"Rốt cuộc là độc tố gì?" sau khi tạm thời tới Nguyệt đường ẩn giấu, Điệp Y cho Nguyệt đường tìm đại phu và cao thủ giải độc tới điều trị cho bọn người Cổ Hạo Nhiên, còn bản thân mình thì cầm đầu đi thẩm vấn riêng lẻ hai tên được bắt về. Vì tuy Điệp Y biết mùi vị và tác dụng của độc tố này, nhưng đó là ở thời hiện đại luyện chế ra, loại độc tố không hoàn toàn này căn bản không biết bên trong tạp lẫn thứ gì, nhầm lẫn một chút chính là sai lầm toàn bộ, sẽ lấy mạng bọn người Cổ Hạo Nhiên.

Người nam tử có lẽ là người cầm đầu trong thời gian mấy khắc ngắn ngủi, được mở rộng tầm mắt với thủ đoạn thẩm vấn của Điệp Y, đó có thể là thủ đoạn khiến một sát thủ hoàn toàn lãnh huyết cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, đó là phương thức ma quỷ chuyên môn vận dụng cho việc huấn luyện sát thủ. Lúc này người này cơ thể hoàn hảo, nhưng trong ánh mắt đã thay bằng sự sợ hãi, thần trí đã bị Điệp Y dùng thuật thôi miên ở mức độ cao khống chế.

"Là Mặc Công."

"Thuốc giải tên gì? Có ở nơi nào?"

Người đó nghe Điệp Y hỏi tới thuốc giải bất giác hơi dùng dằng một lúc, đôi mắt Điệp Y như điện lập tức gia tăng khống chế, biết đã bị hỏi tới điểm mấu chốt, nếu không sẽ không xuất hiện cảm xúc phản kháng, "Gọi là Bạch Ngung, ở.. ở.. không.. không biết."

"Rốt cuộc là ở đâu? Mau lên, ta không có nhẫn nại." Điệp Y nhẹ chau mày.

"Ở, ở, hoàng cung."

Điệp Y vừa nghe thuốc giải lại ở hoàng cung, sắc mặt càng lạnh hơn, âm thầm siết chặt quyền đầu nói: "Hoàng cung của Ảnh Thúc hay là Thánh Thiên?"

"Ảnh Thúc, chỉ có hoàng cung của Ảnh Thúc mới có."

Ảnh Thúc, như Điệp Y biết Cổ gia và Ảnh Thúc cũng không có thù oán gì lớn, sao lại là Ảnh Thúc vương triều làm? Điệp Y nghe được tin tức của thuốc giải, trong lòng cũng không hoảng loạn như vậy nữa, sau đó đè thấp thanh âm nói từng câu từng chữ: "Là ai phái các ngươi tới?"

"Là.. là.." Điệp Y nghe thanh âm của người đó thấp dần, nhìn kỹ là tự mình dùng độc tự sát rồi. Thần sắc Điệp Y bất giác càng lạnh hơn, không ngờ ở thời đại này lại còn có người tâm trí kiên cường như vậy, bị hỏi tới tận cùng còn có thể trong tình trạng không hay biết mà dùng độc tự sát. Xem ra ý niệm không phản bội tổ chức và tín điều của mình, đã được khắc sâu tận đáy lòng của đám sát thủ này, trở thành sự trói buộc lớn nhất trong tâm linh của họ.

Điệp Y nhìn người tự sát trước mắt, lại quay đầu đối đãi giống vậy với tên sát thủ có ý trí tương đối yếu đuối. Nhưng tên này không biết nhiều, một chút giá trị lợi dụng cũng không có. Điệp Y thấy hỏi không ra vấn đề nào có giá trị, mà bây giờ cứu người là trên hết, còn những chuyện phía sau hậu đài có thể điều tra, dù sao cũng không có thời gian vướng vào những chuyện này. Giải quyết người đó xong, Băng Kỳ vẻ mặt nặng nề đi vào.

"Sao rồi?"

Băng Kỳ nghiến răng mau chóng nói: "Rất nghiêm trọng, theo người của chúng ta đánh giá chắc là đã trúng Mặc Công, thuốc giải độc trong tay chúng ta hoàn toàn không có tác dụng, chỉ có thể kéo dài tốc độ lan truyền chậm được chút ít."

Điệp Y vẻ mặt lạnh như nước, vừa bước về nơi ở của bọn Cổ Hạo Nhiên, vừa mau chóng ra lệnh nói: "Thuốc giải ở Ảnh Thúc hoàng cung, ngươi mau phái người đi điều tra xem là để ở đâu, truyền tin về, điều tinh anh qua đó, càng nhanh càng tốt. Còn nữa ta muốn biết rốt cuộc là người nào ra tay, lệnh cho Nguyệt đường toàn lực điều tra cho ta, nội trong năm ngày không có tin tức gì thì đưa đầu tới gặp ta."

Ngữ khí nghiêm túc đến cả Băng Kỳ theo Điệp Y nhiều nhất, cũng cảm thấy toàn thân dựng tóc gáy, không cần nghi ngờ gì nếu không làm được yêu cầu của nàng, vậy thì sau đó thật sự sẽ như lời nàng nói, bất giác trả lời một tiếng, một mặt trong lòng vui mừng vì thuốc giải của Mặc Công lại được Điệp Y tìm thấy, vừa mau chóng giải thích độc tính của Mặc Công này như thế nào cho Điệp Y, vốn Điệp Y chỉ tùy miệng hỏi, nghe vậy bất giác trong nháy mắt khí chất toàn thân khiến người ta nghẹt thở tới cực điểm. Điệp Y vốn tưởng rằng độc tố của trước và sau khi luyện không khác gì lắm, không ngờ tác dụng phụ đi kèm lại mãnh liệt như vậy, cứ cho là chết cũng khiến người ta bị giày vò thành cái dạng đó, sau đó sải bước mau chóng đi về phía bọn Cổ Hạo Nhiên đang đợi.

Điệp Y vừa bước vào căn phòng của bọn Cổ Hạo Nhiên đang đợi, thì thấy khuôn mặt vốn trắng bệch của bọn Cổ Chấn, trong nháy mắt đều lộ ra nụ cười chào hỏi với Điệp Y, Phương Lưu Vân mỉm cười tươi hơn nói: "Điệp Y đừng lo lắng, sống chết có số, phú quý tại trời, bọn ta không sao." Bọn Cổ Hạo Dương bên cạnh đều gật đầu phụ họa.

Điệp Y thấy người của Cổ gia rõ ràng biết mình trúng phải loại độc tố gì, mà còn có thể nói cười vui vẻ như vậy, vì để mình không lo lắng ngược lại còn an ủi mình, điều này phải có tố chất tâm lý và tấm lòng vĩ đại như thế nào. Mà đến cái chết cũng không sợ, nhưng đợi chờ cái chết và chưa biết sự tình là một chuyện rất tàn khốc. Trong nháy mắt trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu, loại cảm xúc như vậy trước giờ chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của mình, Điệp Y bất giác ngẩn ra đứng bên cửa nhìn mọi người.

Cổ Hạo Nhiên bên cạnh mỉm cười đi lên trước vòng qua eo Điệp Y, đầu dựa vào vai nàng nói: "Thật tốt, nàng không việc gì, thật tốt."

Điệp Y vừa nghe Cổ Hạo Nhiên thấp giọng nói nhưng bao hàm tình ý trong đó, bất giác quay đầu đưa tay ôm chặt lấy Cổ Hạo Nhiên một lúc, cắn một cái lên vai Cổ Hạo Nhiên. Cổ Hạo Nhiên bị đau nhưng vẫn bất động ôm lấy Điệp Y, trên mặt nơi Điệp Y không nhìn thấy, lộ ra một loại bi thương và bất lực sâu sắc, nhưng hơn thế nữa là một niềm an ủi và vui mừng khó nói thành lời. Đó là vì người mình yêu thương nhất tránh được vận mệnh như mình, có thể sống thật tốt.

Điệp Y cắn mạnh Cổ Hạo Nhiên một cái sau đó ngẩng đầu chậm rãi nói: "Nhớ cái đau này, sau này phải kiên cường hơn cho ta, mạng của ngươi có ta lo, dù bị bắt về điện Diêm Vương, ta cũng sẽ dẫn ngươi ra." Từng câu từng chữ lạnh như băng, nhưng hàm chứa tình ý ngay cả bản thân Điệp Y cũng không nói rõ được.

Cổ Hạo Nhiên cúi đầu nhìn ánh mắt Điệp Y, cũng không nói lời nào ôm chặt lấy Điệp Y, có câu nói này còn tốt hơn cả những lời đường mật gì đó. Điệp Y cũng không yêu cầu Cổ Hạo Nhiên phải nói gì, sau đó quay đầu nhìn mọi người nói: "Thuốc giải có ở Ảnh Thúc hoàng cung, mọi người nhất định phải kiên trì chịu đựng, bây giờ chúng ta đi." Nói xong cũng không quan tâm tới ánh mắt chấn kinh của bọn người Cổ Chấn, không có bất kỳ lời giải thích nào bắt lấy Cổ Hạo Nhiên liền đi khỏi.

Ai cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, ai ngồi xe thì ngồi xe, một đoàn người nhanh như gió cuốn chớp giật hướng về kinh thành của Ảnh Thúc. Từ Tề quận tới kinh thành Ảnh Thúc theo như lẽ thường phải mất cả hai tháng lộ trình, cứ cho là ngày đêm cố gắng cũng không cách nào tới được đó trong vòng mười mấy ngày, thuốc của Nguyệt đường cũng không biết có thể kéo dài được bao nhiêu thời gian, chỉ là đi bước nào hay bước đó.

Đám người Cổ Chấn bị trúng độc được ngồi chung một cỗ xe ngựa, hộ vệ và người của Nguyệt đường đi bên cạnh bảo vệ chặt chẽ. Điệp Y và Băng Kỳ ngồi trong xe ngựa, mấy người bọn Phong bảo vệ trước sau trái phải của xe ngựa, trong đêm tối ngạo mạn nhưng vô thanh vô tức chạy băng băng.

Trong xe ngựa bọn người Cổ Hạo Dương vẻ mặt đều bình thường tán gẫu sôi nổi, thần thái nhàn nhã như tới ngoại ô du ngoạn vậy. Nhưng mà trong vô ý cũng lộ ra chút trầm mặc và lo lắng, cứ cho là có tin tức của thuốc giải, trước mắt không biết là thật hay giả, hoàng cung trân tàng cũng không phải là nơi bất kỳ ai cũng đều có thể động tay vào, càng huống hồ thời gian gấp như vậy, nói không chừng cái gì cũng đều là thật nhưng thời gian không kịp, mọi thứ đều là công dã tràng. Nhưng mà trên mặt đều kìm nén bất động tích cực phối hợp với mọi sắp xếp của Điệp Y, nếu có một tia hy vọng cũng nhất định phải cố gắng gấp mười lần.

Cổ Hạo Ảnh đã nghe Điệp Y nói có tin tức của thuốc giải, bất giác cười nói: "Vẫn là Điệp Y lợi hại, sát thủ cũng có thể lo xong, khó trách tiểu lục bị muội ép tới chết dí."

Mấy nữ nhân thần thái tuy không thoải mái như bọn Cổ Hạo Nhiên, nhưng cũng không tới nổi kinh hãi tới không cách nào kiềm chế. Thanh Nhu tỉnh lại dựa lên người Cổ Hạo Viễn nhẹ nhàng chen vào nói: "Cũng không thể nói như vậy, sao ngươi biết Điệp Y có bị Cổ Hạo Nhiên ăn chắc hay không?"

Cổ Hạo Nhiên ôm Điệp Y trong lòng dựa trên xe ngựa, vẻ mặt tươi cười không nói một lời, Cổ Chấn bên cạnh ho một tiếng nói: "Lần này rốt cuộc là người nào? Chúng ta có thù oán to lớn gì với ai chứ?" Bọn Cổ Hạo Ảnh vừa nghe Cổ Chấn nhắc tới vấn đề nghiêm túc này, bất giác đều trở nên nặng nề. Điều này từ lúc mọi người bị trúng chiêu trong lòng đều đã suy nghĩ tới, lúc này lại nhắc tới, bất giác mỗi người một câu bắt đầu nói ra cách nhìn của mình.

Điệp Y nãy giờ bình tĩnh nghe, Cổ Hạo Nhiên bên cạnh thi thoảng chen vào nói vài câu, phần lớn vấn đề được mọi người nhắc tới đều bị phủ định, trong nhất thời không có chút manh mối nào. Điệp Y nhìn Cổ Chấn một cái, bọn Cổ Hạo Nhiên không biết tác dụng chân thực của Nguyệt đường, nhưng Cổ Chấn thì biết, khó đảm bảo không phải là cừu gia của Nguyệt đường trước đây hành sự để lại, bây giờ tìm tới cửa rồi.

Cổ Chấn thấy Điệp Y quét mắt qua đây, bất giác khẽ lắc đầu, Nguyệt đường hành sự luôn không để bất kỳ dấu vết nào, tuyệt đối sẽ không xảy ra sự tình hôm nay. Chuyện xảy ra lần này chỉ có thể nhằm vào Cổ gia, chứ không phải Nguyệt đường.

Điệp Y thấy đám người Cổ gia tuy thân trúng cực độc, nhưng thần trí và phân tích đều rất tỉnh táo và sắc bén, quyết định đồng tâm hiệp lực cứ cho là tới sau cùng họ không sống nổi, thì người hại họ cũng không thể để họ ung dung ngoài vòng pháp luật, nhất định phải máu trả bằng máu, tác phong có thù phải trả này không khác lắm so với nàng.

Ngày đêm vượt đường chạy về hướng kinh thành của Ảnh Thúc, người của Nguyệt đường ở Ảnh Thúc vô cùng khẩn trương và gắng sức, từng manh mối bay tới tay Điệp Y. Nhưng mà thế lực của người Nguyệt đường ở Ảnh Thúc vương triều không lớn bằng Thánh Thiên vương triều, thẫm thấu lợi hại, đều là những tin tức không có tác dụng gì, xem xong Điệp Y chau mày.

Thời gian sau khi trúng độc cảm thấy trôi qua vô cùng nhanh chóng, cùng lúc lại cảm thấy vô cùng chậm. Thuốc giải độc theo đúng thời gian và lượng dùng cho mọi người dùng, không biết có bao nhiêu tác dụng, nhưng kéo dài thời gian là cách tốt nhất. Xe ngựa trên đường căn bản không ngừng, bọn Phong và hộ vệ thay ngựa và thay người lái mấy bận.

"Nguyệt chủ, tin tức của Thánh Thiên."

Điệp Y mau chóng cầm lấy tín kiện được Băng Kỳ đưa lên, thấy là tin Cổ Ly truyền tới, cách dùng từ trong thư vô cùng lấp liếm, mười câu có tám câu xem không hiểu. Cổ Hạo Nhiên bên cạnh trước là quét mắt một cái, thấy nội dung trong thư đột nhiên sắc mặt nghiêm lại ngồi thẳng người dậy.

Nội dung trong thư rất đơn giản nhưng vô cùng chấn động, ý của Cổ Ly là "Thánh Thiên đại loạn, nữ hoàng vô cùng tức giận, Sơn gia sụp đổ, Đông Sở quân rời kinh thành thay nữ hoàng bái phỏng Ảnh Thúc vương thất." đều là điểm trọng yếu. Sau khi Cổ Hạo Nhiên thấp giọng đọc xong nội dung, bọn người Cổ Chấn sắc mặt đều nặng nề bình tĩnh lại.

Cổ Hạo Danh nhìn mọi người nói: "Sơn gia sụp đổ nằm trong dự đoán, nhưng vào lúc này Đông Sở quân thay nữ hoàng bái phỏng Ảnh Thúc là ý gì? Luận phẩm cấp và địa vị tiểu thúc đều là người được chọn đầu tiên để thay nữ hoàng, đây có phải là chúng ta đã liên lụy tiểu thúc, lực lượng của tiểu thúc đã bị gia khống rồi?"

Cổ Hạo Nhiên trầm ổn lắc đầu nói: "Cứ cho là bị gia khống cũng chỉ là tạm thời, chắc nữ hoàng trong lúc tức giận cũng không dám động tới tiểu thúc, cho nên mới làm như vậy. Ta thấy tiểu thúc truyền tin cho chúng ta không phải là ý này, mấu chốt là quan hệ của Đông Sở Quân và Ảnh Thúc rất tốt, lần này xuất cảnh đi sứ tới Ảnh Thúc. Tính toán thời gian đi sứ, và chuyện chúng ta trúng độc vừa đúng vào lúc Đông Sở Quân đã xuất cung."

Cổ Hạo Dương gật gật đầu: "Tiểu lục nói đúng, trụ cột Sơn gia bây giờ không phải là người trong nội bộ của Sơn gia, mà là vị Đông Sở Quân trong cung này. Người này luận về tâm kế, thủ đoạn, tác phong đều là một bằng một, tranh đấu với tiểu thúc nhiều năm như vậy tuy ở thế hạ phong, nhưng lực lượng sau lưng hắn không thể coi thường."

Cổ Hạo Viễn chống đầu chậm rãi nói: "Nếu người này đã xuất cung, vậy chuyện của chúng ta có thể đã có được câu trả lời rồi. Sơn gia vì chúng ta mà bị hủy, bối cảnh và hậu đài của người này đều chịu thiệt hại, nếu có một ngày chúng ta trở về, trong hoàng cung này cũng không có ngày để hắn lộ diện nữa, nếu chúng ta không trở về, Cổ gia và Sơn gia đều bị hủy, vậy thì dựa vào giao tình của hắn và Ảnh Thúc, có thể được Ảnh Thúc chống lưng, muốn xưng bá hậu cung cũng không phải là chuyện khó gì. Xem ra, chắc là như thế rồi, chỉ có hắn hận chúng ta tận xương tủy, vả lại có đủ năng lực ở Ảnh Thúc ra tay với chúng ta."

Cổ Hạo Thanh dựa vào vách xe nhắm mắt nói: "Đã tính tới mọi chuyện, nhưng không tính tới Đông Sở Quân này lại dám đập nồi dìm thuyền như vậy, lại muốn cả nhà chúng ta đều chết hết, sao lại muốn hạ loại độc dược mãn tính này? A, đúng rồi, cả một Thánh Thiên nếu muốn khôi phục nguyên khí, những thứ chúng ta phong tồn và lực lượng của nhà chúng ta không nghi ngờ gì là thứ mấu chốt nhất. Nếu có thể từ miệng chúng ta có được những thứ của chúng ta, vậy đối với hắn mà nói mọi thứ không nghi ngờ gì chính là trải gấm thêm hoa rồi, mà tài lực của nhà chúng ta muốn để một Hữu tướng động lòng cũng không phải là chuyện khó gì. Người này tính toán thật là tinh minh tới cực điểm, chu toàn mọi mặt."

Cổ Hạo Ảnh nghe tới đây hừ lạnh một tiếng nói: "Lại dám ngồi trên đầu chúng ta mà tính, vậy được, chúng ta không qua khỏi, hắn cũng đừng mong được toàn thây. Người nhà chúng ta cũng không phải là dễ bắt nạt, hạ thủ với chúng ta có chết cũng phải kéo hắn cùng xuống địa ngục."

Cổ Chấn nãy giờ không nói gì lúc này trầm giọng nói: "Ta nghĩ ý của Cổ Ly là muốn chúng ta đề phòng người này, chẳng qua bây giờ rõ ràng đã muộn rồi. Nhưng họ không thuận lợi vậy, ta nghĩ hành trình phía sau chắc chắn hung hiểm vạn phần, chúng ta giương cờ đánh trống gấp rút lên kinh thành như vậy, phía trước chắc chắn có thiết lập mai phục chờ chúng ta."

Cổ Hạo Nhiên gật gật đầu nói: "Đây mới là chuyện trước mắt chúng ta nên quan tâm nhất, hành tung của chúng ta sớm đã bị người khác nắm trong tay, vậy thì chúng ta ở ngoài sáng bọn họ ở trong tối, đối với tất cả hành động của chúng ta đều quá bất lợi rồi. Bây giờ chúng ta đã bày rõ mục đích đến là kinh thành rồi, vậy Hữu tướng và Đông Sở Quân đó nhất định biết rõ chúng ta đã biết nơi có thuốc giải, vậy thì muốn bày mưu tính kế ngăn cản chúng ta, kết quả này.." Cổ Hạo Nhiên không nói hết câu, nhưng mà ý của hắn những người ngồi đây đều hiểu rõ.

Cổ Hạo Dương im lặng lắng nghe lúc này nói: "Còn con đường nào khác thông tới kinh thành không? Chúng ta có thể biến từ ngoài sáng thành trong tối không?"

Cổ Hạo Nhiên lắc đầu nói: "Có, có rất nhiều đường tới kinh thành, theo quan đạo là con đường nhanh nhất, những con đường khác đều là đường vòng, thời gian quá gấp. Còn như hóa minh vi ám, có thể thì có thể, nhưng quá không an toàn rồi, đã bị nhìn trúng, tối cũng không tối được bao nhiêu. Một khi phân ra, hộ vệ ở đây không cách nào bảo vệ an toàn của mọi người, đây hoàn toàn là phân tán lực lượng, không khả thi."

Mọi người nghe lời này của Cổ Hạo Nhiên xong đều trầm mặc không lên tiếng. Những điều này không phải là không nghĩ tới, nhưng mà chỉ là nghĩ tới thôi, người bên cạnh Cổ Hạo Nhiên là hộ vệ xuất chúng nhất trong Cổ gia, lại thêm vào một Điệp Y và Nguyệt đường, chắc cũng được xem như không thành vấn đề rồi, cứ cho là gặp phải khó khăn cũng có thể ứng phó vượt qua. Nhưng còn chưa đưa ra ý kiến để hắn đi thì đã bị Cổ Hạo Nhiên phủ định rồi. Bọn Cổ Hạo Dương đưa mắt nhìn nhau đều không nói gì, ý của họ Cổ Hạo Nhiên đã biết rõ, ý của Cổ Hạo Nhiên bọn họ đương nhiên cũng hiểu rõ. Sống là người một nhà, chết cũng là người một nhà, dùng tính mạng của người khác trong gia đình đổi lại mạng của mình, loại chuyện này người của Cổ gia không làm được.

Điệp Y luôn ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, sau khi hiểu rõ ngóc ngách ngọn nguồn chuyện Sơn gia Đông Sở Quân, tuy là phỏng đoán nhưng nghĩ cũng có vài phần căn cứ, thấy mọi người trầm mặc bất giác lạnh lùng nói: "Có gì đáng lo chứ, đã tránh không được vậy thì vượt qua thôi, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, muốn mạng của chúng ta vậy thì lấy mạng tới đổi." Nói xong xoay người chui ra thùng xe, cùng Băng Kỳ đi bố trí.

Bọn Cổ Hạo Nhiên nghe lời nói lạnh lùng vô tình của Điệp Y, sự kiên định và sát khí trong lời nói không nghi ngờ gì hoàn toàn bộc lộ, quyết tuyệt và kiên quyết như vậy, thật sự là tư thế có thần phật cũng không cản được. Nói năng có khí phách lạnh lùng mang đến cho người khác cảm giác là sát khí không phải là sát phạt, mà là niềm tin vô bờ, tránh không được thì vượt qua, qua không được thì lấy mạng ra để cố. Cả nhà đều đã ở đây, vậy thì vứt bỏ mọi suy nghĩ khác một lòng đoàn kết, đi một bước tính một bước, đi tới đâu hay tới đó.

Còn tiếp