Các đệ tử nhìn hai người chần chừ không biết nên làm sao cho tốt. Nhưng khuôn mặt Thương Hàn vẫn lạnh lùng không nói một câu, thành ra Nghi Huyên là người phản ứng đầu tiên, cô quay ra nói với Trường Cần đang đứng bên cạnh: “Trường Cần, còn không mau qua dìu sư huynh con đứng dậy.”

Trường Cần vội dạ một tiếng, bước nhanh tới cạnh hồ nước. Hắn nhìn Lâm Xuyên, rồi lại nhìn Phương Thanh, bối rối không biết làm sao, đành buồn rầu nhìn về phía Nghi Huyên. Nghi Huyên thấy thế, nhìn xung quang không thấy có nữ đệ tử nào, nên đành phải tự mình bước tới, chuẩn bị cúi người dìu Phương Thanh.

Lâm Xuyên thấy cô bước đến gần, thì áy náy nói: “Làm phiền sư thúc…”

Nghi Huyên liếc hắn một cái, thở dài bất đắc dĩ, nhẹ giọng hỏi một câu: “Con có sao không?”

Lâm Xuyên cười yếu ớt trả lời cô: “Không sao ạ.”

Lúc này Nghi Huyên mới cười với hắn, rồi lại quay ra nhìn Phương Thanh với ánh mắt phức tạp: “Đứng dậy đi.”

Phương Thanh không nói câu nào, chỉ yếu ớt để cô dìu mình dậy. Nghi Huyên nhíu mày nâng cô dậy, ngay lúc vừa kéo cô đứng lên thì quần áo Phương Thanh nhẹ nhàng tuột xuống, lộ ra một mảng lưng trắng nõn. Nghi Huyên kinh hãi, vội vàng kéo áo cô lên, rồi cố nghiêng người chắn tầm mắt của mọi người. Và ngay giây phút đó, Nghi Huyên bỗng nhìn thấy một thứ khiến cô vô cùng hoảng sợ. Cô vẫn cẩn thận dìu Phương Thanh nhưng mãi sau đó ổn định được tinh thần.

Sau một hồi biến cố đó, mọi người nhớ lại tình hình lúc vừa bước chân vào căn phòng nhỏ đó. Nói ra mới thấy lạ, tuy yêu ma tấn công bất ngờ, nhưng các đệ tử đều không thấy nó, chỉ có Dịch Tu cùng Hàm Xa trông coi Phương Thanh là bị tấn công, hiện nay đang hôn mê vì thương nặng. Mọi người đương nhiên đều đoán là do Phương Thanh muốn đào thoát mà gây nên, nhưng Lâm Xuyên lại phủ định hoàn toàn, nói là do một yêu ma khác gây nên. Sự việc có quá nhiều điều bí ẩn, không thể làm rõ xem đâu mới là sự thật. Cuối cùng Thương Hàn cũng mở miệng, đem giam Phương Thanh thật kỹ, rồi lệnh cho các đệ tử đi nghỉ ngơi, thay phiên nhau canh phòng.

Khi chuyện dần lắng xuống, thì Thương Hàn mới nghiêm mặt đi vào phòng của mình, đang định điều tức nghỉ ngơi, thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Mà người đến tìm hắn, lại chính là Nghi Huyên luôn có hiềm khích với hắn.

Nghi Huyên nhìn hắn, cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề nói: “Huynh có cảm thấy yêu nữ kia chính là Phương Thanh sư tỷ không?”

Thương Hàn khoanh chân ngồi xếp bằng trên tháp, nói một cách lãnh đạm: “Tu vi của sư muội có thể phát hiện ra ma khí, sao lại nói những lời vô nghĩa như vậy.”

“Ta biết cô ta là ma vật. Nhưng cô ta…” Nghi Huyên suy nghĩ một chút rồi nói, “Sau lưng cô ta có một vết sẹo lớn dài một tấc.”

Lông mày và lông mi Thương Hàn khẽ rung lên, nhưng vẫn nói tiếng nào.

“Sư huynh chắc vẫn còn nhớ rõ. Năm đó chưởng môn truyền kỹ thuật của chiêu ‘Phi Sương’ cho chúng ta, sau đó Người ra lệnh muốn chúng ta tập luyện với nhau. Lúc huynh đối chiến cùng sư tỷ, vì không khống chế được lực đạo, nên khiến sư tỷ bị thương. Khi đó chúng ta đều còn nhỏ, nên sợ đến phát khóc, không dám nói với chưởng môn. May mà sư tỷ không sao, chỉ để lại một vết sẹo nông…” Nghi Huyên nói xong, mày càng nhăn chặt lại, “Yêu nữ kia, có hình dáng và giọng nói giống sư tỷ thì đã đành, nhưng sao ngay cả vết thương cũng giống nhau như đúc như vậy?”

“Phương Thanh sư muội đã chết. Muội và ta đều đã kiểm tra qua thi thể, hơn nữa còn tận mắt nhìn nàng lạc táng. Đừng có suy đoán vớ vẩn.” Thương Hàn trả lời, ngữ khí bình thản như thường.

“Ta biết sư tỷ đã chết.” Nghi Huyên bất mãn nói, “Nhưng ta chỉ lo là bọn môn nhân ác độc của phủ Cức Thiên đã trộm thi thể của sư tỷ…”

“Nghi Huyên!” Thương Hàn mở miệng ngắt lời của cô, “Hồ Di Quang là nơi an táng thiêng liêng, mà Dịch Thuỷ đình canh phòng cẩn mật như thế, làm sao yêu ma có thể dễ dàng đặt chân vào, chứ đừng nói đến ăn cắp thi thể?”

“Ta không hề nhìn nhầm!” Nghi Huyên phẫn nộ nói, “Nói cái gì mà canh phòng cẩn mật, lúc trước huynh tự mình trấn thủ, không phải yêu ma vẫn lẻn được vào đánh trọng thương Dịch Tu cùng Hàm Xa đó sao? Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, ai biết được những chuyện xấu nào có thể xảy ra? Tóm lại, khi trở về Dịch Thuỷ đình, ta sẽ bẩm báo rõ ràng với chưởng môn, xin ngài cho mở quan tài ra kiểm tra!”

Thương Hàn trầm mặc một lát rồi nói: “Muội đã nói chuyện này với ai khác chưa?”

“Sự việc quá nghiêm trọng, ta muốn bàn bạc với huynh trước…” Nghi Huyên thở dài một tiếng.

Thương Hàn gật đầu, “Ta biết rồi. Muội cứ về nghỉ ngơi đi. Chuyện khai quật quan tài, đợi khi về Dịch Thuỷ sẽ bàn bạc kỹ hơn.”

Nghi Huyên thấy thái độ hắn quá lạnh đạm, nên trong lòng không khỏi tức giận, nhưng cô cũng không nói thêm nữa, chỉ xoay người rời đi.

Khi cửa phòng từ từ khép vào, sắc mặt Thương Hàn cũng dần dần âm trầm theo. Lúc này, phía sau bình phong bỗng lóe lên sắc đỏ sẫm, và một tiếng nói ngả ngớn vang lên: “Ta đã nói rồi, giết cô ta đi mới tốt. Để cô ta đi, chỉ sợ càng thêm phiền toái.”

Thương Hàn lạnh lùng liếc mắt về hướng bình phong, “Ngươi làm việc thất bại, mới là thêm phiền toái.”

Đứng đằng sau tấm bình phong là một nam tử tuấn mỹ, quần áo đều là một sắc đỏ, trông vô cùng diêm dúa lòe loẹt, nhưng hắn lại chính là tên yêu ma vừa tập kích lúc nãy. Hắn nghe Thương Hàn nói vậy thì rất bất mãn, đôi mày thanh tú chau lại đầy vẻ tức giận, “Nói đơn giản nhỉ, chẳng phải ngươi là bại tướng dưới tay ‘Tuyệt Cảnh’ sao, cô ta mạnh như thế nào, chắc chắn ngươi là kẻ rõ ràng nhất.”

Hắn vừa nhắc đến chuyện này thì khiến cho Thương Hàn vỗn lạnh lùng thì cũng hơi dao động. Hắn cố gắng che giấu cơn tức giận, nói: “Cô ta đã không còn là Tuyệt Cảnh nữa.”

“Đúng, chỉ có hơn chứ không kém.” Nam tử áo đỏ nói, “Sau khi hấp thụ hoàn toàn ma chủng, thì sẽ nhận sức mạnh như thế nào, Thương Hàn Đàn Chủ ngươi chắc phải rõ ràng nhất nhỉ…”

Đôi mắt Thương Hàn bắt đầu nổi lên sát khí, chiếc gương đen tuyền cũng hiện lên trên lòng bàn tay hắn, tỏa ra vầng sáng lạnh lẽo sắc bén.

Nam tử áo đỏ thấy thế, nhẹ nhàng giật lùi ra sau, tung mình nhảy lên xà nhà, cười lạnh nói: “Ngươi muốn phản bội phủ Cức Thiên sao? Cũng phải thôi, ngươi có thể phản bội Dịch Thuỷ đình, thì còn ngại gì không làm thế!”

Bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, căng lên vì sát khí. Ngay lúc tình hình đang nguy cấp thì một giọng nữ quyến rũ vang lên, cười nói: “Chuyện có gì to tát đâu, không đáng để làm sứt mẻ bầu không khí hòa thuận.”

Nam tử áo đỏ đang đứng trên xà nhà, nghe thấy giọng nói này thì thần sắc bỗng biến đổi, phi thân xuống đất, cúi người quỳ xuống, vừa kính cẩn vừa sợ sệt nói: “Bái kiến Kiếm Thị đại nhân.”

Trong phòng bỗng bay lên một luồng khói màu xanh, lả lướt vấn vít. Dưới làn khói màu xanh, là một mầm non trồi lên từ dưới sàn nhà, rồi từ từ mọc lá cây màu xanh, trong nháy mắt đã sinh trưởng thành một gốc cây hoa. Hoa lần lượt nở ra, từ màu hồng phấn đến đỏ tươi rồi trắng. Trăm hoa đua nở trong làn khói, giống y như mỹ nhân kiêu kì. Mà chỉ sau một lát, cây hoa kia thực sự biến thành một mỹ nhân sống!

Làn da trắng ngần, đôi môi màu đỏ. Còn màu hồng phấn thì phủ lên hai gò má, và màu xanh của lá cây thì tô lên đôi mày tinh tế. Làn khói hóa thành váy áo, nhanh nhẹn khoác lên dáng người xinh đẹp. Quả nhiên là quốc sắc thiên hương hiếm có trên đời.

Mày liễu của cô ta nhẹ nhếch lên, thân thể khẽ nghiêng, nhẹ nhàng dựa vào đầu gối của Thương Hàn, rồi cười nói: “Lâu rồi không gặp.”

Thương Hàn nhíu mày, nói: “Ngươi cũng đến đây sao.”

Nữ tữ cười yêu kiều: “Tình hình rối loạn đến mức này, nếu không có người đi thu dọn thì làm sao bây giờ? Hay là, người ngươi hy vọng đến không phải là ta, mà là Dạ Điệt sao?”

Nam tử áo đỏ nghe đến hai chữ “Dạ Điệt”, thì thần sắc bỗng kinh hoàng, “Dạ Điệt đại nhân đã biết việc này sao ?”

Nữ tử liếc hắn một cái, cười nói: “Nhìn ngươi sợ hãi kìa. Yên tâm, ngài chưa biết đâu. Nhưng mà đánh mất ‘Tuyệt Cảnh’ đúng là chuyện lớn, có lẽ sẽ không giấu giếm được lâu.”

Nam tử áo đỏ càng kinh hoàng hơn, vội vàng đẩy trách nhiệm nói: “Kiếm Thị đại nhân, toàn bộ chuyện này đều do Thương Hàn khởi xướng!”

“Ta biết.” Nữ tử cười cười nhìn về phía Thương Hàn, nói, “Ngươi đã quên hiệp định với phủ Cức Thiên chúng ta sao? Ngươi muốn có sức mạnh, ta liền ban ma chủng cho ngươi. Ngươi muốn có địa vị, ta lại giúp ngươi quay trở về Dịch Thuỷ. Thậm chí còn thay ngươi diệt trừ kình địch, trải đường cho ngươi đi. Vậy mà bây giờ, muốn ngươi làm một chút việc nhỏ cho phủ Cức Thiên mà cũng làm không xong sao?”

“Ta điều Nghi Huyên ra ngoài, dùng thuật Kính Ảnh để che mắt các đệ tử, giúp các ngươi ra vào tự do. Vậy là kẻ nào vô dụng không mang được cô ta đi?” Thương Hàn nói.

Nữ tử lắc đầu, nói: “Đó là chuyện sau này. Đừng quên, ta đã cảnh cáo ngươi từ đầu, không được để cho đệ tử của Dịch Thuỷ thâm nhập vào cốc Hủ Tức. Nếu bị người khác phát hiện ra ‘Tuyệt Cảnh’ cùng bảo kính Cửu Hoa, chỉ sợ chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc. Nhưng ngươi đã làm gì? Sao lại để người đi vào?”

Thương Hàn nhíu chặt mày, im lặng không nói.

“Vậy thì cũng đành thôi, người vào thì giết là xong. Nhưng tại sao lại là đồ nhi của ‘Tuyệt Cảnh’…” Nữ tử cười càng ngả ngớn, nói, “Bây giờ xem ra, hắn chính là người trong lòng cô ta. Và cô ta sẽ vì người này mà đối địch với chúng ta.”

“Đúng vậy!” Nam tử áo đỏ chen miệng nói vào, “Lúc ta định giết tên tiểu tử đó, thì lại bị ‘Tuyệt Cảnh’ ngăn cản. Cô ta hành động giống hệt như sáu năm về trước…”

Nữ tử nâng tay lên, ngăn không cho hắn nói thêm nữa, chỉ quay ra hỏi Thương Hàn: “Sự tình đã đến nước này, vậy ngươi định làm như thế nào?”

“Vớ vẩn!” Thương Hàn bỗng nổi giận, “Hắn là đồ nhi của cô ta! Người trong lòng cái gì, quả thực là buồn cười!”

Hắn phẫn uất như vậy, càng lộ ra vẻ không cam lòng, khiến cô ta bật cười, “Cái gì mà sư phụ đồ nhi, theo ta thấy, chẳng qua là một nam một nữ mà thôi. Chàng có tình, thiếp có ý…” Mấy câu cuối cùng, nữ tử càng nói hết sức ái muội, ngữ điệu mềm mại lộ ra nét quyến rũ. Cô ta ghé sát vào người Thương Hàn một chút, đôi môi mềm mại gần như chạm vào tai hắn, cười nói: “Cho dù đã quên hết chuyện trước kia, nhưng người trong lòng cô ta, cuối cùng vẫn không phải là ngươi…”

Thương Hàn giương tay lên đẩy cô ta ra, nói: “Đừng tưởng rằng ngươi là lệnh chủ Kiếm Thị, thì ta không dám động vào ngươi!”

Nữ tử cười như chuông bạc, nói: “Làm gì mà hung dữ vậy. Ta chỉ muốn giúp đỡ ngươi thôi mà.”

“Đừng có nói nhảm nữa. Việc quan trọng cần làm bây giờ là phải đuổi Phương Thanh về cốc Hủ Tức.” Thương Hàn nói một cách lãnh đạm.

“Nói không sai, nhưng phải đuổi như thế nào?” Nữ tử nói, “Tuyệt Cảnh chính là Tuyệt Cảnh, nếu cô ta không muốn đi, chỉ sợ ai cũng không ép được cô ta.”

“Ta đã nói là không nên làm cho cô ta sống lại mà!” Nam tử áo đỏ lại nói chen vào lần nữa, “Bây giờ cô ta có sức mạnh của ma chủng, lại có bảo kính Cửu Hoa trong tay, huống hồ… Huống hồ cô ta không coi ai ra gì, lại chẳng ai làm gì được cô ta!”

Thương Hàn nói: “Nếu chúng ta dốc toàn lực đối phó, chưa chắc đã thua cô ta.”

Nữ tử nói: “Ngươi định đánh bại cô ta như thế nào? Nhìn tính cách của cô ta, chỉ sợ sẽ mất cả chì lẫn chài, như vậy phủ Cức Thiên chẳng thu được gì. Ôi, nam tử đúng là tâm thẳng, không biết đi đường vòng sao?”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm thế nào?” Thương Hàn không kiên nhẫn hỏi.

“Rất đơn giản. Ta muốn cô ta cam tâm tình nguyện dốc sức cho Cức Thiên phủ, lại càng muốn cô ta phản bội Dịch Thuỷ đình.” Trong mắt nữ tử đầy vẻ thù hận, khiến lòng người rét lạnh.

“Nói nghe dễ hơn làm.” Thương Hàn phản bác.

“Rất dễ dàng chứ.” Nữ tử cười nói, “Ví dụ như, Dịch Thuỷ đình giết người trong lòng cô ta…”

Lời vừa rồi khiến Thương Hàn biến sắc, lại hơi cảm thấy kinh hãi.

“Nếu tin tức của ta là chính xác, thì đồ nhi của Tuyệt Cảnh, là một trong những đứa trẻ sơ sinh bị bắt lên núi Mặc Lưu năm đó, là sản phẩm thất bại không hấp thụ được ma chủng…” Nữ tử buồn bã nói, “Mà việc này, người trong Dịch Thuỷ đình hầu như không biết. Ngươi thân là Đàn Chủ của Dịch Thuỷ, sao không phanh phui chuyện này ra rồi buộc Dịch Thuỷ đình phải thanh tẩy môn phái.”

“Hoang đường. Mặc dù hắn có ma chủng trong người, nhưng không hề có nửa phần ma tính. Lại tôn sư trọng đạo, lập nhiều chiến công. Ngươi nghĩ rằng môn nhân của Dịch Thuỷ đình sẽ ngu xuẩn như thế sao?” Thương Hàn nói.

Nữ tử tỏ ra tiếc hận, thở dài: “Cho nên mới nói, tuy ngươi gia nhập vào phủ Cức Thiên, nhưng lại được Cửu Nhạc nuôi dưỡng nên tâm ngươi không đủ ngoan độc. Thôi được, để ta làm mẫu cho ngươi xem, cái gì gọi là lật ngược phải trái, cái gì gọi là ngậm máu phun người…” Cô ta nói đến chỗ này thì cao giọng kêu: “Tùng Yên, Thúy Đào.”

Tiếng nói vừa dứt thì hai gã đệ tử đẩy cửa đi vào, đó chính là đồ đệ của Thương Hàn. Ngày xưa là hai đứa bé con, nay đã trở thành hai thiếu niên tuấn tú. Hai người nhìn thấy cô ta, đều quỳ xuống tôn kính nói: “Xin nghe lệnh Kiếm Thị đại nhân!”

”Tốt lắm…” Nữ tử thản nhiên cười, đứng dậy rồi đi tới. Đuôi lông mày nhếch lên ý cười, âm trầm tàn khốc…