Cầm theo một túi đồ uống, Mộc Tâm Vân vui sướng đi vào Công ty chế tác Sao Thiên Vương.

Ngay từ hồi Cao Chi Ngang bắt đầu đi làm ở trong công ty này ngày đầu tiên, cô liền thường tới nơi này để tìm anh, cho nên hầu hết công nhân viên ở Sao Thiên Vương đều biết cô. Sau khi Mộc Tâm Vân chào hỏi với vài người cô gặp trên đường đi, Mộc Tâm Vân trực tiếp đi vào văn phòng dành riêng cho Cao Chi Ngang.

"Này, cho anh!". Cô lấy từ trong túi ra một lọ đồ uống mà anh thích uống đưa cho anh, số còn lại cô giúp anh bỏ vào trong cái tủ lạnh nhỏ đặt ở trong văn phòng. Nhìn thấy bên trong tủ chất đầy một đống những đồ thượng vàng hạ cám gì đó, cô dứt khoát dọn dẹp lại chiếc tủ lạnh nhỏ kia, vứt bỏ một đống những đồ ăn đã quá thời hạn sử dụng và mấy thứ đồ ăn tiện lợi đã lên men chua.

Cao Chi Ngang ngồi ở trước bàn thấy thế liền tò mò ngẩng đầu liếc nhìn về phía cô.

"Sao hôm nay tâm tình của em lại tốt như vậy? Sự vui mừng ở trong thấu ra tận bên ngoài thế kia?"

"Không phải."  Sắp xếp lại tủ lạnh xong, cô cười meo meo đi đến ngồi vào một cái ghế ở trước bàn làm việc của anh, vẻ hưng phấn kể lại cho anh biết đã có chuyện tốt gì xảy ra, "Ngày hôm qua sau khi trở về, buổi sáng hôm nay em phải đi đến chỗ quản lí để nộp đơn xin từ chức. Kết quả thì, anh có biết ông ta nói với em như thế nào không?" Mỗi lần vừa gặp được chuyện gì vui vẻ, cô lập tức không kiềm chế được mà chạy ngay tới anh là người đầu tiên để chia sẻ.

"Chẳng lẽ ông ta đã cho người phụ nữ họ Thái kia Fire (tiếng Anh trong nguyên bản) rồi hay sao?" Anh suy đoán.

"Không phải, khi quản lí của chúng em nghe xong nguyên nhân của em thì ông ấy nói thành tích của em không tồi,  còn hỏi em có muốn thành lập một tổ của riêng mình hay không. Ông ấy còn cho rằng nếu bởi vì nguyên nhân này mà em từ chức, chẳng thà em làm ra những thành tích tốt hơn để cho Chủ nhiệm Thái xem, để chứng minh năng lực của mình cho cô ta biết, đây mới là sự trả thù tốt nhất."

Đúng là một quả dưa ngốc nghếch! Vừa mới nói vài ba câu mà đã bị người ta lừa gạt rồi. Nhưng mà nhìn thấy cô cười đến vui vẻ như vậy, Cao Chi Ngang cũng không giội nước lạnh vào cô."Cho nên bây giờ em định thành lập một Team (tiếng Anh trong nguyên bản: tổ, đội) riêng của mình hả?"

"Đúng rồi, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com ngày mai sẽ bắt đầu trưng tập người, hơn nữa hôm nay em vừa mới gặp được một đồng nghiệp của em trước kia tạm rời cương vị công tác, nghe nói em muốn thành lập tổ của mình, còn chủ động nói muốn về lại công ty để gia nhập vào trong tổ của em đó nhé."

"Chúc mừng em được thăng quan, buổi tối anh sẽ giúp em chúc mừng nhé!" Anh cười xoa đầu của cô, đáy mắt thoáng xẹt qua sự cưng chiều.

Mộc Tâm Vân nhíu cái mũi, "Nhưng mà cũng bởi vì như vậy nên bây giờ áp lực công việc cũng lớn hơn. Trước kia em là tổ viên cho nên chỉ cần lo cho thành tích của mình vừa đạt tới là tốt rồi,   hiện tại còn phải trông nom thành thích của cả tổ nữa." Cô có chút bận tâm.

"Em cũng nên thử nghiệm một chút xem sao, thử xem tay nghề của mình thế nào." Anh cổ vũ cô.

"Ừ, anh có biết hay không, buổi sáng hôm nay khi Chủ nhiệm Thái biết chuyện em được thăng chức làm chủ nhiệm thì sắc mặt khó coi đến mức nào không?" Nghĩ đến sự kiện này, cô liền cảm thấy trong lòng cực kỳ sảng khoái.

"Từ nay về sau ở trong công ty em sẽ là một người đồng cấp với cô ta rồi. Em cũng nên chú ý đề phòng cô ta thêm một chút, cô ta cũng không phải là một người có tấm lòng bao dung đâu, cẩn thận cô ta sẽ giở trò quỷ ở sau lưng em đấy."

"Em biết rồi mà." Sau khi trải qua sự kiện kia, cô đã thấy rõ con người của Chủ nhiệm Thái rồi, cô sẽ không tin tưởng cô ta nữa. Nói xong, cô liếc nhìn vào móng tay đã mọc ra khá dài trên bàn tay anh. Tiếp đó, Mộc Tâm Vân lấy từ trong túi xách ra chiếc bấm móng tay vẫn luôn mang theo bên mình, chộp lấy bàn tay của anh, bắt đầu cắt móng tay cho anh.

Bởi vì mẹ của anh đã mất khi anh còn rất nhỏ, bác Cao đã ở vậy một mình nuôi hai đứa con trai. Tuy hai anh em nhà anh không có bị đói khát gì, nhưng trong cuộc sống lại có rất nhiều những chi tiết nho nhỏ, thực sự không thể quan tâm được hết. Vì thế cho nên móng tay của anh thường thường bị để mọc vừa dài lại vừa bẩn, có khi vì quá dài, nếu không cẩn thận thì móng tay còn có thể cào làm bị thương chính anh. Cô nhìn cảm thấy không thể chấp nhận được, liền bắt đầu giúp anh cắt bỏ móng tay, cái thói quen này cho tới bây giờ cũng không hề thay đổi.

Tròng mắt Cao Chi Ngang chăm chú nhìn Mộc Tâm Vân đang chuyên tâm cắt bỏ móng tay cho mình, ánh mắt cực kỳ nhu hòa, ngay tại lúc sắp giơ tay xoa vào gương mặt của cô thì anh kịp thời rút lại, ánh mắt liền đảo một vòng, dứt khoát cởi đôi tất đang đi ra.

Sau khi cắt bỏ hết móng tay cho anh xong, Mộc Tâm Vân vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện có hai bàn chân đang giơ lên trước mặt cô."Anh làm cái gì vậy?"

"Thuận tiện nhờ em cắt luôn móng chân cho anh một chút, móng chân của anh cũng đã rất dài rồi." Anh cười đến cực kỳ vui sướng.

"Em sẽ không bao giờ cắt giúp anh cái móng chân thúi kia nhé, tự anh cắt lấy đi." Cô liếc mắt lườm anh một cái, sau đó nhét luôn chiếc bấm móng tay vào trong tay anh.

Anh nói vẻ mặt đầy vô tội: "Em cũng biết là anh chưa từng cắt móng tay của mình bao giờ mà, mỗi lần anh tự cắt móng tay đều bị cắt luôn cả vào thịt."

"Anh thực sự rất đần đấy, như thế nào mà cho đến tận bây giờ, ngay cả một chuyện đơn giản như việc cắt móng tay thôi, vậy mà anh cũng không làm được." Trước kia khi còn bé, cô đã từng nhìn thấy anh tự cắt móng tay cho mình đến tóe máu, cho nên đối với lời nói này của anh, cô không hề có một chút nghi ngờ nào, chỉ nhẹ giọng mắng anh một câu, sau đó lấy lại chiếc bấm móng tay, tiếp tục giúp anh cắt bỏ móng chân.

Tách tách, tách tách! Trong căn phòng làm việc yên tĩnh chỉ nghe thấy những tiếng kêu lách tách rất nhỏ vang lên từ chiếc bấm móng tay. Cao Chi Ngang cứ lẳng lặng nhìn cô, không nói năng gì nữa, mỗi lần khi cô tỉ mỉ cắt bỏ móng tay giúp anh, thì anh sẽ gặp một loại ảo giác, phảng phất như cô là người yêu của anh.

Cắt bỏ móng tay, móng chân xong, sau đó Mộc Tâm Vân dùng chiếc giũa móng được gắn vào bên cạnh chiếc bấm móng tay, giũa bỏ hết những cạnh sắc trên móng chân, tu sửa lại cho tròn nhẵn. Sau khi sửa sang lại móng chân xong, cô lại kéo ngón tay của anh ra, tiếp tục giúp anh tu sửa, mài giũa lại móng tay cho tròn trịa.

Mười ngón tay liền với trái tim, mỗi khi cô kéo ngón tay của anh ra, thì trái tim của Cao Chi Ngang lại thoáng nảy lên sự rung động.

Sửa xong móng tay của anh, Mộc Tâm Vân giương mắt lên nhìn lại Cao Chi Ngang, thình lình ánh mắt của cô đụng vào ánh mắt sáng trong dịu dàng, ấm áp kia của anh. Trong lòng cô bỗng nhiên nhảy dựng lên, "Anh, anh nhìn em cái kiểu gì vậy?" Ánh mắt của anh làm cho cô không sao tự chủ được, mà nhớ tới chuyện xảy ra giữa hai người trong đêm hôm đó tại khách sạn ở Đài Nam, gương mặt có chút đỏ hồng lên.

Hai ngày này cô vẫn một mực bắt buộc chính mình không được phép tiếp tục suy nghĩ đến sự kiện kia nữa. Tốt nhất là bắt nó phải khẩn cấp quên hết sạch trơn, nhưng mà trong đầu cô lại không sao kiềm chế nổi, cô không thể nào bỏ qua được bộ dáng thân thể trần truồng đầy gợi cảm của anh trong ngày hôm đó, nó làm cho cô tim đập nhanh, mạnh như trống làng, miệng đắng lưỡi khô.

Cô lớn như vậy rồi nhưng hôm đó cũng là lần đầu tiên cô trông thấy thân thể trần truồng, bóng loáng của một người đàn ông như thế. Sau khi từ Đài Nam trở về, không hiểu tại sao buổi tối hôm đó khi đi ngủ cô còn gặp phải một giấc mộng xuân. Sau khi tỉnh lại, cô mắc cỡ tới mức chỉ muốn đập chết chính mình.

Đêm đó cô đã cường bạo anh còn chưa tính, thậm chí ngay cả trong mộng cô cũng đều đối với anh...

Thấy gương mặt của cô đột nhiên đỏ lựng lên, Cao Chi Ngang cảm thấy buồn bực liền hỏi: "Em làm sao thế, tại sao đột nhiên mặt mũi lại đỏ rực lên như vậy?" Tiếp đó, tự nhiên anh lại cũng bắt đầu nghĩ tới chuyện đã xảy ra tại Đài Nam, cố ý tiến đến gần bên tai cô, dùng giọng nói đầy mập mờ hỏi cô: "Có phải là em lại nghĩ đến cái chuyện sắc sắc gì đó phải không, hả?"

"Em đâu có!" Bỗng nhiên Mộc Tâm Vân đứng bật dậy, lấy tay quạt quạt lên mặt, giải thích vẻ không được tự nhiên, "Chỉ là... chỉ là bởi vì em rất nóng, cho nên mặt của em mới đỏ như vậy thôi, anh không cần phải nghĩ lung tung! Không thèm nghe anh nói nữa, em phải đi đây." Nói xong, cô vội nắm lấy chiếc túi của mình định rời đi.

Anh giữ chặt lấy tay của cô: "Chờ anh với, chúng ta cùng đi."

"Anh cũng muốn đi ra ngoài?"

"Chẳng phải vừa rồi anh đã nói muốn mời em ăn cơm để chúc mừng em được thăng quan đó sao?"

Cô liếc nhìn đồng hồ, "Nhưng bây giờ mới có hơn năm giờ thôi mà." Ăn sớm như vậy thì đến tám, chín giờ liền đói bụng mất.

"Nhưng mà buổi trưa anh không ăn, sắp chết đói rồi."

"Vì sao anh lại không ăn chứ?"

"Hôm nay có một kẻ ngu ngốc đã phát sai thông báo, làm cho tất cả quá trình thực hiện các tiết mục bị một trận đại loạn. Vì để trấn an những người nghệ sĩ bị phát sai tiết mục, anh đã phải lãng phí không ít nước miếng."

"Có đôi khi do công việc quá bận rộn, nên người ta cũng khó tránh khỏi chuyện gây ra sai sót. Anh cũng không nên quá trách cứ những nhân viên đã làm công việc kia."

"Bận rộn sao? Liệu bọn họ có bận rộn bằng anh hay không?! Một mình anh phải lo cho bốn tiết mục, lại còn phải trù tính chuẩn bị cho những tiết mục mới nữa, ngay đến cả thời gian để ngủ anh cũng gần như không có nữa kia."

"Ai bảo anh cứ thích tiếp nhận nhiều tiết mục như vậy chứ!."

"Em nghĩ rằng là anh rất muốn tiếp nhận được nhiều tiết mục để làm cho bản thân mình bận rộn muốn chết như vậy hay sao? Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ." (*) Bởi vì anh trên tay chế tác  vài cái tiết mục thu xem tỉ lệ đều rất cao, cho nên Đài Truyền Hình cùng chế tác lão bản của công ty, tự nhiên hi vọng anh có thể thừa dịp hiện tại chính kháng, nhiều hơn nữa đẩy vài cái tiết mục.

(*) “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ”: Dịch nghĩa: Người trong giang hồ, thân xác không phải của mình. Câu thành ngữ này hay dùng trong các phim, truyện kiếm hiệp Trung Quốc. Ý nghĩa của câu thành ngữ: Người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà mà bản thân mình không hề muốn làm.

Chỉ cần nghĩ đến tình người, anh nghĩ muốn đẩy đi cũng không thể đẩy nổi, đành phải nhận nên đã làm cho mình loay hoay trong công việc, đến mức hàng ngày cũng không ngủ được đến năm giờ.