Ngụy Thiếp

Chương 12: Ngoại truyện Kiếp trước kiếp này

Nhân duyên gắn bó,

Ước hẹn cùng quân định trăm ngọ,

Nếu ai chín mươi bảy tuổi chết,

Cầu Nại Hà chờ đủ ba năm……

higanbana061

Tiếng ca xa xôi đến tựa như là từ sâu trong miền kí ức nào truyền tới, chờ…… Chờ……

Hắn đã chờ không biết bao nhiêu năm, hắn thậm chí đã quên mình gọi là gì, mỗi ngày ngồi đây chờ ai, chờ người đó để làm gì.

Bên bờ hoàng tuyền hải (biển hoàng tuyền), trừ tiếng sóng biển cũng chỉ còn yên tĩnh, đó là một loại yên tĩnh đáng sợ, so với bất cứ thanh âm nào cũng đều làm cho người ta sợ hãi hơn, chỉ có điều hắn đã chết lặng rồi.

Không biết chính mình là ai, lại càng không biết vì ai mà chờ, từ đầu đến cuối đều là như thế. Những gì hắn nhớ rõ , cũng chỉ thừa kia bốn câu không biết người nào triều đại lưu truyền tới nay ca dao.

Đi không ra, hai chân căn bản không nghe hắn sai sử, như vậy hắn chỉ có chờ, chờ cái kia hắn phải chờ người đến nói cho hắn đáp án.

“Thư sinh, huynh đang đợi ai ư?”

Hắn ngẩn ra, nghĩ đến chính mình nghe lầm .

Này hoàng tuyền hải, trừ bỏ sóng biển thanh, chưa từng từng có khác thanh âm?

“Thư sinh, muội hỏi huynh đấy, huynh đang đợi ai ư?”

Thanh âm tựa hồ ngay tại bên người, hắn ngẩng đầu, lại chẳng thấy đến nửa bóng người…… bóng quỷ, nhưng mà, không biết có phải lâu lắm chưa thấy người hay không, chỉ riêng như thế cũng đã làm cho nội tâm hắn có một tia vui sướng khó nói rõ bằng lời.

“Muội là ai?”

Chính là người hắn chờ đợi ư?

“Muội?” Giọng nói kia thoáng khàn khàn, nhưng vẫn có thể nghe ra là một nữ tử. “Muội cũng không biết, muội…… Muội quên tên mình rồi, huynh biết không, người chết xong, trí nhớ luôn không được đầy đủ lắm.”

Gió nơi hoàng tuyền hải này, mỗi lần thổi qua, quỷ hồn lui tới đều sẽ quên một chuyện.

“Vậy vì sao muội lại ở trong này?”

“Vậy huynh thì sao?”

“Ta đang đợi người.”

“Thật tốt.”

“Cái gì?”

“Ít nhất huynh biết chính mình đang làm cái gì, ngay cả chuyện này muội cũng không biết.”

“Không phải khi muội không biết mình đang đợi ai.” Ngữ khí của thư sinh lại chẳng hề mất tinh thần, giống như chỉ đang trần thuật một chuyện không thể bình thường hơn mà thôi.

Ở trong này lâu lắm, lâu đến cơ hồ ngay cả cảm xúc đều sắp mất.

“Vậy thì có sao chứ? Chờ người nọ đến đây, huynh sẽ biết là được.”

“Có lẽ vậy……” Thư sinh vẫn không tìm được người đang nói chuyện như trước…… Không, là quỷ, người chắc chắn không thể đi vào nơi này. “Rốt cuộc muội đang ở đâu?”

“Muội ở bên cạnh huynh, muội không có hình thể.”

“Vì sao?”

“Bởi vì muội tự sát.”

Nghe được hai chữ “tự sát”, không biết vì sao trong lòng thư sinh lại nổi lên một cơn khó chịu đã lâu không thấy. Loại cảm giác này thật quen thuộc, giống như thật lâu trước kia, hắn cơ hồ đã cùng loại cảm xúc này gắn bó tướng tồn (cùng tồn tại).

“Vì sao lại phải chết? Cho dù có sống không tốt, cũng phải vì người xung quanh mà suy nghĩ.”

“Muội không biết, những cơn gió này thổi qua, những gì muội nhớ rõ cũng chỉ có chuyện đó. Chắc là bởi vì muội không có người nào cần để ý đi.”

Ngực thư sinh bỗng nhiên thắt lại.

“Thư sinh, vừa rồi muội nghe thấy huynh ca hát, thật là dễ nghe, huynh hát nữa được không?”

“Muội không cần đi đầu thai ư?”

“Muội không đi,” Giọng điệu của hồn phách kia thật kiên quyết, “Bây giờ muội không muốn đi, đừng hỏi muội, muội cũng không biết vì sao.”

“Vậy muội theo giúp ta đi (~ ngồi chơi chung), ta đã chờ ở chỗ này thật lâu, nhiều bạn cũng tốt.” Gần như chẳng hề nghĩ ngợi, muốn nói liền bật thốt ra, hắn sửng sốt. Mình đi muốn một cái quỷ chỉ có giọng nói làm bạn làm gì?

Hồn phách trầm mặc một hồi, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, thư sinh phát hiện vậy mà mình lại đang hồi hộp.

“Muội còn ở đây không? Muội……”

“Ở đây,” Tiếng nói trầm thấp khàn khàn kia làm cho hắn an tâm, “Được rồi, huynh ca hát cho muội nghe, muội ở lại chờ cùng huynh.”

Thế là, ngày qua ngày, quỷ sai đều sẽ đi qua trên khối đá ngầm bên bờ hoàng tuyền hải kia, nhìn hai hồn phách cô độc đó, khi thì ca hát, khi thì nói chuyện phiếm.

“Thư sinh, kiếp sau, nguyện vọng lớn nhất của huynh là gì?”

“Bảo vệ.”

“Cái gì?”

Thư sinh nhức đầu, tựa hồ đang chỉnh sửa lại suy nghĩ, “Ta…… Ta muốn bảo vệ một người.” Tuy rằng người đó là ai hắn đã không nhớ rõ. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía nguồn âm thanh, “Ta muốn biến thành một người rất lợi hại, không hề là một tên thư sinh trăm không một dùng (~ vô tích sự) nữa.”

“Thư sinh có gì không tốt? Muội thích thư sinh đấy.” Trong giọng nói khàn khàn của hồn phách kia có một sự kiên định, thư sinh cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dạng nàng đang nghiêm túc gật đầu.

“Muội thì sao? Nguyện vọng của muội là gì?”

“Muội…… Muội muốn cười.”

“Cười?”

“Khi muội chết rất khó chịu, cho nên kiếp sau muội muốn làm người thích người, hắn thích nhất muội cười.”

“ “Hắn” là ai?”

“Không biết, nghĩ nghĩ đã nói ra rồi, không nhớ rõ, hẳn là có một người như thế đi.” Hồn phách vẫn là một bộ trước sau như một, tán gẫu tự nhiên đến không hề để ý chút gì.

“Nha.” Thư sinh thở dài, “Muội nói, có phải người ta chờ sẽ không đến đây không?”

“Vì sao lại nghĩ như thế?”

Hắn ngửa đầu nhìn về phía hoàng tuyền hải mênh mông, “Mỗi ngày ta ở đây phơi gió, quên càng ngày càng nhiều, chỉ có bài ca dao này, như thế nào cũng không thể quên được, bởi vì mỗi ngày ta đều hát cho muội, nhưng mà cho dù người đó có đến đây, ta cũng lại chưa chắc sẽ nhận ra được.”

“Huynh hát, muội thích nghe.”

Cho dù có nghe mỗi ngày, nàng cũng nghe không chán.

“Nhưng mà có lẽ người ta chờ đã sớm quên hết tất cả rồi.”

Hồn phách trầm mặc một hồi nói: “Bằng không, muội cùng huynh đến chỗ khác một chút, hoặc là đi đầu thai, để cho luân hồi lần nữa, rồi trở về chờ tiếp.”

“Ta không rời khỏi nơi này được,” Thư sinh lắc đầu, nhìn về phía hai chân của mình, “Cơ thể ta đã sớm không nghe sai sử, người kia không đến, ta vĩnh viễn cũng không rời khỏi nơi này được.” Trong thân thể giống như có một linh hồn khác, ép buộc hắn phải tiếp tục chờ ở chỗ này.

“Làm sao có chuyện đó chứ?” Hồn phách hơi giật mình, giọng nói lập tức bay tới sau lưng thư sinh, “Muội đẩy huynh, huynh đứng lên.”

“Vô ích.” Nàng không có hình thể, căn bản không thể đụng chạm đến hắn.

“Muội có thể thử xem.” Đối với cái gì hồn phách cũng một bộ không đáng gì, lần này cũng có cố chấp hiếm có.

Thư sinh lại không đành lòng từ chối khéo.

Nhưng mà ngay sau đó, trái tim hắn rung động mãnh liệt lên.

“Muội……” Hắn lại cảm nhận được sau lưng có một đôi tay mềm nhỏ bé, dùng sức đẩy mạnh hắn, thẳng đến khi hắn không hề phòng bị bị đẩy ra khỏi đá ngầm.

“Xem, chuyện đó không phải rất dễ dàng sao?” Kia thanh âm lộ ra một tia hớn hở.

Trong phút chốc, trong đầu hiện lên một vài đoạn chuyện vụn vặt. Thư sinh quay đầu lại, tim đập gần như đình chỉ, hắn cư nhiên lại thấy một nữ tử cả người trắng nhạt đang nhìn hắn mỉm cười.

Nữ tử chớp mắt, “Có chuyện gì?”

“…… Thì ra chỉ có muội mới có thể dẫn ta đi.”

“Cái gì?”

Thần sắc thư sinh còn một chút ngẩn ngơ, có chút…… kích động không rõ. “Không có việc gì, cám ơn muội.”

“Không có gì, chúng ta đi thôi, muội đi với huynh.” Nữ tử nhảy xuống đá ngầm, không chú ý tới ánh mắt thư sinh vẫn luôn bám theo nàng.

“Muội…… Không phải không muốn đầu thai sao?”

“Trước khi gặp huynh quả thật không muốn.” Nữ tử lại khôi phục bộ dạng không chút để ý lúc trước.

“Muội cười lên đi, ta rất thích xem.”

Nữ tử ngẩn ra, “Huynh cũng không nhìn thấy.”

“Ta nhìn thấy được, khi ta nhận ra muội, ta liền nhìn thấy được .” Ngốc biết bao nhiêu a, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ không đến đây.

“…… Muội không hiểu.” Nữ tử khó hiểu.

Thư sinh lại như thở phào nhẹ nhõm, “Kiếp sau muội cười nhiều lên đi, thấy muội cười, trong lòng ta liền vui vẻ mười phần.”

“Được.”

Nữ tử cười sáng lạn như hoa.

Không biết vì cái gì, nghe lời hắn nói xong, nàng cũng vui mừng quá đỗi.

Gió lạnh thổi qua hai gò má, là đau đến thấu xương, khi Văn Tương Vân thả người nhảy xuống vực sâu, đã biết chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng không nghĩ tới quá trình thống khổ này.

Màng tai cơ hồ bị tiếng gió đâm thủng, thân mình nàng phiêu diêu va thẳng về phía vách núi. Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi qua, một nhánh cây trên thạch bích bị thổi lại đây, dằn lại thân hình đang trụy xuống một chút.

Nhưng nhánh cây có kiên cố cách mấy cũng không thể tiếp được một người sống rơi từ trên trời xuống, nhánh cây vang lên một tiếng rồi gãy.

Nhưng chính nhờ lần cản này, không chỉ giảm xóc được lực rơi xuống, lại đồng thời tránh đi vách đá cứng chắc, ngay sau đó, Văn Tương Vân rơi vào trong dòng sông chảy xiết.

“Như vậy thì không chết được phải không?” Giữa không trung, có một giọng nói trầm thấp phiêu đãng.

“Yên tâm, không chết được, có một cái lão nhân rất lợi hại đang ở hạ nguồn, cứu nàng tất nhiên là không thành vấn đề.” Một giọng nói khác có chút không được thuận tai đáp lại, “Chúng ta thật sự là quỷ trên trời…… nha, không, dưới “đất” lương thiện nhất, bọn họ nhiều lắm là ở dưới hoàng tuyền ca hát vài năm giải buồn cho huynh đệ ta, chúng ta liền bảo vệ cho nàng một đời này không chết sớm.”

Giọng nói trầm thấp cảm thán, “Nếu không có thư sinh ngốc thấy người cần đợi đến mà không nhận ra, chúng ta cũng sẽ không có niềm vui nhiều năm, bằng không mỗi lần đi qua hoàng tuyền hải, ta đều buồn đến mức muốn nhảy vào luôn, chết đuối cũng còn thú vị hơn chuyện tiếp tục làm quỷ sai.”

“Nhưng mà, chúng ta làm như vậy có tính là phạm vào thiên quy không?” Tên quỷ sai có giọng nói hơi the thé có chút sợ sệt.

“Ngươi có cốt khí chút được không!” Sau một lúc lâu, giọng nói trầm thấp mới nói.

“Ta đã xem qua trước rồi. Kiếp trước nàng bị ác nhân ép phải uống thuốc độc tự sát ở trước mặt trượng phu thư sinh của nàng, năm thứ hai trượng phu nàng liền tự nguyện theo quân chết trên chiến trường — không khác tự sát là bao. Hai người này kiếp trước đều đoản mệnh, kiếp này bù chút dương thọ cũng không là cái gì, hơn nữa, làm khó hai người còn có thể tiến đến cùng nhau……”

Thanh âm càng bay càng xa.

Dưới hạ nguồn, Vô Trần Tử gặp một cô bé trôi trên mặt nước, không biết sống chết ra sao, hắn vội vàng cứu lên bờ. Hắn đưa tay lần, còn một chút hơi thở nhàn nhạt.

Mười năm sau, Hiểu Kiếm sơn trang.

“Đại ca! Đại ca!”

“Nương tử, đừng gọi hồn nữa.” Doãn Úy Lam xoa xoa huyệt thái dương, để hóa giải nỗi thống khổ của màng tai.

“Muội đang gọi hồn?” Tô Thanh Diệu trừng hắn, “Ngô quản sự tìm huynh muốn điên rồi, huynh lại oa ở trong này đọc sách! Huynh có biết không, hắn dùng hết toái niệm thần công đối với huynh ở trên người muội đây, đầu muội sắp phát nổ mất đây này!”

“Trạm Thanh không chia buồn với muội sao?” Hắn không còn cách nào đành phải đóng hết sách lại.

“Hắn mà nghiêm túc lên còn khủng bố hơn cả Ngô quản sự nữa……”

Doãn Úy Lam trầm mặc. Qủa thật là thế!

“Hắn nghiêm túc cũng là chuyện tốt, qua một hồi ta giao tay cũng dễ dàng hơn.”

Tô Thanh Diệu nhìn hắn, rồi mới cười như có thâm ý khác, “Quả nhiên huynh đã sớm dự mưu.”

Hắn ôm nương tử thân ái vào lòng, “Người hiểu ta, chỉ có thê tử.”

“Huynh thật nhẫn tâm a,” Nàng “chậc chậc” lắc đầu, “Trạm Thanh thật vất vả mới nhận ra được bộ mặt thật của huynh, muốn đổi một cái góc độ khác tiếp tục xây đắp hình tượng thần thánh cho huynh, huynh lại định đả kích hắn đến chết sao?” Có đôi khi người ta cần phải có một nơi gửi gắm tinh thần.

“Ta có cách nào đâu chứ! Ta chỉ biết trang chủ này cứ phải làm việc quá đáng, nhưng kẻ phải chết lại chỉ có ta.” Gỉa vờ nhiều năm như thế, giới hạn của hắn cũng sắp đến.

Hắn quả thực không thể chờ được để tan mất một thân trách nhiệm, mang theo nương tử du sơn ngoạn thủy.

Trạm thứ nhất trước hết về Dược Cốc đi, đến đó sống thế giới hai người không tranh với đời.

Tô Thanh Diệu hừ lạnh, khóe mắt lập tức đảo đến sách vở trên bàn, không khỏi cảm thán, “Đại ca, kiếp trước huynh nhất định là một thư sinh, rõ ràng xuất thân từ thế gia võ lâm, lại cứ yêu sách thành si,” Trong Hiểu Kiếm sơn trang có một Tàng Thư Các chuyên dụng, ngay cả văn nhân nhã sĩ thu thập cũng chưa chắc đã so với được với hắn.

“Thư sinh?” Doãn Úy Lam hừ lạnh, “Ta ghét làm thư sinh nhất, yếu đuối không đúng tý nào.”

“Vậy ư?” Tô Thanh Diệu nhíu mày, “Muội lại cảm thấy không sai a……” Đối với thư sinh nàng lại có một hảo cảm không rõ vì sao.

Hí mắt trừng nàng một cái, “Doãn phu nhân, sau này tốt nhất đừng để cho vi phu nhìn thấy muội nhìn nhiều tên thư sinh nào một cái liếc mắt.”

“Nói đùa mà…… Di?” Nàng đưa tay lật đại một tờ, ánh mắt sáng ngời, “Hoàng tuyền hải?”

Nghe ba chữ đó, Doãn Úy Lam không biết tại sao, dưới đáy lòng lại sinh ra một cỗ cảm giác khó tả bằng lời, như phiền muộn, lại như hoài niệm.

“Đại ca tin thật sự có hoàng tuyền à? Nghe nói đó là một chỗ bắt buộc phải qua trên đường đến hoàng tuyền.”

“Chắc là có đi.”

Tô Thanh Diệu bật cười, “Trước kia muội cũng không biết đại ca tin chuyện ấy đấy.”

Doãn Úy Lam tựa hồ cũng vì câu trả lời của mình làm bất ngờ, đột nhiên, hắn như nhớ tới chuyện gì nói: “Thanh Diệu, muội cười lên xem.”

Nàng cũng không khó hiểu, nháy mắt liền tặng cho hắn một cái miệng cười — đối với người ngoài, nàng còn rộng lượng, tướng công nhà mình, lại càng không cần keo kiệt.

“Tốt lắm.”

Quả nhiên, vừa thấy đến nụ cười của Thanh Diệu, cảm giác quỷ dị liền biến mất toàn bộ.

“Tốt cái gì a?” Nàng đứng dậy thúc giục, “Nhanh đi, Ngô quản sự đã gần như phát điên rồi kìa!” Lão quản sự đáng thương kia, tuổi một bó to rồi còn bị đại ca đùa giỡn mãi.

“Tuân mệnh!” Doãn Úy Lam như đột nhiên tràn đầy năng lượng, bước như bay rời đi.

Để lại Tô Thanh Diệu lắc đầu thở dài.

“Thật là…… Cái người mạc danh kỳ diệu này.”

[Toàn thư hoàn]