Từng tia nắng ban mai ấm áp rọi vào trong phòng, Lý Ngọc Vân uể oải tỉnh lại, trên gương mặt vẫn còn mang theo ngủ chưa thỏa mãn. Bé Minh Khôi bên cạnh hắn vẫn còn rúc trong chăn say giấc nồng. Lý Ngọc Vân đánh thức bé dậy đi vệ sinh rồi sau đó xuống lầu ăn sáng.

Bé Minh Khôi vẫn chưa tới tuổi đến trường mẫu giáo nên ở nhà cho Tuyết Quân trong coi. Tuyết Quân đảm nhiệm vai trò ngư% Nàng thức dậy từ sớm và đang chuẩn bị bữa sáng cho gia đình, bên cạnh nàng còn có Trịnh Thúy Kiều, hôm qua nàng ở lại ngủ chung nên sáng nay liền bị Tuyết Quân kéo xuống bếp cùng làm cơm.

Tuy rằng Trịnh Thúy Kiều có chút không tình nguyện, nhưng nàng không dám lên tiếng từ chối. Đành phải mang gương mặt ngái ngủ đi theo Tuyết Quân xuống bếp chuẩn bị bữa ăn. Khi Lý Ngọc Vân cùng Minh Khôi xuống lầu là cũng vừa lúc Tuyết Quân dọn cơm xong, nàng nhìn Lý Ngọc Vân dịu dàng nói :

- Anh xuống ăn sáng rồi còn phải đi học nữa. Hai ngày nay anh nghỉ học không phép rồi, nếu còn nghỉ nữa thì nhà trường sẽ kỷ luật đấy !

Trịnh Thúy Kiều ở một bên cũng liếc mắt nhìn hắn, nói :

- Cậu mà không đi học thì coi chừng tôi đó ! Hừ hừ. Sáng nay cậu có tiết của tôi , không cho phép cậu trốn học đâu.

- Dạ, thưa cô Kiều ! Hì hì, mà chị lấy xe về nhà chưa ? Công an có bắt bẻ gì không ? Nếu không cứ nói với tôi, tôi sẽ giải quyết cho chị.

Trịnh Thúy Kiều lắc lắc đầu, nàng không cần tới Lý Ngọc Vân giải quyết bởi vì đã có người đứng ra xử lý giùm nàng rồi. Lúc nàng đi tới trụ sở công an nhận xe về nhà, hầu như không có ai tiến ra gây khó d��%��u như không có ai tiến ra gây khó dễ, hoặc hỏi này nọ gì cả. Chuyện này khiến nàng cảm thấy có chút kỳ quái, vì theo lý lúc đó nàng đứng gần hiện trường, thành thử công an phải tiến hành tra hỏi rồi điều tra vụ án chứ ? Nàng đem chuyện này nói với Lý Ngọc Vân liền thấy hắn cười nhạt một tiếng, nói :

- Chuyện này công an không thể nào xử lý được, mà đã được chuyển giao cho Ám Kiếm Các rồi. Có lẽ bây giờ hồ sơ vụ án đã nằm trong Ám Cục và đang được xử lý. Chuyện này cũng có chút phiền phức đây !

Tuyết Quân ngồi đối diện thấy chân mày Lý Ngọc Vân khẽ nhíu lại , nàng quan tâm hỏi :

- Không lẽ người của Ám Kiếm các sẽ tìm tới chúng ta sao ? Có lần tôi nghe cậu nói, thành viên trong Ám Kiếm thân thủ rất tốt, đa phần đều là dị năng giả cả.

Trịnh Thúy Kiều cũng biết rõ chuyện này từ ngày hôm qua do Lý Ngọc Vân kể cho nàng nghe, nên nàng cũng không có kinh ngạc như lúc trước nữa. Nàng cảm thấy chuyện này càng lúc càng phiền phức hơn, nên đưa ra ý kiến :

- Hay là tôi xin chuyển công tác, rồi chúng ta dọn khỏi chỗ này, lánh mặt một thời gian vậy ! Cậu thấy sao ?

Lý Ngọc Vân lắc lắc đầu, nói :

- Làm như thế lại càng khiến cho người của Ám Kiếm càng thêm nghi ngờ chúng ta mà thôi. Mà không sao đâu, lát nữa tôi đưa cho chị một lá bùa hộ thân và có thể liên lạc với tôi cùng Tuyết Quân.

Tuyết Quân cũng gật gật đầu, nàng nói :

- Ảnh nói đúng đó, một lát nữa tụi chị sẽ làm cho em một tấm bùa hộ mệnh, khi có nguy hiểm gì thì nó sẽ tự động thông báo và chị sẽ nhanh chóng tới cứu giúp em.

Lý Ngọc Vân quay sang hỏi Tuyết Quân :

- À, em có biết một phép thuật phòng thân nào dễ học tập hay không ? Nếu như chị Kiều có thể học được vài môn công phu hộ thân thì càng yên tâm hơn, em sợ sau này kẻ thù sẽ nhắm vào mấy người chúng ta. Học một chút công phu phòng thân thì khả năng chạy trốn càng cao hơn cũng có thể kéo dài thời gian để chúng ta kịp thời cứu viện cho chị ấy.

Tuyết Quân khẽ suy ngẫm một hồi, sau đó lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói :

- Không có phép thuật nào thích hợp với em ấy cả !

Trịnh Thúy Kiều ở bên cạnh cũng cảm thấy ấm áp, nàng nhẹ nhàng nói :

- Không cần đâu, em không hứng thú với phép thuật gì gì cả, cho dù có học cũng không thành công ngay được ! Vậy đi, mỗi ngày em sẽ đi làm chung với Lý Ngọc Vân, nếu như có nguy hiểm gì thì cũng có hắn bảo vệ, chị thấy sao nào ?

Tuyết Quân cũng không nghĩ ra cách nào khác, nàng nhìn sang Lý Ngọc Vân thử hỏi xem hắn có ý kiến gì khác không ? Lý Ngọc Vân cũng cười khẽ, rồi nói :

- Anh cũng không rõ nữa, dù sao bây giờ võ công của anh cũng chỉ bước vào tầng thứ hai mà thôi, để một lát anh thử hỏi Kim Nhi thử xem sao. Chắc sẽ có biện pháp. Chiếc nhẫn lần trước anh cũng từ chỗ cô ấy mang tới, và rất hữu hiệu trong việc che dấu dao động phép mầu đấy !

- Kim Nhi ?!

Tuyết Quân kinh ngạc, bất quá nàng nhớ tối qua Trịnh Thúy Kiều có kể cho nàng nghe về bí mật trái tim sắt của Lý Ngọc Vân. Bất quá lúc đó nàng không để tâm cho lắm, và cũng chỉ xem nó như một quả tim nhân tạo mà thôi, bây giờ nghe Lý Ngọc Vân nhắc tới Kim Nhi liền có chút tò mò.

- "Ý anh nói là cô gái trong tim của anh đó hả ?! "

Lý Ngọc Vân gật gật đầu xác nhận, Trịnh Thúy Kiều ở bên cạnh liền nổi tính bà tám lên, nàng hiếu kỳ nói :

- Sao anh không đem cô ấy ra đây cho tụi này thấy mặt ! Hay là anh giấu nàng để mỗi tối lén trốn vào tìm nàng tâm sự, có đúng không ?!

Lý Ngọc Vân giơ hai tay lên trời, thanh minh mà nói :

- Xin thề với cô, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ như thế. Cô ấy không phải không muốn ra ngoài mà cô ấy không thể ra được. Nguyên do là năng lực của tôi quá yếu, chưa đủ khả năng cởi bỏ phong bế giữa hai không gian với nhau.

Trịnh Thúy Kiều lẫn Tuyết Quân âm thầm kinh ngạc, Tuyết Quân nói :

- Ý của anh là ở bên trong khối Kim Cầu kia chính là một không gian ?!

Lý Ngọc Vân gật gật đầu, chuyện này hắn cũng cảm thấy cực kỳ ly kỳ không kém. Bởi lẽ thể tích của Kim Cầu không lớn, khoảng chừng một nắm tay người mà thôi . Vậy mà không gian của nó lại rất rộng lớn, được phân ra thành vô số phòng ốc mà ngay cả hắn còn chưa biết hết được.

- " Trời ạ ! Đó chính là thần khí . " Giọng nói của Tuyết Quân cực kỳ hưng phấn, "sau này anh phải mang tôi tới đó, tôi chưa bao giờ nhìn thấy thần khí trong truyền thuyết cả, Nhớ nhé, khi nào anh đột phá giới hạn giữa hai không gian phải mang chúng tôi đi cùng, còn nếu không ... hừ hừ ! "

Tuyết Quân khẽ lườm lườm hắn thị uy, ý như muốn nói rằng anh mà không mang tôi đi thì cẩn thận tôi đấy ....

Lý Ngọc Vân không dám nói gì nữa mà cúi đầu ăn nhanh phần ăn của mình, sau đó hắn chạy vội lên lầu thay quần áo chuẩn bị đi học. Trịnh Thúy Kiều thấy bộ dáng sợ vợ của hắn như vậy liền phì cười, nàng cũng nhanh chóng ăn xong rồi về nhà sửa soạn giáo án để lát nữa lên lớp.

Lý Ngọc Vân đi lên phòng, hắn chìm tâm thần vào trong không gian Kim Cầu tìm Kim Nhi, hỏi xem nàng có vật gì có thể bảo hộ một người, hoặc công phu võ công nào có thể học tập một cách nhanh chóng lại vừa có thể tự vệ được.

Kim Nhi biết người này vào đây là có chuyện, nàng thầm oán hận hắn không biết làm cái gì khác hơn là gây chuyện sao. Nhưng dù vậy nàng cũng trả lời cho hắn một cách thỏa đáng :

- Có một món đồ có thể cảnh báo nguy hiểm trong phạm vi 500 mét, người sử dụng có thể cảnh giác được những nguy hiểm đang rình rập xung quanh mình và truyền tín hiệu cầu cứu tới người giúp đỡ. Bất quá nếu đối thủ quá đông thì cũng không có tác dụng gì cả, nhưng đối với yêu cầu của anh chắc là đủ rồi.

Nàng vừa dùng tay lướt trên trang danh sách các thiết bị công nghệ cao, sau đó đọc ra thông tin chi tiết theo như Lý Ngọc Vân yêu cầu. Lý Ngọc Vân gật gật đầu, vội nói :

- Cô làm cho tôi một cái nhé, cảm ơn cô !

Kim Nhi bấm nút tự động chế tạo trên màn hình, rất nhanh một sợi dây chuyền platin xinh đẹp đã được chế tạo thành công, trên mặt dây chuyền có đính một viên kim cương màu hồng nhạt, lấp lánh dưới ánh đèn . Lý Ngọc Vân cầm lấy mặt dây chuyền, sau đó nói :

- Nếu tôi đem phép màu lập thành một lá bùa bảo vệ trên mặt kim cương này thì có việc gì xảy ra không ?

- Không sao đâu ! Khối ngọc này có thể chịu đựng được nặng lượng rất cao! Nhưng nếu gặp phải nhiều đòn công kích liên tục thì chắc chắn nó sẽ bị vỡ, do kết cấu của kim cương rất giòn, không chịu đựng được những va đập liên tục như vậy.

Lý Ngọc Vân gật gật đầu, đối với hắn thì chuyện này cũng không có vấn đề gì cả. Hắn thu sợi dây chuyền vào túi áo rồi nhìn Kim Nhi hỏi :

- Còn nữa, có môn võ công tự vệ nào mà dễ học, lại vừa có uy lực cao hay không ?

- Có cái đầu anh ! Hừ , học võ đâu giống như pháp thuật của anh vậy đâu, tất cả đều phải từ trong khổ luyện mà ra cả đấy. Chuyện này tôi không giúp được gì, anh thử tìm cách dạy pháp thuật cho nàng thử xem. Theo như tôi nghiên cứu thì thể chất loài người rất thích hợp cho việc tu luyện pháp thuật, anh có thể thử xem sao. Nếu như có gì khó khăn cứ hỏi tôi.

Lý Ngọc Vân mỉm cười, nói :

- Cám ơn cô nhé ! À, tôi có đủ điều kiện tiếp nhận thử thách thứ hai chưa ?

Tối qua , nội công Vô Sương Quyết của hắn có bước đột phá lớn , đã đi vào tầng thứ hai của tâm pháp rồi. Vì vậy Lý Ngọc Vân rất tự tin bản thân mình dễ dàng vượt qua thử thách này, để tiếp tục học tiếp võ công mới .

Kim Nhi liếc nhìn hắn từ đầu tới chân rồi lại nhìn từ chân tới đầu, sau đó nàng nói :

- Coi như tạm chấp nhận, nhưng tôi nói trước là anh không được sử dụng pháp thuật gian lận đâu đấy ! Hừ hừ, anh mà gian lận là coi như viết dấu chấm hết đấy nhé !

Lý Ngọc Vân cười cười, hắn tự tin bản lĩnh của mình, cho dù không có phép thuật cũng có thể vượt qua thử thách dễ dàng. Hắn chào tạm biệt Kim Nhi rồi thoát ra không gian Kim Cầu. Sau đó hắn bỏ sợi dây chuyền vào trong túi áo rồi chạy xuống sân.

Lúc này, Trịnh Thúy Kiều đã dắt xe ra dựng trước cửa nhà hắn, nàng thấy hắn đi ra liền nói :

- Lên xe nhanh đi, gần trễ giờ học rồi !

Lý Ngọc Vân phóng người ngồi lên xe, chiếc xe lăn bánh chạy ra con hẻm rồi mất hút ---