Trong đó Vân Thanh Phong một thân hắc y rách nát, đôi chân hãm sâu trên mặt đất thành một đường rãnh dài, đôi mắt vằn tia máu, hơi thở hỗn loạn khóe miệng liên tục trào máu, mái tóc rối bời, bụi đất phủ đầy người. Thanh trường đao trên tay bị nứt vỡ, mà tay cầm đao hộ khẩu nứt toác, máu tươi tí tách rơi xuống mặt đất.

Bộ dạng hết sức thê thảm, bên kia Nguyên Nhất Bạch trông cũng không khá hơn là bao nhiêu, quần áo rối loạn, trường kiếm mẻ một góc lớn, tay cầm kiếm run rẩy, giống như sắp đánh rơi kiếm.

Một chiêu vừa rồi Nguyên Nhất Bạch chiếm thế thượng phong, đè ép Vân Thanh Phong một bậc.

Thấy một màn này người Nguyên gia hoan hô tung trời, sĩ khí phút chốc tăng mạnh, đè ép Vân gia một bậc, mà người Vân gia sắc mặt ngưng trọng vô cùng.

Tuy nhiên Nguyên Nhất Bạch dù chiếm được thượng phong, nhưng không tỏ ra vui mừng. Một chiêu toàn lực của lão cũng chỉ làm Vân Thanh Phong bị nội thương nhẹ, đủ biết thực lực Vân Thanh Phong mạnh mẽ, khó chơi như thế nào.

“Vân Thanh Phong chịu chết đi!”

Nguyên Nhất Bạch cả người tỏa ra sát khí gầm nhẹ, dẫm mạnh lên mặt đất, lao thẳng về phía Vân Thanh Phong. Kiếm trong tay chém ra. Một chiêu “Phá Lãng Kiếm Quyết thức thứ ba!” một lần nữa thi triển ra.

“Nguyên Nhất Bạch, lão phu vừa rồi quá khinh thường ngươi rồi. Nhưng hiện tại hắc, hắc.”

Vân Thanh Phong cơ mặt cơ giật, rõ ràng một chiêu vừa rồi làm lão kinh sợ không ít, lão tức giận quát lớn, trong ánh mắt chứa đựng sự điên cuồng cười hắc, hắc.

Hắn cũng móc trong người một bình ngọc, đổ ra một viên đan được màu đỏ đậm, đổ vào miệng.

“Không tốt!”

Nguyên Nhất Bạch thấy một màn này sắc mặt đại biến, linh lực vận chuyển nhanh hơn. Nhân lúc huyết đan của đối phương chưa hoàn toàn phát huy dược lực, vọt tới trước mặt Vân Thanh Phong, nhanh chóng chém giết đối phương.

Vân Thanh Phong nhìn Nguyên Nhất Bạch cười chế diễu, hai tay nắm chặt chuôi trường đao.

“Kim Cương Đao, thức thứ năm!”

Vân Thanh Phong quát lớn, chủ động xông lên đón đỡ thế công của Nguyên Nhất Bạch.

“Oánh!”

Lần này chấn động còn dữ dội hơn lúc trước, kình khí bắn ra cát bay đá chạy, làm mọi người kinh sợ, bởi uy lực khủng bố của hai đại cao thủ.

Sau màn va chậm khủng bố vừa rồi, một thân ảnh nhỏ bé bị đánh bay vọt về phía sau. Nặng nề rơi xuống mặt đất, miệng nhổ ra huyết, trên vai trái có một vệt đao chém, vết thương từ trên vai xuống tới tận đan điền.

Máu tươi đó chót như mưa phun mưa.

“Tộc trưởng!”

Người của Nguyên gia kinh hoảng hô.

Nguyên Nhất Bạch cố dùng sức ngồi dậy, ngón tay khẽ điểm liên tục lên ngực, điểm vào mấy huyệt khí trên người, ngăn cho máu không chảy ra.

“Ta không sao!”

Nguyên Nhất Bạch thở phì phò, mồ hôi trên trấn chảy dài đưa tay lên, hàm răng đầy máu nói. Ý lão muốn nói với người Nguyên gia lão không việc gì, mọi người không nên hoảng loạn.

Nguyên Nhất Bạch khuôn mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt vẩn đ-c nhìn về phía Vân Thanh Phong.

Bên kia Vân Thanh Phong tư thế hai tay cầm chuôi đao, mũi đao đâm sâu vào lòng đất, cả người lùi lại năm trượng, từ trung tâm va chạm mũi đao lướt qua tạo thành một rãnh sâu. Vân Thanh Phong miệng cũng thổ huyết, trên người có nhiều vệt kình khí do kiếm lướt qua chảy máu, hiển nhiên cũng đã bị thương không nhẹ.

Nhưng so về thương thế tích tụ, thì Vân Thanh Phong đa phần là ngoại thương, nếu còn đem so sánh với thương thế của Nguyên Nhất Bạch thì nhỏ bé hơn nhiều.

Cảm nhận được ánh mắt Nguyên Nhất Bạch nhìn lại đây, Nguyên Thanh Phong khóe miệng nhếch lên cười, nhìn đối phương.

Bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi chiến ý thiêu đốt.

“Nguyên Nhất Bạch, còn có chiêu bài gì nữa thì dở ra đi, nếu không thì đi chết đi!”

Vân Thanh Phong nhìn chằm Nguyên Nhất Bạch, sát khí lóe lên trong mắt gằn giọng nói.

Từ “Chết đi” vừa ra khỏi miệng, Vân Thanh Phong rút mũi đao lên khỏi mặt đất, phi thân hoành đao chém về phía đối thủ.

Trường bào màu đen tung bay, thân thể hung dũng khí thế đề ép chư thiên vận vật, giờ phút này Vân Thanh Phong giống như mãnh hổ vồ mồi. Quyền sinh sát nằm trong tay hắn.

Nguyên Nhất Bạch, một lần nữa rơi vào hạ phong, hơn nữa sau khi hai bên phục dựng huyết đan lão lại càng rơi vào tuyệt đối hạ phong, quả thật là như vậy tuổi lão đã lớn khí huyết khô bại, phục dụng huyết đan hiệu quả so với đối thủ kém lão hơn mươi tuổi thì kém xa, vốn thực lực ban đầu đã thua kém, nay càng kéo dài hơn.

Nhưng Nguyên Nhất Bạch không có thời gian thở dốc, đè ép thương thế, nắm chặt chuôi kiếm xốc lại tinh thần. Hít thở thật sâu, năm thành linh lực trong cơ thể vận chuyển, nắm chặt chuôi kiếm, ngưng thần tĩnh khí, nhìn vào quỷ tích đường đao của đối phương chém tới.

Trường đao xé gió chém ngang thành một đường vòng cung hoàn mỹ đánh tới, đao chưa tới mà kình khí thổi rát mặt.

Nguyên Nhất Bạch, tay phải khẽ xoay, chém ra một kiếm từ dưới lên.

“Keng!”

“Keng!”

Đao kiếm liên tục va chạm, tia lửa bắn tung tóe.

Giao phong qua lại mười chiêu, Nguyên Nhất Bạch bị bức lui liên tục, nơi hắn đi qua đất đá vỡ tung, đến chiêu thứ mười bốn thì Nguyên Nhất Bạch không chống đỡ nỗi, bị Vân Thanh Phong đá một cước vào bụng, đánh bay ra phía sau, lăn mấy vòng người đ-ng phải tường viện mới đừng lại được.

“Chết đi!”

Vân Thanh Phong, thừa thắng xông lên truy kích.

“Không ổn!”

Người của Nguyên gia thấy một màn này kinh hoảng, la thất thanh.

Mà người Vân gia tinh thần phấn chấn, cả đám hò hét đinh tai nhức óc, trợ uy.

Lại nói Nguyên Nhất Bạch bị trúng một cước, trường kiếm tuột khỏi tay, cả người nằm lăn lông lốc trên mặt đất, khi hắn vừa bờ đậy thì thấy Vân Thanh Phong bộ mặt dữ tợn lao tới, trường đao phản xạ ánh sáng mặt trời chói mặt nhằm đỉnh đầu lão ập tới.

“Không xong!”

Nguyên Nhất Bạch sắc mặt tái nhợt, miệng khô lưỡi đắng. Biết đại thế đã mất, thời khắc diệt tộc tới, hai mắt lão vô quang, lệ rơi dài trên khuôn mặt nhăn nheo, giọng lão run rẩy hét lớn, giọng nói chứa đầy bi thương, lão muốn đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.

“Toàn bộ Nguyên gia trên dưới nghe chỉ thị, những người còn có sức chiến đấu iểm hộ phía trước, toàn bộ người Nguyên gia phân tán mà chạy trốn. Trốn được người nào thì trốn, giữ lại chút huyết mạch hương hỏa cho Nguyên gia ta!”

“Tộc trưởng!”

Người của Nguyên gia, cả một đám sắc mặt đen tối đồng thanh kinh hô.

“Còn không mau thực thi mệnh lệnh, hay các ngươi muốn làm trái gia quy!”

Nguyên Nhất Bạch gấp gấp thanh âm uy nghiêm quát, lão đã chuẩn bị sẵn sàng sinh, quấn lấy Vân Thanh Phong dành cho tộc nhân chút thời gian chạy trốn.

“Đây là đi ngôn cuối cùng của ngươi, tốt, vậy ngươi có thể đi chết được rồi!”

Vân Thanh Phong cầm trường đao chém xuống chỉ cách đỉnh đầu Nguyên Nhất Bạch, cười mà không cười nói. (Tự tiếu phi tiếu đạo)

“Vút!”

Lưỡi đao sắc bén chém tựa lưỡi hái tử thần chém tới, nhìn đao chém tới sắc mặt đầy nếm nhăn của Nguyên Nhất Bạch bình tĩnh đến kỳ lạ, mái tóc trắng tung bay, lão từ từ đứng dậy, ánh mắt vẫn đ-c có thêm một chút quyết liệt.

Hạ thấp trọng tâm mũi chân khẽ điểm, thân hình nhỏ bé của lão giống như linh hầu nhảy vọt tới trước mặt Vân Thanh Phong, hai tay lão dang rộng ra, mục đích của lão chỉ là ôm chân Vân Thanh Phong kéo dài thời gian mà thôi.

“Tìm chết!”

Vân Thanh Phong cười khuôn mặt dữ tợn cười hăng hắc, chém mạnh lên người Nguyên Nhất Bạch.

Trong khoảnh khắc đó một thân hình to lớn vọt tới trước mặt Nguyên Nhất Bạch che chắn lưỡi đao, tư thế quay mặt về phía Nguyên Nhất Bạch, người này ánh mắt trong sáng, nhìn Nguyên Nhất Bạch mỉm cười.

“Không!”

“Phập!”

Kèm theo sau tiếng hét kinh hoảng, là thanh âm lưỡi đao sắc bén tiếp xúc vào da thịt, sau đó một vòi máu tươi nhuộm đỏ thương khung. Một thân ảnh bị đao chém thành hai nửa, thi thể ngay sau đó đổ ầm trên mặt đất, trong đồng tử người này có sự giải thoát.

“Hằng nhi!”

Nguyên Nhất Bạch khóe mắt chảy huyết lệ, thê lương gào thét một cái tên.

Người lao tới đỡ lấy một đao vừa rồi là trưởng tử, Nguyên Hằng của Nguyên Nhất Bạch.

“Hằng nhi, sao ngươi phải làm như vậy?”

“Nhi tử ngốc, ngươi cần gì phải hy sinh vì một lão già gần chết như ta cơ chứ?”

Nguyên Nhất Bạch trái tim chảy máu, ôm thi thể nhi tử bị chia lìa khóc rống lên, nước mắt mũi chảy dài.

Vân Thanh Phong nhìn một màn này cũng không ra tay tiếp, nhìn Nguyên Nhất Bạch, kẻ thù bì dày vò tinh thần so với một đao chém giết thì thống khoái hơn nhiều, Vân Thanh Phong trên mặt lộ rõ sự khoái cảm giết chóc.

“Nén bi thương a, rất nhanh ngươi cũng sẽ xuống dưới đó đoàn tự với nhi tử thôi mà!”

Vân Thanh Phong nhìn Nguyên Nhất Bạch, mâu quang khép hờ một cái, nhìn đôi phương khinh bỉ nói. Sau đó ánh mắt sắc bén của lão quét ngang khắp chiến trường, nơi người Vân gia truy đuổi người Nguyên gia trên mặt lộ rỏ sự quyết đoán, độc ác quát.

“Vân gia tộc nhân nghe lệnh, tiêu diệt Nguyên gia một mạng cũng không thể để lại!”

Vân Thanh Phong đưa ra mệnh lệnh huyết tinh, ác độc huyết tẩy Nguyên gia.

“Rõ!”

Người Vân gia hô.

Vân Thanh Phong gật đầu hài lòng, ánh mắt lạnh lẽo mang theo một tia sát khí không che dấu nhìn về phía có các đại gia tộc mang dã tâm không nhỏ như muốn thị uy.

“Các ngươi hãy nhìn Nguyên gia làm gương, kết cục chống đối Vân gia chỉ có con đường diệt vong!”

Các đại gia tộc, tộc nhân nhìn thấy ánh mắt hung hãn, khát máu kia không tự chủ được kinh sợ mà giật mình lui lại, trên trán mồ hôi chảy dài.

Vân Thanh Phong thu lại vào ánh mắt, hiệu quả chấn nhiếp như vậy làm lão hài lòng vô cùng. Khẽ nhếch miệng cười, lão bước chân tới chỗ Nguyên Nhất Bạch.

Nguyên Nhất Bạch lúc này đôi mắt đỏ ngầu, thù hận nhìn Vân Thanh Phong, từ từ buông thi thể nhi tử ra, nhặt lên trường kiếm.

Bên tai lão lâu lâu lai có tiếng thét, tiếng người ngã xuống, trong đó có người già, thanh niên, phụ nữ, trẻ em của Nguyên gia bị địch nhân đuổi tới giết chết.

Nguyên Nhất Bạch, cả người nhuốm máu tươi, tay cầm chặt chuôi kiếm, linh lực vận chuyển, lão muốn chém ra một kiếm cuối cùng của cuộc đời.

Đúng lúc này bên tai lão nghe được thanh âm trong trẻo truyền vào tai làm lão chấn động.

“Kiếm tại bản tâm, tùy tâm sở động, vô tâm vô niệm nhất kiếm phi xuất, mãnh hổ xuất sơn, thiên long quẩy đuôi, phong vân biến sắc...”

“Đây là!”

Nguyên Nhất Bạch cơ mặt cơ giật, kinh sợ. Đây chẳng phải là khẩu quyết của “Phá Lãng Kiếm Quyết thức thứ nhất!” hơn nữa khẩu quyết so với nguyên bản lão nắm giữ đầy đủ hơn nhiều.

Nguyên Nhất Bạch giờ phút này sững người, xoay người nhìn về phía người đọc khẩu quyết “Phá Lãng Kiếm Quyết!”.

Đó là một thanh niên mười tám, mười chín tuổi, đáng người thon dài đường mày rậm, đôi mắt đen trong sáng, trong con ngươi có chút tang thương khó hiểu, khuôn mặt góc cạnh, đầy vẻ nghiêm nghị, người này mặc trên người bộ trường bào màu trắng củ kĩ.

Thấy Nguyên Nhất Bạch nhìn mình, thiếu niên áo trắng khẽ gật đầu.

Nguyên Nhất Bạch cũng gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía Vân Thanh Phong đang chậm rãi đi tới.

Lúc này đôi mắt lão khép hờ, hơi thở ổn định.

“Ồ! Không phản kháng nữa sao? Quyết định sáng suốt đấy, đi đầu thai sớm bớt chịu đau khổ thể xác!”

Vân Thanh Phong cười ha hả đi tới. Rất nhanh lão đã đứng trước mặt Nguyên Nhất Bạch, trường đao đưa lên đỉnh đầu, chém xuống đầu lâu Nguyên Nhất Bạch.

Ngay khi lưỡi còn cách đỉnh đầu Nguyên Nhất Bạch ba tấc, lão bỗng mở hai mắt ra, trong hai con mắt có thêm một khí thế áp bách vô hình khó tả như hồng hoang mãnh thứ thức dậy sau giấc ngủ dài.

Vân Thanh Phong nhìn vào đôi mắt ấy bổng giật mình, nhưng rất nhanh lão trấn tĩnh lại.

“Chỉ là ảo giác!”

Vân Thanh Phong thầm nghĩ, trên khóe miệng khẽ cười không tin tà, một đao này chém xuống sẽ kết thúc tất cả.

Đao phong lướt tới, mái tóc bạc tung bay. Nguyên Nhất Bạch tay cầm trường kiếm, mũi kiếm chậm nhẹ trên mặt đất.

Giờ khắc này người kiếm như hai mà một, hòa hợp tự nhiên, cánh tay cầm kiếm khẽ động, lão bình tĩnh chém ra một kiếm. Kiếm vừa thi triển ra, đơn giản không một chút hoa mỹ nào, thậm chí không có chút kình khí nào dư thừa phóng xuất khỏi thân kiếm.

Một chiêu “Phá Lãng Kiếm Quyết thức thứ nhất!” như nước chảy mây trôi, kiếm đi sau mà tới trước.

“Keng!”

Đao kiếm va chậm nhau.

Một màn khó tin xảy ra, làm người xem phải trợn mắt, há mồm si ngốc. Sau một chiêu đó Nguyên Nhất Bạch vẫn đứng sừng sững tại chỗ, mà Vân Thanh Phong trường đao bị đánh bật ra, cả người bị kình lực đẩy bay ra phía sau năm trượng, nơi hai chân đi qua để lại những dấu chân sâu hoắm.

“Không thể nào? Làm sao có thể như thế được?”

Vân Thanh Phong trên mặt lộ vẻ kinh sợ, trần ngập thần sắc khó tin, nhìn Nguyên Nhất Bạch.

Tuy một đao vừa rồi lão sử dụng có bảy thành lực lượng, nhưng cho dù đối phương sử dụng chiêu mạnh nhất cùng lắm chỉ ngang tay thôi.

Chẳng lẽ đối phương lại đột phá luyện cốt bát tầng, cũng không phải a, khí tức của đối phương sử dụng huyết đan tới giờ cũng không thay đổi, vậy nguyên nhân là gì.

Vân Thanh Phong hoành đao trước người tỏ ra thận trọng nhìn Nguyên Nhất Bạch.

“Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vận vật, trong kiếm có kiếm, nhân kiếm hợp nhất, âm dương luân chuyển, nhất kiếm phách sơn, nhị kiếm Phách nộ giang, tam kiếm phách thiên địa...”

Đúng lúc này âm thanh trong trẻo, trung khí lại truyền vào tai từng người.

Nguyên Nhất Bạch hai mắt tỏa sáng, cũng không nhìn lại thiếu niên áo trắng nữa, mà tập trung lĩnh ngộ.

Nhìn biểu hiện của Nguyên Nhất Bạch, Vân Thanh Phong bền nhìn về phía người vừa nói.

Đó là một thanh niên trẻ tuổi, ăn mặc rách rưới, giống khuất cái. Nhưng hiện tại lão không dám khinh thường chút nào, bởi lão nhận ra thực lực Nguyên Nhất Bạch tăng lên là do người này đang chỉ điểm.

Vân Thanh Phong nhìn chằm người này, lão cũng không nhìn thấu tư vi người này, nói rõ người này chỉ có thể là phàm nhân trên người không chút linh lực ba động, hoặc là có thể người này chính là một cao nhân thâm bất khả trắc.

Tất nhiên Vân Thanh Phong nghiêng về khả năng thứ hai, bởi người tùy tiện chỉ điểm Nguyên Nhất Bạch có mấy câu mà thực lực mạnh mẽ tăng lên thì ắt hẳn thực lực phải khủng bố bực nào.

Vân Thanh Phong nhìn về người thiếu niên, khẽ khom chắp tay người nói.

“Các hạ, ngươi là thần thánh phương nào? tại sao lại vô duyên, vô cớ xen vào chuyện ân oán của chúng ta!”

“Chỉ là tùy tiện mà thôi!”

Thiếu niên áo trắng, chắp hai tay sau lưng, sắc mặt không đổi mỉm cười.

“Tùy tiện con mẹ ngươi!”

Vân Thanh Phong tức nổ phổi, trong lòng thầm mắng cho máu chó đầy đầu, cái tùy tiện của nhà ngươi muốn lấy mạng người đó. Lúc này Vân Thanh Phong chỉ muốn xông tới một đao chém người trước mặt này làm hai đoạn mới hả giận.

Nhưng nghĩ đối phương là cao thủ khủng bố, lão đành kìm nén lửa giận khách khí nói.

“Nếu đã vậy xin các hạ không nên tùy tiện nhúng tay vào chuyện ân oán Vân, Nguyên hai nhà chúng ta nữa!”

“Cũng được!”

Thiếu niên áo trắng bộ dạng hững hờ, đáp ứng.

Vân Thanh Phong thấy đối phương dứt khoát đáp ứng không nhúng tay nữa thì bỗng sững người một chút, hắn không ngờ đối phương dứt khoát đáp ứng như vậy, sau đó hắn bỗng tươi cười, một lần nữa ôm quyền.

“Đa tạ!”

Thiếu niên áo trắng một bộ từ đầu tới cuối hờ hững, khoát tay như đuổi sâu bọ, ý bảo không có việc gì thì ngươi cút đi.

Hết chương

Mình không chuyên văn nên viết còn non tay, hay bí từ mong mọi người thông cảm, đọc truyện xin cứ ném đá thoải mái, khỏi lo gãy tay!