Đêm khuya Võ Tiết Châu cùng Cát Nhi đến trước cửa phủ đệ của kẻ bạc tình. Nàng dễ dàng thông qua lính gác mà đột nhập vào phòng ngủ của vợ chồng tên kia. Đến nước này nàng không biết nên trách tên đó giấu quá sâu hay nên khen gã chung thủy nữa.

Một đời này, gã thật sự chỉ thú một mình biểu tiểu thư ấy làm chính thê. Là một nam nhân hiếm thấy ở cổ đại.

Nhưng vì tình yêu này gã lại hại chết biết bao nhiêu người. Hầu như, toàn bộ trên dưới Phượng Nghi cung đều do gã gián tiếp hại chết.

Trong bóng đêm, đôi mắt Cát Nhi nhìn gã và thê tử đỏ bừng sung huyết. Khuôn mặt lán mịn sắp không giữ được nữa.

Đây là người nó từng yêu. Yêu đến trao hết niềm tin không màng nơi ấy là chốn thâm cung nuốt chửng người. Đây là người đàn ông nó yêu đến dùng sinh mạng để trả giá.

Nó muốn khóc, khóc thật to những ủy khuất trong lòng. Nó đã làm gì sai? Ai cũng muốn yêu và được yêu vậy tại sao gã lại vì tình yêu tưởng chừng như cao quý của gã mà đạp lên tình cảm của nó? Tim nó cũng biết đau mà...

Nhưng khi nó nhìn đến nữ nhân xinh đẹp như chim nhỏ nép mình bên gã, nó lại không cách nào rơi nước mắt. Yếu mềm trước bọn họ làm nó cảm thấy có lỗi với tiền hoàng hậu. Không, nó hẳn không nên yếu đuối như thế. Thù của trên dưới Chu gia nó phải thay mọi người báo thù!

Đúng lúc nữ quỷ muốn động thủ bóp chết bọn họ ngay tại chỗ thì Võ Tiết Châu đã lạnh lùng cất tiếng: "Ngươi tính cho bọn họ chết dễ dàng như thế?" Gã đàn ông này làm nàng nhớ đến người cha buồn cười của mình. Vì mối tình đầu thuở thiếu thời mà dễ dàng bỏ đi mẹ con nàng.

Nữ quỷ đưa khuôn mặt dữ tợn nhìn nàng. Trông có vẻ như đang mong chờ nàng bày mưu tính kế.

Võ tiết Châu nhíu mày. Nàng không muốn dính quá sâu vào nhân quả. Đưa nữ quỷ ra khỏi hoàng cung - nơi có long khí trấn áp - đã tham gia vào nhân. Bây giờ nàng đưa đề nghị mưu kế cho Cát Nhi khiến gã đàn ông kia xui xẻo rồi lại cứu thê tử gã một mạng. Xem như cũng là bù trừ. Nàng không thể nhúng tay nhiều hơn nữa: "Làm thế nào tự ngươi suy nghĩ."

Cát Nhi nhíu mày. Võ Tiết Châu tìm một cái ghế gỗ ở trong phòng ngồi xuống nhìn bên ngoài cửa sổ. Ánh trăng tròn vành vạnh, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, huyền ảo. Nàng đang đợi.

Cát Nhi nghĩ một chút liền mỉm cười đầy ác liệt. Từ miệng nó văng vẳng tiếng cười "hí hí" phấn khích mà man rợ. Nó hóa thành một luồng sương phân biệt chia làm đôi chui vào lỗ mũi hai người.

Hô hấp hai người vẫn bình thường.

Võ Tiết Châu thở dài, đổi một tư thế khác khiến mình thoải mái hơn liền tiếp tục ngẩn người suy nghĩ vu vơ. Không biết bây giờ Nhất Minh trông thế nào nhỉ?

Chưa được bao lâu, trên giường bỗng có tiếng thở dốc nặng nề. Sắc mặt nàng lập tức tái mét. Con quỷ này đang làm gì thế hả?!

Lúc này nữ quỷ đang tạo mộng. Con người yếu ớt nhất là khi nằm mộng. Khi ấy dục vọng xấu xí của con người sẽ dễ dàng trần trụi và thê tử của gã đến đây chính là để chứng kiến cảnh này.

Gã yêu thê tử, đúng vậy. Nhưng gã cũng giống như bao nam nhân suy nghĩ bằng nửa thân dưới khác. Gã chán cơm thèm phở và gã càng yêu tiền tài.

Hiện tại nó và tình địch đang chứng kiến cảnh tượng vô cùng đặc sắc.

Sàn nhà mỗi một ô gạch đều được đấp ngọc thạch. Khắp nơi vươn vãi rất nhiều vàng bạc châu báu. Mà nam chính của buổi mộng cảnh này lại nằm trên chiếc giường bằng vàng rất rộng và đang làm chuyện không hài hòa với cũng lúc sáu người. Không những có nữ nhân mà còn có nam nhân.

Khẩu vị cũng thật nặng đi.

Xem, mặt của vị biểu tiểu thư đã trắng bệch rồi kìa.

Cát Nhi rất vui vẻ thì thầm bên tai nàng ta: "Ngươi thấy không? Đây là phu quân mà ngươi vẫn thường hay đắc ý. Ngươi nhìn rõ hắn sao? Một kẻ dâm loạn, vô đạo đức và tham lam. Một tiểu thư cao quý như ngươi mà lại bị kẻ như thế che mờ mắt. Thật đang thương."

Viểu tiểu thư lập tức nước mắt như mưa. Nàng ta chạy nhanh đến giường, mạnh mẽ kéo tất cả những người đang hầu hạ gã ra rồi chất vấn gã. Vừa khóc thét vừa đấm đá lung tung.

Nếu là bình thường, phu quân nàng ta còn chịu khó đi dỗ dành sẵn tiện tìm tình thú trong đó. Nhưng bây giờ gã đang hưởng thụ lại bị cắt ngang, tâm tình tất nhiên không tốt. Thấy kẻ phá đám còn ồn ào như vậy khiến gã phát phiền.

Cát Nhi đã sớm tiêm nhiễm vào trí nhớ bối cảnh mộng ảo dành cho gã rằng gã đã có quyền lực và thân phận càng tôn quý, càng to lớn hơn nhà mẹ đẻ cùng họ hàng của thê tử. Vì thế gã không cho nàng ta sắc mặt tốt. Vừa hung ác đánh chửi, vừa bảo nàng ta cút, luôn miệng nói sẽ hưu nàng ta. Xem nàng ta như một con búp bê vải rách nát.

Thê tử của gã lập tức suy sụp. Vừa cả kinh, vừa tuyệt vọng. Bị gã đánh đến thoi thóp nằm trên mặt đất, nàng ta càng lúc càng không thể bình tĩnh. Âm thanh dâm loạn của đám người kia cứ truyền vào tai nàng ta khiến tim gan nàng ta co thắt.

Cát Nhi thấy đủ bèn ngừng. Nó mỹ mãn lui ra khỏi cơ thể hai người, cùng chủ nhân lặng lẽ rời khỏi phòng.

Một lúc sau, cả hai người đều đồng loạt giật mình tỉnh giấc. Nhưng lý do không giống nhau. Một người là vì sợ hãi và đau đớn tỉnh, còn một người lại là... bị ướt quần bởi chất lỏng đáng ngờ.

Thấy gã vội vã thay quần, trên mặt còn ửng hồng. Đáy mắt toát ra vẻ chưa thỏa mãn khiến thê tử của gã nhìn gã bằng ánh mắt khang khác.

Giữa đêm tối, có moitj thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi.