Thương Hàn trầm mặc một lát, rồi quay đầu lại, ngữ khí vẫn hờ hững như cũ: “Thua chính là thua. Nay Thiên Vân trưởng lão đã đến, chắc chắn có biện pháp để cứu Phương Thanh ra, không cần ta đi. Huống hồ việc đã đến nước này, Cửu Nhạc cùng Cức Thiên phủ đều không thể dung tha cho ta…”

Nghi Huyên nóng nảy, nói: “Cái gì mà không dung tha cho ngươi? Nếu ngươi chịu giải thích ngọn ngành, thì chúng ta đã không hiểu lầm đến tận bây giờ! Rõ ràng là ngươi mắt cao hơn đầu, chưa bao giờ để sư môn vào mắt!”

“Giải thích thì như thế nào? Thân thể của ta có ma đạo, đó là chuyện không thể thay đổi. Ta giúp phủ Cức Thiên che giấu tung tích, hại chết hai người Dịch Tu cùng Hàm Xa, cũng là sự thật.” Thương Hàn nói.

“Vậy lập công chuộc tội đi!” Nghi Huyên nói.

Thương Hàn nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Ngươi và ta từ trước đến này đều mâu thuẫn với nhau, vì sao lại khuyên ta ở lại? Muốn nhìn thấy ta bị phạt sao?”

Những lời này từ trong miệng hắn nói ra rất thản nhiên bình tĩnh, cảm giác không mang một chút ác ý nào, tựa hồ chính là một sự nghi ngờ bình thường. Nghi Huyên giật mình, sau mới lớn tiếng phản bác nói: “Ta chỉ không thích nhìn ngươi mỗi lần đều bỏ chạy như vậy! Có sai thì phải biết nhận lỗi mà sửa. Không cân đo thành bại được mất, khí phách hào hiệp, như vậy mới đáng mặt đàn ông! Hừ, thật là uổng phí tình cảm của sư tỷ đối với ngươi!”

Thương Hàn nghe xong, nhíu mày nhìn cô, nói từng một chữ một: “Người trong lòng Phương Thanh là Lâm Xuyên.”

Nghi Huyên nghe xong ngạc nhiên vô cùng, “Cái gì… Cái gì? Ngươi nói bậy bạ gì vậy! Bọn họ là thầy trò mà!”

“Thầy trò thì sao? Phương Thanh nhờ ma chủng mà sống lại, ngày thường toàn dựa vào ma khí trong cốc Hủ Tức để bảo dưỡng, nhưng cô ấy vì Lâm Xuyên mà xuất cốc, thậm chí còn cam nguyện rời khỏi phủ Cức Thiên. Lòng cô ấy vẫn kiên định, vẫn dữ dội như năm xưa. Không chỉ quý trọng cùng dựa dẫm vào hắn, thậm chí ngay cả sinh tử cũng không màng. Làm gì có tình thầy trò như vậy?” Thương Hàn khép mắt lại, nét mặt lại chìm đắm trong nỗi cô đơn, “Đáng lẽ từ sáu năm trước ta nên hiểu ra, trong mắt của cô ấy, từ lâu chỉ có một người…”

Nghi Huyên nhất thời không thể tiếp nhận kịp, nhưng lại không cảm thấy quá bất ngờ. Những cử chỉ thân thiết đến quá mức, nói với nhau những lời lẽ dịu dàng. Tỷ ấy vì hắn không tiếc tính mạng, hắn cũng vì tỷ ấy mà sống không bằng chết. Sự ngăn cách giữa bọn họ có lẽ chỉ là một lớp sa mỏng như cánh ve. Tỷ ấy không nói ra, hắn cũng không chạm vào. Bây giờ, tỷ ấy chết rồi sống lại, đã đánh mất sự rụt rè đoan trang, vứt bỏ những tôn ti cố kỵ. Có lẽ, cũng không phải chuyện xấu…

Thương Hàn thấy Nghi Huyên không đáp lại, lạnh nhạt nói: “Nếu đã hiểu rồi, thì đừng lấy ta ra làm trò đùa nữa.”

Nghi Huyên cảm thấy xấu hổ, tuy rằng vẫn còn nghi vấn, nhưng ngượng ngùng chẳng dám nhắc lại. Cô mở miệng vòng lại chủ đề ban nãy, nói: “Tóm lại ngươi không thể đi…”

Cô nói chưa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ từ xa xa truyền đến. Thương Hàn cau mày lại, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy hai người Tùng Yên cùng Thúy Đào vội vàng chạy tới. Hai người trông rất nhếch nhác, hiển nhiên là vừa trải qua khổ chiến. Hai người quỳ xuống trước mặt Thương Hàn, nghẹn ngào khóc lóc kể lể.

“Sư phụ, cuối cùng cũng tìm được ngài … Chúng ta bị yêu ma tập kích bất ngờ, các sư huynh đệ đều…” Tùng Yên lời còn nói hết đã khóc dấm dứt không thành tiếng.

Thương Hàn nâng hai người dậy, đang muốn khuyên giải an ủi, thì thấy một luồng ma khí hung ác đang đến gần. Tùng Yên cùng Thúy Đào cũng đồng thời phát hiện, cuống quít nói: “Đó là yêu ma đuổi đến đây! Đệ tử bất hiếu, liên luỵ đến sư phụ…”

Thương Hàn rút bội kiếm ra, che chắn trước người bọn họ, nói: “Không sao. Lùi ra sau đi.”

Một màn này làm cho Nghi Huyên không tự chủ mà thấy buồn cười. Không ngờ người lạnh lùng như hắn, lại ôn hoà hiền hậu với đồ nhi như thế. Nhưng nụ cười của cô còn chưa kịp nở bên môi, thì đã bị cảnh trước mắt làm cho kinh hãi. Cô nhìn thấy rõ ràng, Tùng Yên đang nâng bàn tay lên, ngón tay lóe ra ra một luồng sáng màu vàng kim, ẩn giấu sát khí. Giờ phút này, mục tiêu tấn công của hắn chỉ có một!

Nghi Huyên hoàn hồn, vươn tay ra muốn ngăn cản hắn. Tùng Yên cùng Thúy Đào phát hiện ra hành động của cô, một tên thi triển chưởng lực đánh thẳng vào lưng Thương Hàn, tên còn lại thì phi thân đến ngăn trước mặt Nghi Huyên. Nghi Huyên vội lên tiếng báo động cho Thương Hàn, “Sư huynh! Cẩn thận sau lưng!”

Thương Hàn đang chuyên tâm đối địch, nghe được tiếng Nghi Huyên la lên, trong lòng hắn cả kinh, vội vàng xoay người lại thì bị Tùng Yên đánh trúng ngực. Ngay khoảnh khắc đó, đau nhức ập đến, hắn cúi đầu, trông thấy một luồng sáng vàng kim bị đánh sâu vào da thịt mình.

“Đinh Phục Ma?” Thương Hàn cau chặt mày, nói ra cái tên này.

Tùng Yên đắc thủ được một đòn, vội bật người lùi lại phía sau, nói: “Hừ, nếu không dùng đinh Phục Ma thì làm sao đối phó được ngươi!”

“Các ngươi…” Thương Hàn kinh ngạc vô cùng, thần sắc lạnh lùng hoàn toàn tan rã, dưới đáy mắt mang theo đau đớn khổ sở.

“Thật đáng tiếc, bị chệch đi mấy tấc.” Tùng Yên cầm kiếm trong tay, giọng điệu khinh thường khiến lòng người lạnh ngắt.

“Hừ, đều do nữ nhân này.” Thúy Đào đảo con mắt lạnh lùng nhìn Nghi Huyên, “Đáng ra nên giết ngươi từ lâu!” Hắn nói xong, trường kiếm vung lên, đánh úp về phía Nghi Huyên.

Nghi Huyên cuống quít ứng chiến, không biết rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra.

Cùng lúc đó, Tùng Yên cũng không nhiều lời nữa, tung chiêu tấn công về phía Thương Hàn. Thương Hàn nhìn mũi kiến của hắn, bàn chân khẽ bật lên, nghiêng mình tránh đi. “Cái đinh này là rút từ trên người lệnh chủ ra…” Thương Hàn mở miệng, thanh âm lại lạnh như băng, nghiêm nghị như gió thu.

“Hừ! Đáng nhẽ ngươi nên là người rút đinh thay lệnh chủ, cho nên hôm nay phải chịu cảnh này cũng là chuyện tất yếu.” Tùng Yên nói.

Thương Hàn ho khan một tiếng, một vết máu chậm rãi chảy xuống môi dưới.

Tùng Yên thấy thế, lại vung kiếm tiếp tục tấn công. Thương Hàn cố gắng tránh khỏi đòn công kích của hắn, nâng tay cầm cổ tay hắn, nói: “Xem ra các ngươi chưa bao giờ thật lòng coi ta là vi sư.”

“Nực cười ! Chúng ta chỉ nguyện trung thành với lệnh chủ, ngươi có là cái gì? Nói thẳng cho ngươi biết, chúng ta tuy bái nhập làm học trò của ngươi, nhưng thật ra là phụng theo lệnh của Dạ Điệt đại nhân đến giám sát ngươi mà thôi!” Tùng Yên vừa nói, vừa cố gắng giãy ra khỏi sự kiềm chế của hắn.

“Các ngươi không phải là ma vật, vì sao lại tận trung với Cức Thiên…” Ngón tay Thương Hàn càng siết chặt hơn, tiếp tục chất vấn.

“Đơn giản. Chúng ta muốn trở thành ma vật.” Tùng Yên nói xong, giương kiếm trực tiếp chém về phía cánh tay Thương Hàn.

Thương Hàn không thể không buông bàn tay ra, lui lại mấy bước.

Tùng Yên khẽ vuốt thân kiếm, nói: “Có được ma chủng, vừa được trường sinh bất lão, lại vừa có sức mạnh tối cao! Loại cảm giác này, ngươi phải là người hiểu rõ nhất mới phải! Sư phụ thân mến, nếu ngươi thật lòng thương yêu đồ nhi, thì đừng cản đường đồ nhi nữa!” Hắn nói xong, đồng thời thi triển chiêu thức “Phiên Giang”, tấn công về phía Thương Hàn.

Lúc này, luồng ma khí hung hãn kia cũng đã tới gần, lộ ra hình dáng xấu xí. Con quái vật kia cao ba trượng, mặc dù mang hình dáng con người, nhưng lại có đến bốn cái tay sáu cái chân, khắp mình là gai nhọn đâm tua tủa ra, khiến người ta phải khiếp sợ. Con quái vật kia vừa nhìn thấy người, lập tức tru lên một tiếng rồi lao tới.

Trước sau đều bị tấn công, Thương Hàn lại bị thương nặng, làm sao có thể ngăn cản được. Nghi Huyên lòng tràn đầy lo lắng, thầm nghĩ đến tương trợ hắn, nhưng hương Hòa Nhạc vẫn còn sót trong người cô, Thúy Đào lại áp sát làm vướng chân cô, khiến cô không tài nào thoát ra được.

Thần sắc Thương Hàn vẫn bình tĩnh. Hắn né một đòn của Tùng Yên, rồi lại lắc mình tránh khỏi đòn đột kích của quái vật kia, sau đó vung kiếm lên, đâm thẳng vào ngực mình, khoét chiếc đinh Phục Ma ra. Cây đinh vàng kim nhiễm máu rơi xuống đất, chỉ giây lát ánh sáng trên thân đinh đã lụi tàn. Tàn nhẫn đến vậy, làm cho Tùng Yên không khỏi thấy kinh sợ, nhất thời cũng ngừng tấn công.

Thương Hàn vung kiếm lên, nói: “Các ngươi muốn nhập ma, thì ta cũng không ngăn cản. Nể tình thầy trò, mau cút đi, ta tha cho các ngươi một con đường sống.”

Ngay lúc hắn nói, con quái vật kia bỗng vòng đến sau lưng Thương Hàn. Thương Hàn cũng không quay đầu, chỉ thấy tấm gương lóe ra ánh sáng, nhuỗm đẫm sắc màu u tối. Một tiếng gầm thê thảm vang lên, con quái vật đã bị luồng sáng từ tấm gương nuốt trọn, trong nháy mắt đã tan thành tro bụi. Sắc mặt Thương Hàn cực kỳ lãnh khốc, tỏa ra luồng sát khí lành lạnh, phả ra cả trong ánh mắt của hắn.

Tùng Yên khiếp sợ, bước chân không tự chủ mà lùi lại. Thúy Đào đang đánh với Nghi Huyên thấy được cảnh này, thì vội tung người về phía Tùng Yên, hô lên: “Tùng Yên, chuyện tới nước này, chúng ta đã không còn đường lui nữa!” Tùng Yên nghe được lời này, thần sắc chấn động. Hai người lập tức liên thủ lại, đồng loạt tấn công về phía Thương Hàn.

Nghi Huyên cố gắng chịu đựng mỏi mệt, cũng vội vàng chạy đến, muốn trợ giúp hắn, nhưng Thương Hàn lại lạnh lùng nói với cô: “Lui ra. Không phải chuyện của ngươi.”

Nghi Huyên lòng vô cùng buồn bực, nhưng cũng đành phải thu tay lại. “Làm gì mà dữ thế…” Cô nói thầm một câu. Có điều, làm thầy trò suốt bao năm, nay lại bị phản bội như thế, chắc trong lòng hắn đang rất khó chịu. Cô nghĩ vậy, nhìn trận chiến trước mắt, chậm rãi thả lỏng người.

Đạo hạnh của Tùng Yên cùng Thúy Đào làm sao có thể sánh bằng Thương Hàn. Thương Hàn chẳng cần tung tuyệt kỹ “Kính ảnh chiếu song”, chỉ dùng những chiêu kiếm bình thường cũng đã áp chế được thế tấn công của hai người đó, dường như thắng bại đã định.

Nhưng đúng lúc này, một thanh âm u ám vang lên, nói: “Quả nhiên là kỳ tài hiếm thấy, ma chủng cấy vào người, nhưng lại không bị nó khống chế, thậm chí còn lấy thuật pháp của gương để ngăn chặn hoàn toàn ma khí cùng ma chướng. Tiên pháp không làm thương tổn ngươi, ma đạo của ta cũng không làm gì được ngươi. Thương Hàn à Thương Hàn, ngươi kẻ là đầu tiên khiến ta thấy khó giải quyết nhất đấy.”

Thương Hàn nghe thấy thanh âm này, xoay tay vung kiếm lên. Tung ra một chiêu Phi Sương, kiếm khí ngưng tụ thành hàng loạt mũi kiếm, ào ào phóng về phía mục tiêu.

Chỉ thấy bóng đen kia vụt qua, tránh khỏi sát chiêu, bóng đen đó chậm rãi hiện thân. Áo bào đen xơ xác tiêu điều, cùng khuôn mặt quỷ dữ tợn, người vừa đến, đúng là Dạ Điệt.

Tùng Yên cùng Thúy Đào thấy hắn, đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, đồng thanh kêu lên “Đại nhân” .

Dạ Điệt không lập tức giao thủ với Thương Hàn, mà thân hình chỉ nhoáng lên một cái đã đứng phía sau Tùng Yên cùng Thúy Đào.

Thương Hàn nhướn mày, nói: “Dạ Điệt, ngươi tưởng tránh ở phía sau đồ nhi của ta, thì ta không dám động thủ sao?”

“Nào có.” Dạ Điệt cười đáp, xong lại nói với Tùng Yên cùng Thúy Đào, “Chắc các ngươi cũng biết vì sao bản thân không phải đối thủ của hắn nhỉ? Ha ha, đúng vậy, cũng chỉ kém thứ này mà thôi…”

Dạ Điệt nói xong, nâng hai tay lên. Chỉ thấy trên mỗi lòng bàn tay của hắn ngưng tụ thành một điểm sáng màu âm u. Khói đen quây quanh người hắn ngày càng dày, trông vô cùng yêu tà.

Thương Hàn vừa nhìn thấy vật ấy, sắc mặt đại biến, quát lớn: “Dừng tay!”

Thế nhưng, Dạ Điệt nào chịu nghe lời hắn quát bảo ngừng lại. Hai bàn tay của hắn nâng lên, đánh hai điểm sáng âm u ấy vào trong cơ thể Tùng Yên và Thúy Đào. Và ngay tại khoảnh khắc đó, Tùng Yên cùng Thúy Đào ngã xuống đất, gào lên đau đớn.

Mặc dù Nghi Huyên biết ma chủng của phủ Cức Thiên vô cùng tàn độc, nhưng nay khi tận mắt chứng kiến, vẫn không khỏi khiếp sợ. Cô không thể nào tưởng tượng nổi, rốt cuộc một người phải chịu đau đớn đến mức nào mới có thể gầm rống lên những âm thanh đáng sợ đến vậy. Không chỉ có đau đớn cùng thảm thương, mà trong thanh âm kia còn trộn lẫn với tiếng cơ bắp bị xé rách, xương cốt bị vỡ vụn, phủ tạng bị nứt toác… Nghe cũng đủ thấy chấn động, khiến ngươi ta khiếp sợ đến cùng cực, ăn sâu vào tâm trí. Mà thứ càng đáng sợ hơn so với những tiếng gầm rú thì đó là cơ thể của hai người bọn họ bắt đầu xảy ra dị biến. Máu thịt bắt đầu nứt toác ra, xương cốt trật trẹo khỏi vị trí, hình dạng con người bên ngoài dần dần bị hình dạng ma quỷ kỳ dị thay thế… Ngay lúc cô đang vô cùng bàng hoàng thì đã thấy Thương Hàn tung người vọt tới trước người Tùng Yên cùng Thúy Đào, gọi bảo kính ra, muốn ngăn cản ma chủng thay bọn họ.

Dạ Điệt đã đứng lùi sang một bên từ lâu, nhẹ giọng nói: “Ôi, thật đáng tiếc đáng thương biết bao. Có thể hấp thụ được ma chủng, vạn người mới có một. Thương Hàn, đừng phí sức nữa. Hai đồ nhi này của ngươi, chung quy là không bằng người có thiên phú dị bẩm như ngươi đâu.”

Thương Hàn không để ý tới hắn, chỉ quát Tùng Yên cùng Thúy Đào: “Đồ ngu! Thuật pháp Ngưng Kính mà ta dạy các ngươi đâu, còn không mau thi triển để chống lại nó đi? !” Hắn nói rất vội vàng, thanh âm không kìm nén được đau thương cùng phẫn nộ. Thế nhưng, Tùng Yên cùng Thúy Đào cuối cùng cũng không thể đáp lại. Hai người kia chỉ giãy dụa được một lát, rồi từ từ hấp hối. Thương Hàn vẫn không bỏ cuộc, hắn tăng lên vài phần công lực, muốn nắm lấy một tia hy vọng cuối cùng.

Ngay khi thấy bảo kính Tiềm Tịch triển khai toàn lực, Dạ Điệt cười lên một tiếng quái dị, ngón tay hắn khẽ ngoắc. Ngay lập tức, thân thể Tùng Yên cùng Thúy Đào đột nhiên giật nảy lên, hai điểm sáng u ám bỗng chui ra khỏi thân thể bọn họ, phóng về phía Thương Hàn. Thương Hàn cả kinh, đang định ngăn cản thì không ngờ mục tiêu của hai điểm sáng u ám đó không phải hắn, mà là bảo kính trên bàn tay hắn. Lúc này, bảo kính đã dồn toàn bộ năng lực ra ngoài, nên không còn khả năng chống đỡ. Hai điểm sáng u ám nhập vào trong mặt gương, tóe ra chút tàn lửa, khiến tấm gương nứt một đường sâu hoắm. Cơ thể Thương Hàn lập tức cứng đờ, không thể cử động được.

Dạ Điệt vỗ tay, cười nói: “Muốn bắt được con thú quý hiếm thì phải dùng cách đặc biệt hơn chút.”

Tiếng nói vừa dứt, bảo kính trên tay Thương Hàn đột nhiên trào ra ngọn lửa màu xanh đen. Ngọn lửa giống như con rắn, chỉ chớp mắt cuốn chặt lấy hắn. Thương Hàn muốn giãy khỏi nó, nhưng bảo kính này vốn đồng tâm cộng mệnh cùng hắn. Bây giờ bảo kính bị ma chủng làm ô nhiễm, thì hắn cũng chẳng thể may mắn thoát khỏi.

Nghi Huyên thấy vậy, vội vàng gọi gương của mình ra, muốn thi triển phép để dập tắt lửa. Nhưng cô còn chưa đến gần, thì đã bị Thương Hàn lớn tiếng quát, bắt cô dừng lại:

“Đi!” Thương Hàn kiệt lực quát, “Ngươi không cứu được ta đâu! Đi mau!”

Nghi Huyên vốn đang hoảng hốt, lại nghe hắn quát lên như vậy, cô càng hoảng hơn. Sự thật là cô cũng không biết phải dập tắt ngon lửa u tối này thế nào. Có lẽ, biện pháp tốt nhất là giết chết thủ phạm nhóm lên ngọn lửa đó. Cô nghĩ đến đấy thì lập tức xoay người vung kiếm, tấn công về phía Dạ Điệt.

Thế nhưng, cô còn chưa bước được bước nào, thì đã bị Thương Hàn bắt lấy cổ tay. Ngọn lửa đang bùng cháy, khiến bàn tay hắn trở nên nóng bỏng, khiến cô đau đớn. Cô quay đầu nhìn hắn, định nói với hắn thì hắn lại buông tay ra, xuất một chưởng đánh về phía cô. Cô né không kịp, bị trúng một chưởng này. Nhưng điều khiến cô càng kinh ngạc hơn là một chưởng này của hắn không hề có sát tâm. Luồng lực đạo đó vững vàng nâng cô lên, đẩy cô về phía xa.

Dạ Điệt thấy vậy chỉ thở dài, cười nói: “Quả nhiên là đồng môn, tình nghĩa thắm thiết, làm cho người ta xúc động.”

Đẩy được Nghi Huyên đi, Thương Hàn đã không còn sức để chống đỡ nữa, toàn thân kiệt sức quỳ rạp xuống đất. Lửa vẫn cháy, đau nhức càng tăng thêm, hắn cắn răng chịu đựng, không muốn mình trở thành kẻ yếu đuối. Hắn mở miệng, thanh âm vẫn cao ngạo, “Mạng của ta là phủ Cức Thiên cứu, nếu muốn thì cứ việc lấy.”

Dạ Điệt lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Suy cho cùng. Phản bội Cức Thiên, chỉ có một đường chết. Lệnh chủ rất tán thưởng ngươi, muốn ta giữ lại khung xương của ngươi để ngắm. Ngươi mau theo ta trở về, ngoan ngoãn hưởng thụ phần ưu ái này đi.”

Nói xong, Dạ Điệt nhẹ nhàng vỗ tay, đám khí đen dày đặc lập tức cuốn lấy Thương Hàn rồi biến mất. Dạ Điệt cười vô cùng hài lòng, trước lúc đi còn khinh miệt liếc nhìn thi thể của Tùng Yên cùng Thúy Đào một cái.

“Loài vô dụng như các ngươi, có thể giúp ta đến tận đây, cũng xem như chết có ý nghĩa đó…”

Tiếng cười của hắn vang lên âm trầm, bước qua vũng máu đỏ sẫm, thân mình biến mất giữa khói mù.