Hành lan chín khúc, vách tường chạm trổ tinh vi, rồng bay phượng múa, khung cửa trùng trùng điệp điệp, tầng tầng lớp lớp các cánh cửa cảnh mật, cung điện nhìn không thấy điểm cuối, đỉnh nhà màu vàng kim dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tản phát ra từng vầng từng vầng quang mang chói mắt, thể hiện vẻ rực rỡ, xán lạn không gì bằng của hoàng cung.

Vị trí chính giữa hoàng cung chính là cung điện lâm chính của nữ hoàng, còn bên cạnh nó là ngự thư phòng của ả, bây giờ bên ngoài ngự thư phòng xinh đẹp rộng lớn đều là thị vệ, không cho phép bất kỳ ai vào, không biết bên trong rốt cuộc là đại nhân vật nào đang nói chuyện.

Trong ngự thư phòng Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên ngồi sánh vai bên nhau, chỗ ngồi bằng vàng phía đối diện họ là một nữ nhân, một nữ nhân toàn thân phục sức màu vàng kim hoàng đế ngự dùng.

Điệp Y lạnh lùng quét mắt nhìn nữ nhân phía trước đang ngồi ở vị trí trên cao, đây là lần đầu tiên gặp hoàng đế ở đây, nữ hoàng này, chỉ khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, dung mạo cũng rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, mắt mũi miệng tuy tách ra không có gì đặc biệt, nhưng gộp lại cùng nhau cũng được xem là mỹ nhân, nhưng mà, đôi mắt mệt mỏi đó, khí tức do dự lại khiến mỹ nhân được bảy phần này, không chút thần thái giảm xuống ba phần.

"Không biết hoàng đế bệ hạ có việc gì triệu kiến thảo dân?" Cổ Hạo Nhiên mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn nữ hoàng cao cao tại thượng đó.

Nữ hoàng gượng mỉm cười nhìn hai người, nói: "Hạo Nhiên và bổn hoàng còn khách khí gì chứ, luận bối phận ngươi nên gọi bổn hoàng một tiếng thẩm thẩm, giữa chúng ta còn hà tất phải xa lạ như vậy."

Cổ Hạo Nhiên thần sắc không đổi khiêm tốn nói: "Thảo dân làm sao dám, đây là tội đại bất kính, tuy tiểu thúc của thảo dân là Thu Hoành Quân, là quân phi của nữ hoàng bệ hạ, nhưng thảo dân và tiểu thúc có cấp bậc khác nhau, nữ hoàng bệ hạ không thể nói vậy, như thế là giết thảo dân rồi." Cổ Hạo Nhiên vừa nói vừa cúi người, khóe miệng cong lên nụ cười chế nhiễu, vào lúc này lại tới làm thân, muộn rồi.

Nữ hoàng thấy khẩu khí Cổ Hạo Nhiên rất xa lạ, bất giác thở dài một hơi: "Aizz, cũng khó trách Hạo Nhiên lại xa lạ như vậy với bổn hoàng, những chuyện bổn hoàng làm trước đây thật sự không nghĩ cho Cổ Ly, thật sự ủy khuất cho hắn rồi, bổn hoàng cũng muốn bù đắp cho hắn và nhà của các ngươi, không biết các ngươi còn cho bổn hoàng một cơ hội nữa không?" Nói xong bất giác nhìn Cổ Hạo Nhiên chằm chằm, trong mắt lộ ra thần sắc hối hận.

Cổ Hạo Nhiên thấy nữ hoàng thật sự cuống rồi, còn chưa nói được mấy câu hàn huyên đã nói tới chuyện chính sự, bất giác cười thầm, trên mặt thần sắc vẫn bất động: "Nữ hoàng như vậy là giết cả nhà thảo dân rồi, nữ hoàng là hoàng đế của Thánh Thiên chúng ta, những lời nói việc làm đều là nhất ngôn cửu đỉnh khuôn vàng thước ngọc, cần gì phải bù đắp, nhà chúng tôi cũng không cảm thấy có gì ủy khuất, nữ hoàng người quá nghiêm túc rồi, còn về tiểu thúc bên đó, là chuyện của nữ hoàng người và tiểu thúc, chuyện này chúng tôi không thể nhúng tay vào."

Nữ hoàng thấy Cổ Hạo Nhiên một câu đã phủi sạch sẽ, bất giác đầu mày khẽ chau lại, trầm tư nửa buổi trời nặng nề thở dài: "Hạo Nhiên, bổn hoàng biết trong lòng các ngươi thấy bức bối, bổn hoàng cũng không còn cách khác, Hạo Nhiên, tình hình Thánh Thiên bây giờ thế nào các ngươi cũng rõ, bổn hoàng cũng không khách sáo với các ngươi nữa, bổn hoàng cũng là hữu tâm vô lực, Hạo Nhiên, các ngươi phải giúp bổn hoàng."

Cổ Hạo Nhiên nhướng đôi mày, nữ hoàng này hoàn toàn đem hết mọi thứ ra rồi, công khai mở miệng muốn họ giúp ả, bất giác cười thầm nhưng trên mặt vẻ sợ hãi nói: "Nữ hoàng bệ hạ đây là đang nói gì, nhà chúng tôi là giới thương nhân, có gì mà có thể giúp đỡ bệ hạ đây, nữ hoàng bệ hạ, đây là lời gì a."

Nữ hoàng thấy Cổ Hạo Nhiên rất giữ kẽ, dù cho ả lôi kéo cũng không chịu giúp ả, bất giác hơi sầm mặt xuống thấp giọng nói: "Hạo Nhiên, nhà các ngươi không nguyện ý đứng về phía bổn hoàng tới như vậy sao?"

Cổ Hạo Nhiên thấy nữ hoàng đã mất đi nhẫn nại, bất giác âm thầm lắc đầu, nữ hoàng không kiềm chế được cảm xúc như vậy thật sự không xứng để ngồi lên vị trí này, sau đó đang muốn nói, Điệp Y bên cạnh nãy giờ không mở miệng đột nhiên nói: "Dựa vào đâu muốn chúng tôi giúp ngươi? Ngươi đã làm gì khiến chúng tôi phải nguyện ý giúp ngươi? Mọi chuyện ngươi làm còn có ý muốn chúng tôi giúp ngươi sao?"

Ba câu hỏi băng lạnh được Điệp Y ném ra, không để chút thể diện cho nữ hoàng, nói câu nào câu nấy như kim đâm chảy máu, nữ hoàng liền vô cùng bối rối đưa mắt nhìn Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên nhướng nhướng mày, đứng bên cạnh nhìn hai nữ nhân đang nhìn nhau

Nữ hoàng nhìn chằm chằm Điệp Y nửa buổi trời, thần sắc có chút tức giận sau cùng trở nên bình tĩnh, nhẹ giọng thở dài: "Bổn hoàng biết có lỗi với nhà các ngươi, cũng là bổn hoàng nhất thời bị người khác mê hoặc, mới làm ra quyết định đó, nhưng mà, Hạo Nhiên, nhà các ngươi tuy vì vậy mà vứt bỏ mọi thứ và địa vị vốn có, nhưng lần này các ngươi hại bổn hoàng không ít, những chuyện này không thể đổ hết lên đầu ta."

Nữ hoàng ngừng một lúc sau đó lại nói: "Thôi đi, những chuyện này đã là chuyện đã qua, chúng ta không nói nữa, ai đúng ai sai nói rõ cũng không có tác dụng gì, Hạo Nhiên, chỉ cần lần này các ngươi giúp ta vượt qua khó khăn trước mắt, sau này Cổ gia vẫn là đệ nhất môn đình, bổn hoàng tuyệt đối sẽ không gây khó dễ gì, vả lại, Hạo Nhiên, các ngươi bây giờ không phải đã đang giúp bổn hoàng rồi sao, sao lại còn..?"

Cổ Hạo Nhiên vì nữ hoàng nhìn hắn, bất giác lắc đầu nói: "Nữ hoàng bệ hạ, người không hiểu ý của thê tử ta, nàng không hỏi Cổ gia ta sẽ thế nào, nàng hỏi người có xứng đáng với bách tính của Thánh Thiên không? Có xứng với vị trí này của người không? Có xứng với lương tâm của mình không? Bách tính của Thánh thiên có bao nhiêu khổ, ta tin nữ hoàng bệ hạ nhất định sẽ rõ, những chuyện này nữ hoàng bệ hạ lẽ nào cảm thấy họ thật sự đáng phải như vậy, thật sự trừng to mắt nhìn như thế, không chút cảm xúc gì khác?

Nữ hoàng bệ hạ, những chuyện này là nhà chúng tôi khơi mào, tuy quá trình và cục diện hôm nay không phải là lỗi của chúng tôi, nhưng nhà chúng tôi lương tâm bất an, cho nên chúng tôi mở khố cứu tế, chúng tôi cố gắng hết sức của chúng tôi, tới giúp nạn dân, những thứ này không phải là giúp nữ hoàng bệ hạ người, chúng tôi chỉ cảm thấy nếu không làm vậy, dù cho chúng tôi giàu có, cũng không thể để lòng thanh thản được."

Nữ hoàng bị Cổ Hạo Nhiên hỏi như vậy, bất giác ngẩn ra nửa buổi trời, đứng dậy chậm rãi đi lại trong phòng, nửa buổi trời không những không nổi giận, ngược lại vẻ mặt còn ăn năn: "Chuyện này bổn hoàng thật sự sai rồi, bổn hoàng không nghĩ tới sẽ tạo nên cục diện thế này, không nghĩ tới hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, nhưng đây không phải là ý của bổn hoàng, bổn hoàng tuyệt đối chưa từng nghĩ sẽ để con dân của bổn hoàng chịu cảnh lầm than như vậy, bổn hoàng chẳng qua chỉ nghĩ, nếu bổn hoàng đến cả một môn đình như các ngươi cũng không đối phó được, vậy thì..."

Lời này còn chưa dứt, Cổ Hạo Nhiên bất giác hừ lạnh một tiếng: "Vì đối phó với chúng tôi, sợ chúng tôi mượn cơ hội đông sơn tái khởi, nữ hoàng bệ hạ người có thể nhịn mà không ra tay sao? Người có thể trừng mắt nhìn mọi thứ phát triển như bộ dạng của mấy năm nay sao?"

"Không phải, bổn hoàng cũng không trơ mắt nhìn, bổn hoàng cũng lựa chọn làm vậy, nhưng vào lúc đó Nguyệt Hà tên phản đồ đã bắt đầu khống chế bổn hoàng, có rất nhiều mệnh lệnh và hành động cứu tế, bổn hoàng đều không cách nào ban bố ra được, đây là sai lầm của bọn Nguyệt Hà, không phải là bổn hoàng." Nữ hoàng thấy Cổ Hạo Nhiên nói nghiêm trọng như vậy, bất giác vội vàng giành nói.

Cổ Hạo Nhiên nghe nữ hoàng biện giải, bất giác soạt một cái đứng dậy trừng mắt nhìn nữ hoàng nói: "Nếu không phải người có chủ ý, Nguyệt Hà công chúa có thể nhân cơ hội mà chiếm ưu thế? Nếu không phải người kéo dài thời gian cứu tế, Nguyệt Hà bọn họ dựa vào đâu mà nhằm vào người? Nếu không phải người làm một hoàng đế quá thất bại, hôm nay mọi chuyện đều sẽ không thành ra như vậy."

Cổ Hạo Nhiên cũng bị lời nói chối bỏ trách nhiệm của nữ hoàng bức tới nổi giận, trở nên bức người, nữ hoàng bị những câu này của Cổ Hạo Nhiên sắc mặt liền trắng bệch, nửa buổi trời làu bàu nói: "Ngươi thật to gan, lại dám...dám nói bổn hoàng như vậy."

Cổ Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng ngồi xuống lạnh lùng nói: "Nữ hoàng bệ hạ, người nên ra khỏi cung điện xinh đẹp này ra ngoài nhìn và nghe xem họ nói nữ hoàng người như thế nào, nghe xem tiếng nói của bách tính, tới lúc đó người mới tới nói với ta câu này, mọi chuyện nếu không phải người một hoàng đế quá thất bại, mọi thứ đều sẽ không đi tới bước đường này, một hoàng đế không cách nào mang đến hạnh phúc cho con dân của hắn, chỉ mang lại tai ương, hoàng đế như vậy lẽ nào người không cảm thấy quá thất trách sao?"

Nữ hoàng trán nổi gân xanh, nhìn chằm chằm vào Cổ Hạo Nhiên dường như sắp phun ra lửa, đôi tay siết chặt thành quyền đầu, lời nói gan to bằng trời của Cổ Hạo Nhiên, chu di cửu tộc nhà hắn cũng không phải là quá.

Cổ Hạo Nhiên nhìn sắc mặt sắt lạnh của nữ hoàng, biết được lời hắn vừa nói nặng biết bao nhiêu, đây không nghi ngờ gì là trở mặt nhau, nửa buổi trời chậm rãi thở dài: "Nữ hoàng bệ hạ, người cảm thấy những chuyện người làm, đáng để chúng tôi giúp người sao, đáng được thiên hạ bách tính ủng hộ sao? Người còn thích hợp ngồi ở ngôi vị này sao?" Đã trở mặt, Cổ Hạo Nhiên cũng không còn gì kiêng dè, công khai chất vấn nữ hoàng.

Nữ hoàng nghe những lời đại nghịch bất đạo của Cổ Hạo Nhiên, vẻ mặt tím xanh trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, ngón tay chỉ thẳng đầu mũi Cổ Hạo Nhiên, đanh giọng nói: "Cổ Hạo Nhiên ngươi thật to gan, ngươi là muốn mưu phản, là phản quốc."

Cổ Hạo Nhiên liền phá lên cười lạnh lùng: "Ta mưu phản, thiên hạ này không tới lượt ta mưu phản, nữ hoàng người đã không ngồi vững vị trí này rồi, chúng tôi nếu mưu phản, người sớm đã bước khỏi vị trí này, nhà chúng tôi không có dã tâm lớn vậy, dù người có mang cả thiên hạ này tặng cho chúng tôi, chúng tôi cũng không cần.

Phản quốc, Cổ gia ta bây giờ đang thật sự tiến hành cứu tế ở Thánh Thiên, tội danh này tính thế nào đi nữa cũng không tính lên đầu chúng tôi được, nữ hoàng bệ hạ, người lẽ nào không cảm thấy hành vi của người còn nghiêm trọng hơn cả tội phản quốc sao? Thánh Thiên này đâu đâu cũng đều có dấu hiệu bất ổn, nạn dân khắp nơi, bạo loạn bay đầy trời, người có biết đã có bao nhiêu người phải chết không? Có bao nhiêu người vì để sinh tồn mà tàn sát đồng bào của mình? Phản quốc, ngay cả chết trên sa trường, còn tốt hơn chết trong chính tay quân chủ vô tri của nước mình, Thánh Thiên có nữ hoàng như thế thật sự là tai ương của chúng tôi." Cổ Hạo Nhiên một hơi nói tới đây, đã không để chút thể diện nào cho nữ hoàng nữa rồi.

Mặt nữ hoàng đã hoàn toàn xanh mét, một thân nộ khí căn bản không cách nào áp chế, gào lên với Cổ Hạo Nhiên: "Ngươi muốn chết, ngươi..."

Điệp Y thấy nữ hoàng đã tức tới cực điểm bùng phát, bất giác lạnh lùng mở miệng nói: "Chúng tôi đã dám tới, tuyệt đối có đủ bản lĩnh để rời khỏi, nữ hoàng bệ hạ, ta khuyên ngươi vẫn là nên cẩn thận nghĩ đường lui cho mình thì hơn, vào lúc này còn tới đối phó với chúng tôi, ta thấy ngươi chê mình sống thọ quá rồi nhỉ."

Câu nói băng lạnh của Điệp Y khiến nữ hoàng đang phẫn nộ cực điểm liền trở nên bình tĩnh, nữ hoàng này cũng không phải tức giận thật sự, mà là bị nói trúng vào nỗi đau nên xấu hổ mà nổi giận, lúc này nghe thanh âm băng tuyết và khí chất lạnh không độ của Điệp Y, bất giác cắn răng sầm mặt ngồi lại vị trí ban đầu.

Nữ hoàng sầm mặt nhìn Điệp Y vẻ mặt bình tĩnh, đúng vậy, thế lực của Cổ gia luôn không thể xem nhẹ, bây giờ họ đã dám tiến cung, thì nhất định là có chỗ dựa, hoàng cung này đâu đâu cũng đều là cạm bẫy, đâu đâu cũng đều là người phản bội lại mình, đã không biết còn ai đáng để mình tin cậy.

Cổ Hạo Nhiên đã dám khoa trương như thế, vậy thì không xem mình vào mắt, chuyện này không cần nói cũng biết, nữ hoàng nghĩ tới đây bất giác sầm mặt, trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, nhưng cũng không dám nổi giận lung tung, vào lúc này Cổ gia còn không giúp ả, ả hoàn toàn không còn ai để dựa vào rồi.

Cổ Hạo Nhiên thấy nữ hoàng bình tĩnh lại, bất giác kiềm chế tâm tình phẫn nộ, nửa buổi trời thở dài nói: "Nữ hoàng bệ hạ, không phải chúng tôi không giúp người, những việc người làm đã khiến hết thảy mọi người ở Thánh Thiên lạnh lòng, vì sao thế lực và người ủng hộ Nguyệt Hà đều tăng nhanh như vậy người kinh doanh Thánh Thiên nhiều năm như thế, nữ hoàng bệ hạ người nghĩ kỹ xem, cái gọi là có được lòng dân là có được thiên hạ, mất lòng dân là mất đi thiên hạ, lòng dân người đã đánh mất rồi, bây giờ người ta cũng không cho người cơ hội để bù đắp nữa, thiên hạ này người lẽ nào thật sự ngồi vững được sao?

Nữ hoàng bệ hạ niệm tình tiểu thúc, Hạo Nhiên hôm nay mới tiến cung nói những lời này với bệ hạ, nếu không chúng tôi hà tất phải tiến cung, rõ ràng biết rõ bệ hạ nghĩ những gì, chúng tôi hà tất lại tới đây đắc tội người, chúng tôi chỉ cần ngồi yên nhìn là được, chuyện này không cần biết sau cùng là ai ngồi lên vị trí này, những thứ mà nhà chúng tôi có được tuyệt đối sẽ không chạy khỏi tay chúng tôi."

Lời này Cổ Hạo Nhiên đã nói tương đối rõ ràng, trong lòng nữ hoàng cũng hiểu, nếu bây giờ có Cổ gia chống đỡ cho ả, vậy thì dựa vào thế lực và danh tiếng bây giờ của Cổ gia, ả muốn chuyển bại thành thắng cũng không phải là chuyện không thể, nhưng bây giờ Cổ Hạo Nhiên đã biểu hiện rõ thái độ không giúp đỡ ả, vẻ mặt bất giác xám nghịt, nhưng vẫn ôm tia hy vọng cuối cùng, làu bàu nói: "Cổ Ly sẽ giúp ta, Cổ Ly sẽ giúp ta, ta đối với hắn tốt như vậy."

Cổ Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng nói: "Tiểu thúc, nếu không nhắc tới tiểu thúc còn được, nhắc tới tiểu thúc thì càng đừng mong chúng tôi giúp người, người nếu thật sự đối tốt với tiểu thúc ta, dù người có bị mọi người phản bội thân thích xa lánh tới mức nào đi nữa, nhà chúng tôi cũng tuyệt đối giúp người, nhưng người đối với tiểu thúc ta thế nào? Người hỏi lòng mình xem, nếu thật sự đối với tiểu thúc tốt, những chuyện này có đi tới ngày hôm nay không? Nếu thật sự đối tốt với hắn, hà tất phòng bị hắn, dù người muốn phòng bị chúng tôi, nhưng tuyệt đối không nên phòng bị hắn, người mặc kệ người khác sắp đặt hắn tính kế với hắn, bây giờ lại nói với ta người đối tốt với hắn, nữ hoàng bệ hạ, người lẽ nào không cảm thấy như vậy là quá giả dối, người chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi."

Nữ hoàng thấy Cổ Hạo Nhiên vô cùng khinh bỉ nói, bất giác thở dài một hơi, ngồi dựa vào long kỷ làu bàu nói: "Lẽ nào yêu bản thân mình cũng sai sao?"

"Không sai, yêu bản thân mình không có sai, ngươi chỉ sai ở chỗ xem xét thời thế, đến cả xem xét thời cơ cũng không biết, hoàng đế như ngươi cũng tới hồi kết thúc, bây giờ nói ta biết, binh phù của ngươi để đâu?" Điệp Y thấy nữ hoàng thần tình có chút hoảng hốt, đây chính là giây phút nàng đợi nãy giờ, bất giác đứng dậy đi tới bên cạnh nữ hoàng bắt đầu công việc.

Nữ hoàng bị Điệp Y nhìn chằm chằm, bất giác thần tình có chút hoảng hốt hoàn toàn trở nên trì độn, ngây ra rồi từ trên người lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Điệp Y: "Đây chính là binh phù."

Điệp Y nhận lấy binh phù đưa cho Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên cũng chưa từng thấy qua thứ này, chỉ dựa theo lời đồn nhìn vài cái rồi quay sang Điệp Y cười: "Nàng nếu không lấy được hàng thật, thì e rằng thiên hạ này cũng không ai có thể lấy được hàng thật rồi." Vừa nói vừa cất binh phù.

Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên cất lấy binh phù, sau đó quay sang nữ hoàng đã bị thôi miên làm chỉ lệnh, nữ hoàng đang ngây ngốc vừa ra khẩu lệnh vừa làm động tác, Điệp Y thấy vậy bất giác khẽ lắc đầu, nữ hoàng này tâm trí còn không bằng bọn Phong, một chút năng lực phản kháng cũng không có mà bị khống chế, so với Minh Hoàng của Ảnh Thúc hoàn toàn không cùng một cấp bậc, người này làm hoàng đế, thật sự là họa của Thánh Thiên.

Cổ Hạo Nhiên cũng âm thầm thở dài, vốn tưởng là một vụ trộm tương đối khó, bây giờ xem ra lại dễ như thò tay vào túi lấy đồ vậy, tuy cũng là do năng lực xuất chúng của Điệp Y, nhưng nữ hoàng đã hoàn toàn sụp đổ mới là chuyện mấu chốt, nữ hoàng bây giờ tinh thần đã suy sụp, nữ nhân này đã phế hoàn toàn rồi, Cổ Hạo Nhiên quay đầu nhìn nữ hoàng đang dựa vào long kỷ mắt vô thần nhìn chằm chằm vào trần nhà, khẽ lắc đầu cùng Điệp Y rời khỏi điện.

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y được lệnh của nữ hoàng, được thị vệ đưa ra khỏi cung, Phương lão gia tử sớm đã đợi ngoài cung môn, thấy hai người mau chóng ra như vậy, âm thầm nhận lấy binh phù Cổ Hạo Nhiên đưa tới, người hắn mang tới sớm đã ở gần cung môn.

Sắc đêm nồng nàn, bầu trời đầy sao lấp lánh, trăng tròn như chiếc đĩa, chiếu xuống mặt đất một tầng ánh bạc, ánh sáng chói mắt chiếu lên hoàng thành đang biến đổi của Thánh Thiên, cũng chiếu khắp cả Thánh Thiên, khắp cả thiên hạ.

Trong sơn trang nghỉ dưỡng, mấy huynh đệ bọn Cổ Hạo Nhiên ngồi quây quần trong đình mát yên lặng phẩm trà, trên mặt mấy người họ mang theo vẻ nghiêm trang, đêm nay đã định là đêm không bình thường.

Đôi mắt nhỏ đang lấp lánh trong bầu trời, đột nhiên một ngọn lửa màu xanh lục bốc lên từ hướng đông, trong nháy mắt lại trở về vẻ bình lặng như trước, Cổ Hạo Nhiên nhướng mày nhìn màu sắc xinh đẹp dị thường nơi cuối trời, nhàn nhạt nói: "Bắt đầu rồi."

Cổ Hạo Dương uống một ngụm trà trong tay, khẽ gật đầu nói: "Biến thiên rồi."

Thanh âm trò chuyện của hai người vừa dứt, trong không trung đột nhiên một trận xung thiên, vị trí hoàng cung bốc lên vô số tín hiệu pháo hoa, chiếu sáng đêm trăng vốn đã thanh lạnh càng thêm trong sáng, giống như ban ngày.

Cổ Hạo Ảnh vừa uống trà vừa ngẩng đầu nói: "Pháo hoa đẹp biết mấy, cảnh đẹp thế này khó mà nhìn thấy."

"Đáng tiếc, tới cuối cùng vẫn phải làm giá y cho người khác." Cổ Hạo Danh gõ nhẹ trên mặt bàn ứng hợp với câu nói Cổ Hạo Ảnh.

Điệp Y dựa vào Cổ Hạo Nhiên ngồi, nhìn lên ngọn lửa cháy đã lâu mà chưa tắt, đây là lần đầu tiên nàng thấy triều đại được thay đổi, cuộc đấu tranh đoạt ngôi vị, vì hoàng vị không tiếc thảm liệt mọi thứ, đây chính là quyền lực, quyền lực tối cao mang tới sự hủy diệt.

Dưới sắc đêm, cách quá xa không nghe thấy có thanh âm gì phát ra, cũng không nhìn thấy cảnh thảm liệt bi tráng gì đó, chỉ có thể nhìn thấy lửa ngập trời, chiếu sáng cả kinh thành của Thánh Thiên, chiếu sáng hoàng cung trong kinh thành này, đằng sau ánh sáng chói mắt đó, là diện mạo không ai biết.

"Ông ngoại bên đó không việc gì chứ?" Cổ Hạo Nhiên nhìn lên trời cả nửa buổi trời, cúi đầu nói với Cổ Hạo Viễn.

Cổ Hạo Viễn lắc đầu, nói: "Không việc gì, ông ngoại đích thân xuất mã đi hành sự, nhất định không có vấn đề gì, thủ hạ nghĩa sĩ có năng lực dưới trướng ông ngoại còn lợi hại hơn chúng ta."

Cổ Hạo Nhiên nghe vậy gật đầu, hôm nay hắn và Điệp Y vừa ra khỏi cung môn liền đem binh phù giao cho ông ngoại hắn, ông ngoại hắn lần này vượt lộ trình theo Cổ Hạo Viễn tới, một là chăm sóc mấy tên tiểu tử, vả lại còn có chỗ cần dùng tới người.

Nguyệt Hà công chúa bên này cao thủ nhiều như mây, cảnh giới và phòng bị trong mấy ngày nay đã cao không thể nào cao hơn muốn lặng lẽ đem binh phù để vào đó, lần này người đi cũng cần phải là cao thủ trong cao thủ mới được, người trong Nguyệt đường tuy cũng có không ít cao thủ, nhưng đều đã có việc khác cần họ đi xử lý rồi, không cách nào chi viện cho chuyện lớn lần này, cho nên Phương lão gia tử chính là lựa chọn tốt nhất.

Phương lão gia chủ năm xưa là võ lâm minh chủ, quan hệ với võ lâm tốt tới không thể tốt hơn, lần này lựa chọn toàn cao thủ tới làm nhiệm vụ, dùng họ để đối phó với người của Nguyệt Hà, là lựa chọn tốt nhất, còn những người này cho rằng có thể vì Thánh Thiên mà làm chút chuyện, có thể cứu lê dân bá tánh đang trong vực nước sâu, đương nhiên ai nấy đều không thể chối từ, dùng hết chiêu thức của bản thân, có Phương lão gia tử cầm đầu, hơn hẳn Nguyệt đường của Điệp Y.

Phương lão gia tử nhận lấy binh phù xong, trực tiếp dẫn người tới chỗ Nguyệt Hà công chúa, trong lúc thần không biết quỷ không hay, đem binh phù đặt lên bàn nghị sự của Nguyệt Hà công chúa, tặng cho Nguyệt Hà công chúa một cơ hội ả khó mà có được.

Mọi suy nghĩ của Nguyệt Hà công chúa sau khi có được binh phù, bọn Cổ Hạo Nhiên đều đoán được, dù ả có nghi ngờ về lai lịch của binh phù và dụng ý với ả như thế nào đi nữa, thì cơ hội tốt như vậy ả sẽ không bỏ qua, trong suy nghĩ của ả, chuyện này có thể bằng với việc đem cả thiên hạ dâng lên cho ả, dù phía trước là cạm bẫy, thì cũng không được chùn bước mà nhảy xuống.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của bọn Cổ Hạo Nhiên, Nguyệt Hà công chúa hoàn toàn không đợi được tối nay đã phát động tấn công, nhìn ngọn lửa ngập trời, bọn Cổ Hạo Nhiên biết mục đích của họ đã đạt được.

Sắc đêm đang nồng, mùi khói lửa thuận theo cơn gió nhẹ từ xa thổi tới, vẫn nhức mũi như vậy, lửa ngập bầu trời và đuốc đầy trên đất ngày một nhiều, thấp thoáng có tiếng người từ xa truyền tới, rõ ràng người kinh thành này đã bị dị động làm cho tỉnh dậy.

Bọn Cổ Hạo Nhiên ai nấy đều ngồi yên bất động, vẫn vân đạm phong khinh mà phẩm trà, trong vắng lặng, một tràng tiếng bước chân đột nhiên truyền tới, bọn Cổ Hạo Nhiên bất giác cùng lúc đều nhìn sang nơi đó.

"Thế nào?" Cổ Hạo Dương nhìn người tới sau đó nhàn nhạt hỏi.

Người tới chính là đại quản sự của sơn trang nghỉ dưỡng này, lúc này vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Cổ Hạo Dương hỏi, liền nói: "Người của Nguyệt Hà bên đó đã bắt đầu mở chín cửa thành, xông vào cửa thành hoàng cung."

Cổ Hạo Nhiên gật đầu nói: "Đi thăm dò tiếp." Đại quản sự hành một lễ với bọn Cổ Hạo Nhiên xong, lại vội vội vàng vàng chạy đi.

"Cung thành đã mở, xem ra tình hình này nữ hoàng đã đi khỏi." Cổ Hạo Dương gật gật đầu, chín cửa thành này chính là vòng ngoài của hoàng cung, một khi mở nó ra, tám tầng bên trong đã gặp nguy rồi.

"Ả nếu không đi, thì thật lạ." Cổ Hạo Ảnh bĩu môi nói, bọn họ trộm binh phù chính là muốn nữ hoàng mau chóng rớt đài, không mau chóng khởi động mọi thứ, thì còn trộm gì chứ.

"Nguyệt Hà công chúa đã mở cung môn thứ tám, không gặp phải phản kháng gì."

"Nguyệt Hà công chúa đã mở cung môn thứ bảy, cấm vệ quân trực tiếp mượn binh phù trấn áp, không ai phản kháng."

"Nguyệt Hà công chúa...."

"Nguyệt Hà công chúa...."

Tin tức không ngừng truyền tới, mọi hành động của Nguyệt Hà công chúa và tình hình trong hoàng cung, đều trong nhất thời được truyền tới trước mặt bọn Cổ Hạo Nhiên, cái gọi là không ra khỏi cửa mà biết hết chuyện thiên hạ, đại khái chính là cảnh tượng này.

Điệp Y nghe hoàng cung từng lớp từng lớp bị tấn công, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói: "Thủ hạ của ông ngoại không tệ." Những tin tức này toàn bộ đều là Phương lão gia tử trà trộn vào chỗ Nguyệt Hà công chúa, tư liệu vừa tới tay liền được truyền về, nhìn dường như được huấn luyện có trật tự, rõ ràng Phương lão gia tử đã đem những người này dạy bảo rất lâu, chuẩn bị tương đối đầy đủ.

Còn tiếp