bản chỉ là lo sợ không đâu. Hắn bất đắc dĩ nói: “Chước Tử”.
Chước Tử ngẩng đầu: “Vâng”.
“Nàng không muốn hỏi chuyện gì khác à?”
“Ta có lợi hại không?”
Thư Sinh cũng chịu thua nàng, Chước Tử lắc lắc hắn: “Ta hỏi thật mà”.
“Lợi hại.”
“Vậy bây giờ, ta có thể trở nên lợi hại như vậy một lần nữa không?”
Thư Sinh dừng một chút: “Không thể!”
Chước Tử mở to mắt, khóc lăn: “Ta còn định vui mừng cái gì chứ, không vui một chút nào”.
Thư Sinh hôn nàng một cái: “Không lợi hại cũng không sao, có ta ở đây rồi”.
Chước Tử
nghĩ lại, hình như… đúng là như vậy. Mặc dù, thỉnh thoảng có gặp nguy
hiểm, nhưng mà lần nào hắn cũng tới thật đúng lúc. Nàng vòng tay ôm lấy
Thư Sinh, nhấc chân cặp hắn giống như kẹp chăn vậy, nhe răng: “Mười hai
canh giờ đều ở cạnh nhau nhé!”.
“Đừng có cọ
loạn là được… “, hắn nằm thẳng, kia tay nắm, vừa mới giữ bàn tay đang cọ loạn kia xong, chân lại giơ loạn, cọ tới cọ lui. Hắn đột nhiên nhớ tới
cái chăn lúc nãy bị Chước Tử giày xéo: “Chước Tử, ta xuống đất ngủ nhé?”
“Không được… Thư Sinh, sao chàng lại giấu cây gậy trên người vậy?”
“… Trẻ con không hiểu đâu, nàng mau ngủ đi”.
“A!”
Gió nhẹ thổi qua, ngọn nến lập lòe một chút rồi chợt tắt.
Sáng sớm hôm sau, Chước Tử vẫn còn đang say ngủ, Thư Sinh rón rén xuống giường, đi
ra giếng, múc nước rửa mặt. Lũ yêu bị tiếng nước chảy đánh thức, nhìn
thấy Thư Sinh, híp híp mắt: “Chưởng quầy đại nhân, cả đêm qua không ngủ
được à?”
Thư Sinh hai tay giấu tay áo, nhìn trời: “Dự là không phải chỉ có “một đêm”!”
Nói xong, xách thùng nước u buồn rời đi. Hồ Lô mập vò đầu: “Thư Sinh nói chuyện trước sau vẫn luôn cao thâm như vậy!”.
Chước Tử sờ
sờ bên cạnh, thấy trống không, rất không quen, tỉnh lại nhìn sang, Thư
Sinh đã không còn ở đó. Duỗi duỗi cái lưng, ngáp một cái, xuống giường.
Vừa ra tới ngoài cửa, liền thấy một quyển trục lớn từ phía chân trời bay tới, loáng một cái đã thấy Yêu Bát ôm Thiển Thiển nhảy xuống, đang bước đi bỗng dừng lại, nhìn sang Chước Tử.
Nàng nuốt
nuốt nước miếng, ánh mắt này thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình, xoay người định chạy trốn, liền bị quyển trục kia chặn lại, muốn cuốn
nàng trở về phòng. Không ngờ yêu lực vừa phát ra, bỗng nghe một tiếng
gầm vang giận dữ, khiến cho yêu khí của Yêu Bát tan biến hết. Sau đó,
liền thấy một cái đầu lớn từ trên nóc nhà lắc lư đi xuống, há mồm định
nuốt gọn hắn.
Yêu Bát khom người bảo vệ Thiển Thiển, dùng sức đánh lại, Thao Thiết nhất thời bị
đẩy lui ba bước. Còn muốn xông lên, giơ tay một cái, lệ khí bốc ra, Thao Thiết lui nhanh mười trượng, ngã vào khách điếm Cẩm Tú. Chước Tử nghẹn
họng nhìn trân trối, nếu là thần thú như Thao Thiết, phen này khách điếm Cẩm Tú coi như xong rồi.
Thấy Thao Thiết kia lại nhào tới, Yêu Bát quát lớn: “Được rồi, ta không chơi nữa, bảo Thao Thiết đi đi!”
Chước Tử đang bị cuốn như đòn bánh tét, gào lên: “Lấy thứ này ra, ngươi không tấn công ta, nó cũng không động tới ngươi”.
Yêu Bát gọi
một tiếng, quyển trục liền thu nhỏ lại, Chước Tử đưa tay xoa bóp vòng
eo, vui mừng chưa được bao lâu, liền trông thấy Thao Thiết xông lên,
nuốt gọn hắn.
“… Không phải ngươi vừa nói không tấn công ngươi là được mà!!!”
Bỗng nhiên một tiếng gầm vang vọng: “Gào”, Chước Tử bị chấn động phải ôm đầu.
Tiếng gầm
kia kéo dài một lúc mới dừng lại, Chước Tử bị hét đến choáng váng, nhìn
sang, liền thấy Thư Sinh đang kéo tai Thao Thiết, kéo dài giọng: “Phun
ra đi”.
Thao Thiết đang phồng mang trợn má ngoan cố lắc lắc cái đầu, Thư Sinh cười mỗi lúc một sâu, nhấn mạnh từng chữ: “PHUN, RA”.
“…”
Thao Thiết
cực kỳ ủy khuất cúi đầu há miệng, Yêu Bát cùng với Thiển Thiển liền từ
trong cái miệng to như chậu máu lăn ra ngoài. Chước Tử lảo đảo bước lên: “Ta thật sự không biết, nó vẫn còn muốn ăn ngươi”.
Thư Sinh
nói: “Nàng không cần áy náy, Thao Thiết một khi đã tấn công, tất nhiên
phải ăn vào trong miệng mới thôi. Có trách thì phải trách Yêu Bát vừa
rồi có mục đích xấu… Nàng mau đưa Thiển Thiển cô nương trở về phòng đi”.
Chước Tử cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Thiển Thiển hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái
nhợt, đưa tay định cầm cổ tay nàng ta bắt mạch, còn chưa chạm vào, đã bị Yêu Bát phẩy ra: “Đừng đụng vào nàng”.
Thư Sinh kéo Chước Tử vào lòng, ý bảo nàng đừng quan tâm nữa. Đợi Yêu Bát về phòng
rồi, mới nói: “Chước Tử, đi làm món ăn tủ của nàng đến đây đi ”.
“Hả?”
“Món canh thập toàn đại bổ ấy”.
Tại sao Chước Tử lại cảm thấy lúc Thư Sinh nói mấy chữ này, cực kỳ gằn giọng …
Đi theo Thư Sinh xuống lầu, Chước Tử hỏi: “Thiển Thiển cô nương bị thương à?”
Thư Sinh gật đầu.
Chước Tử vung tay áo, nắm tay: “Vậy ta phải làm một chậu thật đầy”.
Thư Sinh
nhướn nhướn mày, cảm khái nói: “Chước Tử, đổi chậu thành bát đi, nếu
không, ngày mai, người của nha môn sẽ tới đây. Sau đó cả trấn nhỏ sẽ đều bàn luận chuyện: “Phòng chữ Thiên của khách điếm Đồng Phúc vì món canh
thập toàn đại bổ mà xảy ra án mạng”, tiếp đó, nàng sẽ trở nên nổi
tiếng”.
Chước Tử phát run: “Ta sẽ lập tức đi làm MỘT, BÁT, CANH”.
Thư Sinh
trong phút chốc có loại cảm giác thành tựu, đã đưa được Chước Tử trở lại con đường chính đạo. Nửa canh giờ sau, mãi vẫn không thấy Chước Tử ra
ngoài, tò mò ngó vào bếp, chỉ nhìn thấy một cái nồi đất to đang bốc hơi
nghi ngút, hắn thở dài: “Chước Tử, nàng vẫn muốn nấu cả chậu canh hay
sao thế?”
Chước Tử múc một bát, nói thật: “Được rồi, chỗ còn lại, chưởng quầy, chàng uống hết đi nhé”.
Thư Sinh dựa vào tường, im lặng ngậm một búng máu. Chước Tử bê bát đi ra ngoài, lại
nói: “Chàng đi Ma giới, còn ở Thần giới hao phí nhiều sức lực như vậy,
ta quên mất không làm đồ ăn ngon cho chàng, cho nên chưởng quầy à, chàng ngoan ngoãn một chút, uống đi”. Cuối cùng còn dặn: “Đừng có mà lén cho
Đại Hoàng ăn”.
Thấy nàng đi rồi, Thư Sinh suy nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy ấm áp, đây là… nàng ấy đang quan tâm mình?
Lên lầu, Chước Tử gõ cửa: “Ta mang đồ ăn tới”.
Cửa lập tức
mở ra, Chước Tử bên trái có Hống, bên phải có Thao Thiết canh chừng, lá
gan cũng lớn hơn, tự tin bước vào, cười nói: “Ta làm đồ ăn ngon đây, đồ
ăn thược dược làm, thứ gì cũng có công dụng như thuốc… Ngươi đừng có
nhìn ta như vậy, cẩn thận lại bị Thao Thiết nuốt đấy”.
Yêu Bát nhẫn nhịn thu hồi ánh mắt, nhận lấy cái bát, cứng ngắc nói: “Cảm ơn”.
“Hai lượng bạc trắng, đừng khách khí”.
“…”
Yêu Bát mấp
máy môi, muốn đỡ Thiển Thiển dậy, Chước Tử thấy động tác kia bất tiện,
cầm lấy cái bát: “Ngươi đỡ nàng ấy, để ta cho ăn”.
Yêu Bát dừng một chút, đỡ lấy nàng ta, lại nói: “Thổi nguội một chút, khiến nàng bị bỏng, ta liều mạng với ngươi”.
Chước Tử nhìn hắn một cái: “Yêu quái tổ tông ơi, ngươi… thích Thiển Thiển cô nương à?”.
Yêu Bát cau mày: “Thích là cái gì?”
Thư Sinh
đứng ở bên ngoài chờ Chước Tử, nghe thấy lời này, im lặng nuốt một ngụm
canh, cầm cái bát nhìn về phía xa xăm, hai người này… là huynh muội ruột hay sao…?
Thiển Thiển uống xong canh, sắc mặt lập tức hồng hào hơn, vẻ mặt Yêu Bát lúc này mới tốt lên một chút, cứng ngắc nói: “Cảm ơn”.
Chước Tử chớp mắt, biết nói cám ơn, thì lòng dạ cũng không quá xấu xa: “Yêu quái tổ tông, Thiển Thiển cô nương bị sao thế?”.
Yêu Bát lập tức giận dữ, ôm lấy Thiển Thiển, nói: “Ra ngoài!”
“Ầm ĩ quá!”, Thiển Thiển nhắm nghiền mắt, hét lên: “Đừng có quát tháo bên tai ta”.
Yêu Bát lập
tức im lặng, đặt nàng xuống, quay ra đưa làm điệu bộ đưa dao cắt cổ với
Chước Tử. Chước Tử vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa lại há miệng thở dốc, lắc đầu: “Giết người bừa bãi không phải là yêu quái tốt”. Ngẩng đầu
trông thấy Thư Sinh đang ung dung nhìn lại, bước nhanh hơn, ôm chầm lấy
hắn, cảm giác thật an toàn.
Thư Sinh
dừng lại, ôm nàng vỗ vỗ lưng. Một lúc sau, Yêu Bát đi ra ngoài, thấy hắn muốn đi, Thư Sinh mở miệng nói: “Sinh tử luân hồi, ngươi có thể đưa
nàng ấy trốn được bao lâu?”
Yêu Bát cảnh giác nhìn hắn một cái, lạnh giọng: “Cho dù có phải nghịch thiên đi nữa, ta cũng phải cứu nàng”.
Chước Tử quay đầu lại nhìn, khi hắn đi rồi, không nhịn được, thốt lên: “Yêu quái tổ tông thật đẹp trai, thật khí phách”.
Thư Sinh
nhìn nàng chòng chọc, Chước Tử nhà hắn thế mà lại khen nam nhân khác đẹp trai, lại còn, còn khen trước mặt hắn! Còn nữa, trọng điểm chẳng lẽ
không phải là Thiển Thiển cô nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì à?.
Chước Tử vĩnh viễn không nắm được trọng điểm kia, một lúc lâu sau, mới nhớ ra: “Ta phải xuống trông tiệm”.
Rời khỏi
ngựcThư Sinh, cảm giác ấm áp lập tức tan biến, Chước Tử bỗng cảm thấy
trên người hắn có khi nào giấu một ngọn lửa hay không? Thật ấm.
Buổi tối,
sau khi đóng cửa, Thư Sinh trở về phòng, giường chiếu chỉnh tề, ngay cả
cái chăn hôm trước còn nhăm nhúm cũng vậy. Đấu tranh một hồi, hay là đi
ra phòng tắm tắm, tránh việc đang tắm Chước Tử lại đi vào.
Chước Tử đi
suối nước nóng sau núi tắm quay về, cả người sảng khoái. Đón gió núi bay về khách điếm, từ xa đã nhìn thấy ba con thú lớn nằm trên nóc nhà, vừa
tới bên cạnh, Thao Thiết lúc lắc kia liền bất động, nhìn nàng chòng
chọc. Chước Tử vội vàng cúi người nhảy vào trong phòng Thư Sinh, nhảy
lên giường, bỏ giày, cuốn lấy chăn.
Đang mơ màng ngủ, đột nhiên có âm khí đánh tới, không thể không run lên. Chóp mũi
hít hà, là Hắc Bạch Vô Thường không biết đã tới lui bao nhiêu lần, lại
là vì câu hồn người mà đi ngang qua.
Lát sau, lại cảm nhận được hơi thởi của yêu quái tổ tông, suy nghĩ một chút, hình
như hắn đêm nào cũng ra ngoài, sáng hôm sau mới quay về. Hắn là yêu quái thì không sao, nhưng Thiển Thiển chỉ là một người phàm, ngày đêm đảo
lộn như vậy không sao thật chứ? Chỉ là bọn họ là khách trọ, mình không
nên can thiệp vào chuyện này, ôm lấy chăn xoay người. Càng lúc càng cảm
thấy lạnh, xốc chăn, nagy cả giày cũng không đi, mở cửa đứng cạnh lan
can nhìn ra bên ngoài, Hắc Bạch Vô Thường tại sao vẫn còn đang bay đi
bay lại?
Từ trong
phòng chữ Thiên bỗng nhiên nổi lên một trận gió yêu ma, nhìn sang phải,
quyển trục bay vụt về phía chân trời, Hắc Bạch Vô Thường trong nháy mắt
đuổi theo, rất nhanh nhưng vẫn cón kém xa Yêu Bát, chốc lát đã bị bỏ
rơi. Chước Tử cắn cắn móng tay, quỷ sai chắc chắn không phải là tới để
bắt Yêu Bát, yêu quái có chết cũng không thuộc quản lý của bọn họ, vậy
thì nhất định là tới bắt Thiển Thiển, nhưng Thiển Thiển vẫn rất ổn mà,
mặc dù bị thương mới nhìn có vẻ rất nặng, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Suy nghĩ kỹ
một lúc, nghe thấy tiếng bước chân, Chước Tử dựng dựng lỗ tai, một người từ dưới cầu thang đi lên, dáng người thẳng, bước chân trầm ổn, đôi mắt
dài, gương mặt tuấn tú như tranh vẽ. Nàng híp híp mắt, Thư Sinh cũng
nhìn thấy nàng, đến gần người đang ngồi xổm kia, nói: “Nàng vừa đánh rơi vàng à?”
Chước Tử cười cười: “Nếu là có vàng để nhặt, thì ta ngày nào cũng ngồi như vậy”.
Thư Sinh mỉm cười, đưa ta ôm lấy nàng, rất nhẹ, nhưng cũng không cảm thấy nhẹ, ôm
nàng trở về giường, cầm khăn lau chân cho nàng, hỏi: “Khi nãy, Hắc Bạch
Vô Thường khiến nàng lạnh à?”
“Chưởng
quầy, chàng đoán thật giỏi. Ta đang ngủ, bị lạnh nên tỉnh dậy, kết quả
là nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường cứ bay qua bay lại. Lát sau, yêu quái tổ tông chạy ra ngoài, bọn họ liền đuổi theo”. Chước Tử co chân lại:
“Ngứa”.
Thư Sinh cất khăn: “Sạch rồi”.
Chước Tử vui vẻ chui vào trong chăn, vỗ gối: “Hắc Bạch Vô Thường tới bắt Thiển Thiển cô nương sao?”
“Đúng vậy”.
“Nhưng nàng ấy nhìn qua rất ổn mà”.
Thư Sinh khẽ cười, cởi áo ngoài, chậm rãi nằm xuống, buổi tối lại có thể cùng giường chung gối với Chước Tử, hết sức thỏa mãn: “Có một loại người, đã chết
rồi. Nhưng có kẻ không muốn để cho nàng ấy chết, cưỡng chế giữ lại hồn
phách. Nhưng chuyện làm rối loạn luân hồi thế này, Diêm Vương tuyệt đối
không cho phép, thế nên… vẫn thấy quỷ sai đi bắt người”.
Chước Tử dựa trên ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái, muốn ngủ một giấc thật ngon,
bỗng ngẩng đầu nhìn hắn: “Chàng nói “Có một loại người”, là ý chỉ Thiển
Thiển?”
Thư Sinh xúc động xoa xoa đầu nàng, mặc dù có hơi chậm chạp, nhưng vẫn phản ứng kịp, cảm thấy vui mừng một cách sâu sắc.
“Đúng vậy”.