Trở về phòng.

“Bảo bối, em phải đề phòng An Chi Huyến!” Uông Phong Lân lập tức mở miệng.

“Nga?” Tư Nam khó hiểu nhìn hắn  “Không phải mục tiêu của y là anh sao?”

“Ban nãy anh vừa thấy y nhìn em, ánh mắt của y như muốn ăn tươi nuốt sống em còn hơn cả anh!” Uông Phong Lân không muốn nhớ tới cái ánh mắt bồi hồi kia của An Chi Huyến, nhưng hắn không tài nào quên được.

“Hừ, chỉ có anh mới xem em là thịt nướng đi?” Tư Nam bỉu môi, dìu hắn ngồi xuống giường “Anh là người nên cẩn thận mới đúng!”

“Em không phải là thịt nướng, em là cây nấm nướng!” Nói xong Uông Phong Lân liền kéo áo Tư Nam lên.

“Anh làm gì vậy?” Tư Nam xoay người né tránh.

“Anh muốn sờ xem, thịt em có thể nướng hay không!” Uông Phong Lân vừa nói, hai tay vừa niết eo Tư Nam.

“Không được!” Thắt lưng bị hắn sờ loạn, cả người cậu liền đổ vào lòng hắn “Đừng niết nơi đó……”

“Làm sao?” Uông Phong Lân tiếp tục giở trò.

“Hảo nhột, không cần ……” Tư Nam đè tay hắn lại “Đừng nháo!”

“Ân, không nháo!” Không hề làm Tư Nam nhột, một tay ôm cậu vào ngực, một tay vuốt tóc cậu “Nhớ rõ, bất luận có chuyện gì xảy ra, thì cũng phải bảo vệ mình, biết không?”

“Sao tự dưng lại nói như vậy?” Tư Nam nghi vấn nhìn hắn.

“Không có gì, nhớ kỹ những lời này là được rồi!”

“Ân!” Tư Nam gật gật đầu “Không phải đêm nay anh muốn về nhà sao? Tiết kiệm thời gian một chút, đem A Kim ra đây cho em đi!”

“Hảo!” Uông Phong Lân buông tay ra “Hôn anh một cái trước đã!”

Tư Nam cười khẽ, in trên trán hắn một dấu hôn.

“Thổ so đạo cát!”

“Gâu!” [Anh đến đây!] A Kim từ trong tủ quần áo chui ra.

Tư Nam ngồi xuống, nhìn người đang ngủ say trên giường, lại nhìn đại cẩu cẩu bên chân, cười lắc đầu, một giây trước còn là một nam nhân cao lớn bá đạo, chớp mắt đã biến thành một cẩu cẩu, thật là bội phục thần kinh sắt của mình mà, cư nhiên đối với hình ảnh này mà không hề cảm thấy quái lạ.

“Gâu?” [Làm sao vậy?]

“Anh xuống dưới đi, để bọn họ thấy anh và em không ở cùng một chỗ.” Tư Nam đối đại cẩu cẩu nói chuyện “Lát nữa em sẽ xuống sau, nói với mọi người là Uông tổng đã nghỉ ngơi.”

“Ẳng!” [Hảo!] A Kim xoay người chạy ra khỏi phòng.

Tư Nam ngồi ở bên giường sờ mặt Uông Phong Lân: “Tuy rằng em rất luyến tiếc A Kim, nhưng em cũng hy vọng anh mau chóng khỏe lại.”

“A Kim!” Nhìn thấy A Kim đi tới, Tiểu Thanh lập tức chạy lại bên cạnh “mày có muốn ăn không?”

“Gâu!” [Muốn a!] Có lẽ cô sẽ trở thành chị dâu của Tư Nam, vậy thì tôi đối với cô tốt một chút cũng được.

“Vượng vượng vượng!”

“Ẳng……” [Mày đừng tới đây!] nhìn thấy Coco đang đi về phía mình, nhanh chân nấp phía sau chân Tiểu Thanh.

“Thiên Thiên, lo mà giữ tốt Coco của cô đi. A Kim căn bản là không thích nó!” Tiểu Thanh ngăn ở trước người A Kim.

“Cô quản được tôi?” Thiên Thiên tương dương tự đắc “Tôi chỉ là để cho tụi nó tự do yêu đương thôi mà!”

“Tự do cái khỉ gì?” Tiểu Thanh lập tức phản bác “A Kim không có khả năng thích loại cẩu như Coco, Coco xem ra chỉ xứng với mấy con chó sói thôi!”

“Ô……” Mau chóng thoát thân a! Đứng gần Đường tư Viễn có vẻ an toàn hơn.

“A Kim, muốn ăn sườn nướng không?” Đường Tư Viễn cấp cho A Kim một khối sườn nướng, nhìn bộ dáng A Kim tránh né Coco, Đường Tư Viễn quả thực rất muốn cười.

“Gâu gâu gâu!” [Tôi biết là trong lòng cậu đang cười tôi!] Tôi không cần cậu uy! Chỉ có Tư Nam uy thì tôi mới ăn! Kiêu ngạo xoay người. Bất quá, đi ra phía sau cậu ta chắc sẽ tốt hơn! Tránh cho cái con Coco kia quấy rầy!

“Hừ! Không ăn thì thôi! Hiện tại Tư Nam đang bồi Uông tổng, không thèm để ý tới mày nữa rồi!” Đường Tư Viễn cố ý chọc giận A Kim.

“Gâu!” [Ngu ngốc!] Cần cậu nói sao?! Tôi chính là uông tổng đây này, cậu có chết cũng chẳng nghĩ ra được đâu, làm sao mà thông minh như Tư Nam nhà tôi được!

“Mày đang ghen tị sao? Quan hệ của Tư Nam và Uông tổng rất tốt đó, ở công ty mày cũng nhìn thấy mà đúng không?” Đường Tư Viễn nhỏ giọng nói với A Kim. 

“Gâu!” [Tôi đương nhiên là biết!]

“Tư Viễn, cậu đang nói chuyện với A Kim sao?” Nghe thấy Tư Viễn cùng A Kim nói chuyện, tuy rằng không nghe rõ hai tên kia đang nói cái gì. Nhưng Tu xác định, đây tuyệt đối không phải là ngữ khí hống cẩu cẩu, mà là ngữ khí nói chuyện với người.

“Phải nga! Cả nhà tôi ai cũng có thói quen nói chuyện với A Kim, bởi vì nó là một thành viên trong gia đình tôi!” Đường Tư Viễn giải thích, không biết vì cái gì mà y lại không muốn người khác biết A Kim không phải là cẩu cẩu bình thường.

“A Kim, mày sao lại ở đây?” Tư Nam xuất hiện, A Kim lập tức nhào qua, cọ cọ chân cậu, vui vẻ vẫy đuôi. 

“Tiểu Thanh, cô còn muốn ăn nấm hương nữa không?” Đường Tư Viễn thấy Tư Nam lại đây, cũng không tiếp tục nói chuyện với A Kim nữa, đem nấm hương đưa cho Tiểu Thanh.

“Tư Nam, Phong Lân đâu?” Tu hỏi.

“Tiếp tục ngủ rồi!” Tư Nam bĩu môi.

“Chúng tôi lên đó đây!” Mạnh Tam đứng dậy.

“Thức ăn ăn được chứ?” Tư Nam hỏi. 

“Rất ngon!” Kiệt Nhĩ trả lời.

“Vậy thì mọi người ăn thêm nữa đi. Cho dù có ai đi vào nhà để hãm hại Phong Lân, thì cũng phải qua ba mẹ tôi đang ở phòng khách nữa” Tư Nam nhìn A Kim, thấy hắn gật đầu, tiếp tục nói “Hiếm khi nhà tôi mới mở tiệc nướng như thế này!”

“Thật sự không sao?” Mạnh Tam nhìn Tư Nam.

“Yên tâm đi! Phong lân ở trong phòng tôi, sẽ không xảy ra việc gì đâu.”

“Ẳng!” [Này!] A Kim đột nhiên cắn ống quần Tư Nam, ý bảo cậu nới này thiếu người.

“Nga?” Tư Nam nhìn chung quanh, đột nhiên đứng dậy “Mạnh Tam, Kiệt Nhĩ, vẫn là đi lên phòng tôi nhìn một chút đi!”

“Làm sao vậy?” Tu đứng dậy hỏi.

A Kha giữ chặt Tu: “Anh để cho Tư Nam đi đi!” Người nào đó không ở nơi này, A Kha đã sớm chú ý tới. Từ khi Tư nam và Uông Phong Lân lên lầu chưa quá hai phút, An Chi Huyến liền đứng dậy ly khai.

Tư Nam mang theo A Kim, Mạnh Tam cùng Kiệt Nhĩ đi vào nhà.

“Mẹ, có người nào vào đây không?” 

“Không có!” Mẹ Đường lắc đầu.

“Làm sao vậy sao?” Đường Chính Sâm nhìn ba người một khuyển đang vội vàng đi lên lầu.

Tư Nam đẩy cửa phòng, chỉ có Uông Phong Lân đang nằm ở trên giường, trong phòng cũng không còn người nào khác.

“Gâu!” [Ở trong kia!] A Kim nhìn về phía phòng tắm, tên hỗn đản! Đó nơi mà tôi cùng bảo bối ngọt ngào, không được làm xằng bậy bên trong!

“Di? Sao các người ở đây?” An Chi Huyến không nhanh không chậm đi ra từ phòng tắm “Tôi muốn lên đây nhìn Uông tổng một chút, ai ngờ lại mót quá, nên đành giải quyết tại đây, Tư Nam, cậu sẽ không để ý chứ?”

“Không sao.” Tư Nam hít sâu một hơi, hồi phục tinh thần  “Phong Lân đã ngủ rồi, chúng ta xuống dưới nướng thịt đi!”

“Hảo!” An Chi Huyến gật gật đầu.

“Mạnh Tam, Kiệt Nhĩ, Phong Lân giao cho hai người!”

“Được!” Hai người gật đầu, bọn họ đương nhiên nhìn ra được An Chi Huyến không đơn giản là lên đây để đi vệ sinh.

“Đi thôi!” Tư Nam vẫy vẫy đại cẩu cẩu đang nổi giận đứng bên chân An Chi Huyến, thân thủ vuốt ve cổ A Kim, trấn an cảm xúc của hắn.

“Gâu!” [Đáng giận!]

“Tư Nam,” An Chi Huyến nhìn Tư Nam đang ôn nhu vuốt ve đại cẩu “Cậu và Uông tổng quan hệ tốt lắm sao?”

“Ân.” Tư Nam thành thật đáp.

“Nếu Uông tổng xảy ra chuyện gì, cậu sẽ thương tâm sao?”

“Nếu Phong Lân xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đã hãm hại anh ấy.” Âm thanh Tư Nam phá lệ bình tĩnh, biểu tình lại như thản nhiên tươi cười.

An Chi Huyến trong lòng run lên một cái, tại sao một cậu bé đáng yêu kia lại đột nhiên lạnh lùng đến như vậy?

“A Kim, ngoan nào!” Tư Nam vuốt đỉnh đầu của A Kim “Yên tâm, không có việc gì!”

“Ẳng!” [Ân!] Nụ cười đáng yêu kia quả thực là làm cho mình yên tâm, tức giận ban nãy đều bị nụ cười này làm biến mất, chỉ một câu nói của Tư Nam, chính mình liền tin tưởng, xem như không có việc gì!

“Tại sao lại là anh ta?” An Chi Huyến nhẹ giọng thở dài, nếu đổi lại là người khác, mình sẽ cố gắng giành lợi thế, chiếm được ưu ái của Tư Nam, nhưng sao lại là Uông phong Lân chứ!? Nhìn kiểu nào mình cũng không có phần thắng!

“Ngoan nào, chúng ta xuống dưới ăn gà nướng, được không?” Tư Nam ôn nhu nói chuyện với cẩu cẩu, hoàn toàn xem An Chi huyến như không khí.

“Ẳng!” [Hảo!] Trong thân xác kia không thể ăn, biến thành A Kim thì phải ăn nhiều một chút mới được! Có Tư Nam uy mình, ăn cái gì cũng ngon!

“Tư Nam, cậu thích Uông tổng?” An Chi Huyến đột nhiên hỏi.

“Thích chứ! Anh ấy rất đáng yêu.” Tư Nam đáp lại, tiếp tục đùa với cẩu cẩu “Không được đến gần Coco đó, nghe chưa?”

“Gâu gâu?” [Ai mà muốn tới gần nó?]

“Không được hung dữ với mấy nữ đồng nghiệp, có nghe không? Các cô ấy đối với tao rất tốt.” Tư Nam tiếp tục dặn dò cẩu cẩu.

“Gâu, gâu gâu ẳng!” [Mới không cần, bọn họ sẽ đem em ăn luôn đó!]

“Tư Nam……” An Chi Huyến không khỏi thở dài, sức hấp dẫn của mình chưa bằng Uông Phong Lân còn chưa tính, hiện tại ngay cả cẩu cũng không bằng!

“Sao vậy?” Tư Nam ngẩng đầu nhìn An Chi Huyến cười cười “Xin lỗi, tôi cùng A Kim trước giờ đã như vậy. Anh có thể xem A Kim là vợ của tôi!”

“Gâu gâu!” [Anh là chồng cơ mà!] Vấn đề này phải có nguyên tắc đàng hòang chứ!

“Vợ?” An Chi huyến xém chút nữa là đập mặt xuống đât, chẳng lẽ tình địch của mình không phải là Uông Phong Lân, mà là cẩu cẩu trước mắt?

“Ha ha, nhìn anh kìa! Anh cho là thật sao, tôi nói giỡn thôi!” Tư Nam cười cười.

“Nga!” An Chi Huyến bị nụ cười kia mê hoặc ngây ngẩn cả người, chỉ cần Tư Nam lúc nào cũng tươi cười khả ái như vậy, muốn mình làm gì cũng được hết!

Uông gia.

Uông Phong Lân ngồi trên ghế sôpha, nhìn lão ba, lão mẹ ngồi đối diện, tại sao cái nơi này không có bầu không khí ấm áp như nhà Tư Nam? Nhà rất lớn, nhưng mà cho dù có trang trí kiểu nào cũng thấy lạnh nhạt. Tiếp theo chính là câu nói của mẹ hắn “Mẹ còn phải dựa vào con!” Mà lão ba cùng lắm sẽ nói “Cậu đừng tưởng làm con của tôi thì muốn cái gì cũng được! Tất cả đều phải tự dựa vào sức mình!”– không biết ngày hôm nay mình đã thành công như vậy, bọn họ có tiếp tục giáo huấn mình nữa không nhỉ?

“Phong Lân, con về rồi, trước ngồi xuống đi!” Mẹ Uông nhìn con trai mình, bà cảm thấy may mắn vì mình còn có thể sinh con, bằng không thì Uông Thiên Đức bản tính máu lạnh kia, đã sớm đuổi mình ra khỏi nhà.

“Vâng! Con cũng rất lo lắng cho mẹ.” Hiện tại Uông Thiên Đức đối với Uông Phong Lân có chút kiêng kỵ vài phần. Gây dựng sự nghiệp rất khó, nhưng để giữ được thì còn khó hơn, đạo lý này Uông Thiên Đức tất nhiên hiểu. Huống chi, Uông thị bây giờ còn phát triển mạnh mẽ hơn mấy năm trước gấp mấy lần, nếu Uông Thiên Đức cùng con trai trở mặt, thì ông cũng không nắm chắc được phần thắng!?

“Công ty có rất nhiều việc, bình thường con đều ở lại để dễ dàng làm việc. Hiện tại mới có thời gian về thăm hai người.” Uông Phong Lân lắc đầu với mẹ Uông, sau đó nhìn sang lão ba “Còn có một số việc, con muốn tự mình làm, không cần người khác nhúng tay vào.”

“Việc ở công ty đã có Tu giúp cậu rồi?” Uông Thiên Đức đương nhiên biết mọi chuyện xảy ra trong công ty, nhưng ông lại không muốn để ý nhiều “Tôi còn nghe nói, cậu mời được một trợ lý mới rất có năng lực?.”

Nhắc tới Tư Nam, Uông Phong Lân kìm lòng không được liền mỉm cười:“Đúng vậy, em ấy rất có năng lực, hỗ trợ Tu rất nhiều! Còn rất thông minh và xinh đẹp nữa chứ.”

“Là con gái đi?” Mẹ Uông thực sự rất mong muốn con trai mình lập gia đình.

“Là con trai. Bất quá, con nghĩ, những cô gái xinh đẹp hơn em ấy vẫn chưa tới vài người.” Nghĩ đến đôi mắt kia liền cảm thấy ngọt ngào, lúc này không có mình ở bên cạnh, A Kim cũng đang “hôn mê”, không biết em ấy đang làm cái gì nhỉ?

“Phong Lân, cậu không nên xằng bậy.” Nghe con trai mình khen một nam nhân xinh đẹp, Uông Thiên Đức liền có dự cảm không lành.

“Ba, con biết mình đang làm gì, ba cũng hiểu đi?” Nhìn thẳng vào ánh mắt của lão ba, Uông Phong Lân muốn tuyên bố rằng, tình yêu của hắn, không ai được phép cản trở. 

“Cậu biết là tốt rồi!” Uông Thiên Đức lắc đầu “Tôi lên lầu trước, mẹ con hai người tâm sự đi!” Nói xong, xoay người đi lên lầu. Tung hoành thương trường nhiều như vậy năm, Uông Thiên Đức đương nhiên biết mình nên dùng loại thái độ gì để khống chế chuyện tình cảm của con trai. Nhưng lúc này, ông đã muốn không khống chế được Uông Phong Lân, ai, vẫn là nên lùi một bước trước đã!

“Phong Lân, hôm qua Tỉnh Thượng Đan đến gặp mẹ, con bé đó cũng rất được nha!” Mẹ Uông rất muốn hắn cưới vợ sinh con.

“Mẹ, cô ta rất được thì liên quan gì đến con?”

“Thật là! Sao lại không liên quan? Ba con đã an bài cho con cùng Tỉnh gia kết hôn? Hơn nữa, đã chuẩn bị hết rồi!” Đối với mẹ Uông mà nói, tất cả những thứ này đều là vì hạnh phúc của con trai.

“Đó là do bọn họ an bài, cũng không liên quan tới con.” Uông Phong Lân giương lên khóe miệng cười cười “Mẹ, mẹ có hi vọng con hạnh phúc không?”

“Tất nhiên là có rồi!” Mẹ Uông có chút không rõ vì sao Uông Phong Lân hỏi câu này.

“Cái người tên Tỉnh Thượng Đan kia, không mang lại hạnh phúc cho con!” Như vậy có được cho là giải thích không? Có lẽ mẹ sẽ không nghe lọt đi?.

“Vậy con có người mình yêu rồi?”

“Ân! Chỉ cần ở bên cạnh người đó, con liền cảm thấy an tâm, trong lòng ấm áp, thiết thực.” Phải nhanh chóng trở về, để được nằm ngủ trên tay của bảo bối!

“Khi nào thì mang về ra mắt mẹ đây?” Nghe con nói như vậy, mẹ Uông liền nổi lên tò mò.

“Chờ sau khi con khỏe lại đã!” Uông Phong Lân hứa hẹn “Con tin chắc là mẹ sẽ thích em ấy.”  

“Chỉ cần con thích, mà người đó cũng không chê mẹ phiền phức, thì lí do gì mà mẹ không thích?” Mẹ Uông cười “Bây giờ đã là thế kỉ gì rồi? Làm gì mà có chuyện mẹ chồng ăn hiếp con dâu chứ?”

“Con dâu?” Uông Phong Lân cười rộ lên, không biết bảo bối của mình biết được em ấy bị gọi là con dâu sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ!

“Con cười cái gì?” Mẹ Uông nghi hoặc nhìn con.

“Không có gì a! Chờ con mang em ấy về, mẹ sẽ biết.” Uông Phong Lân nhìn mẹ Uông “Thân thể của mẹ dạo này sao rồi?”

“Rất tốt! Chỉ có điều mắt nhìn ngày càng mờ.”

“Bác sĩ nói thế nào?”

“Mạch máu dưới đáy mắt bị biến dạng, bác sĩ nói nguyên nhân đều là do bệnh tiểu đường của mẹ, rất không tốt! Nhưng chỉ cần không chuyển biến xấu hơn thì có lẽ vẫn ổn.” Mẹ Uông thở dài “Hy vọng là mẹ có thể nhìn thấy được cháu trai của mình!”

“Ha ha, mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa, hảo hảo nghỉ ngơi, sẽ không có việc gì đâu.” An ủi mẹ Uông, Uông Phong Lân có chút bất đắc dĩ nghĩ, cho dù mắt của mẹ có sáng thì cũng không thể nhìn được cháu trai đâu!

“Được rồi! Con có người mình yêu, mẹ an tâm rồi.” 

“Cũng không còn sớm, mẹ mau nghĩ ngơi đi! Con phải đi rồi.” Uông Phong Lân ý bảo hạ nhân dìu mẹ Uông lên lầu “Mạnh Tam, chúng ta về công ty.”

“Vâng!” Mạnh Tam đi tới, đỡ Uông Phong Lân đứng dậy.

“Ai, con cũng phải mong chóng hồi phục đó!” Mẹ Uông quay đầu dặn dò.

“Đã biết! Mẹ yên tâm đi! Nói với ba giùm con là con về rồi!”

“Hảo.” Đứng ở cầu thang, nhìn vệ sĩ đỡ con mình ra ngoài, mẹ Uông nhẹ giọng thở dài, khoảng cách giữ mình và con ngày càng xa. Cho tới bây giờ, mẹ Uông cũng chỉ mong muốn Uông Phong Lân không thua kém bất kì ai, kế thừa Uông thị, nhưng lúc này thì bà chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc cho hắn, e là cũng không có khả năng.