Bên trong thiên hạ đệ nhất trang Hiểu Kiếm sơn trang từ trên xuống dưới ai cũng hoảng sợ.

“Đại phu đến đây, đại phu đến đây!”

Sau một tiếng thông báo từ ngoài cổng, một nữ tử lưng đeo hòm thuốc bị mọi người vây quanh từ từ bước đến. Vừa tới cửa, một vị phu nhân quần áo đẹp đẽ quý giá mặt đầy nước mắt vọt ra.

“Đại phu, cầu cô cứu gia lão gia ta! Van cầu cô!”

“Phu nhân, tất nhiên là ta sẽ tận lực.” Nữ tử ôn thanh (dịu dàng) an ủi.

“Nương, nương như vậy sẽ cản trở đại phu chẩn trị cho cha đó.” Công tử áo gấm đứng một bên vội vàng tiến lên kéo phụ nhân ra, lại quay đầu nói. “Đại phu, xin cô dốc hết sức trị liệu giúp phụ thân tôi.”

“Đó là đương nhiên.” Nữ tử gật đầu, vẻ mặt luôn nhu hòa, mặc một thân váy yếm màu hồng cánh sen, phong thái yểu điệu như tranh vẽ.

Nghe một tiếng cam đoan này, mọi người trong phòng tự nhiên đều có cảm giác an tâm không rõ vì sao.

Nàng được hạ nhân dẫn xuyên qua phòng khách đi vào phía trong, đập vào mặt là mùi thuốc đông y nồng nặc. Lẳng lặng nhìn ông lão đang hấp hối trên giường, trong mắt nữ tử hiện lên một tia lạnh lùng không dễ phát hiện.

Doãn lão trang chủ, cả đời lăn lộn giang hồ, hô phong hoán vũ, một tay tạo nên thiên hạ đệ nhất trang, thật sự rất oai phong! Mà nay chẳng phải đang nằm ở nơi này, chờ Hắc Bạch Vô Thường lấy mạng hay sao?

(Hắc Bạch Vô Thường: là hai con quỷ chuyên đi đưa linh hồn về âm phủ, Hắc Vô Thường mặc áo màu đen, Bạch Vô Thường mặc áo màu trắng.)

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay bắt mạch tay phải cho ông lão.

Nghe mạch đập mỏng manh kia, trong lòng nàng có một tia dao động, một tia hi vọng sống sót cuối cùng của người này đang ở trong tay nàng, mà nàng chỉ cần hơi hơi dùng sức một chút……Trên môi nữ tử nổi lên một tia cười lạnh.

Bỗng nhiên, người trên giường đột ngột mở mắt ra, bắt lấy cổ tay nàng thật mạnh.

Nữ tử hoảng sợ, muốn lui bước đã không kịp.

Nâng tay lên, nàng đối diện lại ánh mắt đờ đẫn của ông lão.

“Ngươi là Văn……” Hai chữ cuối cùng còn chưa nghe thấy, ông đã lập tức hôn mê lần nữa, tay vẫn còn nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng, phảng phất như thập phần không cam lòng.

Thấy đúng là hồi quang phản chiếu, nữ tử mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó trong đáy mắt hiện lên sát khí.

(Hồi quang phản chiếu: là hiện tượng trước khi chết người ta tập trung toàn bộ năng lượng làm cái gì đó, ví dụ như trăn trối…)

Nàng cắn răng. Muốn trách thì trách ngươi không nên rơi vào tay ta, lại càng không nên nhắc đến cái tên đã kéo giật lại cơn ác mộng đó của nàng!

Nghĩ vậy, ngón trỏ nàng xẹt nhẹ.